Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 14: CỬU BIỆT TRÙNG PHÙNG



Tháng ba, đợt không khí lạnh cuối cùng tràn về từ miền Bắc rốt cuộc đã đi khỏi thành phố A, ngày đông giá rét cũng theo đó vẫy đuôi mất dạng. Phụ nữ sau khi trải qua kì ngủ đông ngắn ngủi, bắt đầu có dấu hiệu động đậy. Với tư cách là công ty có tiếng trong nước, công dân toàn thành phố đều mơ ước làm việc trong Dịch Hằng, phụ nữ đang làm việc ở đây hiển nhiên sẽ không cam lòng để tụt hậu. Nếu nói Xà Nhan Lệ là người đẹp tiêu biểu của Dịch Hằng, thì Tần Dạ Ngưng lại gắn liền với danh hiệu tín đồ thời trang.

Nói đến người phụ nữ Tần Dạ Ngưng này, quả thật như chuyện thần thoại. Từ trên xuống dưới Dịch thị không ai không biết cô ấy, không phải vì thân phận thư kí thứ hai, mà là một năm 365 ngày, thì có đến 200 ngày cô ấy không mặc trùng bộ quần áo nào, vả lại thứ gì cũng đều thuộc nhãn hiệu nổi tiếng. Đúng là trời sinh phụ nữ yêu đồ hiệu, ai chưa từng mơ đến việc mặc đồ công sở của Dior, dùng khăn tay Armani, tay đeo túi xách Gucci. Thế nhưng sở thích của thư kí Tần chúng ta đối với hàng hiệu đã lên đến trình độ si cuồng. Ở Dịch Hằng, chị em phụ nữ có cái lợi đó là không cần phải mua tạp chí phụ nữ Mina, Scawaii!... Có vấn đề gì cứ trực tiếp tham khảo từ thư kí Tần, thư kí Tần chính là cuốn từ điển sống về thời trang.

Nhưng người may mắn bao nhiêu thì thị phi cũng tăng theo tỉ lệ thuận bấy nhiêu, Trung Quốc có danh từ đặc biệt "bà tám", chuyên chỉ những phụ nữ thích nhiều chuyện, nơi nào có giang hồ nơi đó có thị phi, nơi nào có thị phi nơi đó có nhiều chuyện, nhiều chuyện everywhere. Sở thích đặc thù của Tần Dạ Ngưng, khiến chị em vừa hâm mộ vừa gato, mà đáng sợ nhất là một đám người đố kị, các cô không có việc gì làm là bắt đầu tụm năm tụm bảy. Tần Dạ Ngưng tuy là thư kí số hai, thì thu nhập một tháng cao lắm cũng hai, ba vạn là cùng, mà những thứ làm mê đắm lòng người kia phải đến mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn. Trong bộ luật quản lí kinh tế gọi tài sản bất minh là nguồn gốc tội lỗi. Vậy nên có người phỏng đoán chẳng lẽ thư kí Tần là phú nhị đại? Ngay lập từ thư kí số hai Tần liền trở thành "Tần nhị thế"!(1) Nhưng cũng có người nói, nếu người ta giàu có như vậy làm gì có chuyện chạy tới đây làm phục dịch, muốn trải nghiệm cuộc sống? Muốn quan sát dân tình? Không giống! Cho nên "Tần nhị thế" lại bị truyền thành "Tần nhị nãi"! (2)

Ba người thành hổ, dần đần tin đồn như thế này được coi là "sự thật"! Lời người thật đáng sợ, nữ minh tinh huyền thoại một thời Nguyễn Linh Ngọc (3) cũng vì năm chữ này mà chết đi nhưng đối với thư kí Tần của chúng ta, cô không hề sợ hãi chuyện này chút nào, vẫn cứ mua hàng hiệu, vẫn cứ làm người khác đỏ mắt thèm muốn!

Nhưng không sợ miệng đời là một chuyện, còn không ghét chốn thị phi lại là chuyện khác! Nếu nói nơi nhiều chuyện được thăng hoa thì đó chính là phòng vệ sinh. Phụ nữ đúng là động vật quái đản, lúc các cô đi vệ sinh, môi dưới mở ra, môi trên cũng không chịu thua kém, thường tụm năm tụm bảy nói chuyện trên trời dưới đất...

Không ít lần Tần Dạ Ngưng ngồi trong phòng toilet, vô tình nghe người ta nói xấu mình, may mắn là bạn trẻ này được ba mẹ dạy dỗ tốt, từ nhỏ đã theo trường phái "bơ đi mà sống", nghe chuyện mình giống như nghe chuyện người khác, nếu không thì đã sớm mắc chứng táo bón! Thỉnh thoảng tâm tình cô tốt, sẽ đằng hắng giọng với những kẻ thích soi mói kia một phen, dù sao cũng bị ngăn cách bởi cánh cửa, không ai biết ai!

Như vậy cũng đủ thấy thư kí Tần chán ghét nơi này không phải vì người ta nói xấu mình, mà vì nhà vệ sinh là nhà vệ sinh. Tần Dạ Ngưng xinh đẹp, thùy mị động lòng người là không giả nhưng cũng không phải là thánh thần hoàn mỹ không tì vết, nếu như phải chọn ra một thói xấu, thì người này bị mắc bệnh sạch sẽ thích bới lông tìm vết.

Chẳng hạn lúc này đây, Tần Dạ Ngưng không khỏi nhíu mày khi nhìn vào bồn cầu trắng như tuyết kia, liên quan tới đúng là vấn đề bồn cầu. Cô không nhớ đã khiếu nại với quản lý bộ hậu cần bao nhiêu lần nhưng mỗi lần như vậy người ta đều lấy lí do bồn cầu ở đây toàn mắc tiền mà bác bỏ đi vấn đề ngồi cầu của cô. Nhưng cô không tức giận chút nào, có thắng có bại, có bại có thắng, chỉ cần ngày nào cô còn ở Dịch thị thì ngày đó vẫn còn kêu oan, thề sống thề chết phải thủ tiêu toàn bộ bồn cầu này. Nhưng trước khi giải quyết được vấn đề bồn cầu, cô vẫn phải cố gắng chịu đựng.

Cho dù chán ghét cỡ nào, Tần Dạ Ngưng vẫn phải lấy ra chai nước khử trùng luôn mang theo bên người phun lên bồn cầu, tay tạo thành hình lan hoa chỉ (4), nhón nhón xé đi một đoạn trong cuộn giấy vệ sinh, lau chùi sạch sẽ nhưng thế vẫn chưa đủ, cuối cùng còn lấy ra khăn giấy mềm mềm trải lên bệ ngồi bằng nhựa, lúc này Tần Dạ Ngưng mới yên tâm cởi quần tây ra, thở phào nhẹ nhõm, "Sạch sẽ như vậy, ngồi thật thoải mái!"

"Nghe gì chưa? Trợ lý mới là con gái ruột của chủ tịch Dịch đấy..."

"Có gì mới sao? OUT (biết) lâu rồi!"...

Tần Dạ Ngưng cứ tưởng rằng hôm nay lại phải nghe chuyện mình ở đây, vì sáng nay cô mang một chiếc túi sành điệu, không ngờ tin tức hôm nay lại thay đổi vai chính, tò mò vểnh tai nghe ngóng.

"Ngày đầu tiên cô ta đến đây, tôi đã biết người này không đơn giản. Cô xem, cô ta trán cao, mũi thắng, nhân trung sâu, không phú cũng quý, hơn nữa còn là họ Dịch, tại Dịch Hằng thì ai là họ Dịch?"

"Hừ, ngó cô vuốt đuôi kìa!" Hiển nhiên vị tiểu thư họ Tám khác ấm ức không phục, "Cô thử nói tôi nghe một chút tại sao đại tiểu thư này lại chạy tới đây hầu hạ mẹ kế cô ta chứ?"

"Chuyện này không hề đơn giản, vì tài sản thôi, chủ tịch Dịch đưa hết tiền cho Giang Nhược Trần, cổ phiếu của đại tiểu thư lại bị giữ hết, ngoài cố gắng lấy lòng ra, thì cô ta còn có thể làm gì?"

"Gả cho chồng giàu chứ sao, không phải phú nhị đại thời nay thịnh hành kiểu kết hôn này sao?"

"Chị cũng nói là phú nhị đại mà, bây giờ đại tiểu thư của Dịch gia là phú nhị đại sao, phượng hoàng không lông còn chẳng bằng gà..."

"Vậy cũng đúng, nhưng thoạt nhìn Tổng giám đốc Giang đối đãi cô ta không tệ lắm, cô xem, người ta cho phép không cần mang đồ công sở, không cần theo điều lệ công ty..."

"Chỉ là mặt ngoài thôi, ai biết họ ngấm ngầm đấu đá nhau thành dạng gì! Huống chi tôi còn nghe được, lúc trước để có thể đi vào công ty, đại tiểu thư đã quỳ xuống van xin Tổng giám đốc Giang đó!"

"Quả nhiên chuyện người giàu thay đổi trong nháy mắt a! Chúng ta ít bàn về chuyện này thì hơn!"...

Nghe xong, người ngồi trong toilet khinh bỉ nhổ toẹt vào câu này, vậy còn thiếu chuyện để bàn sao? Nếu còn nói thêm chút xíu nữa, chẳng phải là lôi cả tổ tông dòng họ tám đời ông nội ông ngoại nhà người ta ra à. Đợi cho tiếng bước chân hai người kia đi xa xa, Tần Dạ Ngưng mới thở dài đứng lên, dội nước một hồi, mở cửa, trùng hợp trông thấy người ở phòng đối diện cũng bước ra, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau. Người đó không phải ai khác, đúng vậy, là diễn viên chính của cuộc trò chuyện lúc nãy, Dịch đại tiểu thư.

"Tiểu Dịch?" Nhìn sắc mặt tái mẹt của người đối diện, Tần Dạ Ngưng do dự không biết có nên mở miệng hay không, "Cậu không sao chứ?"

"Không có gì", Dịch Diệp Khanh đi đến bồn rửa tay, nhìn vào người trong gương, cười gượng gạo nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc, chỉ khi chính mình trở thành nhân vật chính trong lời xàm xí bịa đặt thì mới có thể biết được mùi vị của đương sự là như thế nào.

"Tiểu Dịch đừng để ý, mấy người đó có nói cũng đã nói xong rồi, lời đồn dừng lại ở người trí thức. Cậu xem bọn chúng nói về tớ như thế nào, tớ chỉ xem chúng như chuyện tiếu lâm, nghe cho vui tai mà thôi. Nếu so đo cùng dư luận, chỉ có mình bị thương, không đáng đâu!"

"Vivian, cô không hiếu kì sao?" Được an ủi, Dịch Diệp Khanh dễ chịu hơn nhiều nhưng nhìn Tần Dạ Ngưng vẫn luôn mang vẻ mặt đơn thuần, cô không khỏi dấy lên nghi ngờ, "Hay là ngay từ đầu cô đã biết thân phận của tôi? Chúng ta từng quen biết nhau sao?"

"Tiểu Dịch, tớ cảm thấy cần phải nói cho cậu một bí mật". Đôi mắt đầy mê hoặc nhìn Dịch Diệp Khanh, Tần Dạ Ngưng dựa vào bồn rửa tay, cười dịu dàng, "Lúc còn bé, có lần tớ đi theo ba đến nhà một uncle để ăn bữa tối, nơi đó có rất nhiều ông chú, trong đó có một ông chú kéo tớ lại, chỉ vào đứa nhóc béo ị bên cạnh ông ta, nói sau này tớ trưởng thành sẽ gả cho con trai lão ta, làm vợ thằng nhóc đó. Lúc đó, tớ chưa có khả năng hiểu hết lời bọn họ. Thế nhưng đang lúc buộc lại nơ, cài khuy áo sơ mi, thì thằng nhóc béo núc đó dùng bàn tay đầy mồ hôi cứ lôi lôi kéo kéo tay tớ. Khi nhìn thấy nụ cười bỉ ổi của ông chú kia, tớ cảm thấy thật khó chịu, muốn né thật xa. Đúng lúc này, có một bé gái mang đồ lễ phục nho nhỏ, cầm ly nước trái cây đưa đến tay thằng nhọc béo ị đó, sau đó lễ phép nói với nó: 'Waiter, đổi giúp tôi ly khác!'. Nhân lúc mọi người đều ngẩn ra, trong ánh nhìn trừng trừng của người lớn, cô bé cứ như vậy mà giải thoát cho tớ. Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô bé ấy, Tiểu Dịch, cậu còn nhớ rõ cô gái bé nhỏ ấy không?"....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

(1) Nhị Thế Tổ : Nó được bắt nguồn từ sau khi Tần Thủy Hoàng chết , ông đem ngôi vị truyền cho con trai tên Hồ Hợi, sau khi lên ngôi xưng Tần Nhị Thế , đại gian thần Triệu Cao khuyên ông nên hạn chế gặp mặt quần thần để tránh việc việc tự bạo , triều chính giao phó cho Triệu Cao làm thay , Tần Nhị Thế mừng rỡ núp ở phía sau cung trầm mê tửu sắc , tận tình hưỡng lạc , chỉ sau 3 năm ngắn ngủi , đất nước rơi vào cảnh khổ đau. Cho nên đời sau thường dùng ông để ám chỉ những phá gia chi tử , có được vinh quang , tiền tài nhờ cha mẹ.

(2) Nhị nãi: vợ hai, vợ bé. Ý bảo Tần Dạ Ngưng ngoại tình với mấy ông già đại gia.

(3) Nguyễn Linh Ngọc ( 26 tháng 4, 1910 - 8 tháng 3, 1935),

Là một nữ diễn viên phim câm của Trung Quốc. Cô là một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất Trung Quốc của thập niên 1930. Cô đã trở thành huyền thoại của điện ảnh Trung Quốc.

Vướng vào sợi dây oan tình với chàng công tử phong lưu Đạt Dân, Linh Ngọc bắt đầu đối diện với mặt trái cuộc đời. Rồi một tình yêu trong sáng với Đường Lý San cũng trở nên mong manh với những khốn khổ của niềm đau... Cả hai người đàn ông cô yêu, cuối cùng chỉ coi cô như một phương tiện kiếm tiền. Cô gái "còn thanh mảnh hơn hoa cúc" ấy để lại bức thư tuyệt mệnh - Lời người thật đáng sợ - và tự kết liễu đời mình khi mới 25 tuổi (năm 1935), bao quanh là hào quang danh vọng.

Click vào ĐÂY để biết thêm chi tiết

(4) lan hoa chỉ: tay như hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.