Có lẽ nhân viên của tập đoàn Diệp thị đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho Diệp Cảnh Trì ở công ty, nịnh nọt hết mức, khiến người nào đó tâm trạng tốt đến mức quá đà, đến nỗi về nhà mà cũng bắt đầu lâng lâng.
Hoặc chỉ đơn giản vì hôm nay là sinh nhật, nên tâm trạng rất tốt.
Nhưng dù sao, người phải thay quần áo cũng không phải cô.
Cho nên, Nguyễn Linh bèn ngồi xuống ghế sofa đối diện Diệp Cảnh Trì, điều chỉnh tư thế thoải mái, thản nhiên nhìn anh.
Lần này đến lượt Diệp Cảnh Trì ngạc nhiên, anh nhướng mày, nhìn cô thật sâu.
Nguyễn Linh vẫn thản nhiên, giống như cô đang thưởng thức hai người mẫu nam thay đồ trước mặt cô vào sáng nay vậy.
Không cần nói gì thêm, mặc dù hai người mẫu đó có thân hình được chọn theo tiêu chuẩn của Diệp Cảnh Trì, ngoại hình cũng không tệ, nhưng khí chất của họ trông vẫn thua Diệp Cảnh Trì một chút.
Nguyễn Linh nghi ngờ là vì cô biết tài sản của Diệp Cảnh Trì rất đáng kinh ngạc, nên mớᎥ vô thức khoác cho anh một lớp hào quang.
Cũng hết cách rồi, hai chữ "giàu có", đôi khi thực sự có thể khiến một người trông đẹp trai hơn.
Thấy Diệp Cảnh Trì không động đậy, Nguyễn Linh thậm chí còn thúc giục: "Thay đi."
Diệp Cảnh Trì: "......"
Một lúc sau, khoé môi người đàn ông khẽ cong lên, lộ ra nụ cười có chút bất lực.
Anh cúi xuống, nhìn vào túi mua sắm, sau đó lấy ra chiếc áo khoác.
Nguyễn Linh cứ thế dựa vào ghế sofa nhìn anh, thấy vậy thì nhếch khóe miệng.
Cô biết, một người như Diệp Cảnh Trì, dù thế nào đi nữa cũng không thể làm ra chuyện "quá giới hạn".
Cô đã mua ba bộ quần áo, trong đó anh không lấy áo sơ mi hay quần, mà chọn chiếc áo khoác ngoài.
Tuy nhiên cũng không sao, nếu quá đáng, cô sẽ có cảm giác mình đang giở trò lưu manh.
Cử động của Diệp Cảnh Trì rất chậm rãi, chỉ đơn giản là mặc một chiếc áo khoác ngoài, nhưng anh cũng mang đến cảm giác rất điềm tĩnh.
Mặc dù Nguyễn Linh rất coi thường hành vi có vẻ đang khoe mẽ của Diệp Cảnh Trì, nhưng khi anh mặc xong, Nguyễn Linh vẫn thầm khen ngợi anh ở trong lòng.
Diệp Cảnh Trì chắc chắn là móc treo quần áo trời sinh, chiều cao vượt trội, tỷ lệ đầu và thân không khác gì người mẫu.
Vừa nãy, khi anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, Nguyễn Linh vẫn có thể nhìn thấy những cơ bắp mờ mờ.
Một người đàn ông trên ba mươi tuổi vẫn có thể giữ được vóc dáng như vậy, chắc chắn đã phải kiên trì tập luyện ở phòng gym hàng ngày mới đạt được hiệu quả này.
Công việc của Diệp Cảnh Trì thậm chí còn bận rộn hơn hầu hết mọi người, vì vậy có thể người này chắc chắn phải là người tự giác đến mức đáng sợ.
"Được đó." Nguyễn Linh khen ngợi từ tận đáy lòng: “Hình như chỉ cần có thân hình đẹp thì cách nào cũng dễ mặc."
Cô liếc nhìn túi mua sắm còn lại, thuận miệng nói: "Vậy thì hai bộ còn lại chắc cũng được đó, hay cũng thử đi?"
Nói xong, mới nhận ra có chút không ổn.
Anh sẽ không hiểu lầm, cô muốn anh thay đồ trước mặt cô chứ?
Nguyễn Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm dường như có một loại cảm xúc không thể nói thành lời.
"Em muốn xem sao?" Diệp Cảnh Trì trầm giọng nói.
Nguyễn Linh: "......"
Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì lại nghe thấy tiếng động từ phía cửa ra vào.
||||| Truyện đề cử:
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Vừa đi tình nguyện về, Diệp Hủ xách ba lô, đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trong phòng khách nhìn có vẻ bình thường, Nguyễn Linh đang ngồi trên ghế sofa, Diệp Cảnh Trì đứng cách đó không xa.
Nhưng Diệp Hủ nhạy bén nhận ra, bầu không khí có không ổn.
Trước đó hai người đang đối diện nhau, nhưng ngay khi Diệp Hủ xuất hiện, họ lại không hẹn mà cùng nhau quay đi.
Diệp Hủ: "..."
Liệu cậu có đang phá hỏng điều gì đó không?
Gương mặt cậu thiếu niên lóe sáng, cũng bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.
"Con, con về phòng trước đây." Diệp Hủ do dự, sau đó quay người lên lầu.
Sáu giờ rưỡi tối.
Ở giữa bàn bày một cái bánh kem tinh xảo, bên cạnh là ba món ăn gia đình Nguyễn Linh làm, ngoài ra còn có một đĩa vịt quay và một bát thịt bò khô.
Thoạt nhìn, miễn cưỡng có thể gọi là phong phú.
Sau khi Diệp Hủ "trốn" về phòng, lại được người giúp việc gọi tới nhà ăn để dùng bữa.
Bởi vì Diệp Cảnh Trì bình thường về nhà muộn, ba người rất ít khi cùng nhau ăn cơm. Lúc trước Nguyễn Linh cũng sẽ không cố ý tìm đề tài, chủ yếu là chuyên tâm tận hưởng đồ ăn.
Nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt hôm nay, không nói gì thì có vẻ không hay lắm.
Nguyễn Linh nhìn cây nến màu bạc duy nhất trên bánh ngọt, cảm thấy quản gia Hà rất biết cách làm việc.
Nếu không, phía trên thật sự cắm đầy ba mươi mấy cây rất khó không khiến người ta liên tưởng đến tuổi tác của đàn ông.
“Hai người ai thắp nến đây?” Nguyễn Linh hỏi.
Cô khi còn bé đốt nến bị bỏng, xem như có chút ám ảnh nho nhỏ, bởi vậy đương nhiên giao nhiệm vụ này cho hai người khác.
Diệp Hủ nhìn thoáng qua bánh kem, không nói lời nào.
Diệp Cảnh Trì cũng không trả lời.
Nguyễn Linh cảm thấy chờ hai bố con này diễn kịch câm xong, cũng không biết tới khi nào.
Cô thấy hơi đói bụng, vì vậy dứt khoát đẩy nhanh tiến độ: "Vậy chủ nhân sinh nhật làm đi, chắc anh có sẵn bật lửa rồi chứ?"
Diệp Cảnh Trì trầm mặc: "Đã rất nhiều năm rồi tôi không hút thuốc.”
Nguyễn Linh kinh ngạc nhìn anh.
"Rất nhiều năm không hút ", vậy có nghĩa là trước đây có hút, nhưng sau đó đã bỏ.
Cô vẫn nghĩ một người như Diệp Cảnh Trì, có áp lực công việc rất lớn, chắc chắn sẽ rất khó bỏ thuốc lá. Khi gặp áp lực, ít nhiều cũng sẽ hút một điếu.
Mặc dù có thể là một định kiến, nhưng trước đây trong giới kinh doanh, những người đàn ông có địa vị cao mà Nguyễn Linh quen biết đều không có người nào không hút thuốc.
Do đó, ngay cả khi bình thường không nhìn thấy Diệp Cảnh Trì hút thuốc, cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá, Nguyễn Linh cũng nghĩ anh chỉ tránh cô và Diệp Hủ, quan tâm đến vệ sinh cá nhân.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì dịu dàng giải thích: "Hồi hai mươi tuổi, cũng bị những người xung quanh ảnh hưởng mà hút thử, nhưng sau đó..."
Anh nhìn Diệp Hủ, không tiếp nói.
Nguyễn Linh hiểu ngay.
Hệ thống đã nói Diệp Cảnh Trì nhận nuôi Diệp Hủ khi anh hai mươi hai tuổi, còn Diệp Hủ mới bốn tuổi.
Diệp Cảnh Trì bỏ thuốc lá chắc chắn là vì Diệp Hủ.
Diệp Hủ đột nhiên xoay người: "Con nhớ trong tủ ở phòng khách có bật lửa, để con đi lấy."
Nguyễn Linh nhìn bóng lưng của Diệp Hủ, cảm thấy cậu cũng đoán được rồi.
Chỉ là, nếu không phải cô vừa hỏi, có phải mãi mãi Diệp Hủ sẽ không biết chuyện này không?
Một lúc sau, Diệp Hủ cầm bật lửa trở lại.
Diệp Cảnh Trì nhận lấy bật lửa, thắp sáng chiếc nến bạc trên bánh kem.
Nguyễn Linh rất khôn ngoan, không nhắc đến việc hát bài sinh nhật, cô vừa tưởng tượng ra cảnh hai người mặt lạnh như Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì mà hát, cảm thấy bỏ đi thì hơn.
Nghĩ lại cũng rất ngượng ngùng.
"Diệp Hủ." Nguyễn Linh chỉ vào công tắc trên tường, giọng điệu tự nhiên: "Con đi tắt đèn đi nhé."
Sau lần Diệp Hủ làm trợ lý chụp ảnh cho cô lần trước, Nguyễn Linh đã quen dần việc sai bảo Diệp Hủ.
Rồi cô lại nói với Diệp Cảnh Trì: "Một lát nữa đèn tắt rồi, anh ước đi nhé."
Nói xong, Diệp Hủ tắt đèn phòng.
Dưới ánh nến mờ ảo, Nguyễn Linh cảm thấy đôi mắt thâm trầm của người đàn ông dường như khó hiểu hơn so với ban ngày.
Diệp Cảnh Trì ừ một tiếng trầm thấp, rồi lại nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Dưới ánh nến, khuôn mặt của người đàn ông được chiếu sáng một nửa.
Nếu là người có ngoại hình bình thường, dưới ánh sáng như vậy sẽ trở thành một tai họa.
Nhưng khuôn mặt và ngũ quan của Diệp Cảnh Trì quá hoàn hảo, đường nét uyển chuyển không kém phần đẹp đẽ.
Nguyễn Linh thậm chí còn cảm thấy, ánh sáng mờ ảo này lại càng làm nổi bật ưu điểm ngoại hình của người đàn ông.
Diệp Cảnh Trì dường như đang thực sự cầu nguyện nghiêm túc, sau khi nhắm mắt lại, anh không có động thái gì tiếp theo trong một hồi lâu,
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, trong lòng cũng bắt đầu suy đoán, Diệp Cảnh Trì sẽ ước gì.
Là một người nghiện công việc như anh, có lẽ sẽ là một điều ước liên quan đến sự nghiệp chăng? Hoặc là, liên quan đến Diệp Hủ?
Nguyễn Linh có thể nhìn ra được, tình cảm của Diệp Cảnh Trì dành cho đứa con trai Diệp Hủ này, sâu sắc hơn nhiều so với những gì bình thường anh thể hiện ra.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì cũng mở mắt.