Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 27: "CON" CỦA XÀ NHAN LỆ?



"Tiểu thư, cô yên tâm đi. Nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng chúng tôi được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước Pháp tới đây. Tuyệt đối tươi ngon!" Người phục vụ mỉm cười với người phụ nữ trước mắt. Người này không chỉ đẹp người mà ăn uống cũng vô cùng chú ý như vậy, waiter không khỏi nhìn lại cô mấy lần, sau đó mới quay sang hỏi hai người còn lại: "Hai vị còn muốn cái gì nữa không ạ?"

"Đúng rồi, Jason cũng gọi món đi. Vừa rồi tôi chỉ gọi những món mà tôi và Nặc Nặc thích ăn, không biết anh..."

"Không cần, không cần! Tôi vẫn chưa đói, cứ đưa tới một bát súp chay là được rồi..." Tiên sinh "Tiết Kiệm" thấy người đẹp Xà gọi một loạt món ăn Pháp như vậy thì đã trắng bệch cả mặt ra rồi. Dạ dày cứ như bị ai lôi ra tung hứng chơi đùa, cuộn lên khó chịu.Người đẹp Xà híp đôi mắt cong cong như vầng trăng non, bên môi nở nụ cười giảo hoạt. "Thực sự không cần sao? Khẩu vị của tôi và Nặc Nặc rất lớn đấy. Những thứ này chỉ có thể vừa lấp đầy bụng chúng tôi thôi..." Đại khái là tiên sinh Jason không tiếp nổi sự nhiệt tình của Xà Nhan Lệ nên đành tự dùng sức ợ lớn một phát.

"Xem ra anh Jason thực sự là ăn no rồi, thôi thì cứ vậy đi." Xà Nhan Lệ khép menu lại, đưa cho người phục vụ đứng cạnh bàn. "Ồ, hình như chúng tôi còn chưa gọi rượu. Cho một chai Rafael năm 07 đi, mặc dù nó không được bằng năm 82 cơ mà quý ở thực tại..." Xà Nhan Lệ nở nụ cười đặc biệt xinh đẹp nhìn về phía "Tiết Kiệm", liền thấy bàn tay cầm ly nước của người đàn ông run bắn lên. Cái ly cầm không chắc nghiêng một cái, nháy mắt, cái khăn trải bàn bị ướt sẫm một mảng.

Thấy vậy, Xà Nhan Lệ cười tà, hỏi đểu phát: "Jason, anh không có sao chớ?"

"Không sao, cái ly trơn quá..."

"Uống rượu đỏ làm gì, lát nữa còn phải lái xe đấy!" Lê Nặc liếc mắt nhìn yêu tinh đáng chết này, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng ngăn cản.

"Sao rồi? Đau lòng à? Tốn tiền của anh ta chứ có tốn tiền của cô đâu, nhìn dáng vẻ của cô thì thấy cũng đâu có hứng thú với anh ta, đúng không?"

"Cái này thì liên quan gì đến hứng thú hay không hứng thú. Cô mà làm vậy thì lát nữa về nhà tôi báo cáo với mẹ mình sao đây?" Lê Nặc lén đưa tay dưới bàn tới véo lên bắp đùi của Xà Nhan Lệ, làm cho người đẹp xà đau đến méo mặt. "Báo cáo kết quả? Không sau đâu, cô cứ yên tâm đi... Ái!" Người phụ nữ này thật đáng hận, Xà Nhan Lệ đau đớn trừng mắt nhìn Lê Nặc, nhỏ giọng nói: "Nhất định sẽ để cho bản báo cáo của cô không có gì xấu."

Hai người nhỏ giọng thì thầm làm cho Jason cảm thấy lo lắng. Mặc dù hai cô gái trẻ này rất xinh đẹp nhưng kẻ có thể hưởng được phúc của người Tề thì đâu thể là phàm nhân(1). Tình hình trước mắt đây không phải nói lên rằng hắn đã phải trả giá lớn sao?

Xà Nhan Lệ nhìn bộ dáng như bị cắt mất ba cân thịt của "Tiết Kiệm" tiên sinh, cũng thấy đáng thương cho nên đành vỗ vỗ cái "càng cua" bên dưới đùi mình rồi khẽ cười nói: "Đúng nhỉ, uống rượu thì không thể lái xe, lái xe thì không được uống rượu, sao tôi là quên mất chứ? Vậy thì không cần lấy chai Rafael nữa nhé, chúng ta chỉ uống nước trái cây vị nho thôi!" Được thế còn gì bằng, Jason vội vã gật đầu như giã tỏi, chỉ sợ ai kia đổi ý.

Ba người vừa trò chuyện vừa đợi bồi bàn đưa món ăn lên. Thừa dịp còn chưa vào bữa, Xà Nhan Lệ chộp lấy cơ hội nói chuyện với "Tiết Kiệm" tiên sinh.

"Tiết Kiệm" nói cha mình là người Hồ Nam.

Người đẹp Xà nói: đồng chí Đổng Tồn Thụy(2)từng giơ cao thuốc nổ và để lại câu nói cuối đời là không bao giờ tin vào người Hồ Nam!

"Tiết Kiệm" lại nói, mẹ mình là người Sơn Đông, bà ngoại mình là người Hắc Long Giang, ông ngoại mình là người đảo Hải Nam, hai người gặp nhau ở Sơn Đông.

Xà tiểu thư bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách sao mà người ta lên được tới chức bác sĩ, thì ra là "lai căng", trí tuệ lai tạo hàng thật giá thật đấy nhé!

"Tiết Kiệm" nói mình sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, coi như là người Thượng Hải điển hình.

Người đẹp Xà che miệng nén cười, khó trách sao mà bác sĩ lớn lên lại giàu lòng nhân ái đến vậy, thì ra kế thừa truyền thống của tiểu nam nhân Thượng Hải!

Bữa cơm này, Jason tiên sinh ăn rất rối rắm, rất đau lòng, rất tan nát. Xà Nhan Lệ thì ăn rất vui vẻ. Có được thu hoạch lớn nhất là phải kể đến Lê Nặc, hôm nay cô đã được mở rộng tầm mắt, đã được chứng kiến mồm miệng ác độc của người đẹp Xà. Lời nói của người phụ nữ này cứ như là đạn đại bác vậy, "pằng pằng" một phát là đối phương sẽ chịu thương tổn nặng nề. Túm lại là, nếu yêu mạng sống của mình thì tốt nhất là tránh xa Xà Nhan Lệ ra!

Đúng như lời Xà Nhan Lệ đã nói, khẩu vị của cô rất lớn, cho nên ngay cả nước canh, cô ta cũng không chừa lại cho "Tiết Kiệm" tiên sinh một chút nào. Người xem chỉ có thể cảm thán, người này cơ thể mỹ nhân nhưng dạ dày dã thú.

Cuộc vui kết thúc chính là đến phân đoạn trao đổi phương thức liên lạc. Lê Nặc có chút do dự, người đàn ông kia cũng hơi chùn bước, cuối cùng thành ra người đẹp Xà hào phóng đưa danh thiếp của mình cho "Tiết Kiệm", nói anh ta nế́u có thời gian thì gọi mình đi "ăn ăn cơm". Xà Nhan Lệ nghiến chặt hai chữ "ăn" làm cho "Tiết Kiệm" tiên sinh sợ đến run bắn cả người.

Thấy bộ dạng mặt ủ mày chau của người đàn ông, Xà Nhan Lệ khách sáo mời Jason ta đi uống nước, làm cho anh ta ngượng ngùng chạy mất dạng. Nhìn bóng lưng đi xa của người đàn ông, Xà Nhan Lệ rốt cục cũng ôm bụng cười ra tiếng.

"Cô đưa số của mình cho anh ta, không sợ anh ta sẽ quấn lấy cô sao?" Thấy người phụ nữ chết tiệt này cười run rẩy kịch liệt như thế, Lê Nặc cảm thấy có chút chướng mắt.

"Cô cho là tên kia còn có lá gan hẹn tôi ra ngoài sao? Hơn nữa, nếu có gọi chẳng nhẽ tôi lại không biết lưu số anh ta vào danh sách hạn chế sao? Này, cô đừng có thể chứ, tôi không phải là đã giúp cô giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ hay sao?"

"Vậy tôi còn phải cám ơn cô nữa sao?"

"Cám ơn thì miễn đi, cô nợ tôi một bữa cơm là được. Bây giờ đi luôn nhé?"

Lê Nặc coi như là đã lĩnh giáo được cảnh giới vô sỉ không biết xấu hổ của người này. "Cô không phải là đã ăn khỏi miệng rồi sao? Giờ còn đòi đi tiếp! Cô là heo à?"

"Vừa rồi là người ta mời chứ có phải là cô mời tôi đâu! Cô nhất định phải mời tôi, cho dù có ăn nó chết tôi cũng phải ăn bữa cơm này, đi nào, đi nào..." Người đẹp Xà không thèm để ý tới sự phản kháng của Lê Nặc, cứng rắn lôi người lên xe. "Về nhà sớm làm gì, về sớm thì báo cáo với người nhà làm sao, không bằng theo tôi đi..."

"Xà Nhan Lệ, cô đừng có mà nói mập mờ như vậy có được hay không! Cái gì mà theo tôi đi? Nói như tôi là người tình của cô không bằng ấy!" Lê Nặc mặc dù vẫn lầm bầm đầy bất mãn nhưng đã không giãy dụa như trước nữa. Ngồi lên Audi của Xà Nhan Lệ, cô không khỏi nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này.

"Cô muốn đưa tôi đi đâu?" Trầm mặc hồi lâu, Lê Nặc rốt cục cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

"Cô bây giờ mới hỏi tôi câu này liệu có phải quá muộn rồi không?" Xà Nhan Lệ vui vẻ nói, đôi mắt phượng xinh đẹp cong thành hai vầng trăng khuyết. "Yên tâm đi, một là sẽ không lừa cô bán sang vào thâm sơn cùng cốc đâu, hai là sẽ không đào hố chôn sống cô..."

"Cô có gan này sao?"

Hai người vừa đi đường vừa cãi nhau ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt. Lê Nặc ngẫm mãi không ra Xà Nhan Lệ muốn dẫn cô đến nơi nào, ai ngờ cuối cùng lại đến siêu thị.

"Thật sự cô nuôi mình như nuôi lợn sao?" Lê Nặc liếc mắt nhìn xe đẩy chất đầy đồ ăn.

"Ăn mà không mất tiền thì mình cứ xơi tự nhiên thôi!"

"Bà chị à, chị cần dùng tới cái này sao? Đây là sữa bột đấy, sữa bột là dành cho trẻ nhỏ biết không, cô có mua về thì cũng ăn làm sao được?"

"Tôi ăn không hết thì để cho con của tôi ăn nhá!"

"Con?" Xà Nhan Lệ có con?

(1)Phúc của người Tề (Tề nhân chi phúc):ý chỉ cái phúc của người đàn ông được hưởng sự giàu có, thê thiếp đầy đàn. Câu này có điển tích từ thời Khương Tử Nha làm Tề vương, dân chúng giàu sang phú quý.

(2)Đổng Tồn Thuỵ(1929 – 25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ boong-ke địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.