Từ Ngọc Tuyên như có cảm ứng, dùng một tay khác che dĩa bánh hạnh nhân mà mình vừa mới ăn mấy khối lại, ý thức bảo vệ thức ăn cực cao.
Từ Nguyệt Gia:
Trong thư phòng, Ôn Diệp đang suy nghĩ phải viết hồi âm cho Thẩm thị như thế nào.
Nhìn từ thái độ của Từ Nguyệt Gia có thể thấy trong Hoàng cung tuy rằng phức tạp nhưng cũng không đến mức khủng bố như nàng đã tưởng tượng. Sở dĩ Thẩm thị viết bức thư này cho nàng với ý gì không cần nói cũng biết.
Ôn gia không muốn có dính dáng đến Hoàng gia, tuy rằng hiện tại Thái tử đắc sủng, đó là vì Thánh thượng vẫn đang ở độ tuổi tráng niên, nhưng ai có thể bảo đảm tương lai vẫn vậy?
Nghe nói lúc Tiên đế còn trẻ cũng được coi là một minh quân, nhưng người một khi đã già, tâm thái lập tức thay đổi.
Trường Lạc công chúa lại là Trưởng tỷ cùng mẹ với Thái tử, cả hai đều là thân sinh của Trung cung Hoàng hậu, có thể nói là vận mệnh gắn liền với nhau. Sau khi Ôn Diệp suy nghĩ kỹ càng lập tức đặt bút viết, lợi hại được mất trong đó không cần nàng nhiều lời, chỉ cần nói cho Thẩm thị biết mục đích chân chính của Hoàng thượng khi tuyển thư đồng cho công chúa là được.
Trong đầu đã có ý tưởng, một phong thư nhanh chóng được viết xong, Ôn Diệp đặt thư sang một bên để chờ mực khô, tiếp đó lại lấy một trang giấy trắng.
Phong thư thứ hai là nàng chuẩn bị viết cho Thường di nương và tiểu muội, kẹp chung với phong thư thứ nhất rồi gửi về Ôn gia.
Ôn Diệp đã nhiều ngày không gặp di nương và tiểu muội nên rất nhớ các nàng, cũng may chờ mồng hai sang năm về nhà mẹ đẻ là có thể gặp mặt rồi.
Ôn Diệp vừa viết thư vừa cân nhắc xem năm nay nên tặng cho tiểu muội lễ vật năm mới gì, hộp heo nhỏ bằng vàng đó của Từ Ngọc Tuyên đã cho nàng linh cảm.
Năm ngoái nàng không có điều kiện, năm nay đã có rồi.
Sau khi ga di tất cả chỉ phí ăn mặc tiêu dùng đều có Quốc công phủ phụ trách, ngoài mỗi tháng phát tiền tiêu vặt cho người của mình ra thì Ôn Diệp chẳng tiêu pha gì mấy.
Tôi tớ gả theo không nhiều, bạc tiêu vặt hàng tháng của nàng đã đủ để phát rồi, phát xong còn dư nữa là.
Bạc hồi môn Thẩm thị cho nàng nếu không tiêu thì cũng chỉ để đó cho bụi bặm.
Sống lại một đời, Ôn Diệp đã không còn yêu thích tiết kiệm như đời trước, liều mệt chết mệt sống tiết kiệm được mấy trăm vạn, kết quả chưa kịp tiêu đồng nào thì đã thành cát bụi.
Nhưng nàng vẫn rất yêu tiền, tiền đến sẽ không cự tuyệt, chỉ là tâm thái đã thay đổi, nên tiêu thì vẫn sẽ tiêu.
Nhìn thoáng rồi, nhưng lại chưa hoàn toàn nghĩ thoáng.
Ôn Diệp nhét thư vào bao thư rồi niêm phong lại, tính toán sau giờ ăn trưa sẽ để Vân Chi đi tìm Thu thúc, bảo ông ấy gửi thư cho Ôn gia.
Lúc Ôn Diệp ra khỏi thư phòng, cả hai phụ tử đều đã rời khỏi. Trên bàn chỉ còn sót lại một đĩa bánh hạnh nhân chưa ăn hết.
Ôn Diệp gọi Vân Chi và Đào Chi vào phòng, đưa thư cho Vân Chi, sau khi phân phó xong mới hỏi Đào Chỉ: "Trưa nay ăn gì?"
Đào Chi cười đáp: "Dù sao đều là món người thích ăn, tay nghề của Hồng Hạnh mà phu nhân còn không yên tâm à?”
Ôn Diệp thầm nghĩ thấy cũng đúng, thuận tay cầm bánh hạnh nhân trên bàn lên ăn, mùi vị không tệ, chỉ là không ngọt như loại mà lúc trước nàng đã ăn, thiết nghĩ là đặc biệt làm cho Từ Ngọc Tuyên cho nên không cho quá nhiều đường.
Ôn Diệp ăn xong hai khối, chờ Vân Chi đưa thư xong trở lại thì nói: "Sắp tết rồi, có chuyện cần ngươi đi làm."
Vân Chi nói: "Phu nhân cứ nói."
Ôn Diệp uống ngụm trà, hết khát rồi mới nói: "Chuyện đơn giản..."
Tổng cộng có hai chuyện nhỏ, một mình Vân Chi hoàn toàn có thể ứng phó.
Ôn Diệp nói xong, giao bức họa mà nàng đã vẽ sau khi viết xong thư lúc nãy cho Vân Chi, dặn dò: "Nếu có chỗ nào không hiểu thì lại đến hỏi ta."
Vân Chi cẩn thận nhận lấy bức họa, lên tiếng bảo đảm: "Nô tỳ biết rồi."
Sau khi phân phó xong mọi chuyện, tầm mắt của Ôn Diệp lần nữa trở lại trên đĩa bánh hạnh nhân, lúc này mới nhớ ra phải hỏi: "Lang quân và tiểu công tư đâu rồi?"
Đào Chi trả lời: "Không phải phu nhân phải viết thư cho Ôn phu nhân sao, lang quân sợ tiểu công tử quấy rầy người nên đã ôm tiểu công tử đi rồi."
Ôn Diệp "Ưm" một tiếng, không để ý lắm.
Sau đó ăn nốt mẩu bánh hạnh nhân cuối cùng còn sót lại trên đĩa.