Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 171: VỀ NHÀ



Editor: Gaasu Noo

Đèn rực rỡ mới lên, Dịch Diệp Khanh cầm con dao nhỏ khắc vài đường trắng trắng "正" lên vách tường, thỉnh thoảng thò người ra cửa sổ nhìn hai bóng người ngoài sân rồi thầm thở dài. Không phải cô không nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng ngoài sân canh phòng nghiêm ngặt quá, hơn nữa đường đèo xa xôi diệu vợi, còn cô chỉ có hai chân thì làm sao mà về?

Lúc Đại tiểu thư đang viết chữ "正" thì Giang Nhược Trần cũng vẽ vẽ lên lịch một vòng đỏ đánh dấu đã qua ngày. Nhìn tám cái vòng trước mắt, vành mắt Tổng giám đốc Giang dần dần ướt át. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, cô xoa xoa mi tâm lên tiếng, "Mời vào" liền nhìn thấy thư ký "Tháo Vát" dò vào nửa người rồi mấp máy môi ra hiệu 'phiền phức lại tới nữa rồi'. Với kinh nghiệm nhiều năm cộng sự, Tổng giám đốc Giang tất nhiên hiểu rõ ý của thư ký Triệu.

Phiền toái nhỏ ở nhà họ Dịch là Đại tiểu thư, còn phiền toái lớn đương nhiên chính là chú hai của con gái mình, nhưng mà bây giờ lại có thêm một người, một nam một nữ hùng hổ kéo đến. Giang Nhược Trần ấn ấn huyệt Thái Dương hơi hơi đau của mình, tuy trên đầu cô không có ba mẹ, cũng không có cảnh tranh cãi 'mẹ chồng nàng dâu' như yêu tinh, nhưng lại có một ông chú hai đáng ghét và một bà em chồng khó ưa. Hai người này cùng xuất hiện ở phòng làm việc của mình, không phải rồng đến nhà thăm tôm, mà là đem theo bão giông tới!

Quả nhiên, hai người vừa vào cửa liền đen mặt đen mày, đương nhiên Giang Nhược Trần cũng không hy vọng họ sẽ cho mình sắc mặt tốt. Nhưng dẫu sao thì vào cửa vẫn là khách, mỗi lần Dịch Hàn Lâm đến nháo, cô đều dùng trà ngon nước ngọt tiếp đãi. Cơ mà lần này vì chuyện Dịch Diệp Khanh mất tích nên cô cũng không có tâm trạng đánh Thái Cực.

"Giang Nhược Trần, hôm nay chúng tôi tới để hỏi cô bệnh tình của Tiểu Dịch. Bây giờ nó chết hay sống? Cô phải để chúng tôi gặp mặt nó, anh tôi chỉ có mình nó là con thôi!"

Nghe gã đàn ông chất vấn, Tổng giám đốc Giang hừ lạnh một tiếng. Chuyện Dịch Diệp Khanh bị tai nạn giao thông huyên náo sôi sùng sục, hai người này sớm không xuất hiện, muộn cũng không xuất hiện, lúc tính mạng người ta đang ngàn cân treo sợi tóc cũng chẳng thấy quan tâm tới một câu, canh lúc cô yếu thế mới xuất hiện, thiệt biết chọn thời điểm mà! Đáy lòng không khỏi rộ lên một nụ cười lạnh lẽo, "Làm sao hai vị biết Tiểu Dịch hiện tại không tốt?"

Dịch Hàn Lâm không ngờ Giang Nhược Trần lại hỏi câu này, há to miệng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng vẫn là 'cô em chồng' thay gã nói, "Lẽ nào người cô như tôi không thể thăm cháu gái mình được sao?"

Hai người này một xướng một họa, thăm Dịch Diệp Khanh là giả, thăm dò thực hư mới là thật. Giang Nhược Trần không phải chưa từng hoài nghi hai anh em họ Dịch này, nhưng cũng không thu hoạch được gì từ kết quả theo dõi. Nếu không phải ông ta ra tay thì sau lưng chắc chắn còn đồng minh lợi hại hơn. Nghĩ đến ông cậu họ 'Đường Lễ Đức' vẫn chưa lộ diện, hai bên huyệt Thái Dương của tổng giám đốc Giang lại bắt đầu đau nhức. Đương nhiên cô tuyệt đối không thể lộ ra vẻ đau đớn, khổ sở trước mặt người ngoài được.

"Tiểu Dịch bây giờ rất khỏe. Bác sĩ bảo cần phải tĩnh dưỡng, không tiện gặp ai. Nếu hai người muốn gặp thì đợi cô ấy khỏe hẳn rồi đến."

"Ai mà biết nó thế nào. Chúng tôi không tin cô chữ nào đâu, trừ phi để chúng tôi tận mắt nhìn thấy nó! Nếu không..." Không đợi Giang Nhược Trần nói hết lời, cô em chồng liền lấy điện thoại ra, "Nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Bệnh viện thì không cho vào, mặt mũi lại không cho thấy. Giang Nhược Trần, cô đừng có quá đáng!"

Giang Nhược Trần tỉnh bơ nhìn chằm chằm người phụ nữ có bốn, năm phần tựa tựa Dịch Diệp Khanh trước mắt, trầm mặc hồi lâu mới nói, "Tùy bà!"

Báo cảnh sát chẳng khác gì vẩy đục thùng nước trong, đương nhiên cũng không xuất phát từ lòng tốt gì sất. May mà Tổng giám đốc Giang sớm có dự liệu, nhưng cảnh sát xuất hiện ở phòng tổng giám đốc vẫn gây xôn xao không nhỏ.

Tổng giám đốc Giang vứt ra một tờ giấy xuất cảnh và xác nhận của bác sĩ đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Dịch Diệp Khanh không phải tội phạm truy nã nên chắc không ai rãnh vượt quốc đuổi bắt. Mấy cái này thừa sức ứng phó cảnh sát, nhưng muốn ngăn chặn 'miệng xấu đồn xa' cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cảnh sát vừa bước chân vào phòng Tổng giám đốc liền có tin lá cải 'Tổng giám đốc Dịch thị bị cảnh sát điều tra' tuôn ra, rồi lập tức có người đồn thổi Giang Nhược Trần tham ô tài chính công ty, còn có người nói cô nhận của đút lót, rồi thì Dịch thị cạnh tranh không lành mạnh,...

Trong lúc nhất thời, dư luận lần nữa đẩy Dịch thị về phía đầu sóng ngọn gió. Thấy cục diện mình vất vả bình ổn lại bị nhấc lên sóng dữ, Giang Nhược Trần không thể không hiên ngang xuất hiện trước công chúng. Khi thì tham dự tiệc từ thiện rồi tùy tiện mua đại vài món đồ đấu giá; lúc thì đi vòng vòng chơi vài ván mạt chược với mấy cô mấy thím. Thua chút tiền không sao, quan trọng là người ta nhìn thấy Giang Nhược Trần sống rất thoải mái, tin đồn cũng tự nhiên sụp đổ thôi. Đôi khi mười ngàn câu giải thích cũng không có sức thuyết phục bằng một hành động thực tế.

Cứ như vậy, Giang Nhược Trần xem như thu xếp được sơ sơ thế cuộc, nhưng lại có người cứ quấy không cho cô được an bình. Những người kia thấy không có cách nào ra tay trên người tổng giám đốc Giang, liền đánh tới Dịch đại tiểu thư. Tử huyệt của tổng giám đốc Giang chính là con nhóc này! Nếu Dịch Diệp Khanh bị người ngoài xỉa xói, cô đúng là chỉ có thể câm nín ăn Hoàng Liên thôi.

Dịch gia Đại tiểu thư không giống như cô. Từ khi Dịch Diệp Khanh về nước cũng không gặp mặt hay qua lại với ai nhiều, mãi đến khi sự kiện kia xảy ra mới trở thành tiêu điểm của dư luận. Trong thành phố A này có khối người không biết tên Giang Nhược Trần, nhưng người không biết Dịch Diệp Khanh đã ít lại càng ít.

Gần đây, mấy chuyện liên quan tới Dịch đại tiểu thư càng làm cho người ta chú ý. Đại tiểu thư trọng thương, Đại tiểu thư ra nước ngoài, Đại tiểu thư qua đời, nhà họ Dịch bí mật phát tang. . . Giang Nhược Trần không thể nào cãi lại mấy lời đồn đãi này. Thậm chí có lúc cô ngây thơ hy vọng mấy tin này có thể đem Dịch Diệp Khanh trở về, nhưng kết quả thật đáng thất vọng.

Không chỉ có vậy, Tổng giám đốc Giang còn phải chịu áp lực từ phía cổ đông càng lúc càng lớn. Một lời nói dối cần trăm lời nói dối khác để che giấu. Giang Nhược Trần tự biết mình đã rơi vào thế chết, nếu bây giờ công bố tin tức Dịch Diệp Khanh mất tích ra ngoài chỉ tổ tăng thêm nguy cơ khủng hoảng.

Giá cổ phiếu của Dịch thị lúc này hạ liên tục, càng đau đầu hơn chính là ngân hàng cũng bắt đầu hạn chế số lượng cho Dịch thị vay. Rất nhiều hạng mục tiềm năng bị cắt nguồn tài chính, tiến triển rề rà. Kỳ thực cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, nhanh nhất chính là quăng một ít cổ phần để lưu thông, nhưng làm vậy sẽ tăng thêm rủi ro. Trong thời khắc này, bất cứ sai lầm bé nhỏ nào đều sẽ rút dây động rừng, Giang Nhược Trần suy đi nghĩ lại vẫn quyết định từ bỏ.

Nghĩ hoài nghĩ mãi lại nghĩ tới bà chủ Xà. Cô gái nhỏ kia đại khái là có chuyện vui mừng, ngay cả điện thoại cũng có thể nghe được mùa xuân hạnh phúc.

Nghe Giang Nhược Trần nói sơ sơ, yêu tinh ngược lại rất thoải mái. Chuyện 'vay nóng' vốn là chuyện bình thường ở huyện, nhưng ai cũng biết hai nhà Dịch, Hách là tử địch, tất nhiên chưa từng có vụ 'lá lành đùm lá rách' ở đây. Trước khi đi, Hách Ái Quốc có dặn Hách thị còn tiền giấu được mấy năm, nhưng cũng không bảo không cần kiếm tiền. Xét tới lợi ích lâu dài, bắt tay với Tổng giám đốc Giang là chuyện hợp tình hợp lý. Nghe Xà Nhan Lệ đồng ý giúp đỡ, BUT có một điều kiện làm Tổng giám đốc Giang giật giật khóe miệng.

Tổng giám đốc Xà tự nói là yêu cầu đơn giản, người ta chỉ coi trọng một miếng đất của Dịch thị thôi (thứ có thể 'bị' yêu tinh coi trọng đương nhiên Tổng giám đốc Giang cũng coi như bảo bối trong lòng). Mấy năm qua chính phủ ban hành chính sách mới, bất động sản và kinh tế đình trệ, nên giá trị miếng đất kia vẫn chưa lớn lắm. Có điều chỉ cần qua trận gió lạnh này, thị trường nóng dần lên, Giang Nhược Trần sẽ xây một tòa thương mại ở đó, cải tạo nó thành khu đô thị mới, trung tâm mua sắm, Offices cho thuê, biến nó thành khu giải trí mang tính hội nhập, cũng không lo sẽ không thu hồi vốn được. Việc này dĩ nhiên đã được viết vào kế hoạch năm năm của Dịch thị. Yêu tinh vừa mở miệng liền đánh tới nó, chủ ý không thể nghi ngờ là muốn cắt miếng thịt trên đầu Tổng giám đốc Giang, sao cô lại không tan nát cõi lòng được cơ chứ!

Xà cô nương đúng là không có ý định 'ăn một mình cho mập', chỉ nói hy vọng có thể hợp tác cùng phát triển với Tổng giám đốc Giang. Dù Hách thị giấu tên 'không phân tiểu thiếp' cũng không sao, mượn tạm số tiền kia coi như đặt cọc của 'thủ phó'.

Tổng giám đốc Giang vừa nghe người kia chi ra một khoản tiền lớn như vậy mà chỉ đòi làm 'thủ phó' thì lại cảm thấy đau lòng. Cô một mặt suy nghĩ rốt cuộc khẩu vị của con nhóc này lớn bao nhiêu, một mặt thầm bấm bàn tính lạch cạch.

"Năm năm!" Yêu tinh vừa ra giá, Tổng giám đốc Giang liền hít vào ngụm khí lạnh, thầm mắng 'đồ quỷ hút máu!', lập tức trả giá, "Ba bảy, cậu ba, tớ bảy!"

"Năm năm!" Tổng giám đốc Xà kiên trì ăn tươi nuốt sống, thề phải để Tổng giám đốc Giang mất máu.

Giang Nhược Trần vừa nhắm mắt lại vừa ra giá chót, "Bốn, sáu. Nếu cậu không nhượng bộ, tớ sẽ tìm người khác! Có điều buôn bán không ở nhân nghĩa. Tớ nhất định sẽ khắc 'cử chỉ trượng nghĩa' của tổng giám đốc Xà hôm nay vào sâu trong tâm khảm!"

Tổng giám đốc Xà cười ha ha, "Không phải cử chỉ trượng nghĩa, cậu không mắng tớ 'giậu đổ bìm leo' thì tớ đã cảm động phát khóc rồi. Được, bốn sáu thì bốn sáu. Đợi tớ khỏe chút sẽ ký hợp đồng với cậu, tớ sẽ cho người đem tiền qua cho cậu ngay."

"Cậu không sợ tớ ôm tiền bỏ trốn à?"

"Lấy uy tín của Tổng giám đốc Giang, tớ còn có thể sợ cậu chạy sao? Nhưng nếu cậu không giải quyết được phiền phức gần đây thì không chỉ có tín dự, mà thương dự cũng sẽ mất hết!" Hai người nói chút chuyện rồi cúp điện thoại.

"Điện thoại của ai mà mặt mày hớn hở dữ!?", Lê Nặc vừa mới vào phòng liền nhìn thấy yêu tinh cười điêu như con hồ ly.

"Cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi, chẳng lẽ không nên vui sao. Em làm xong thủ tục xuất viện xong hết chưa?" Thấy Lê Nặc gật đầu, Xà Nhan Lệ đứng dậy muốn giúp cô thu dọn đồ đạc, lại bị đè trở về giường, lấy tên đẹp là "Thương binh liệt sĩ đừng có tài lanh!"

Yêu tinh có thể xuất viện, nhưng lại có người mặt mày ủ rũ, cất lời như chết cha chết mẹ, "A Lệ, Nặc Nặc nhà tôi nói đúng đấy. Cô còn chưa khỏi hẳn đâu, vội vã xuất viện làm cái gì?" Bác sĩ Trần như ông già lưu manh dựa vào khuôn cửa, tầm mắt xấu xa bồi hồi trên người hai vị mỹ nữ.

"Ai là Nặc Nặc nhà ông? Cả nhà ông đều là Nhược Nhược!" Lê Nặc rủa xả gã đàn ông miệng thối. Cô cũng không ngại người khác gọi mình là Nặc Nặc, ngay cả Đại tiểu thư cũng không thèm đòi tiền bản quyền. Cô chỉ khó chịu con Khổng Tước này gọi yêu tinh là 'A Lệ' thật thân thiết thôi, nhưng cũng không chịu nói thẳng, chỉ biết mượn cớ khinh bỉ gã một hồi!

Bị Lê Nặc hung hăng làm tổn thương, Trần công tử xoa xoa chóp mũi như bị thương rất nặng. Mà một bên yêu tinh đang dũa dũa móng tay, ra vẻ không liên quan tới mình, "Không xuất viện để giành giường với mấy bệnh nhân đang đợi ngoài hành lang hả? Để bác sĩ bất lương mấy người gạt tiền tiếp sao? Người khỏe mạnh vào tay mấy người cũng ra một hai 'bệnh bất trị' chứ huống chi tôi!"

Trần công tử mới vừa đụng vào một mũi lại bị nói thành là bác sĩ bất lương, bèn che mặt rơi lệ, xin thề không làm bạn với 'gái bách hợp' nữa. Thấy gã rời đi, Lê cô nương mới tức giận xoay người trừng mắt yêu tinh, "Sau này không cho hắn gọi chị là A Lệ nữa, nghe không? À không, là không cho ai gọi chị là A Lệ hết! Ngoại trừ em ra."

"Đồ nhỏ mọn!" Yêu tinh ấn ấn ngón tay ngọc ngà lên cái môi đang bĩu, "Nhưng chụy thích!" Nói xong rồi hôn cái chụt lên bờ môi mê người kia, "Chúng ta đi thôi!"

Lê Nặc kéo hành lý ra xe rời bệnh viện cùng yêu tinh. Đi được nửa đường, Xà Nhan Lệ phát hiện phương hướng không đúng, hối Lê Nặc dừng xe, "Này này, đây đâu phải đường về nhà! Em muốn đi đâu?"

"Về nhà, về nhà em, giờ cũng là nhà chị!" Sợ Xà Nhan Lệ không nghe rõ, Lê Nặc lại bổ sung, "Mẹ em sợ em chăm sóc chị không tốt. Ba em lại sợ hai mẹ con chạy tới chạy lui mệt, nên ba mẹ em đều hy vọng chị có thể ở lại nhà em một thời gian. Đợi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn rồi hãy dời ra ngoài."

Nghe nói phải về nhà Lê Nặc, dọc theo đường đi, yêu tinh luôn cảm thấy thấp thỏm lo âu, ngượng nghịu không giống tổng giám đốc Xà chút nào.

"Tổng giám đốc Xà thả lỏng chút đi, mẹ em không có ăn thịt chị đâu. Huống hồ đâu phải chị chưa tới nhà em. Chị cứ coi họ như ba mẹ của mình là được rồi, đừng khẩn trương..." Lê Nặc nói đừng khẩn trương càng khiếnXà Nhan Lệ căng thẳng, không chỉ toát mồ hôi tay, ngay cả nói chuyện cũng hơi lựng khựng, "Lê Nặc, em... Ba em thích ăn gì? Hay chúng ta mua chút đồ đi?"

"Ba em không thiếu gì hết, chỉ thiếu một đứa 'con dâu' thôi, vậy nên nếu chị tới, ông ấy nhất định sẽ rất vui!" Lê Nặc cười cười liếc nhìn yêu tinh trên ghế phụ, thấy chị ấy cứ cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Rõ ràng Xà Nhan Lệ thật sự rất căng thẳng, Lê cô nương bèn rút ra một tay áp lên mu bàn tay của người nọ, dịu dàng nói, "Đừng lo lắng, có em đây!"

Bất kể nói thế nào, tim Xà Nhan Lệ vẫn cứ đập 'bịch bịch' không thôi, thậm chí cô còn định nhảy xuống xe nữa kìa, nhưng Lê Nặc đã quẹo xe vào tiểu khu mất rồi. Xa xa liền nhìn thấy ông bà Lê đang đứng chờ, ba Lê mặc đồng phục tập thái cực trắng bóc, nhìn rất kiên cường, còn mẹ Lê lại mặc đồ màu đỏ. Hai ông bà già đứng chung một chỗ, tựa như đang quảng cáo cho thương hiệu nổi tiếng nào đó, trông rất hài hòa.

Lê Nặc ngừng xe, hai ông bà lập tức tiến lên đón. Thấy bọn họ còn mặc đồ thể dục buổi sáng, hiển nhiên trời vừa sáng đã ra đây đợi rồi. Tuy Xà cô nương có hơi sợ gặp ba mẹ chồng, nhưng cũng không đến nỗi khiếp đảm, xuống xe hô nhẹ, "Bác trai, bác gái!"

"Còn không sửa lại?" Bà Lê ra vẻ tức giận. Ba Lê đứng bên cạnh nhìn ra Xà Nhan Lệ câu nệ, cười sẵng giọng, "Bà còn chưa đổi giọng mà đã muốn vợ người ta gọi bà là mẹ sao? Bà cũng quá chiếm tiện nghi rồi ha!"

"Ông già rồi mà còn không đứng đắn. Gọi 'vợ người ta' thuận miệng quá mà!" Bị hai ông bà Lê đừa giỡn một hơi, bầu không khí giảm bớt căng khẳng không ít. Xà Nhan Lệ cũng không còn lúng túng như trước nữa.

Một nhà bốn miệng hòa thuận vui vẻ trở về, ngày này đã mơ ước bao lâu rồi? Lê Nặc nhìn ba người thân nhất của mình, hiểu ý nở nụ cười, thầm nghĩ, "Nhà ơi, chúng tôi về rồi này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.