Mê Hoặc

Chương 6: Thời gian đếm ngược



Đêm nay, Hàn Diệp lại bị hành hạ một chập trước khi đi ngủ, tiểu huyệt vẫn bị cưỡng ép đưa vào một cái dương v*t giả với kích thước còn to hơn cái kia. Nhớ lúc nãy Rid hỏi cậu giấu vật kia ở đâu, cậu cố đánh trống lãng vẫn bị hắn tìm được. Sau đó là quá trình vừa sung sướng vừa đau khổ diễn ra: cậu bị hắn mạnh mẽ tha lên giường, cậu uốn éo chống cự lại bị hắn phát vào mông khiến cậu xấu hổ muốn chết. Sau khi bị hắn thoa lên cái thứ gì vừa lạnh vừa trơn, cậu mới thấy đầy đủ bộ dụng cụ mở rộng mà hắn chuẩn bị cho cậu, thì ra cái hôm qua là cái nhỏ nhất trong số đấy, nhìn cái to nhất cậu khóc không ra nước mắt.

Hàn Diệp có cảm giác hôm nay hắn càng gấp rút mở rộng nơi đó của cậu hơn. Rid trừu sáp cái dương v*t giả to hơn cái hôm qua một chút giữa hai cánh mông cậu, sự mềm dẻo từ silicon mang lại khiến cậu vô thức co thắt bụng dưới, nghĩ đến cái đó cắm vào, cậu lại thấy người nóng lên.

-Ân...

Rid nhìn nếp uốn ngoài tiểu huyệt, đôi mắt lại càng trầm xuống. Cậu càng lúc càng tỏa ra hương thơm mê người khiến nỗ lực khắc chế của hắn ngày càng nhỏ bé. Hít sâu một hơi lấy lại trấn định, hắt đặt đầu vật kia ngay cửa huyệt, đâm mạnh vào.

-A...nhẹ chút...đau... ân... - cậu run rẩy đổ ập xuống giường, hít thở sâu. dương v*t giả to lớn như kéo phẳng nếp uốn tiểu huyệt khiến cậu đau đớn, vách thịt bên trong vì sự chen lấn mà co bóp dữ dội làm toàn thân cậu như nhũn ra.

-Em ổn không? — hắn giấu lo lắng vào đáy mắt, hắn không muốn mềm lòng tha cho cậu bởi nếu không có sự thích ứng này, ngày trăng tròn  sắp tới đối với cậu chẳng khác nào địa ngục cả, mà hắn không muốn buông tha cho cậu đơn giản như vậy.

-Anh thử cắm vào thì biết! — cậu hít thở sâu cố gắng thả lỏng.

Hắn nhè nhẹ xoa lưng cậu, biết cậu chỉ đang oán giận nên không trách.

-Em là người đầu tiên tôi chọn mà đủ kiên nhẫn làm việc này, em nên cảm thấy mình đặc biệt mới phải...

Hàn Diệp đỏ mặt giấu đầu vào gối, nghe hắn nói cứ như cậu làm nũng vậy. Thấy cậu trốn mất, hắn khẽ nhếch môi nắm dương v*t giả còn lộ ra bên ngoài đưa đẩy ra vào từ từ tạo cảm giác cho cậu.

-Ân...đừng...hảo kỳ quái... - cậu nhỏ giọng lầm bầm, hơi thở càng lúc càng loạn.

-Khó chịu? — hắn rút hết ra ngoài rồi bất chợt đâm mạnh vào, vách thịt bên trong mạnh mẽ hút lấy.

-A...đừng...đừng đâm như thế...ân... - Hàn Diệp không biết mình cũng có thể phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, cậu bật khóc vì khoái cảm tra tấn mình.

Rid dừng tay, thấy tiểu huyệt cậu có thể dễ dàng nuốt vào cái này thì mạnh rút ra, khiến cậu hô lên, dương v*t cậu đã đứng thẳng không ngừng cọ sát vào ga giường khiến nó rỉ nước, vô cùng hăng hái. Hắn lật cậu lên, đặt cậu nằm nghiêng, lộ ra gương mặt vì khoái cảm mà bật khóc làm hắn đau lòng.

Rid hôn lên môi cậu, dịu dàng hôn như trấn an...

-Em cứ thả lỏng mình...đó chỉ là những cảm xúc bình thường khi người ta lâm vào tình dục, không cần kiếm nén mình, hiểu không?

-Ân...-  cậu hít hít mũi.

Hắn cười, cho cậu nụ cười hiếm gặp, rực rỡ đến nỗi cậu thấy mình như bị mê hoặc.

-Tiếp tục nhé? — hắn thì thầm, nâng chân cậu lên chen vào giữa. Lấy một cái có kích cỡ lớn hơn, bôi ít cao lại đâm vào. Hắn cảm giác được vật gắng gượng của cậu vì sự xâm nhập mà yếu xìu đi, hắn bất giác đưa tay nắm lấy, vuốt ve lên xuống.

dương v*t cậu được bàn tay hắn bao lấy nên chẳng mấy chốc lại có cảm giác đứng lên, phía sau vì kích thước quá to mà ẩn đau lúc này lại vì sự ma sát ngày càng nhanh giữa dương v*t giả và vách thịt mà đem đến từng trận sảng khoái, cậu bất giác rên rỉ ra tiếng, hạ thân cũng nương theo động tác phía sau mà tìm được khoái cảm.

-Ân...a...

Hắn vừa lòng vì sự phối hợp của cậu, bàn tay cầm vật kia đâm mạnh về phía trước chạm trúng chỗ nào đó mà cậu hoảng sợ hét lên, cả thân thể bó chặt, vách thịt ngậm chặt vật kia, dương v*t cứ thế bắn ra trên tay hắn.

-Chỗ này! — hắn nhếch môi đâm vào đó vài cái, thân thể vừa phát tiết của cậu không chịu nổi khoái cảm nhiều như vậy, ngất đi.

Rid rút vật kia ra ngoài, thay một cái khác rồi để yên cho cậu nghỉ ngơi. Đôi mắt xanh nhìn ra cửa sổ, trăng đã lên hơn nửa, chẳng mấy chốc lại đến ngày ấy...

-Hy vọng em không để tôi thất vọng, Hàn Diệp...

Lúc này tại một nơi khác, Ary đang vô cùng hưởng thụ khoan miệng ấm áp của Mary, đang tích cực phun ra nuốt vào giữa hai chân hắn.

-A...ha..ha...đúng vậy...hút mạnh một chút...

-Ân...- Mary như bị nghiện phủ phục dưới chân vị chúa tể trong lòng cô. Ary vừa hưởng thụ vừa đưa mắt nhìn thủ hạ vừa tiến vào:

-Có chuyện gì? — hắn hỏi.

-Thưa cậu chủ, tôi đã điều tra được bạn tình của Rid Lawson là ai.

-Ồ, thú vị thật! Cô nàng nào xấu số rơi vào tay tên đó vậy? Ân...

Tên thủ hạ có vẻ do dự nhưng vẫn thành thật nói:

-Là... là một tên đàn ông!

-Hửm? Ha ha ha... Rid vĩ đại mà lại tìm một tên đồng tính làm bạn tình, thật là một vụ bê bối lớn, nói không chừng chúng ta chẳng cần làm gì đã đem hắn xuống...ha ha ha...

Mary nãy giờ vẫn quỳ bên dưới, lúc này đã bò lên ngồi trên đùi hắn, nâng eo khẽ cọ vật to lớn nào đó, muốn nó đi vào...

-Hừ, em đã chờ không được sao? — hắn ngắc nhẹ mông ả, không báo trước thúc lên, đem dương v*t vùi sâu vào huyệt động ướt át.

-A...chậm thôi...ân... thật tuyệt...a...a...

-Đúng là một ả dâm đãng...ha...ân...đâm chết em...

Đúng là chuyện Rid chọn một người đàn ông làm bạn tình đã gây tai tiếng lớn trong gia tộc. Từ trước đến nay chưa có người nào cả gan công khai điều đó. Andy vô cùng tức giận nhìn đứa con trai mà ông cho là hoàn hảo đang đứng trước mặt mình, Rid vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh từ lúc bước vào phòng cho tới giờ, dường như sự xáo trộn này chẳng liên quan gì tới hắn.

-Rid, con có gì giải thích?

-Không có gì để nói!

-Con...mau chóng tìm một cô gái trong gia tộc Midovan cho ta.

-Con tự có chủ kiến, không bận người quan tâm. Đừng quên là ai đã khiến mẹ con chết!

-Con... đừng tưởng mình có huyết mạch tốt nhất mà có thể muốn làm gì thì làm. Ta cho con lên được thì cũng cho con xuống được....

-Ngài cứ việc làm điều đó nếu muốn, nhưng ngài đừng quên nếu con không còn ở vị trí đó, thế giới ngầm và nhà Midovan sẽ có bộ dáng gì? Chào ngài!

Andy tức giận nhìn cánh cửa đóng lại mà không nói được gì. Ông đã quên từ khi mẹ của Rid mất, nó không còn nhìn ông bằng ánh mắt thân tình mà ngày càng rét lạnh. Ông thở dài đầy phiền muộn, nếu ngày đó ông đến sớm một chút, phải chẳng không có hoàn cảnh như bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.