Mẹ Kế Dựa Vào Trẻ Trâu Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con

Chương 23: 23: Vì Tình Cảm Ba Mẹ Mà Sầu Thối Ruột




Cuối cùng vẫn là đạo diễn Từ Tường đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh này.

Ông ta nói:
"Ừ thì đã có kết quả bỏ phiếu rồi.

Toàn bộ quá trình bỏ phiếu đều được camera ghi lại không thiếu giây nào.

Đảm bảo công bằng liêm chính."
Thẩm Lâm Nhan sau khi nghe thấy những lời này lỗi bất an trong lòng lại càng sâu đậm.

Nếu không phải kết quả bỏ phiếu nằm ngoài dự đoán thì đạo diễn nhất định sẽ không cường điệu cả quá trình đều công bằng không gian trá.
Sau đó, Từ Tường với thái độ chết sớm siêu sinh sớm mà tuyên bố:
"Lúc này đây chúng tôi xin tuyên bố người đứng đầu cuộc thi vẽ tranh lần này là Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn.

Bọn họ có tổng cộng mười hai đóa hoa hồng bình chọn.

Xếp thứ hai là Thẩm Lâm Nhan và Lương Thiên Dật, bọn họ đạt được năm đóa hoa hồng.

Thứ ba là mẹ con Thôi Hạ và Tống Y Y, đạt được 2 đóa hoa hồng.

Bây giờ tôi muốn nói tình cảm hữu nghị của chúng ta mới đứng đầu, cuộc thi chỉ xếp thứ hai.

Quá trình cùng các con vẽ tranh mới là quan trọng nhất..."
Thẩm Lâm Nhan đã không còn nghe rõ những lời nói sau đó của Từ Tường nữa.

Cả đầu óc của cô ta lúc này chỉ còn có: cô ta vậy mà thật sự thua bởi Thẩm Thanh Thanh.

Hơn nữa lại là ở lĩnh vực vẽ tranh mà cô ta cực kỳ tự tin.

Tại sao lại như vậy?! Những phụ huynh đó thật sự nghe theo lời bọn trẻ bỏ phiếu theo sở thích của chúng sao?
Cô ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Thanh, mỉm cười trên mặt Thẩm Thanh Thanh lúc này so với trong tưởng tượng của cô ta lại rất bình tĩnh.

Mà đứa trẻ bên cạnh cô lại hoan hô náo nhiệt, cả gương mặt tươi cười vô cùng rạng rỡ.
Thẩm Thanh Thanh tất nhiên là không rảnh quản Thẩm Lâm Nhan nghĩ cái gì.

Tuy rằng cô sớm đã đoán được nhưng mà được đứng đầu cô vẫn rất là vui vẻ.
Rốt cuộc thì cô lại một lần nữa đứng trước mặt Chu Gia Ngôn chứng minh bản lĩnh của mình rồi.
Việc trước tiên cô làm là hướng qua nhìn Chu Gia Ngôn đang bên cạnh.

Nhóc con này dù sao vẫn bé, chưa thể hoàn toàn che giấu cảm xúc của chính mình, cả gương mặt cười tươi như hoa.
Thẩm Thanh Thanh chọc Chu Gia Ngôn, nhỏ giọng nói:
"Hừ, nãy con còn không có tin mama, hoài nghi mama nữa.

Bây giờ cùng mama đi lên lãnh thưởng có thấy đuối lý không hả?"
Chu Gia Ngôn chợt nhớ tới vừa rồi cậu mới nghi ngờ lời mẹ kế, cậu có chút ngượng ngùng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp:
"Con là không tin tưởng bản thân mình, chứ không phải không tin mama..."
Nhìn dáng vẻ lắp ba lắp bắp này của Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh có chút buồn cười.

Thôi vậy, hôm nay tâm tình của cô tốt, không đùa cậu nữa.

Sau đó, cô nắm tay con riêng đi lên phía trước, tiếp nhận cúp mà tổ tiết mục đã chuẩn bị.

Cô "khiêm tốn" nói:
"Tôi biết bản lĩnh hội họa của chúng tôi không thể đem ra so sánh với chị Lâm Nhan hay là chị Thôi Hạ.

Giờ nhận giải thật sự là có chút hổ thẹn.

Nhưng mà bức tranh này là tôi và Ngôn Ngôn dùng hết sức lực, rất nhiều tình cảm, tâm huyết để vẽ lên được như này.

Chỉ là năng lực của chúng tôi có hạn cho nên mới lựa chọn phong cách thiếu nhi chút mà thôi.

Thật là cảm ơn các bạn nhỏ và các bậc phụ huynh đã yêu thích, cũng cảm ơn mọi người ở đây và khán giả đã xem."
Nói xong, Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn cùng nhau cúi mình chào, thái độ thoạt nhìn vô cùng thành khẩn.
Nhưng những cái này trong mắt Thẩm Lâm Nhan lại không còn nghi ngờ gì nữa là đang khoe khoang, dùng mẹo nhỏ khôn vặt lại nói như bản thân cao thượng lắm.

Thẩm Thanh Thanh không cảm thấy bản thân rất buồn cười sao?
Trong lòng Thẩm Lâm Nhan có muôn vàn suy nghĩ, mãi cho đến khi con riêng Lương Thiên Dật kéo vạt áo của cô ta được một lúc thì cô ta mới hồi thần lại.

Hóa ra là đến lượt đội xếp thứ hai lên lĩnh thưởng.
Thành tích xếp thứ hai tất nhiên không được coi là kém nhưng mà Thẩm Thanh Thanh lại là người đứng đầu, có điều này thì Thẩm Lâm Nhan làm sao mà có thể không tức giận cho được?
Nhưng mà Thẩm Lâm Nhan vẫn vô cùng nhẫn nhịn, cô ta biết lựa chọn tốt nhất bây giờ là mỉm cười tiếp nhận danh hiệu số hai, thậm chí còn phải chúc mừng Thẩm Thanh Thanh.

Mà cô ta đúng là đã làm như vậy.

"Đầu tiên, tôi xin cảm ơn năm vị giám khảo đã bỏ phiếu cho chúng tôi, cũng chúc mừng Thẩm Thanh Thanh đạt được hạng nhất.

Thẩm Thanh Thanh đã dạy tôi biết rằng ngoài việc làm tốt việc của bản thân thì còn phải biết chú ý hoàn cảnh xung quanh, biết phân tích sở thích của các vị giám khảo."
Sau đó cô ta quay đầu, vươn đôi tay, tươi cười:
"Thẩm Thanh, cảm ơn cô, thật là danh xứng với thực."
Thẩm Thanh Thanh nhìn Thẩm Lâm Nhan duỗi tay lại đây, không khỏi nhướng mày.

Quả nhiên là người co được dãn được, vậy mà vẫn nhịn nhục được thì cô thật sự bội phục Thẩm Lâm Nhan.

Bại tướng dưới tay còn có thể nhịn tới mức này, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy bản thân là người chiến thắng thì he he chút diễn xuất này cô vẫn làm được.

Vì thế cô cũng mỉm cười, vươn tay ôm lấy Thẩm Lâm Nhan:
"Chị Lâm Nhan, chị cũng rất tuyệt.

Quả thực là như những gì chị nói, có một cái não thông minh biết phân tích hoàn cảnh xung quanh mới là quan trọng nhất.

Chị Lâm Nhan à, chị về sau nhớ phải quan sát mọi thứ trước đã đấy."
Tươi cười trên mặt Thẩm Lâm Nhan hóa đá.

Thẩm Thanh Thanh rõ là chiếm được lợi lộc rồi lại còn khoe mẽ.
Nhưng mà cô cho rằng cái danh đứng đầu này dễ lấy lắm sao? Cô ta tin tưởng nhóm giám khảo thật sự sẽ không động tay động chân vào nhưng cư dân mạng chẳng nhẽ không nhận biết được chút gì à.

Nghĩ như vậy, tươi cười trên mặt Thẩm Lâm Nhan lại lần nữa lộ ra, thậm chí ý cười càng sâu.

Cô ta chậm rãi mở miệng nói:
"Em Thẩm Thanh nói đúng lắm, tôi thật là cần phải học tập em nhiều."
Một màn này ở trong mắt rất nhiều cư dân mạng trở thành chị em tình thâm:
[Lúc đầu tôi còn thật lo lắng bọn họ sẽ cãi nhau đấy, xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.]
[Không thể không nói rằng Thẩm Lâm Nhan rất rộng lượng đấy.

Nếu là tôi thì nhất định là nhịn không nổi.]
[Mấy người cũng không cần nghĩ phức tạp quá lên vậy đâu.

Cái này lại chẳng phải cuộc thi đứng đắn gì, chắc chắn là không đến mức lao vào cãi nhau được.]
[Chỉ có thể nói là Thẩm Lâm Nhan rộng lượng, không so đo, cho cuộc thi này mặt mũi.]
[Lầu trên bị ngáo à.

Thẩm Thanh Thanh cũng là thắng bằng bản lĩnh, làm cái mẹ gì lại thành Thẩm Lâm Nhan rộng lượng? Lại chẳng phải cô ta nhường giải nhất, cười khinh bỉ.]
[Tôi thấy câu nói kia của đạo diễn rất đúng.

Quan trọng là quá trình vẽ tranh cùng các con cơ mà.]
Thẩm Thanh Thanh kết thúc màn "chị em tình thâm" này với Thẩm Lâm Nhan, sau đó cô quay qua nhìn đạo diễn:
"Đạo diễn, ông nói đứng đầu thì có bữa tiệc lớn cơ mà? Ông sẽ không lừa chúng tôi đấy chứ."
Cô nghe nói Từ Tường ở một chương trình nào đó vốn dĩ hứa hẹn với các khách quý một bữa tiệc lớn kết quả lại dẫn bọn họ đến một quán mì nhiều hơn bình thường vài thìa thức ăn.
Từ tường cũng nhớ đến "chiến tích vĩ đại" của bản thân lúc trước nên có hơi chột dạ.

Nhưng đấy là thời điểm ông ta mới ghi hình các chương trình tổng nghệ, khi đó tổ tiết mục của bọn họ kinh phí thiếu hụt nên chỉ có thể làm cho thứ gọi là tiệc lớn co nhỏ lại chút thôi mà.
Nhưng mà lúc này đây bọn họ đã cố ý liên hệ với khách sạn 5 sao ở địa phương chuẩn bị tiệc lớn.

Đồng thời ông ta cũng cảm thấy may mắn vì bọn họ đã không nói trước cái gì trước khi trao thưởng.
Rốt cuộc thì làm gì có ai có thể đoán ra được đội Thẩm Thanh Thanh lại giành thắng lợi, Chu Diệp Huyên lại chạy tới thăm ban đâu chứ?
Đối mặt với nghi ngờ của Thẩm Thanh Thanh, Từ Tường lập tức phản bác:
"Thẩm tiểu thư, cô yên tâm.

Hiện tại chúng tôi thật sự đã đặt một nhà hàng ăn lâu đời làm một bữa tiệc lớn.

Hơn nữa, chúng tôi còn chuẩn bị bữa tối ở trên đài quan sát sao của cổ trấn, đảm bảo thời điểm các vị ăn cơm có thể thưởng thức trọn vẹn toàn bộ phong cảnh của cổ trấn."
Thậm chí hiện tại Từ Tường còn đang suy nghĩ có cần phải gọi cho khách sạn bên kia làm thêm vài món ăn nữa không.

Dù sao thoạt nhìn thì Chu tổng tạm thời sẽ không rời đi ngay.

Nếu mà buổi tối bọn họ cùng nhau ăn cơm kết quả phát hiện tổ tiết mục bọn họ cầm nhiều tiền tài trợ của anh như vậy mà lại khắt khe vợ con anh có khi dưới cơn tức giận lại dừng đầu tư thì chết.
Tổ tiết mục thế mà lại hào phóng như vậy!
Thẩm Thanh Thanh không khỏi kinh ngạc.

Cô nhớ rõ trong nguyên tác Thẩm Lâm Nhan cũng thắng một bữa tiệc lớn tuy rằng cũng không tệ lắm nhưng chắc chắn không có xa hoa như bây giờ, càng không nói tới việc được dùng bữa tối trên đài quan sát sao.
Chẳng lẽ là nhìn thấy Chu Diệp Huyên tới, vì tránh cho boss tức giận cho nên tổ tiết mục mới ngay lập tức thêm tiền à?
Thẩm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.

Trong lòng, cô một bên mắng tổ tiết mục không có cốt khí một bên lại vô cùng vui vẻ vì người chiếm được lợi lại là bản thân.
**********
Chu Diệp Huyên nghiêm chỉnh ngồi trong góc mà máy ghi hình không quay đến được nhìn thi đấu diễn ra trước mắt.

Biểu hiện của Thẩm Thanh Thanh vừa rồi thật sự là có chút ngoài dự kiến của anh.

Thẩm Thanh Thanh trong ấn tượng của anh là người vô cùng chấp nhất, thà chết cũng không chịu thay đổi, mọi quyết định đều sẽ không linh hoạt, ứng biến như là bây giờ.

Hơn nữa, Thẩm Thanh Thanh trước mặt bây giờ sinh động, hoạt náo còn mang theo chút ít tinh nghịch.

Cô của trước kia chưa bao giờ biểu hiện linh hoạt, đầy sức sống như hiện tại.
Mà Chu Gia Ngôn vốn là một đứa bé lão luyện, thành thục vừa mới vừa rồi thế nhưng lại tùy ý, lộ ra tươi cười hoạt bát.
Đối với sự dị thường của Chu Diệp Huyên mấy ngày nay, trong lòng Mã Lực xuất hiện vô số suy đoán.
Chu Diệp Huyên cũng không phải người thích chia sẻ việc gia đình ra bên ngoài, anh ta cũng không rõ lắm vì sao mà Chu tổng lại kết hôn với Thẩm Thanh Thanh.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của anh ta thì Chu tổng đối xử với Thẩm Thanh Thanh cũng coi như là tận tâm tận lực rồi.

Tuy thời gian Chu tổng ở nhà cũng không nhiều lắm nhưng nhìn chung trong toàn thành phố A thậm chí là giới hào môn của nước Hoa cũng sẽ chẳng tìm thấy nhà ai khác có ông chủ nào chịu bỏ một số tiền lớn cho phu nhân của mình như vậy.

Huống chi Chu tổng cũng không phải là người lương thiện gì cả.

Có thể khiến cho Chu tổng bỏ ra nhiều tiền như thế mà lại không cần hồi báo nhiều năm như vậy chỉ có duy nhất một người là Thẩm Thanh Thanh.
Hơn nữa lúc này đây Chu tổng lại tìm đến tận nơi tổ tiết mục ghi hình, nói là muốn mang cậu chủ nhỏ đi nhưng mà lại đến bước cuối cùng Chu tổng vẫn từ bỏ thậm chí còn để xuống đống việc bận rộn định tiếp tục ở lại bên cạnh bọn họ thêm một ngày nữa.
Hơn nữa Chu tổng vẫn luôn luôn không muốn lộ diện trước mặt truyền thông hôm nay lại phá lệ.

Lúc anh ta dò hỏi Chu tổng có cần yêu cầu xóa bỏ video anh lộ diện trên mạng hay không Chu tổng cũng lại từ chối.

Anh còn nói là có xóa cũng như không nữa.
Mã Lực cảm thấy nếu mà như vậy còn không phải tình yêu nữa thì những gì anh ta đối xử với bạn gái mình đến cái móng chân của tình yêu cũng không phải.

Sau khi suy đoán tâm tư của ông chủ mình, Mã Lực lén dối trời, khen ngợi Thẩm Thanh Thanh:
"Chu tổng, không thể không nói phu nhân thật thông minh mà.

Tuy là cô ấy không phải lăn lộn trong xã hội nhưng lại biết làm nhiều việc không bằng làm một việc thật tốt, làm việc thật tốt không bằng chém gió hay.

Phu nhân về sau nhất định tương lai rộng mở.

Hơn nữa cậu chủ nhỏ ở bên cạnh phu nhân tựa hồ cũng hoạt bát hơn rất nhiều.
Chu Diệp Huyên cảm thấy trợ lý của mình đang khích lệ Thẩm Thanh Thanh nhưng mà chỉ là mấy câu này nói ra làm người nghe cảm thấy có chút miễn cưỡng, kỳ quái.
Chẳng lẽ là đám nhân viên bọn họ lén lút cảm thấy làm việc và chém gió đạo lý so với làm việc chân chính đều quan trọng hơn à?
Trong lúc nhất thời Chu Diệp Huyên nhìn Mã Mực bằng ánh mắt tràn ngập tìm tòi, nghiên cứu.
Mã Lực sau khi nói ra những lời như vậy trong lòng cũng phát hiện không ổn.

Mấy câu nói này của người làm công như bọn họ làm sao mà có thể để ông chủ nghe được chứ.

Vì anh ta quá vội vàng khen ngợi, khích lệ Thẩm Thanh Thanh qua đó lấy lòng Chu tổng nên mất trí luôn rồi.
Rồi sau nữa, anh ta cảm nhận được Chu Diệp Huyên đang nhìn mình thì trong lòng lại càng loạn muốn kêu to không ổn rồi.
Nhân viên Chu thị bọn họ được Chu tổng lãnh đạo làm việc phải thật cụ thể, nghiêm túc.

Mấy cái lời nói "làm nhiều việc không bằng làm một việc thật tốt, làm việc thật tốt không bằng chém gió hay" này đều là bọn họ lén khịa mấy công ty khác, anh ta vậy mà lại dùng những lời này để hình dung phu nhân!
Anh ta căng da đầu giải thích:
"Chu tổng, tôi không phải có ý gì đó mà anh đang nghĩ đâu.

Tôi thật sự là muốn khen phu nhân đầu óc linh hoạt, thật sự là không có châm chọc phu nhân.

Hơn nữa mấy lời lúc vừa rồi cũng là mấy công ty khác lưu hành, nhân viên Chu thị chúng ta tất cả đều lấy thực dụng làm chủ, tuyệt đối không giống như các công ty khác thích làm ít lương nhiều đâu.
Chu Diệp Huyên đối với nhân viên cấp dưới của mình vẫn có chút hiểu biết, tất nhiên là biết Mã Lực là người nghiêm túc với công việc vì thế anh gật đầu nói:
"Ừ.

Tôi biết rồi."
Mã Lực còn định không ngừng cố gắng nói thêm hai câu cứu vớt nhưng mà lúc này thi đấu cũng đã kết thúc.

Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn cùng nhau đi tới, anh ta vừa quay đầu đã thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau tung tăng chạy tới đây.
*****************
Thẩm Thanh Thanh ước gì Chu Diệp Huyên lập tức thật nhanh quay trở về tiếp tục công tác.

Thậm chí cô cũng không hề nghĩ đến việc chủ động nói chuyện với Chu Diệp Huyên.
Nhưng mà cô không chịu nổi thằng nhóc Chu Gia Ngôn bên cạnh lúc nào cũng "một lòng hướng về baba".

Thi đấu vừa kết thúc, trong thời gian nghỉ ngơi đã vội vội vàng vàng lôi kéo Thẩm Thanh Thanh chạy về chỗ Chu Diệp Huyên đang ngồi.
Chu Gia Ngôn nhìn thấy Chu Diệp Huyên lập tức hưng phấn vui vẻ khoe ra thành tích mà vừa rồi bọn họ thắng được:
"Baba, ba thấy sao? Chúng ta vừa rồi được danh hiệu đứng nhất nha."
Đối với con trai, Chu Diệp Huyên từ trước đến nay đều dùng hết khả năng kiên nhẫn của bản thân.

Anh từ ái sờ đầu cậu và khích lệ:
"Vừa rồi baba đều thấy mà, Ngôn Ngôn tuyệt lắm đấy."
Nghe thấy baba khen ngợi, trên mặt bạn nhỏ Chu Gia Ngôn lại lần nữa lộ ra tươi cười.


Nhưng mà cậu là một đứa nhóc thành thật.

Cậu biết lần này thắng được chủ yếu vẫn là nhờ vào mẹ kế.

Vậy nên cậu gãi đầu nhỏ, giải thích với Chu Diệp Huyên:
"Thật ra vẫn là nhờ mama lợi hại, con chỉ góp chút sức thôi."
Nói xong hai mắt cậu lấp lánh nhìn Chu Diệp Huyên:
"Baba, con cảm thấy ba cũng nên khen ngợi mama nữa."
Tuy nói Thẩm Thanh Thanh có chút cảm động bởi sự thành thật của người bạn nhỏ Chu Gia Ngôn nhưng là đối với cái sự "hiếu thảo" đột ngột này thì cô cảm thấy tuyệt đối không cần.

Rốt cuộc thì cô biết mình không chịu nổi Chu Diệp Huyên khen ngợi đâu.
Hơn nữa nếu mà để Chu Diệp Huyên khen cô ấy hả? Chu Diệp Huyên chắc là cũng tự cảm thấy xấu hổ đấy.
Nhưng mà da mặt của Chu Diệp Huyên càng dày hơn cả Thẩm Thanh Thanh.

Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của Chu Gia Ngôn sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Thanh Thanh:
"Hôm nay cô cũng rất lợi hại, biết xem xét thời thế, ngược gió đi lên.

Không phải ai cũng làm được như vậy đâu."
Cách nói chuyện tự nhiên thật giống như quan hệ giữa hai người bọn họ bình thường như bao người khác.
Thẩm Thanh Thanh tự giác nhận ra da mặt của mình cũng vẫn chưa đủ dày đâu.

Nhìn xem Chu Diệp Huyên nói ra được lời này có bao nhiêu bình tĩnh, cô nghe đến nỗi từng cái ngón chân cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Thẩm Thanh Thanh từ trước đến nay gặp địch mạnh thì càng hăng hái.

Cô thật nhanh bình tĩnh tiếp nhận lời khen của Chu Diệp Huyên:
"Tôi cũng cảm thấy bản thân rất lợi hại.

Dù sao thì biện pháp này của tôi đâu phải ai cũng nghĩ ra được chứ."
Chu Diệp Huyên hơi hơi nhướng mày, xem ra sự thích ứng của Thẩm Thanh Thanh so với trong tưởng tượng của anh còn mạnh hơn một chút, còn biết mèo khen mèo dài đuôi.
Nhóc con tất nhiên là hoàn toàn không có nhận ra giữa hai người ba và mẹ có cái gì loanh quanh lòng vòng.

Sau khi nghe được baba khen ngợi mama, cậu thật vui vẻ thậm trí hai mắt cậu còn sáng lấp lánh dáng vẻ cầu Thẩm Thanh Thanh khích lệ.
Thẩm Thanh Thanh tức giận mà vò đầu nhỏ tóc xù xù của Chu Gia Ngôn một lúc.
Tuy Chu Gia Ngôn không hiểu tại sao rõ ràng mẹ kế được khen ngợi mà vẫn không cao hứng nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

Cậu đáng yêu tiếp tục làm nũng đề nghị với Chu Diệp Huyên:
"Baba, chúng ta thắng được bữa tiệc lớn tối nay nha.

Baba cùng bọn con ăn cơm đi.

Nghe nói nơi đó là chỗ cao nhất của trấn Trạng Nguyên, chúng ta có thể cùng nhau nhìn ngắm cảnh đêm đấy."
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy, trong lòng một búng màu thiếu chút nữa là phun ra, thằng nhóc này thật là nuôi ong tay áo, cõng rắn cắn gà nhà mà!
Cô cực cực khổ khổ kiếm được bữa tiệc lớn quay đầu lại bị Chu Gia Ngôn cầm đi hiếu kính Chu Diệp Huyên.

Cậu đúng là thằng con do Chu Diệp Huyên nuôi lớn mà.
Thẩm Thanh Thanh cũng không muốn cùng ăn với Chu Diệp Huyên đâu.

Điều này nghĩa là ở thời điểm ăn cơm cô đều phải chú ý đề phòng Chu Diệp Huyên.
Nhưng mà cô cảm thấy Chu Diệp Huyên đại khái là sẽ không đáp ứng.

Dựa theo trong nguyên tác miêu tả thì Chu Diệp Huyên là người rất không thích máy quay hình.

Chẳng sợ chương trình tiến hành đến hậu kỳ yêu cầu các khách quý khác và chồng mình cùng góp mặt ghi hình, trình diễn một màn tình yêu sâu đậm thì Chu Diệp Huyên vẫn mặc kệ "Thẩm Thanh Thanh" cầu xin như thế nào cũng đều không chịu lộ diện trước ống kính máy quay.
Cũng bởi vậy mà trong nguyên tác, "Thẩm Thanh Thanh" bị cư dân mạng trào phúng đủ loại, nói cô vì gả cho hào môn mà không từ thủ đoạn nhưng căn bản không được chồng yêu thích.

Còn có người suy đoán Chu Diệp Huyên là một ông già lớn lên vừa béo lại xấu nên Thẩm Thanh Thanh mới không muốn cùng nhau ghi hình.
Đối với mấy suy đoán như vậy, Chu Diệp Huyên vẫn như cũ không hề dao động, một chút ý định lộ diện trước ống kính làm sáng tỏ cũng không có.
Hôm nay Chu Diệp Huyên đột ngột xuất hiện trong máy quay đã là vô cùng ngoài ý muốn.

Thẩm Thanh Thanh suy đoán hẳn là Chu Diệp Huyên lo lắng cho Chu Gia Ngôn nên nhất thời tình thế cấp bách mới làm như thế.
Lúc này anh chắc là sẽ không định lại bị máy quay ghi hình nữa nhỉ? Nếu mà theo chân bọn họ cùng nhau ăn bữa tối thì toàn bộ quá trình đều sẽ bị camera ghi hình lại.
Thẩm Thanh Thanh cảm thấy Chu Diệp Huyên nhất định là sẽ nghĩ đến việc này rồi, nhưng vì để cho an toàn hơn nên cô vẫn cố ý nói:
"Ngôn Ngôn không cần miễn cưỡng baba.

Baba của con không thích bị ghi hình lại đâu, cùng chúng ta ăn cơm tối thì toàn bộ quá trình đều bị ghi lại hết đấy."
Nói xong cô quay đầu, cười rất dịu dàng:
"Anh không cần miễn cưỡng bản thân, chúng tôi đều có thể hiểu được."
Thẩm Thanh Thanh suy tính để Chu Diệp Huyên vừa nghe thấy đã biết rằng cô tuyệt đối không hề muốn cùng anh ăn cơm với nhau.
Chu Diệp Huyên đúng là có thể không đối diện với máy quay thì nhất định sẽ không đối diện.

Bởi vậy khi nghe người bạn nhỏ mời thì giữa chừng cũng có chút rối rắm, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại có thái độ mâu thuẫn như vậy làm anh sinh ra chút hứng thú.
Vì thế anh cười cười:
"Không sao cả.

Dù sao vừa rồi cũng đã bị ghi hình lại, video hẳn là đã truyền đi khắp cả internet.

Lại thêm bây giờ cũng không có làm gì, vần là ở bên Ngôn Ngôn quan trọng nhất."
Chu Gia Ngôn nghe vậy lập tức hoan hô:
"Vâng baba, ba thật tốt quá đi."
Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh lại vô cùng cạn lời, tại sao cô lại cảm thấy tự mình vác đá đập chân mình vậy nhỉ?
Cô chưa từ bỏ ý định, cố nói thêm câu:
"Chỉ là tôi có chút lo lắng tổ tiết mục chỉ chuẩn bị bữa tối cho hai người thôi, chúng ta ba người không có đủ thức ăn thì phải làm sao bây giờ?"
Còn không đợi Chu Diệp Huyên trả lời, Chu Gia Ngôn đã tranh trả lời:
"Không sao đâu.


Con bé mà, con đem đồ của mình nhường lại hết cho baba ăn."
Mà lúc này Từ Tường cũng không biết từ chỗ nào xông ra, trịnh trọng giải thích với bọn họ:
"Mọi người yên tâm.

Bữa tối hôm nay rất phong phú, lượng thức ăn cũng đủ cả cho ba người.

Tổ tiết mục chúng ta còn thiếu chút tiền ấy sao? Chẳng sợ thật sự sẽ không đủ thì chúng tôi cũng cung cấp thêm cơm, mọi người chỉ việc ăn."
Thẩm Thanh Thanh lại cứng họng, không có lời nào để nói.

Tại sao cô lại cảm thấy Chu Diệp Huyên có tới tận hai đứa con trai hiếu thảo!
****************
Bộ dạng hiện tại của Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn tất nhiên là không thể cứ vậy trực tiếp đi ăn tối.

Bởi vậy bọn họ đi trước, trở lại phủ Trạng Nguyên để thay quần áo.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ Chu Gia Ngôn lại trở thành bé đẹp trai sạch sẽ trắng nõn.

Mà Chu Gia Ngôn luôn chẳng bao giờ chú trọng trang điểm, mặc quần áo lúc này lại trở lên rối rắm.
Trước kia, Thẩm Thanh Thanh buộc Chu Gia Ngôn phải thay rất nhiều các loại quần áo đẹp, lúc này cậu từ vali nhỏ của mình lấy ra vài bộ quần áo, bày lên trên giường, bộ nào cũng đối lập với nhau.
Chỉ tiếc là cậu trừ ngày đầu tiên mặc tây trang nhỏ thì con lại toàn là quần áo thể dục nhẹ nhàng, rộng thùng thình.

Cậu thở dài, giọng nói tang thương:
"Luôn ở thời điểm cần dùng tới thì mới cảm thấy có thật ít quần áo."
Vào lúc mới năm tuổi cậu đã có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của đại đa số phụ nữ trên thế giới này.
Thẩm Thanh Thanh nghe vậy không khỏi buồn cười, dáng vẻ này của Chu Gia Ngôn người không biết còn tưởng rằng cậu muốn đi thả thính bé gái nhà nào đâu đấy.

"Con cứ mặc bộ đồ thể dục màu vàng có hình vẽ ong mật đi kìa.

Mama thấy rất đáng yêu mà.

Hơn nữa vào ban đêm thì tối lửa tắt đèn, con xác định baba sẽ chú ý tới việc con mặc cái gì à?"
"Chỉ là baba vất vả lắm mới cùng con ăn cơm...!Con muốn trang điểm cho thật xinh xinh đẹp đẹp."
Chu Gia Ngôn vẫn có chút do dự.
"Thế con bây giờ còn có loại quần áo khác à?"
Thẩm Thanh Thanh phản bác:
"Biết rồi, mau đi thay quần áo đi.

Con cứ vậy lát xuống sẽ trễ cho coi.

Tin tưởng ánh mắt của mama đi, con như vậy sẽ rất đáng yêu."
Chu Gia Ngôn tuy rằng vẫn có chút không hài lòng, nhưng biết còn tiếp tục rối rắm thì lát nữa chắc chắn sẽ đến trễ nên cậu vẫn ngoan ngoãn chạy đi thay bộ quần áo theo ý của Thẩm Thanh Thanh.
Chỉ là Thẩm Thanh Thanh không hề nghĩ tới chờ đến khi người bạn nhỏ thay xong quần áo đi ra ngoài, thấy Thẩm Thanh Thanh ăn mặc lại không hề hài lòng:
"Mama cùng baba ăn cơm, như thế nào có thể mặc đồ tùy ý như vậy! Ít nhất hẳn là phải thay cái váy chứ."
Thẩm Thanh Thanh nhìn bản thân trên người mặc áo thun màu xanh dương, quần jean rơi vào một trận trầm tư.

Ăn xong cái bữa tối thì phải trở về nghỉ ngơi, chẳng lẽ cô còn phải mặc bộ lễ phục dạ hội à?
Chu Gia Ngôn hiển nhiên là rất kích động, cậu chạy đến trước vali hành lý của Thẩm Thanh Thanh, bắt đầu chọn lựa quần áo.
Bởi vì đồ là do cậu sắp xếp nên cậu biết rõ ràng các loại quần áo mà Thẩm Thanh Thanh manh theo.

Trừ bỏ cái váy mà ngày đầu tiên cô mặc thì cậu nhớ rõ Thẩm Thanh Thanh còn mang theo một cái váy hoa màu vàng nữa.Tuy là theo cậu thì nó chưa đủ lộng lẫy nhưng vẫn tạm chấp nhận được.
Chu Gia Ngôn lục tìm váy hoa màu vàng mang ra, tận tình nói:
"Mama với baba ở chung thì ít mà xa cách lại nhiều, tất nhiên là phải quý trọng cơ hội có thể ở cạnh nhau như thế này.

Con tuy rằng vẫn nhỏ nhưng cũng biết là tất cả mọi người ai cũng yêu cái đẹp."
Thẩm Thanh Thanh cạn lời.

Cô như này là bị một thằng nhóc bé tí tẹo giáo dục? Cái đầu nhỏ này của Chu Gia Ngôn sao mà mỗi ngày đều có thể nhọc lòng suy nghĩ nhiều như vậy? Chỉ là một thằng nhóc chưa lớn lại còn cảm thấy bản thân rất hiểu tình yêu?
Đại khái là bị Chu Gia Ngôn nghiêm túc ngăn cản hơn nữa cô lại biết tính tình của Chu Gia Ngôn siêu cố chấp nên Thẩm Thanh Thanh vẫn đi thay chiếc váy hoa nhỏ do Chu Gia Ngôn lựa chọn.
Kệ vậy, xem ở ít lòng tốt của Chu Gia Ngôn thì cứ theo ý cậu vậy.

Rốt cuộc còn cao su nữa thì bọn họ thực sự sẽ đến muộn thật đấy.
Nhưng mà Chu Gia Ngôn còn chưa có dừng lại ở đây, cậu lấy đồ trang điểm của Thẩm Thanh Thanh trong nhà vệ sinh ra, nói với Thẩm Thanh Thanh:
"Nếu đều đã thay thành váy rồi, mẹ thục nữ tý, hẳn là phải trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp chứ."
Thẩm Thanh Thanh thấy thế kinh ngạc há to miệng.

Thằng nhóc này cũng biết quá nhiều và cũng quản quá mức nhiều rồi!
Nhưng mà rốt cuộc thì cô cũng không đành lòng cô phụ ánh mắt sáng lấp lánh bây giờ của Chu Gia Ngôn vì thế nhận mệnh lấy đồ hóa trang ra bắt đầu trang điểm.
Đương nhiên là cô sẽ không trang điểm kiểu phức tạp gì cả.

Chu Diệp Huyên mà cũng xứng để cô trang điểm tỉ mỉ đẹp đẽ nhất à.

Thậm chí ở trong mắt Thẩm Thanh Thanh loại đàn ông khốn nạn như vậy căn bản không được coi là con người!
Thấy Thẩm Thanh Thanh dưới sự giám sát của Chu Gia Ngôn phải ngồi trang điểm, người xem phát sóng trực tiếp cũng nở nụ cười:
[Anh bạn nhỏ Ngôn Ngôn thật là vì tình cảm của ba mẹ mà rầu thối ruột.]
[Thẩm Thanh Thanh thật là siêu siêu siêu thẳng nữ mà.

Cảm thấy cô ấy còn chẳng bằng Ngôn Ngôn am hiểu tình yêu nữa.]
[Ngôn Ngôn: ai có thể nghĩ đến cậu mới chỉ là một thằng nhóc năm tuổi thế nhưng lại có thể vì tình cảm của ba mẹ mà đau khổ suy tư chứ?]
[Thật chờ mong Chu tổng thấy được sự xinh đẹp này của Thẩm Thanh.

Anh ta hẳn là sẽ thật kinh ngạc cho xem]
[Lại nói hôm nay Chu tổng có cố ý trang điểm không nhỉ? Đương nhiên là anh ta không làm gì cũng đã rất đẹp trai rồi.]
Trong khi mọi người vẫn mồm năm miệng mười thảo luận chém gió thì Thẩm Thanh Thanh cũng nhanh chóng trang điểm xong.

Sau đó cô nắm tay bạn nhỏ Chu Gia Ngôn ra cửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.