Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 77



Editor: miemei

Sau khi hai người về nước thì không về nhà trước, mà trực tiếp đến biệt thự của nhà họ Ân ở ngoại thành, phong cảnh cực kỳ đẹp, không khí cũng rất tốt, nghe nói đặc biệt thích hợp để dưỡng thai, thế là cả nhà họ Ân tổng động viên, người làm gì đó đều dọn qua hết, chỉ vì cái bụng của Vu Kiều.

Vu Kiều cảm thấy thật là điều động binh lực nhiều quá đi, cả thế giới cũng đâu phải chỉ mình cô có thai, đến nỗi như vậy sao, nhưng nhà chồng coi trọng cô như vậy, trong lòng cô cũng rất vui, dù sao trong nhà có điều kiện mà, thì cứ vui vẻ mà hưởng thụ thôi, bạn tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, mọi người đều vui.

Nhưng như vậy làm cho áp lực của cô cũng khá lớn, cứ cảm thấy trên vai đang gánh trọng trách, may mà Ân Á Minh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, làm công tác tư tưởng cho cô, người đàn ông này cứ mãi hôn cô, ôm cô, kể những chuyện thú vị để chọc cô vui, mỗi ngày đều mát xa cho cô, còn học hết những bài tập dành cho phụ nữ có thai, đặc biệt mời giáo viên về nhà dạy, còn để tâm hơn cả bà bầu là cô đây, thậm chí ngay cả chuyện của công ty cô cũng bắt đầu giúp đỡ, làm cho Vu Kiều cũng ái ngại luôn, công ty nhỏ của cô mà còn phải phiền đến Ân Á Minh, thật là giết gà bằng dao mổ trâu mà.

Không chỉ nhà họ Ân bên này kích động, mà nhà họ Vu cũng kích động không thôi, Đới Phân Phương được Chu Thục Nhàn nhiệt tình mời đến “chỉ dẫn” trong thời gian mang thai, thực ra cũng không xem như là chỉ dẫn, những chuyện chuyên nghiệp thì trong nhà đã mời chuyên gia đến rồi, Đới Phân Phương đã sinh khá nhiều con, đều thuận lợi cả, Chu Thục Nhàn cảm thấy kinh nghiệm cũng rất quan trọng, có mẹ ruột ở bên cạnh thì có lẽ Vu Kiều lại càng yên tâm hơn.

“Kiểu Kiều, gần đây con thích ăn chua hay ăn cay?” Đới Phân Phương rất hồi hộp, tuy bụng của con gái chưa hề lộ ra chút nào, còn chưa tới một tháng nữa là.

“Đâu phải mẹ không biết, xưa nay con đâu thích ăn cay cho lắm.” Vu Kiều bất đắc dĩ, trai chua gái cay, cô đã nghe mấy người hỏi cô câu này rồi, rốt cuộc điều này có căn cứ khoa học gì thế?

“Chua thì sao?” Vẻ mặt Đới Phân Phương đầy mong đợi.

“Chua thì cũng khá thích, nhưng mà đó giờ con vẫn luôn thích ăn chua mà, lúc trước mỗi ngày đều thích uống một ly nước chanh, còn thích ăn đồ chua ngọt nữa, bây giờ vẫn như vậy thôi, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, sau khi mang thai thì giới tính đứa bé này đã được định sẵn rồi, không thay đổi được đâu, nên như thế nào thì như thế đó đi.” Ngược lại Vu Kiều lại làm công tác tư tưởng cho Đới Phân Phương.

“Ầy, mẹ đây chẳng phải là lo lắng đó sao.” Đới Phân Phương sờ bụng vủa Vu Kiều, “Á Minh đối xử tốt với con, mẹ cũng thấy được, có thể nhìn ra nó thật sự thương vợ, nhưng gia đình nó chỉ có mỗi một đứa con trai là nó thôi, không có anh chị em gì hết, nhà lại giàu có như thế, gia đình như thế này coi trọng nối dõi tông đường nhất, mẹ sợ con sinh con gái sẽ bị ghét bỏ.”

“Không đâu, bây giờ là thời đại nào rồi, con trai hay con gái cũng vậy thôi, Á Minh nói đều thích hết, anh ấy không phải kiểu người trọng nam khinh nữ, ba mẹ anh ấy cũng là người hiểu chuyện, mẹ yên tâm một trăm phần trăm đi, con sống tốt lắm.” Chuyện của ba Ân Á Minh, Vu Kiều giấu nhẹm đi, cô làm con dâu thì có thể biết được, nhưng không có nghĩa ba mẹ cô cũng thích hợp để biết chuyện, tránh cho hai nhà bị ngăn cách.

“Đúng rồi, gần đây Tử Nhàn có đến gây chuyện nữa không?” Bỗng dưng Đới Phân Phương nhắc đến Quý Tử Nhàn, đối với cô con gái kế của con gái bà, bà thực sự là phiền lòng không thôi, quả là ả điếm mưu mô mà, nếu không phải nhờ chuyện tám nhảm trên mạng thì bà còn không biết con gái của Quý Huy lại báo oán như vậy, thật sự hối hận lúc trước đồng ý cho con gái gả qua đó, ra sức giúp Quý Huy nhiều như vậy cũng không nhận được lợi lộc gì, ngược lại còn thêm kẻ thù nữa chứ.

“Không, cô ta về Mỹ đi học rồi, đoán chừng có thể ngưng được một thời gian, yên tâm, bên Á Minh vẫn luôn cho người theo dõi cô ta, con cách cô ta xa lắm, khỏi lo.” Vu Kiều nghĩ đến Quý Tử Nhàn thì thấy hơi lạnh. Cô cảm thấy vận may của mình quả thật tốt lắm, kết hôn với Quý Huy lâu như vậy mà không bị giết chết, may mà lúc đó Quý Tử Nhàn còn chưa ác hết.

Đới Phân Phương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tốt nhất là ở bên Mỹ cả đời luôn đi, đừng quay lại nữa, trước đó nghe nói Mạnh Vân về, mẹ còn căng thẳng, như vậy chẳng phải hổ mọc thêm cánh hay sao, may mà đã về bên đó đi học rồi.”

Đối tượng mà hai người đang bàn tán – Quý Tử Nhàn, thực sự vẫn đang ở Mỹ, nhưng trái tim thì không ở Mỹ, từ khi Ân Hồng Vũ ngoan ngoãn nghe lời đi theo qua Mỹ, thì tâm tư của Quý Tử Nhàn lại trỗi dậy.

Trong mắt Ân Hồng Vũ, cô ta chính là một kẻ đáng thương bị vu oan mà phải rời khỏi quê hương, cực kỳ đáng được đồng tình, thương tiếc, vào lúc này, người phụ nữ vô cùng yếu đuối, tấn công cũng đặc biệt dễ dàng, Ân Hồng Vũ tự cho mình là thánh tình yêu, lúc người đẹp cần được quan tâm, thì đuổi theo nửa vòng trái đất để an ủi, hắn tin rằng chắc chắn mình sẽ thành công lấy được trái tim của Quý Tử Nhàn.

Mọi chuyện thuận lợi y như tưởng tượng của hắn, tình cảm của hai người ở Mỹ dần dần ấm lên.

Lúc mới đầu thì qua lại như bạn bè, nhưng sau đó anh ta cứ an ủi rồi lại an ủi, Quý Tử Nhàn thường sẽ vùi vào lòng hắn mà khóc, điềm đạm đáng thương, có tiếp xúc thân thể rồi, thì những chuyện sau đó cứ thuận theo lẽ thường thôi, trong rạp chiếu phim tối như mực, bàn tay của hai người siết chặt nhau, tiếp đó là một màn bày tỏ thâm tình, dĩ nhiên là Ân Hồng Vũ tỏ tình rồi, Quý Tử Nhàn che miệng lại, vô cùng cảm động, chính thức bắt đầu yêu đương với Ân Hồng Vũ.

Thời gian yêu đương cũng coi như là tương đối ngọt ngào, mánh khóe dỗ con gái của Ân Hồng Vũ cũng rất nhiều, hai người như keo như sơn, quả thật một giây cũng không thể rời khỏi đối phương, đặc biệt là Ân Hồng Vũ, hắn cảm thấy Quý Tử Nhàn quả là không giống như những người khác, ngây thơ như một đứa bé vậy, rất bảo thủ, nhưng mà bảo thủ đến đáng yêu, hoàn toàn không giống với những người phụ nữ mà hắn chơi đùa trước đây, hắn cảm thấy chỉ có người như thế mới có thể cưới về nhà thôi, làm cho hắn thoải mái, cũng để cho hắn yên tâm.

Càng nghĩ càng đắc ý, hắn mơ hồ cảm thấy mình hơn Ân Á Minh một bậc rồi, nhìn xem ánh mắt chọn phụ nữ thì biết, người sáng mắt vừa nhìn là biết ngay Quý Tử Nhàn tốt rồi, điều này không thể nghi ngờ.

Thân là một người đàn ông lăn lộn nhiều năm trong bụi hoa, Ân Hồng Vũ cũng có nhu cầu về sinh lý, dần dần hắn cũng không thỏa mãn với hẹn hò thuần khiết nữa, thế là rất nhanh thôi, hai người bắt đầu hôn nhau, Ân Hồng Vũ rất hưởng thụ chuyện này, nhưng lại không biết thực ra Quý Tử Nhàn đang nhịn lại sự ghê tởm để phối hợp mà thôi.

Có hôn môi rồi thì đương nhiên càng muốn tiến thêm một bước, tay chân giở trò không thể nào thiếu được, nhưng Quý Tử Nhàn rất có chừng mực, giới hạn cuối cùng nên gìn giữ cô ta không hề buông lỏng, khiến cho Ân Hồng Vũ thực sự ngứa ngáy khó nhịn, trước giờ hắn chưa từng muốn có được một người phụ nữ như thế, hơn nữa, hắn ta còn không nỡ dùng sức mạnh ép buộc.

Vào lúc này, Quý Tử Nhàn vẫn luôn nói mấy câu nói dễ nghe để dỗ Ân Hồng Vũ, nhưng Ân Hồng Vũ có tỏ vẻ đáng thương thế nào đi nữa thì cô ta cũng không dao động, tối đến, ăn cơm xong thì nhất định phải về ký túc xá trường.

Cuối cùng Ân Hồng Vũ thật sự nhịn không nổi nữa, lúc hẹn hò hắn ôm Quý Tử Nhàn, làm mặt khổ nói: “Tử Nhàn tốt bụng của anh ơi, sao em không tội nghiệp cho anh một chút chứ, ngoài em ra anh không có người phụ nữ nào khác nữa hết, nhưng anh là một người đàn ông bình thường, em không thể……” Những lời tiếp theo hắn cũng không nói tiếp, mọi người đều hiểu ngầm trong bụng, tay của hắn cũng không dừng lại, sờ tới sờ lui bên eo của Quý Tử Nhàn.

Quý Tử Nhàn nhịn lại sự chán ghét, “Anh Hồng Vũ, đâu phải anh không biết em, từ nhỏ trong nhà em đã dạy dỗ nghiêm khắc rồi, em đã đảm bảo với mẹ em, chuyện đó phải kết hôn rồi mới làm, nếu anh thích em, thì nhịn một chút đi mà.” Gì mà không có người phụ nữ khác, mẹ nó chứ, chẳng lẽ tôi còn phải vì chuyện này mà rơi nước mắt cảm kích anh à? Đồ bệnh gia trưởng, lẽ nào lúc yêu đương chỉ có một đối tượng không phải là lẽ đương nhiên hay sao, sao đến anh lại cao quý lên rồi, hóa ra trước kia bắt cá mấy tay là bình thường à.

Tiếp xúc lâu ngày, có một chuyện mà Quý Tử Nhàn phải thừa nhận mẹ mình nói không sai, quả thật Ân Hồng Vũ không đáng tin cậy, hoàn toàn không đáng làm người đàn ông để trao cả đời, cho dù cô ta có thể khóa tim của người đàn ông này lại, cũng không thể thay đổi bản tính của hắn, đấy chính là một tên cặn bã trăm phần trăm, hơn nữa còn là một tên cặn bã thô bỉ!

Nếu như có thể, cả đời này cô đều không muốn tiếp xúc với người như vậy, để hắn nhìn một cái liền cảm thấy toàn thân khó chịu, mỗi đêm, lúc ngủ đều có cảm giác muốn ói ra, thật là gớm muốn chết mà.

Những lời tuyên bố không quan hệ trước hôn nhân của Quý Tử Nhàn vừa nói ra thì Ân Hồng Vũ liền nghỉ ăn luôn, như vậy làm hắn phải chờ lâu lắm nha, xưa nay hắn chưa từng có lòng kiên nhẫn để dỗ một người phụ nữ như thế bao giờ.

Thực ra, vào buổi tối sau khi Quý Tử Nhàn về, hắn hoàn toàn có thể tìm người phụ nữ khác để giải quyết, đây là trạng thái sinh hoạt bình thường của hắn trước kia, bây giờ hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là dục vọng chinh phục trong lòng đã kích thích hắn, hiện giờ đối với những người phụ nữ khác, hắn tạm thời không có hứng thú, Quý Tử Nhàn đã treo hết khẩu vị của hắn lên rồi, không ăn được thì hắn không cam lòng! Cứ luôn cảm thấy làm gì cũng uể oải, đoán chừng chỉ khi hắn có được rồi mới có thể thoải mái.

Sau đó hắn liền nghĩ ra một cách hay.

Chẳng phải Quý Tử Nhàn đã nói rồi sao, kết hôn rồi mới có thể làm, vậy thì kết hôn thôi!

Đúng, kết hôn, dù sao hắn cũng đã có ý định muốn cưới Quý Tử Nhàn rồi, vậy sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác biệt đâu, lấy người về trước rồi nói sau!

Nói gió thì có mưa, ngày hôm sau, Ân Hồng Vũ liền chuẩn bị nhẫn cầu hôn, thậm chí hắn cũng không bàn bạc với người trong nhà nữa.

Nhìn Ân Hồng Vũ quỳ một chân cầu hôn cô ta ở giữa nhà hàng, Quý Tử Nhàn rất chán ghét, nhưng vẻ mặt của cô ta lại rất vui mừng, thỏa mãn, hạnh phúc, thậm chí còn có nước mắt chứa chan, hoàn toàn là vẻ cảm động đến bật khóc, tiếp đó khóc không thành tiếng mà chấp nhận lời cầu hôn của Ân Hồng Vũ, người trong cả nhà hàng đều chúc mừng bọn họ.

Rốt cuộc cũng thành công rồi, Quý Tử Nhàn nói với mình phải nhẫn nại, bước vào nhà họ Ân trước đã, nếu không thật sự có một số chuyện không thể làm được, sự nhẫn nại của lúc này đều là vì dự định sau này, chỉ cần nghĩ đến trả thù, thì cô ta cảm thấy cho dù chồng của mình là một người ghê tởm, cô ta cũng có thể nhịn được.

Nếu đã cầu hôn rồi, dĩ nhiên Ân Hồng Vũ hi vọng mỗi bước đều làm đến nơi đến chốn, hắn coi như đã hiểu rõ tính của Quý Tử Nhàn, cô ta là người phụ nữ chưa nhận giấy kết hôn thì tuyệt đối sẽ không buông lỏng!

Vậy thì còn chờ gì nữa, về nước lãnh giấy kết hôn thôi, đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ này cũng có thể lấy được, nhưng hắn và Quý Tử Nhàn đều không mang theo đầy đủ giấy tờ, về nước là lựa chọn tốt nhất.

Như thế vừa đúng ý của Quý Tử Nhàn, cô ta ước gì có thể về nước ngay, gần đây ngoài dây dưa với Ân Hồng Vũ thì vẫn luôn đi học, về cơ bản thì học phần sẽ không có vấn đề, chỉ cần làm xong luận văn tốt nghiệp, thì cơ bản đều ok hết rồi, về nước lãnh giấy kết hôn có thể tốn bao nhiêu công sức chứ.

Thế là hai người mua vé máy bay của ngày hôm sau để về Trung Quốc, Mạnh Vân có thế nào cũng không ngờ, cho dù bà ta đã đưa con gái đi Mỹ để học, vẫn không thể diệt đi ảo tưởng hoang đường của Quý Tử Nhàn, đợi đến khi bà ta biết chuyện, thì Quý Tử Nhàn đã sớm lãnh giấy kết hôn với Ân Hồng Vũ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.