Tô Tiểu Mạt đóng cửa phòng lại, mệt mỏi dựa lưng trên cánh cửa, trầm ngâm suy nghĩ. Rốt cục bóng đen kia từ đâu xuất hiện? Hướng mắt về phía cửa sổ, đêm nay thật yên tĩnh.
Tô Tiểu Mạt vẫn có thể cảm nhận được cái bóng đen kia đang ở gần đây nhưng không thể hiểu rõ, nó rốt cục đang trốn ở xó xỉnh nào.
Trong lòng Tiểu Mạt toát mồ hôi lạnh. Nếu không cẩn thận sẽ bứt dây động rừng. Chỉ cần một hành động thiếu suy nghĩ, tính toán sai một bước thôi thì bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm. Hiện tại không chỉ có năm tên ranh ma đang trực chờ đạp cô ra khỏi cửa mà còn có thêm một bóng đen kì lạ. Bóng đen này có thể ở bất cứ nơi nào, nó hiểu rõ từng vị trí, ngóc ngách bên trong cổ bảo. Nhưng làm sao cô có thể bắt được nó đây?
Tô Tiểu Mạt nghĩ đến đây, liền cảm thấy có chút đau đầu, chẳng lẽ người nào mới bắt đầu cũng nhận việc khó nhằn như vậy sao. Sao lão ba cùng Tề thúc lại bảo công việc ban đầu dễ làm. Tại sao cô mới bắt đầu mà đã gặp vụ khó chơi như vậy.
Hay đây thực ra không phải là một nhiệm vụ mà là khảo nghiệm cô? Đúng là tính tình của bản thân có lúc không tốt. Lúc thì hơi lỗ mang, lúc lại bộc chộp làm việc không màng hậu quả nhưng nó có thể là tận tâm với nghề, nhiệt huyết và năng nổ mà. Dù có nhiều lúc hơi bộc lộ bản thân nhiều quá nhưng cũng có làm sao đâu? Cô không ngại bị chỉ ra khuyết điểm, chỉ ngại bản thân mất nhiều thời gian để sửa lại thôi.
Nghĩ đến đây, cô lại nằm ngơ ngác trên giương, lăn một vòng rồi lại một vòng. Và Tiểu Mạt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Ngoài trời, màn đêm tĩnh lặng, bỗng nhirm ngoài cửa sổ có một cơn gió lạ thổi tới. Một bóng đen xuất hiện...
Tô Tiểu Mạt đang nằm trên giường nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo mới xâm nhập vào phòng của mình. Vội vàng mở to hai mắt, ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ. Lại một lần nữa không một bóng người. Ánh mắt cô bỗng nhiên tối xầm lại. Đăm chiêu được một lúc lại ngời sáng, xem ra cô đã có biện pháp giải quyết vấn đề này rồi.
Trong mật thất
Trong mật thất cả một đêm dài, năm người họ Trữ vẫn không biết mệt mà cặm cụi bên máy tính làm việc. Mãi tận tờ mờ sáng hôm sau, công việc này mới được hoàn thành. Đây chính là bản vẽ chính thức của mẫu máy bay tân tiến nhất nước A. Bây giờ chỉ việc giao bán với một cái giá tốt, còn bất luận quốc gia nào yêu cầu cũng không hề quan trọng.
Anh cả Trữ Dã luôn yêu thích rượu vang đỏ. Nắm lấy ly rượu khẽ lắc lư. Màu đỏ của rượu cứ thế lăn dài trên viền ly. Trước mắ là bức tranh yêu thích của hắn. Vẻ mặt Trữ Dã lúc này hoàn toàn là sự tận hưởng, mười phần vui vẻ. Bỗng nhiên đáy mắt lại xuất hiện lên một chút u ám, buông ly rược trên bàn, ánh mắt hướng về phương xa, nhẹ nhàng nói:
"Xem ra trời đã sáng rồi."
"Anh cả, anh xem này. Lần này chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một khoản khổng lồ."
Trữ Hằng vẻ mặt hưng phấn, không thể tin được hôm nay bọn hắn đã tìm ra được thông tin bản vẽ mới nhất của nước A.
"Đúng vậy nhưng cũng tồn tại nguy hiểm."
Trữ Dã nghĩ, bọn họ ở bên ngoài nhìn có vẻ rất an nhàn, nhưng thật ra bên trong lại tồn tại nhiều nguy hiểm. Công việc hiện tại chính là bán mạng đổi lấy tiền.
Cũng không có ít quốc gia đã nhận thấy sự nguy hiểm tới từ năm anh em họ. Những lần trước, các quốc gia đã gửi không ít người đến theo dõi nhưng đều bị ngăn cản lại. Còn lần này Trữ Dã luôn cảm thấy một dự cảm không mấy tốt đẹp sắp xảy ra ở nơi này...
Tô Tiểu Mạt ngủ một giấc đến tậm sáng hôm sau. Có một số việc nếu bản thân chúng ta đã không thể lí giải, cũng không thể nghĩ ra, thì tốt nhất nên bỏ qua, không nên lãng phí tâm tư vào những điều vụn vặt. Việc ấy chỉ tốn thời gian, tốn cả chất xám. Tốt nhất là những lúc ấy nên làm một giấc ngủ và rồi bạn sẽ thấy sáng hôm sau thật tốt lành.
Rời khỏi giường, Tô Tiểu Mạt vui vẻ ngâm nga khúc hát, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó thay vào một bộ váy. Bộ váy dài thướt tha, nhìn qua vừa thấy đáng yêu lại kiều mị không hề tạo cảm giác khó chịu. Nếu là trước kia, tỉ lệ gặp Tiểu Mặt mặc váy là vô cùng hiếm có, suốt mấy chục năm qua giỏi lắm cũng không vượt qua 10 lần. Hơn nữa trong số đấy chính là 2 lần bị mẹ bức ép mãnh liệt. 2 lần vì thua cá độ với anh hai. Còn 3 lần là đi chúc mừng sinh nhật của ca ca rồi. Chỉ còn hai lần, chính là mấy ngày hôm nay.
"Trời ạ, quả nhiên mặc theo phong cách của người khác thật khó chịu mà. Từ lâu mình đã quen với quân trang rộng rãi thoải mái. Còn bây giờ mặc một đám vải phiền phức thật là khó chịu mà."
Tô Tiểu Mạt cố ý thay giầy đế bằng. Trong lòng thầm oán trách, hôm nay đã là ngày thứ ba ở đây rồi những thông tin mà cô tìm được còn quá ít ỏi. Mà tình cảm giữa cô và năm người kia cũng không hề có chút tiến triển. Xem ra từ bây giờ cô sẽ quyết làm thân, dung nhập với lối sống của anh em họ Trữ. Đâu biết được việc này sẽ khiến bóng đen kia tự xuất đầu lộ diện thì sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình Tô Tiểu Mạt trở nên tốt hơn hẳn. Khoé miệng xinh cười tươi vui vẻ chạy xuống tầng. Ngay lập tức gặp năm người nọ cũng vừa bước ra khỏi phòng. Thấy mục tiêu xuất hiện ngay trước mắt, cô vui vẻ nhìn mấy người cười sáng lạn. Cố dùng chất giọng ngào, đáng yêu nhất để nói.
"Chào buổi sáng."
Ngay tức khắc cả năm người nháy mắt đứng đờ ra nhìn người con gái đang đứng ngay trước mắt. Cứ vậy phải khoảng 1 phút bọn họ mới hoàn hồn lại. Trữ Dã là người đầu tiên đáp lại.
"Chào buổi sáng."
Trữ Hạo không lạnh không đạm cũng đáp lại.
"Ân. Chào buổi sáng."
"Chào cái gì mà chào, cũng đâu còn sớm nữa đâu."
Trữ Tích hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng của mình.
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt, ánh mặt trời ban mai chiếu suối cả người Tô Tiểu Mạt. Ánh nắng trong trẻo, dịu dàng làm cho Tiểu Mạt lúc này như một món quà được các thiên sứ ban xuống. Cô đẹp như một thiên thần nhỏ, gương mặt, nụ cười tất cả đều thật ngọt ngào. Vẻ đẹp ấy hoàn mỹ, trong sáng, không dính chút khói lửa phàm tục khiến hắn không khỏi tấm tắc vài tiếng.
"Tô Tiểu Mạt à, lúc cô không giận dữ nhìn thật xinh đẹp."
"Tôi vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp. Cho dù bản thân có tức giận thì vẫn vô cùng xinh đẹp" Tô Tiểu Mạt nhướng mày, phi thường tự tin trả lời.
"Anh cũng thật dám nói."
Trữ Hằng lẩm bẩm một câu, sau vuốt vuốt bụng nói. "Thật đói mà." Nói rồi hắn trực tiếp về phía phòng bếp.
Trên cầu thang chỉ còn lại Trữ Huyễn. Hắn tà mị cười, tự hào mà đi về phía Tô Tiểu Mạt, duỗi tay ôm trọn vòng eo nàng, dịu dàng nói.
"Chào buổi sáng, bảo bối."
Tô Tiểu Mạt nghe Chử Huyễn tiếng kêu, nhịn không được mà trợn trắng mắt.
"Bảo bối, chào buổi sáng!"
Trữ Huyễn nghe cách Tô Tiểu Mạt thân mật mà đáp lại hắn, không hề phản kháng cách nói như bình thường mà thậm chí còn bắt chước theo... Trong lòng Trữ Huyễn như được bôi mặt, ngọt ngào đến mức say không muốn tỉnh táo lại. Nhìn vẻ mặt của Trữ Huyễn kinh hỉ, ánh mắt ôn nhu, nụ cười ngọt ngào thì Tô Tiểu Mạt đã chắc chắn mỹ nhân kế lần này đã thành công.
Tiếp theo, cô duỗi tay, chủ động kéo kéo cánh tay của hắn, nũng nịu yêu cầu.
"Tôi muốn ăn bữa sáng do anh làm."
"Không thành vấn đề."
Trữ Huyễn vội vàng đáp ứng, xoay người, hai người dựa sát vào nhau đi xuống dưới tầng.
Đột nhiên, Trữ Tích cửa phòng mở, hắn bước ra ngoài. Ngay lập tức thấy bóng dáng Trữ Huyễn cùng Tô Tiểu Mạt thân thiết đi xuống dưới tầng, lạnh lùng nói một câu.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
"Cô ta thật khả nghi."
Trữ Hạo vẫn không thả lỏng cảnh giác với người phụ nữ mang danh mẹ kế này. Đứng cạnh Trữ Tích, hắn nói ra phỏng đoán từ lâu trong lòng mình cho em trai.
————— Ngoài Lề —————
Thật xin lỗi mọi người vì hơn 1 tuần qua tớ đã biến mất mà không đăng một chương nào. Thật ra nói là mê tín nhưng tớ đã suýt mất tài khoản wattpad. Chưa kể máy tính còn hỏng cả ổ cứng trong khi file edit đều ở trong đấy. ಥ_ಥ Nguyên nhân là do rằm tháng 7 âm sao??
Dù sao thì hiện tại đã hết tháng đen đủi... Tớ sẽ cố gắng khắc phục việc edit một cách sớm nhất. Nhưng vì máy tính đang đi sửa nên thời gian sắp tới sẽ edit bằng điện thoại. Mong mọi người đừng bỏ bộ MKNVCPH nhé!!!