Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 59-1: Lời nguyền ba tháng (1)



Trữ Huyễn đá một phát vào mông của Trử Hằng, "Nếu muốn sống thì cút nhanh một chút."

Trử Hằng quay đầu hung hăng trừng tên anh ba vô lương kia một cái, hắn ghen tị với thái độ của Trữ Huyễn đối với Tô Tiểu Mạt, nhìn cái bộ dạng trân trọng kia kìa, giống như thể chỉ cần Tô Tiểu Mạt bị mất cọng tóc nào thì bọn họ sẽ gặp họa ấy, khổ cái là điển yếu của hắn đã bị tên anh vô lương kia nắm được, lúc nào cũng có thể ăn hiếp hắn, nghĩ tới đây thôi đã thấy hận nghiến răng rồi!

"Ai nói tôi không muốn sống chứ!" Trữ Hằng bĩu môi lẩm bẩm, sau đó nâng tay kéo Trữ Huyễn qua một bên, bản thân bước đến bên cạnh Tô Tiểu Mạt, "Tiểu Mạt Mạt, mình đi chung đi."

Tô Tiểu Mạt thấy cũng không có vấn đề gì, ở chung với bạn nhỏ này có vẻ tốt hơn ở với Trữ Huyễn, càng ít tiếp xúc thì càng không lún sâu, đến lúc đó cũng không quá thương tâm.

"Ừm, tôi lau chỗ này, anh lau chỗ này, chúng ta phân công hợp tác, quét tước thật sạch sẽ." Tô Tiểu Mạt gật đầu, nhìn về phía Trữ Hằng, "Tôi không hiểu nổi sao anh không mướn người làm? Bình thường anh quét dọn cả cái biệt thự này sao?"

"Phần lớn thì như vậy, nhưng mỗi khi tới tết thì tất cả chúng tôi đều phải quét dọn, dù sao nơi này cũng chỉ có năm người tụi tôi thôi, tết tới thì cũng nên náo nhiệt một chút." trong suy nghĩ của Trữ Hằng luôn nhận định nơi này là nhà của bọn họ, là nơi duy nhất có thể bảo vệ sinh mệnh khiến họ sống yên ổn.

Tô Tiểu Mạt nhìn nụ cười miễn cưỡng trên môi người kia thì biết hắn đang có tâm sự, nhưng không biết trong lòng hắn đang cất chứa nỗi buồn gì nên cũng không nhắc lại, quay đầu tiếp tục công việc.

Trữ Huyễn đứng một bên nhìn Trữ Hằng và Tô Tiểu Mạt không ngừng nói nói gì đó thì hai mắt tối sầm lại, sau đó nâng tay lên kéo cô ra cửa.

"Sao lại kéo tôi??" Tô Tiểu Mạt khó hiểu nhìn Trữ Huyễn.

"Để một mình tên đó dọn dẹp dưới này là ổn rồi, chúng ta lên lầu ba, Trữ Hằng làm xong sẽ tự khắc lên thôi." Trữ Huyễn không hề muốn Tô Tiểu Mạt đứng chung với người đàn ông khác dù chỉ là một phút, cho dù là anh em tốt của hắn cũng khó mà lường được thỏ có ăn cỏ gần hang hay không. Hắn biết rõ suy nghĩ và tính cách của mấy tên trong cổ bảo này, tuy rằng thái độ của họ đối với Tô Tiểu Mạt bây giờ rất kém, nhưng chỉ một vài ngày nữa thôi, bọn họ nhất định sẽ bị sức quyến rũ độc đáo trên người cô hấp dẫn, cho nên bây giờ hắn cần phải ngăn chặn mọi nguy cơ.

"Trữ Hằng, anh làm được không?" Tô Tiểu Mạt quay đầu hỏi Trữ Hằng.

Trữ Hằng vừa định trả lời không nhưng nhìn tới cái ánh mắt cảnh cáo của Trữ Huyễn, chỉ dám nuốt lời muốn nói xuống bụng, rầu rĩ đáp, "Được."

Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu liếc Trữ Huyễn một cái, "Vậy chúng ta lên lầu ba đi."

"Ừ." Trữ Huyễn gật đầu, vui vẻ kéo cô đi lên lầu ba.

Trữ Hằng nhìn bóng lưng đang khuất xa của Tô Tiểu Mạt và Trữ Huyễn thì âm thầm bĩu môi, ý cười nơi khóe miệng cũng thu lại, rầu rĩ bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Lầu ba của cổ bảo được trang trí giống như lầu hai, nhưng vì lí do ít người ở nên các phòng trên lầu ba đều không có ai dùng, rất nhiều phòng đã phủ kín bụi.

Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn không hề có ý định mở cửa phòng thì tò mò, "Chúng ta không quét dọn căn phòng đó sao?"

"Căn phòng đó không cần quét dọn." Trữ Huyễn nhìn vẻ mặt tò mò của cô, cười nói,"Khi lão nhân còn sống rất hay đi ra ngoài, một năm ông ta ở lại đây chưa tới ba tháng, mỗi lần về đền mang một nữ nhân, đều ở lầu ba này, mấy gian phòng ở đây đều là để cho mấy người phụ nữ kia ở lại, nhưng sau ba tháng thì ai cũng chết bất đắc kì tử, không ai biết họ chết vì nguyên nhân gì, lâu dần, trong cổ bảo dần hình thành một lời nguyền rủa, phụ nữ sẽ không thể sống trong cổ bảo này quá ba tháng."

"Vậy tất cả các phòng này đều đã có người từng ở?" cô nghe lời kể của Trữ Huyễn mà thấy sóng lưng lạnh toát, nghĩ, bây giờ cô cũng ở lầu ba, trách không được Trữ Dã lại bảo kì hạn ba tháng không ai có thể thay đổi được.

"Ừ, mỗi cái phòng  trổng ở đây đều đã từng có người ở, hơn nữa đều đã chết." Trữ Huyễn nắm chặt tay của Tô Tiểu Mạt, nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh nói từng chữ.

"Các anh không thấy sợ khi ở đây sao?" nhất thời cô rùng mình một cái, chỗ này ít nhất cũng có tới mười hai cái phòng, bỏ qua một phòng của cô thì cũng có tới mười một cái, nói chính xác là ở đây từng chết ít nhất mười một người phụ nữ, tuy cô cũng không sợ hãi gì người chết, mấy ngày quân huấn cô còn cõng người chết chạy lòng vòng khắp một ngọn núi lớn trong ba ngày ba đêm, nếu bây giờ một một người chết trước mắt thì cô cũng không có cảm xúc gì, nhưng nghĩ tới chuyện ở đây có tới mười một người chết không minh bạch, cô lại cảm thấy có gì đó ghê ghê.

"Những người kia đều do bọn anh tự tay mai táng, mới đầu cũng có chút sợ hãi, nhưng lâu dần thì cũng không có cảm giác gì." Trữ Huyễn vừa nói vừa bước lên phía trước.

"Mấy cô gái kia đều do các anh mai táng? vậy chôn chỗ nào?" Tô Tiểu Mạt thấy cổ bảo ở trên một ngọn núi bí ẩn vùng ngoại thành, ở đây còn có sương mù dày đặc, cho nên nếu không phải là người quen thuộc thì nhất định sẽ không tìm ra cổ bảo, nhưng lần xâm nhập hôm qua của Lưu Tà là ngoài ý muốn.

"Ở ngọn núi phía sau cổ bảo." Trữ Huyễn thản nhiên nói.

"Không lẽ lão nhân không muốn điều tra nguyên nhân sao?" mấy người kia đều do ông ta mang về, không lẽ ông ta không hề cảm thấy kì quái hay sao?

"Lão nhân chỉ nhìn thi thể của mấy cô gái đó, sau đó nói hai chữ, mai táng." Trữ Huyễn nghĩ tới tình cảnh đó, bây giờ bọn họ cũng quen luôn rồi.

"Nếu thật sự là do lời nguyền thì rất có thể tôi sẽ là người thứ mười hai đúng không?" Tô Tiểu Mạt sâu kín nói, cô nhất định phải tìm ra bí ẩn trước ba tháng, sau đó rời khỏi nơi này, cô không biết vì sao những người phụ nữ đó lại chết một cách li kì như thế nhưng đột nhiên cô lại thấy năm người sống ở đây thật đáng thương, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu thêm về bọn họ, cô sợ trái tim mình sẽ trầm luân, sợ rằng không hoàn thành nhiệm vụ.

"Anh nhất định không để em xảy ra chuyện." Trữ Huyễn kéo Tô Tiểu Mạt vào lòng, ôm chặt, trầm giọng nói.

"Trữ Huyễn, anh đảm bảo được sẽ không để tôi có chuyện sao? Anh không hề biết những người kia tại sao lại chết, nếu thật sử đến thời hạn ba tháng, không phải tôi sẽ chết chắc sao?" Tô Tiểu Mạt nói tới đây, mắt nhịn không được đảo qua những căn phòng từng có người ở kia, tại sao các cô gái kia lại chết bất đắc kì tử? Không lẽ cổ bảo này còn có bí mặt nào khác?

"Không đâu, anh sẽ bên cạnh em, nếu em chết anh sẽ đi cùng." Trữ Huyễn ôm chặt Tô Tiểu Mạt, nghiêm túc nói.

Tô Tiểu Mạt đang chìm trong suy nghĩ, nghe Trữ Huyễn nói như thế thì lòng run lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Anh thật sự muốn chết chung với tôi?"

"Ừ, anh đã nói rồi, từ nay về sau em là người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện." Trữ Huyễn cúi đầu nhìn vào mắt cô, kiên định nói.

"Trữ Huyễn, vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi cũng chỉ mới đến hôm qua thôi mà, có lẽ tôi cũng chỉ là một người qua đường trong sinh mệnh của anh mà thôi, anh không cần phải để ý tôi như thế." Tô Tiểu Mạt nhìn thẳng vào Trữ Huyễn, có chút khó hiểu, cô bị lời nói của hắn làm cảm động không thôi, nhưng, cô biết rõ mục đích của mình khi bước vào đây, một khi nhiệm vụ hoàn thành cô nhất định phải đi, nơi này cũng chỉ là một điểm trong sinh mệnh của cô thôi, nếu một ngày nào đó hắn phát hiện ra cô tới đây cũng chỉ vì tư liệu của bọn họ vậy hắn nhất định sẽ đau lòng, đến lúc đó không chỉ đơn giản là nổi giận nữa, mà sẽ là chết tâm.

"Có lẽ anh chì là một khách qua đường trong sinh mệnh của em, nhưng em chính là vĩnh hằng trong tim anh." Trữ Huyễn nhìn cô, "Mặc kệ mục đích của em khi vào đây là gì, nhưng anh rất rõ trái tim của mình, anh hiểu mình đang muốn gì, nên làm gì, Tô Tiểu Mạt, cho dù em có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi anh đâu."

"Trữ Huyễn, anh thật là..." Tô Tiểu Mạt nghe nhưng lời này của Trữ Huyễn, lần đầu tiên có một người đàn ông nói chô cô rằng hắn yêu cô, không cần biết cô là ai, làm gì hắn đều ở bên cạnh cô, một lời tuyên bố bá đạo như thế, cô là người phụ nự của hắn, cho dù có trốn đi đâu cũng không thể thoát hắn, nhưng cô không thể đáp lại, ngay từ đâu vận mệnh đã không cho phép hai người bên nhau.

"Anh thì làm sao?" Trữ Huyễn thấy hốc mắt của cô đó bừng, nhẹ nhàng vuốt ve hỏi.

"Sao anh lại ngốc như vậy?" Tô Tiểu Mạt nâng tay gõ một cái vào trán của hắn, sau đó rời khỏi vòng tay của hắn, đi thẳng về phòng mình, cô không thể chỉ vì như đã cảm động được, nếu không sau này hắn sẽ càng đau hơn, nghĩ tới đây cô lại quyết tâm, nhất định phải cho Trữ Huyễn hết hi vọng. (chị không cảm động nhưng editor cảm động chết rồi đây a~)

Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt cứ thế xoay người đi, xoa cái trán bị cô gõ, thở dài một tiếng, "Ai, cô ấy vẫn chưa cảm động, cần tiếp tục cố gắng."

Tô Tiểu Mạt đi thẳng về phòng mình, vừa đóng cửa lại Trữ Huyễn đã tiến tới gõ cửa, "Em không muốn cho anh vào sao?"

"Tôi tự dọn phòng được." khi này Tô Tiểu Mạt còn muốn đổi phòng khác nhưng nghĩ tới có mười một người chết trong đó rồi, tất nhiên là có cất giấu bí mật gì đó, vì vậy cô cần phải xem xét một chút, có lẽ cô sẽ tìm thấy gì đó.

"Nhưng bây giờ đã tới lúc em phải bôi thuốc cho anh rồi, không lẽ em không đói bụng?" Trữ Huyễn tự nghĩ, có lẽ lời thổ lộ khi nãy của hắn quá mãnh liệt nên khiến cô sợ hãi, thế nên cô mới trốn tránh hắn, chỉ cần nghĩ thế thôi là tâm tình hắn đã tốt vô cùng.

"Tôi biết rồi." Tô Tiểu Mạt gật đầu nhìn cái đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ trưa rồi, cô vuốt cái bụng của mình, đúng là đói thật, nghĩ tới đây cô thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, mở cửa bước ra ngoài.

Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cửa, nở một nụ cười tà mị với cô, "Đi thôi, trưa nay anh xuống bếp."

"Nhưng mà tôi nghe Trữ Hằng nói về tài năng nấu nướng của anh, chẹp, cái món cá chép dược long môn kia đúng là rất hấp dẫn." Tô Tiểu Mạt đột nhiên nhớ tới khi sáng Trữ Hằng có kể lịch sử xuống bếp của bạn yêu nghiệt nào đó, nhịn không được cười cười trêu chọc.

Trữ Huyễn nhìn nụ cười sáng lạng kia của cô, nghĩ lại thì đúng là hắn có làm chuyện này thật, nhưng hắn không muốn đề cập chuyện cũ nên xưa nay rất ít xuống bếp, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết nấu ăn, trong lòng âm thần rủa bạn nhỏ Trữ Hằng miệng rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.