Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 56: "GẶP NGƯỜI ĐẸP" (MẸ KẾ)



Trong khi Dịch Diệp Khanh cuống cuồng không thôi thì Tần Dạ Ngưng lại rảnh rỗi ngồi búng búng móng tay. Hơn nữa thư ký thứ nhất lại vắng mặt chỉ có thư ký thứ hai này trấn giữ ở công ty, ung dung tự tại. Nhận được điện thoại của "Nhất Dạ Tình", Tần tiểu thư hơi kinh ngạc, lẽ ra giờ này đại tiểu thư phải ở bên cạnh Giang Nhược Trần chứ, sao rảnh rang gọi cho cô tán gẫu?

Tần Dạ Ngưng nghi hoặc bấm nút nhận cuộc gọi, vốn định trêu đồng chí Tiểu Dịch một chút, ai ngờ Dịch Diệp Khanh lại đưa ra "yêu cầu quá đáng". Đối với Dịch đại tiểu thư, Trần nhị tiểu thư không có cách nào từ chối, lập tức cầm bản thảo vội vàng xông ra ngoài.

Nhưng cô vừa ra khỏi Dịch Hằng, nhìn con đường vắng vẻ bèn dừng bước. Nói đến Trần nhị tiểu thư cũng thật kì lạ, ngoại trừ "chút xíu" khiết phích, "chút xíu" xa xỉ, thì người này không biết lái xe. Không biết là do số đỏ hay là do nhóc Tần này không có số lái xe. Năm mười tám tuổi, Trần Vạn Kim tặng hai anh em cô mỗi người một chiếc Póche. Tần Dạ Ngưng bắt đầu đăng kí thi bằng lái. Nhưng cô có thi bao nhiêu lần đi nữa vẫn không đậu, vì thế Trần Dạ Phàm không ít lần chế giễu cô em này ngốc quá cỡ thợ mộc. Cuối cùng thì cô nàng này cũng mất kiên nhẫn, không thèm thi nữa, cùng lắm thì đời này thuê ô tô đi, coi như là góp phần bảo vệ môi trường.

Nhưng giờ đây nhìn con phố quạnh quẽ, Tần Dạ Ngưng có chút hối hận về quyết định lúc đó. Cô giơ tay xem đồng hồ, thầm mắng, phải chi năm ấy nghe lời ba thi lại thêm lần nữa, không chừng bây giờ cô là đã cầm bằng lái trên tay hẳn hoi. Ngay lúc Tần tiểu thư hăng say chửi bới chính mình, bỗng có chiếc xe môtô Yamha chạy từ xa đến, tốc độ rất nhanh. Thấy cô ngoắc ngoắc tay, chiếc xe còn cố ý lạng một vòng lách qua. Thấy người trên xe không phải là "yêng hùng xa lộ", nhưng dù có phải thì chị Tần cũng chẳng còn cách nào khác, xông ra trước cản lại chiếc mô tô đang chạy như bay kia. Xe vừa dừng lại Tần Dạ Ngưng liền ném mồi nhử, ý đồ quyến rũ "anh giai Yamha".

"Anh giai, cho em đi nhờ xe được không? Em có việc gấp lắm..."

"Anh giai hình như là đi cùng đường nhỉ? Vừa lúc cho em đi nhờ xe với nhé. Nhìn anh thật là đẹp trai ngời ngời, oai phong bất phàm. Anh vẫn chưa cưới vợ phải hôn? Con người làm cái gì ông trời đều nhìn thấy hết trơn á! Người tốt sẽ được báo đáp, nói không chừng ngày mai ông trời sẽ tặng cho anh một người vợ đấy, sang năm có thể ẵm bé bi mà cười rồi. Anh nhìn em này, đang có việc rất gấp, chẳng may không thể mang đồ đến nơi sẽ có rất nhiều người gặp họa. Em nhờ anh đấy, được không được không, em sẽ báo đáp, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được..."

"Cảm ơn nha anh giai, tới Vạn Hải đi anh, em sẽ tự đi về!"...

Không đợi đối phương cự tuyệt, Tần Dạ Ngưng nhanh chóng leo lên xe. Cô luôn tự tin với mị lực của mình, vài tiếng nũng nịu "anh giai" ngọt xớt đủ cho IQ đàn ông bình thường giảm năm phần trăm. Tiếc là cô sai rồi, người ngồi đằng trước cô không phải đại ca gì sất, là phụ nữ trăm phần trăm.

Lúc "anh giai" tháo mũ bảo hiểm xuống, Tần Dạ Ngưng nhìn tóc xõa tung bay, hiện ra là gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Xà Nhan Lệ cũng không thể đẹp bằng người đứng bên cạnh cô đây, cho dù người đó khoác lên bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng vẫn không khỏa lấp được khí chất yêu dã phát ra...

"Này, tiền hậu tạ tôi đâu?" Tần Dạ Ngưng đang cười ngây ngốc bỗng dưng bị câu nói kia làm giật mình. Cố định thần lại, cô lục tìm hết cả túi áo, túi xách cũng không ra một đồng. Ngang bướng ngồi lên xe người lạ, Tần Dạ Ngưng đời này chưa từng mất mặt đến như vậy. Cũng may là mặt bạn ấy đủ dày, quay sang người kia cười hề hề, "Vậy khi nào chị tan việc đến cổng tòa nhà Dịch Hằng chờ em, em đưa cho chị và mời chị ăn cơm. Yên tâm, em không quỵt chị đâu! Hứa đó!" Nói xong nhấc chân bước đi, ngoái đầu nhìn lại trong phút chốc, Tần Dạ Ngưng nghe tim mình đập dồn dập...

Tần Dạ Ngưng đến đúng lúc không những cứu được Dịch Diệp Khanh mà còn giải vây cho Giang Nhược Trần. Cả hai đều đang nghiêng người khoanh tay dựa vào cửa phòng hội trường, nhìn Giang Nhược Trần tỏa sáng.

"Tổng giám đốc Giang hôm nay thật lộng lẫy động lòng người a! Rất có phong thái của chị đại a!"

Dịch Diệp Khanh khẽ "Ừm" một tiếng. Trong mắt cô, chỉ cần Giang Nhược Trần không cấm mình ăn thịt, mỗi ngày đều lộng lẫy động lòng người.

"Nhưng hôm nay tớ gặp được một người tuyệt đẹp so với chị đại còn chị đại hơn!"

Mặc dù trong hội trường rất ồn ào nhưng Dịch Diệp Khanh vẫn nghe rõ Tần Dạ Ngưng nói gì, không khỏi nhíu mày quay lại nhìn người bên cạnh, "Có người làm Tần tiểu thư đây khen nhiều như vậy, rốt cuộc đẹp đến bao nhiêu a?"

Nghe Dịch đại tiểu thư hỏi, chị Tần nhà ta không vội trả lời, chỉ tiến sát đến tai Dịch Diệp Khanh, nhỏ giọng nói thầm với cô, "Tiểu Dịch, cậu thấy người nào so với Xà Nhan Lệ còn 'yêu' hơn chưa?"

"Yêu tinh à?" Nghe đến tên Xà Nhan Lệ, Dịch Diệp Khanh theo bản năng nhíu mày, đại tiểu thư nghĩ ngay đến Nặc Nặc của cô, nhóc con số khổ bị yêu tinh quyến rũ đến thất điên bát đảo. Thật ra mà nói yêu tinh là người phụ nữ đẹp nhất cô từng gặp, ngay cả Giang Nhược Trần nếu đứng cùng với Xà Nhan Lệ vẫn có chút thua kém. Dĩ nhiên là nếu Tổng giám đốc Giang đích thân hỏi vấn đề này, thiên kim tiểu thư Dịch sẽ không chút do dự trả lời rằng Xà Nhan Lệ là mỹ nhân đẹp nhất cô thấy qua - một trong! Nhưng vì Giang Nhược Trần không thể nghe cô nói gì, Dịch Diệp Khanh vẫn lắc đầu, "Chưa thấy qua!"

"Tớ thấy rồi!" Tần Dạ Ngưng cười nguy hiểm, bóng dáng "anh giai" lại xuất hiện lần nữa, cô không khỏi nhếch môi cười, lẩm bẩm, "Ánh mắt tà tà, nụ cười xấu xa..."

"Tiểu Ngưng, cậu đang nói đến người đẹp hay là một bad gỉl vậy hả?" Không đợi Tần Dạ Ngưng nói hết, Dịch Diệp Khanh bon chen một câu.

"Dĩ nhiên là người đẹp rồi!"

"Hóa ra cậu thích cái loại này!" Dịch Diệp Khanh trầm ngâm phán một câu, nhìn ma chướng của Tần Dạ Ngưng, sợ rằng trên đời lại thêm một con cừu non "lầm đường lạc lối".

Hai người đứng nói chuyện quên trời quên đất, dường nhưng người ta có nói gì trên đài cũng chẳng liên quan đến hai người. Ký hợp đồng xong, người vẫn ở lại, phần tiếp theo chính là dạ tiệc mà Dịch đại tiểu thư chờ mong đã lâu. Thiên kim tiểu thư Dịch chờ đợi điều gì ai cũng hiểu, chỉ một mình chị Tần nhà ta là không hiểu, thấy điệu bộ xoa xoa tay của Dịch Diệp Khanh, nóng lòng muốn nhào vào bàn tiệc, trong lòng cô không hiểu tại sao. Nhưng Tần Dạ ngưng cũng không rảnh để tâm, cô có mong chờ của riêng mình.

Nhưng đời không như là mơ, dường như nhìn thấu được tim đen của Dịch Diệp Khanh, Giang Nhược Trần vẫn luôn giữ cô ở bên cạnh mình đi hết bên này, rồi tới bên kia, nghiễm nhiên trở thành "vật quan hệ công chúng" của Tổng giám đốc Giang. Nhìn thịt mà không được ăn, đối với Dịch Diệp Khanh khổ sở tột cùng.

Vậy mà có người so với cô còn khổ sở hơn chính là Tần Dạ Ngưng, vốn nghĩ mình chỉ người qua đường, đưa xong công văn sẽ xong việc, ai ngờ lại bị Tổng giám đốc Giang giữ lại tạm thời. Ăn uống, chị Tần đây không có hứng thú, hứng thú duy nhất lúc này chính là "anh giai" kia.

Càng chờ càng sốt ruột, nhìn đồng hồ sắp qua tám giờ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tan tiệc. Thừa lúc không ai chú ý, Tần Dạ Ngưng vừa chạy đến Dịch Diệp Khanh nói muốn đi, vừa âm thầm xin lỗi Tổng giám đốc Giang, mượn con gái ngài dùng chút.

Hai người rất ăn ý, nếu không ăn được, thà rằng mắt không thấy tâm không phiền, Dịch Diệp Khanh muốn làm như vậy, lợi dụng lúc Giang Nhược Trần không chú ý, Dịch Diệp Khanh cùng Tần Dạ Ngưng chạy ra khỏi hội trường. Vì "Tần nhị thế" không ngừng thúc giục, Dịch đại tiểu thử càng cố gắng chạy xe thật nhanh để quay về công ty. Đến nơi, xe còn chưa dừng hẳn, Tần Dạ Ngưng đã nhảy xuống xe nhìn quanh quất như muốn tìm cái gì.

Ngay lúc ngẩn ngơ, ở chỗ tối bỗng xuất hiện một bóng người, Dịch Diệp Khanh ngồi trong xe nhìn chị Tần nhà ta vừa giật mình hoảng hồn như bé thỏ trước mặt người kia, bèn ngứa tay tò mò mở đèn tầm xa chiếu vào người phía trước.

Có lẽ ánh đèn pha quá mức chói mắt, vừa chiếu vào người kia liền che mặt, thiên kim tiểu thư Dịch nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra, ngược lại còn bị Tần Dạ Ngưng ở xa xa rống to dừng lại, cảm thấy không có gì thú vị, bèn tắt đèn.

"Tiểu Ngưng, nhớ cẩn thận đó!" Quay ra ngoài xe hô một tiếng, Dịch đại tiểu thư phất tay, quay đầu xe rời đi.

Dịch Diệp Khanh vừa lái xe vừa nghĩ ở khách sạn không được ăn thịt, bèn dừng lại ở quán ven đường mua vài xiên thịt nướng thơm ngon ăn cho đỡ thèm, sau đó về nhà tìm mẹ.

Đối với việc âm thầm trốn đi, đại tiểu thư Dịch luôn hiểu rõ Giang Nhược Trận sẽ mắng cho mình một trận, tiến thoái lưỡng nan, Dịch đại tiểu thư bèn nghĩ đến chủ động tự thú, không chừng có thể được khoan xử khoan hồng.

Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng minh đại tiểu thư rất ngây thơ khờ khạo, Tổng giám đốc Giang chúng ta rất phúc hắc rất bạo lực!

Đến khi Dịch Diệp Khanh quay về biệt thự, Giang Nhược Trần đang khoanh tay ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách, gương mặt lạnh lùng. Tuy nói thiên kim tiểu thư Dịch giác ngộ được có tội thì phải nhận, nhưng vẫn không khỏi sợ hãi, hai chân cũng run run.

"Làm gì đó?"

"Có ... có ... có làm gì đâu..." Tổng giám đốc Giang có thói quen thích đi vòng vo, nói cạnh nói khóe, bỗng dưng đi thẳng vào vấn đề, làm Dịch Diệp Khanh có chút không thích ứng, lời đến bên miệng lại lắp ba lắp bắp...

"Là không làm chuyện gì tốt phải không?!"

Dịch đại tiểu thư đuối lý nên không dám hé răng một tiếng, chỉ một mực lắc đầu.

"Cô ăn thịt phải không?" Dịch Diệp Khanh vừa vào cửa, Giang Nhược Trần đã nghe mùi dầu mỡ, người càng đến gần, mùi vị đó càng rõ rệt hơn.

"Tôi ăn đó, thì sao!" Đối mặt với người đuổi cùng giết tận mình này, Dịch đại tiểu thư cảm thấy bức bách khôn cùng, hai tay chống nạnh ngang ngạnh nổi lên, "Dịch Diệp Khanh tôi ăn miếng thịt cũng phải báo cáo xin phép Tổng giám đốc Giang sao? Tổng giám đốc Giang ngài muốn đảm đương cả Thái Bình Dương này sao? Sao mà quản rộng dữ vậy?"

"Cô!..." Giang Nhược Trần nhất thời bị ngẹn họng không nói được câu nào, không thể làm gì khác hơn bèn trừng mắt nhìn chằm chằm đại tiểu thư ghê tởm nói, "Phải! Phải! Phải! Là tôi xen vào việc của người ta, tôi không nên lúc nào cũng giữ cô bên người, không nên để cô chơi golf cùng với mấy ông già hói kia, không nên để cô xã giao với bọn thương nhân bốc đầy mùi tiền kia, nên để cô núp ở khuê phòng làm đại tiểu thư chỉ biết ăn thịt bị người ta chê cười!" Nói xong hừ một tiếng, không thèm liếc Dịch Diệp Khanh một cái đã nhấc chân lên lầu.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Giang Nhược Trần, Dịch Diệp Khanh lúc này mới hiểu được hết dụng ý của người ta, liền vội vàng đuổi theo lên lầu. Giang Nhược Trần vừa đóng một cánh cửa, đại tiểu thư đã kịp thời lách mình chui qua cánh cửa còn lại.

"Ra ngoài! Ai cho cô vào?! Cút!"

"Tôi không cút đi dâu hết, tôi cũng cút không được" Dịch Diệp Khanh nhe răng cười rất chi vô lại, đưa sát mặt vào Giang Nhược Trần, "Tôi biết tôi sai rồi, Giang Nhược Trần cô đừng giận nữa ha?"

"Tôi có tư cách gì mà giận? Tôi là ai chứ, quản cô nhiều thì bị nói là cảnh sát Thái Bình Dương! Mời cô ra khỏi phòng tôi gấp, tôi muốn nghỉ ngơi!" Giang Nhược Trần không để lộ tia tức giận nào trên mặt, xoay người vào phòng tắm, không để ý đến Dịch Diệp Khanh nữa, đại tiểu thư nhìn ra cọp mẹ đã phát bực đến cực điểm, lại không dám "cút" ra ngoài,

"Giang Nhược Trần, tôi biết tôi sai rồi mà, cô tha thứ cho tôi đi, Giang Nhược Trần tôi biết tôi sai rồi, tha thứ cho tôi đi..." Tổng giám đốc Giang của chúng ta từ phòng tắm bước ra đã thấy Dịch Diệp Khanh hai tay dắt hai lỗ tai đứng ở góc tường giống như đứa đần lải nhải mãi hai câu. Giang Nhược Trần suýt tí nữa bật cười, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, nhưng tha thứ dễ dàng cho oắt con này thì uổng cho danh mẹ kế rồi!

"Cô biết cô sai chỗ nào sao?" Giang Nhược Trần ngồi vào mép giường khẽ đá vào đại tiểu thử cứ lải nhải không ngừng kia, Dịch Diệp Khanh thấy Giang Nhược Trần rốt cuộc cũng để ý đến mình, vội vàng xoay người nói, "Tôi biết tôi sai rồi, lỗi là không nên chọc cho Giang Nhược Trần cô tức giận, không nên phụ lòng tốt của cô, lỗi là không nên hoang phí cô khổ cực nghĩ cho tôi..."

"Còn gì nữa?"

"Còn! Đương nhiên là còn có..." Dịch Diệp Khanh ngồi xuống, nhoài người đến bên cạnh chân Giang Nhược Trần, vươn hai tay khe khẽ đấm cặp đùi được áo choàng tắm che phủ. Dịch đại tiểu thư hiếm khi xuống nước, giống như a hoàn hầu hạ lão Phật gia.

"Tôi không nên ăn thịt lung tung khi chưa có sự phê chuẩn của cô, không nên nói xằng nói bậy, không nên..." Dịch đại tiểu thư nói liền một mạch mấy câu không nên, rốt cuộc nói cũng không được, ngẩn người suy nghĩ.

"Đừng dừng lại!..." Giang Nhược Trần vừa nhấc chân, đá vào cái tên đang đấm chân mình, "đầu gỗ" định thần lại, tiếp tục nói, "Tôi không nên..."

"Tôi nói cô tiếp tục đấm chân đừng dừng lại!" Thấy Dịch Diệp Khanh nặn hoài cũng không ra thêm được cái gì "không nên", cô cũng không nỡ làm khó cô nàng.

"À", nhận được lệnh đặc xá, Dịch đại tiểu thư liền vui vẻ, ôm chân "lão Phật gia" ngồi bên mép giường, lúc đầu vẫn còn nhẹ nhàng đấm hai chân Giang Nhược Trần, lúc sau vừa xoa vừa bóp, Giang Nhược Trần tất bật cả ngày nên thân thể rất mỏi mệt, nay được đại tiểu thư "chăm sóc" nên thoải mái không ít, tựa lưng vào giường nhắm mắt lại, rất hài lòng.

Giang Nhược Trần thoải mái hai mắt nhắm nghiền, Dịch đại tiểu thư xoa xoa bóp bóp, thân thể cô bỗng dưng ngứa ngáy như có hàng ngàn sâu bọ lúc nhúc, càng tập trung tư tưởng để xoa bóp, sâu bọ lại cắn xé càng nhiều, lúc đầu vẫn còn "chính nhân quân tử", sờ nước da "trắng nõn, mịn màng, láng bóng", đại tiểu thư không những lo sợ mà tâm ý còn không ngừng chuyển động, lực xoa bóp cũng từ từ thay đổi...

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hai tay đại tiểu thư từ mắt cá chân lướt dọc theo đôi chân thon gầy mò mẫm đến bắp đùi...

"Con sâu róm" trên đùi càng lúc càng có hạnh kiểm xấu, Giang Nhược Trần chợt mở mắt ra, hơi thở người kia đã đến gần trong gang tấc. Chợt thấy người này "tỉnh lại", kẻ đối diện cũng giật mình, chóp mũi đối chóp mũi, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, không khí dường như ngưng đọng trong chốc lát, đợt sóng như lấp sông dời núi thừa cơ tập kích làm khuấy động.

Giang Nhược Trần dừng mắt nhìn người không ngừng đến gần, nín thở, lần thứ hai nhắm lại mắt, hàng lông mi khẽ lay động, ngay tại lúc nhắm mắt, chỉ nghe "Ngao!" một tiếng, hơi thở cạnh khóe môi chợt xa dần...

Nhìn người che mũi lẩn ra ngoài thật nhanh, người ngồi trên giường nhếch môi cười cay đắng, đêm cô đơn chỉ có hai đóa "hồng mai" nở rộ trên chiếc áo choàng tắm kia là minh chứng cho những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là giấc mộng trêu ngươi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.