Cuối cùng, Quý Tử Nhàn và Quý Xán đều không thương lượng ra biện pháp thực tế nào, nhưng khẳng định phải nói bậy về Vu Kiều cho cha mẹ Ân Á Minh nghe, ai trong hai người này cũng không thể nhìn Vu Kiều sống thanh thản, theo lời Quý Xán, đây là họ báo thù thay Quý Huy đã chết!
Bên Quý Tử Nhàn và Quý Xán đang nói đến Vu Kiều và Ân Á Minh, mà hai người Vu Kiều, Ân Á Minh cũng đang đang nói chuyện Quý Tử Nhàn và Quý Xán.
"Sao vừa rồi cô không để tôi nói hết?" Bọn họ đang nghi ngờ Quý Tử Nhàn, Ân Á Minh không hiểu vì sao Vu Kiều không nói cho người nhà, sau khi ăn cơm xong anh nhỏ giọng hỏi Vu Kiều.
"Anh không rõ đâu." Vu Kiều cũng bất đắc dĩ, "Anh cũng thấy bộ dạng người trong nhà tôi rồi đó, bọn họ hay làm việc theo cảm tính, nếu giờ tôi nói đối tượng nghi ngờ cho họ, anh có tin không hôm nay họ kéo đến tận nhà cô ta đánh, hơn nữa chúng ta không có bằng chứng, vậy không phải là làm bậy à, đến lúc đó đổi thành chúng ta đuối lí."
"Trước cứ để cảnh sát điều tra, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm cũng nên." Vu Kiều thở dài, "Tôi làm mẹ kế cũng chẳng dễ gì, bởi vì chuyện thừa kế thanh danh đã không tốt, nếu lại không có chứng cứ mà đi tìm Quý Tử Nhàn lôi thôi, có lẽ sau này tôi cũng chẳng cần ra ngoài luôn, đến chỗ khác cũng sẽ bị người đàm tiếu." Tùy tiện ra ngoài hỏi, trong mười người có đến chín người nhất định đứng về phía Quý Tử Nhàn.
"Nếu thật là cô ta gây nên, việc này thật đúng là có quan hệ với tôi." Ân Á Minh nửa đùa chơi.
"Ha, nếu thật là thế, vậy quả thật có liên quan với anh nhé, tôi đây cũng không cần lấy thân báo đáp nữa nhỉ? Ai bảo anh trêu
hoa ghẹo nguyệt cho lắm vào, người bị lôi cuốn đều là loại hiếm gặp ha." Vu Kiều cũng đùa.
"Như vậy sao được, nếu thật là cô ta, vậy tôi phải phụ trách cô mới được!" Ân Á Minh trịnh trọng.
Vu Kiều cười, lườm anh một cái, lời Ân Á Minh nửa thật nửa giả, nhưng cô không cho là đúng, cô và anh chàng này thật sự có khả năng quá nhỏ, cô không cho phép mình ôm ảo tưởng về đối phương.
Chuyến đi này của Ân Á Minh coi như hoàn hảo, Vu gia rất cảm kích anh, tình bạn của anh và Vu Kiều cũng bắt đầu sâu hơn.
Thật ra chính anh cũng không biết trong lòng mình nghĩ thế nào, nghĩ phải nuông chiều Vu Kiều để cô biết anh tốt, cũng nghĩ, chỉ vì lí do đó mà hờn dỗi dường như có chút ấu trĩ, nếu không thành thì lòng anh khó chịu, nhưng nếu thành công thì sao? Anh và Vu Kiều tiếp tục cùng nhau đi tới đích?
Theo lời của Vu Kiều, người không yêu nhưng cứ đòi cưới đều xếp vào loại lưu manh trêu chọc, chỉ vì có thể thở ra một hơi mà anh theo đuổi người ta, sau đó đá đi sao? Đó là đùa giỡn chuyện tình cảm của cả hai, xảy ra chuyện này rồi ngay cả bạn bè bình thường cũng không thể làm.
Tạm thời thế này đã, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên, anh không nghĩ tới việc kết hôn với Vu Kiều, nhưng cũng không bài xích, có thể mọi người trong nước nó quan điểm nhưng anh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng tùng có quá khứ, anh không phải loại người bảo thủ, hơn nữa chuyện hôn nhân trước giờ không phải chỉ nhìn quá khứ của hai người, mà phải hướng về tình cảm của cả hai ở hiện tại và cả tương lai.
Cha mẹ trong nhà hối thúc, gần anh cũng không có đối tượng phù hợp, cô gái có ấn tượng tốt nhất lại là Vu Kiều.
Ở chung mấy ngày, anh cảm thấy Vu Kiều là một người không tệ, nói chuyện phiếm với cô vĩnh viễn thoải mái, vĩnh viễn sẽ không biết cô phản ứng như thế nào, luôn nằm ngoài dự đoán của anh, từng ở chung với nhiều cô gái khác, nhưng có thể chọc anh cười hoặc trợn trừng mắt thì chỉ có người này thôi.
Ân Á Minh tự giễu khi lái xe về, cô gái này thật không nghĩ gì tới anh mà.
Bởi vì chuyện bắt cóc, người trong nhà Vu Kiều không còn lải nhải chuyện tìm bạn trai nữa, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, Đới Phân Phương nghĩ nên để con gái ở nhà chăm sóc mình mấy ngày, rồi thay mấy bảo vệ và nữ giúp việc đáng tin cậy ở Quý gia mới yên tâm.
"Em nói này, chị cứ ở trong nhà là được rồi, về Quý gia làm gì chứ, dù sao cũng chỉ có một mình chị ở đó." Vu Thi rất hay bám theo Vu Kiều, cô ước giá như Vu Kiều cứ ở mãi trong nhà thế này thì tốt quá, "Trong nhà rất an toàn, hoặc ở gần đây còn an toàn hơn nhà họ Quý đó nhiều, không ai dám làm ầm ĩ đâu." Khu vực này đều là địa bàn của Vu gia bọn họ.
Những người khác cũng cảm thấy lời Vu Thi rất chi là đúng, chỉ có mình Vu Kiều phản đối, cô khoát tay nói: "Giờ con còn phải trông công ti, vốn công ti cũng không ổn định lắm, ở đó có rất nhiều cựu nhân viên, con phải ra dáng để bọn họ yên tâm làm việc, nếu con về nhà ở, chắc bọn họ sợ con đưa công ti cho nhà mẹ đẻ đó."
Cuối cùng Vu Kiều vẫn trở về Quý gia, lúc đi mang theo khá nhiều người, đều do Vu Đại Bàn và Đới Phân Phương tỉ mỉ chọn lựa, bọn họ còn cẩn thận dặn dò, nhắc Vu Kiều sau này ra ngoài nhất định phải mang vệ sĩ nhà thuê, đầu năm nay loại người nào cũng có, lo trước để tránh họa mới an tâm.
Ân Á Minh vào nhà thì đụng phải một người anh không muốn thấy: anh họ của anh - Ân Hồng Vũ.
Không chỉ là Ân Hồng Vũ, anh cũng chướng mắt bác mình - Ân Lợi, Ân Hồng Vũ coi như tốt, đầu óc hồ đồ, không gây ra sóng lớn, nhưng cha anh ta - Ân Lợi không phải đèn đã cạn dầu, càng già càng lão luyện, liên tục làm chuyện mờ ám, lén lút, Ân Á Minh tính động vào ông ta nhưng hành động của đối phương cũng chưa đến tình huống phải chỉnh đốn, bọn họ lại có quan hệ huyết thống, dù thế nào cũng phải để ý tình cảm và thể diện, nếu không sẽ có người nói lời không dễ nghe.
Chủ yếu nhất là Ân Viễn đã nói rõ rồi, không phải bần cùng lắm thì sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, gần đây tiếng tăm của Ân gia khá tốt, Ân Viễn không muốn làm quá lên để người khác lên án, huống hồ trong gia đình còn có mấy bậc bề trên, anh không nên đẩy người ta đến đường cùng.
"Á Minh à, hình như đã hai ngày chú chưa về nhà, chơi ở đâu thế." Ân Hồng Vũ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ăn hoa quả, hai chân anh ta bắt chéo rung rung, nhìn bề ngoài đã thấy không chính trực, trong lòng Ân Á Minh không ưa, đã chướng mắt bộ dạng Ân Hồng Vũ, cũng ghét luôn lời anh ta nói, cái gì mà chơi bời ở đâu, cho rằng ai cũng giống Ân Hồng Vũ sao, nên làm gì nói gì đúng với thân phận cũng không xong, coi đây là quán bar chắc.
Ân Á Minh cởi áo khoác qua loa nói: "Dạo này hơi bận nên ở gần công ti luôn, đỡ phải mệt vì đi đi về về."
"Ặc, nói chú nghe này, chú còn trẻ cần gì phải khổ thế." Ân Hồng Vũ tiếp tục rung chân ăn hoa quả, bộ dạng giảng giải, "Công ty này không có chú thì vẫn hoạt động, có nhiều nhân viên để làm gì, chú chỉ cần giao việc thôi, nếu không được hưởng phúc thì chức vụ ông chủ này còn ý nghĩa gì chứ."
Anh ta lắc đầu, chậc lưỡi: "Cuộc sống thật tệ, chú thế mà còn sống khổ vậy, không có ý nghĩa."
Ân Á Minh lười phản bác, anh cảm thấy nói nhiều với loại người như Ân Hồng Vũ đều phí công, người không hiểu biết, trời sinh thích ngồi ăn chờ chết, anh không cứu được, cũng lười cứu, tốn nước bọt với loại người này làm gì.
Ân Hồng Vũ thấy Ân Á Minh không có phản ứng gì cũng thấy không thú vị, mọi thứ của đứa em họ này đều hơn người, không phải anh ta không hâm mộ ghen ghét, thậm chí từng ghen tị 20-30 năm nhưng rồi phát hiện ghen tị cũng vô dụng, sau đó anh ta bắt đầu tìm khuyết điểm của Ân Á Minh, chỉ có vậy anh ta mới thấy lòng thoải mái hơn.
Hàng năm Ân Á Minh đều ở nước ngoài, Ân Hồng Vũ luôn ở trong nước, đương nhiên anh ta không phát hiện được Ân Á Minh có tật xấu gì, nay cuối cùng Ân Á Minh cũng về nước, rốt cuộc Ân Hồng Vũ đã tìm ra dấu vết.
Đương nhiên, chỉ mình anh ta vui sướng.
Anh ta phát hiện đứa em họ này quá sạch sẽ!
Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ đều là đàn ông, anh ta cảm thấy là đàn ông đều trăng hoa, anh ta có, khẳng định Ân Á Minh cũng có, huống hồ điều kiện Ân Á Minh còn tốt hơn anh ta.
Nhưng sau khi tra xét, anh ta phát hiện sinh hoạt cá nhân của Ân Á Minh cực kì sạch, cảm thấy không bình thường, Ân Á Minh không có bạn gái thì có thể chấp nhận nhưng đằng này phụ nữ cũng không có, thật lạ!
Nhất định là có bí mất khó nói!
Gì mà bận công tác?
Bận cái con khỉ, đàn ông bận việc cũng không thể trì hoãn việc 'hệ trọng' kia.
Theo anh ta, không phải Ân Á Minh không muốn, mà là không thể!
Nghĩ thế, tâm lý Ân Hồng Vũ cân đối rất nhiều, thậm chí còn đắc ý, anh ta cảm thấy đối với đàn ông, phương diện kia là quan trọng nhất, Ân Á Minh giỏi toàn diện thì sao, phương diện kia không được thì là kẻ bỏ đi, nói không chừng sau này còn không có đứa bé!
Nghĩ như vậy Ân Hồng Vũ không khỏi có chút chờ mong, nếu Ân Á Minh thật không có đứa bé, vậy sau này gia sản của Ân gia sẽ vào tay con trai Ân Hồng Vũ rồi, chắc chắn bề trên sẽ không để rơi vào tay người ngoài.
Chuyện quan trọng gì đều là giả hết, không có con trai là người có lỗi, dù lãi nhiều hơn cũng vô dụng!
Đầu óc Ân Hồng Vũ được cân bằng, vì thoải mái đôi khi còn cố ý nói về phương diện này với Ân Á Minh, hôm nay hỏi là có ý muốn kích thích Ân Á Minh,, anh ta tự cho là Ân Á Minh bị thương vì bị đâm vào chỗ đau, trong lòng vô cùng đắc ý.
Dù thế nào Ân Á Minh cũng không nghĩ ra trí tưởng tượng của anh họ mình đẳng cấp đến thế, nếu anh biết chắc đấm đến khi mắt Ân Hồng Vũ bầm tím, tuy anh không quan tâm cách nhìn của người khác, nhưng cũng không hi vọng có người nói mình không có năng lực.
Ân Á Minh không để ý tới Ân Hồng Vũ khinh thường, tùy tiện nói hai câu thì chuẩn bị đi lên phòng mình trên tầng, anh thật không muốn đối mặt với anh họ ngu ngốc này, cảm thấy nói chuyện với đối phương sẽ nhiễm tật xấu và giảm năng lực của mình, anh rất tin câu nói "ngựa tìm ngựa, trâu tìm trâu", chơi cùng người ngốc sẽ bị lênh bệnh.
Nhưng Ân Hồng Vũ vẫn chưa nói đủ, anh ta đứng dậy khoác vai Ân Á Minh: "Đừng vội thế chứ, chú còn đi tăng ca công việc làm gì, thật không có ý nghĩa, ở đây tâm sự với anh, anh có chuyện muốn chú nghe ngóng."
Ân Á Minh phiền chán động tác của Ân Hồng Vũ, nhưng vẫn cố chịu đựng: "Chuyện gì?"
Ân Hồng Vũ nháy mắt, nói: "Anh tìm chú có thể có chuyện gì, là chuyện Tử Nhàn chứ còn gì nữa."
Nghe tên Quý Tử Nhàn, Ân Á Minh chau mày, lúc này anh cũng không từ chối, nay Quý Tử Nhàn là đối tượng nghi ngờ trọng điểm, anh xác thực muốn nghe về cô ta, vì vậy anh lập tức hòa hoãn nói: "Sao, có tiến triển à?"
"Có thì có, nhưng da mặt cô ấy mỏng, rất nhiều chuyện không nói với anh, cho nên anh mới hỏi chú, chú phải nói chi tiết cho anh nhé." Ân Hồng Vũ lừa anh, anh ta và Quý Tử Nhàn căn bản chưa phát triển được bước nào, Quý Tử Nhàn vốn không quan tâm anh ta, gửi tin nhắn hay gọi điện thoại đều là thái độ qua quýt.
Nhưng Ân Hồng Vũ đang mơ mộng, anh ta không biết mình bị lạnh nhạt, chỉ cảm thấy cô gái có gia giáo như Quý Tử Nhàn khá dè dặt, anh ta có thể hiểu, nhất định là xấu hổ.
"Em cũng không rõ lắm." Ân Á Minh cũng ngồi xuống ghế sa lon, anh hiếm khi ngồi trò chuyện với Ân Hồng Vũ, "Ở Mỹ từng cho mượn phòng, nhưng cũng không gặp mặt nhiều, có khi không rõ bằng anh đâu."
Lời này Ân Hồng Vũ thích nghe, tình nhân trong mộng mình dĩ nhiên càng băng thanh ngọc khiết càng tốt, vì vậy anh ta vờ nói, "Anh hiểu, Tử Nhàn quá rụt rè rồi, thật bảo thủ, không thích khoa trương." Anh ta ra vẻ rất hiểu biết về Quý Tử Nhàn.
Ân Á Minh thầm cười nhạo, mặt Ân Hồng Vũ thật lớn, cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi, nhưng trên mặt anh vẫn rất phối hợp với Ân Hồng Vũ.
"Em cũng không rõ lắm, em không nói được với cô ấy mấy câu, nghe anh nói, thì ra hai người phát triển khá tốt, định khi nào đưa cô ấy về gặp cha anh thế?" Ân Á Minh biểu hiện giả dối, nếu Quý Tử Nhàn thật sự phát triển với Ân Hồng Vũ, thậm chí nói chuyện cưới gả, vậy cảnh tượng sẽ sặc sỡ đến mức nào đây?
"Việc này không vội được, một năm nữa cô ấy mới tốt nghiệp, anh phải chờ một khoảng thời gian." Ân Hồng Vũ được tâng bốc như vậy, mặt thật muốn hất lên trời, tuy chột dạ, nhưng anh ta đã sớm hạ quyết tâm, anh ta nhất định phải có Quý Tử Nhàn, hai người rất xứng đôi, hiện tại khoác lác chút cũng chả có gì to tát, dù sao sau này cũng thế, chỉ nói trước mà thôi, anh ta cảm thấy sẽ không ai vạch trần mình.
Ân Á Minh có phần ngoài dự liệu: "Anh nói thật à?" Anh còn tưởng với tính công tử bột của anh họ mình sẽ không nghĩ xa tới việc kết hôn, không ngờ đã có suy nghĩ này.
"Dĩ nhiên là thật!" Ân Hồng Vũ nghe nói như thế thì không vui, "Lời này của chú khiến anh không ưa nổi, Tử Nhàn là cô gái tốt, trong sạch, lại đáng thương như thế, sao anh có thể đùa giỡn tình cảm của người ta, làm thế còn là người sao?"
Trong suy nghĩ của anh ta, Quý Tử Nhàn chính là bông hoa sen trắng, nhìn thế nào cũng thuận mắt, cô gái như vậy nên mang về nhà thương yêu, sao có thể đùa bỡn tình cảm của người ta chứ!
Anh ta cảm thấy Ân Á Minh quá cặn bã, không có năng lực thì thôi, còn không để ý tới hôn nhân như vậy, thực là vô cùng cặn bã! Thảo nào không có năng lực 'làm'!
Nếu Ân Á Minh biết anh ta nghĩ gì khẳng định khinh bỉ, riêng anh ta đã đùa giỡn không biết bao nhiêu cô gái, lại dám nói tới vấn đề cặn bã với anh!
"Ơ..." Ân Á Minh không phản bác được, xem ra anh họ này có tình cảm sâu sắc với Quý Tử Nhàn, không biết cô ta có điểm gì tốt, anh chỉ thấy giả tạo, nói mười câu thì có tới chín câu trộn lẫn tính toán, vì sao mọi người đều không thấy nhỉ? "Em không nghĩ xa thế, nhưng hai người thật xứng đôi." Lời anh nói là thật, quả thật hai người này rất xứng đôi, nhất là cách ứng phó người khác, thật là một cặp đôi hoàn hảo!
Ân Hồng Vũ lại phấn chấn, Ân Á Minh thầm nhủ anh ta thật dễ dụ, hơn nữa nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, thật uổng phí công của bác trai, hơn nửa đời người tính toán, ai ngờ lại sinh ra một đứa con trai hại cha như vậy.
Ân Hồng Vũ hỏi rất nhiều về Quý Tử Nhàn, Ân Á Minh không nói hết sở thích cá nhân, dù biết anh cũng không nói thật cho Ân Hồng Vũ, anh chỉ kể chuyện ở Mỹ của Quý Tử Nhàn, học trường nào, ngành gì, còn chuyện di sản (của để lại) của Quý gia, Quý Tử Nhàn nhận được gì Ân Á Minh đều liệt kê hết cho Ân Hồng Vũ nghe.
"Dù sao xét về điều kiện thì coi như cô ấy cũng được, xứng đôi với anh." Ý kiến này của Ân Á Minh có thể xem như nâng Ân Hồng Vũ không ít.
Ân Hồng Vũ thầm đắc ý, song vẫn hơi lo: "Chuyện trước kia giữa chú và Tử Nhàn tuy đã có người bác bỏ nhưng chỗ cha mẹ chú thì phải ăn nói thế nào đây, anh thấy họ rất thích Tử Nhàn đấy, không phải thích Tử Nhàn làm con dâu à?"
Anh ta cũng rất lo lắng về việc này, cô vợ có điều kiện tốt ai chẳng muốn, giờ Ân Á Minh nói không tranh giành với anh ta nhưng chú và thím ép thì sao, anh ta cũng không muốn sắp làm đám cưới lại gặp rắc rối.
Ân Á Minh vội vàng khoát tay: "Anh yên tâm đi, em và Quý Tử Nhàn tuyệt đối không có khả năng." Anh gọi đầy đủ tên, không gọi thân mật giống Ân Hồng Vũ, khiến Ân Hồng Vũ nghe rất thoải mái.
"Thật hay giả thế, chú dám cam đoan không?" Ân Hồng Vũ vẫn không yên lòng.
"Chậc!" Ân Á Minh tỏ vẻ nói anh ta không can đảm, "Em còn lừa anh làm gì, em không có hứng thú với cô ấy, không hợp khẩu vị em, sao em phải cưới cô ấy chứ, nhiều năm không kết hôn chỉ vì lấy một người em không yêu vào cửa? Em có bệnh à?"
"Hơn nữa, anh đã vừa ý cô ấy, em và anh tranh giành quá mất mặt, kiểu phụ nữ nào chẳng có, cần gì phải đoạt với người trong nhà chứ, không sợ bị người ta chê cười sao?"
"Nếu anh còn không tin, thì hai ta lập một thỏa thuận bằng văn bản nhé?" Ân Á Minh nói xong thì định lấy giấy bút.
"Thôi thôi thôi, anh nói giỡn với chú ấy mà." Dù Ân Hồng Vũ hồ đồ cũng sẽ không lập chứng từ thật, Ân Á Minh có thái độ này thì anh ta an tâm rồi, "Nhưng chỗ ba mẹ chú, thì chú phải làm nhiệm vụ thật tốt đó, hạnh phúc sau này của anh đều nhờ vài chú!"
Ân Á Minh bị kéo không nhẹ nhưng anh vẫn cười gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, Ân Hồng Vũ khoác lác với Ân Á Minh khoảng một giờ, nói cho Ân Á Minh anh ta và Quý Tử Nhàn phát triển nhiều lắm, rất chi tiết, rất tỉ mỉ.
Thực ra đều là nói bậy, anh ta chỉ giả vờ, ra vẻ mình rất có năng lực.
Ân Á Minh vốn đều cho là gió thoảng bên tai, nếu Quý Tử Nhàn thật dễ dàng vừa ý Ân Hồng Vũ như vậy, chắc chắn mặt trời mọc phía tây.
Lại trò chuyện thêm đôi chút, Ân Á Minh nói đã không kịp xử lí công việc rồi nên đi lên tầng, Ân Hồng Vũ nói đến hài lòng, ngồi trên ghế sô pha rung đùi ăn hoa quả, thuận tiện tưởng tượng tương lai tốt đẹp của mình.
Đang hả hê thì anh ta chợt nhận được một tin nhắn.
Mở ra nhìn, anh ta suýt nhảy dựng lên trên ghế salon! Bởi vì người gửi tin nhắn là Quý Tử Nhàn! Đây là lần đầu tiên Quý Tử Nhàn chủ động liên lạc với anh ta!
Ân Hồng Vũ không kềm chế được kích động, anh ta cảm giác mùa xuân của mình đã tới!