Đại cô thái thái chọn năm nay hồi kinh cũng là muốn thay nhi tử chuẩn bị trước một chút.
Cho dù không thể hồi Kinh thì cũng có thể thăng lên làm quan ở châu phủ nào đó gần Thịnh Kinh một chút.
Từ đây đến đầu xuân còn hơn hai tháng nữa, dù thế nào cũng có thể ăn được một ngụm cá phết bột chiên.
Đại cô thái thái và Diêu thị ở lại Tây viện đến giờ dậu mới lưu luyến rời đi.
Trước khi đi, Đại cô thái thái còn nói với Ôn Diệp: "Sớm biết con hợp tính ta thế này, giờ thìn ta đã tới rồi."
Ôn Diệp nói: "Sau này nếu cô mẫu còn muốn đến Tây viện thì cứ phái người nói trước một tiếng, con lúc nào cũng hoan nghênh.”
Sau đó cười tiễn hai người ra khỏi Tây viện.
Đối với Ôn Diệp mà nói, Đại cô thái thái đã không chỉ là "cô mẫu" nữa rồi, bằng hữu ăn nhịp khó có được, đặc biệt còn là ở nơi này.
Ôn Diệp cực kỳ trân quý.
Tối đến, sau Ôn Diệp tự mình ăn cơm xong, đang uống trà thì thấy Từ Nguyệt Gia trở lại.
Chưa tới hai ngày nữa là trừ tịch, Ôn Diệp thấy hắn mặc quan phục trở lại, không khỏi tò mò hỏi một câu: "Hôm nay chàng thật sự có công vụ à?”
Còn tưởng rằng hắn thuận miệng tìm cái lý do chứ.
Trước khi Từ Nguyệt Gia bước vào phòng, đơn giản giải thích một câu: "Vào cung một chuyến."
Chờ hắn thay quan phục xong và ra ngoài, Ôn Diệp đã sai người dọn thức ăn nóng hổi lên bàn.
Khó được một lần săn sóc như vậy.
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.
Ôn Diệp: "Ánh mắt này của lang quân là có ý gì?"
Từ Nguyệt Gia thật sự chưa dùng bữa, hắn ngồi xuống rồi hỏi: "Tâm trạng rất tốt?"
Ôn Diệp nhướng mày: "Có thể nhìn ra à?"
Từ Nguyệt Gia không nói chuyện, chỉ yên lặng liếc đồ ăn trên bàn một cái.
Ôn Diệp nhìn theo ánh mắt của hắn, sau khi phản ứng lại hắn có ý gì thì không khỏi cười thành tiếng: "Lang quân cứ yên tâm ăn đi, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt."
Thật ra Từ Nguyệt Gia không sợ nàng đánh chủ ý gì, hắn cam đũa lên và bắt đầu ăn.
Canh giờ vẫn còn sớm, Ôn Diệp chưa vội rời bàn, vừa uống trà vừa nhìn Từ Nguyệt Gia ăn cơm, không thể không nói, người lớn lên đẹp ngay cả dáng vẻ lúc ăn cơm cũng đẹp.
Sau khi Từ Nguyệt Gia ăn no một nửa, ngước mắt lên nhìn lại nàng và nói: "Ở chung với cô mẫu rất thuận lợi à?”
Ôn Diệp kinh ngạc hỏi: "Lang quân sẽ không thu mua tỳ nữ nào bên cạnh ta đấy chứ?" Dứt lời, Ôn Diệp vờ như nghiêm túc quét mắt nhìn Vân Chi và Đào Chi ở bên cạnh.
Đào Chi vội vàng biểu thị trung tâm nói: "No tỳ mới không như vậy, nô tỳ vĩnh viễn đều là người của phu nhân!"
Bởi vì Từ Nguyệt Gia vẫn còn ở đây, Vân Chi không có to gan lớn mật như Đào Chi, tỏ rõ dáng vẻ trung tâm mười phần như vậy.
Ôn Diệp cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói chút thôi, nhìn hai người các ngươi sợ thành dạng gì kìa."
Sau đó ánh mắt chậm rãi trở lại trên người Từ Nguyệt Gia, thật lâu chưa rời khỏi.
Ánh mắt của Từ Nguyệt Gia bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ vừa lúc có hiểu biết nhất định về tính cách của nàng và cô mẫu mà thôi."
Ôn Diệp ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Khó trách độ chịu đựng của lang quân đối với ta cao như vậy."
Ban đầu còn tưởng rằng hắn trời sinh đã giỏi chịu đựng chứ.
Từ Nguyệt Gia: "..."
Da mặt dày, đã thế còn tự mình hiểu lấy.
*
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã là ba mươi tháng mười hai, năm nay là năm đầu tiên của Ôn Diệp tại Quốc Công phủ sau khi rời khỏi Ôn gia mà nàng đã sinh sống hai mươi năm trời.
Người bên cạnh đã thay đổi, chung quy cảm thụ vẫn bất đồng.
Cơm tất niên phải ăn ở chính viện. Mới sáng sớm Ôn Diệp đã đến chính viện, hôm nay ở đây rất náo nhiệt.
Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm đang chơi đùa với Từ Ngọc Tuyên trên giường lò trong noãn các.
Vóc người của Từ Cảnh Lâm và Từ Ngọc Tuyên vẫn còn khá nhỏ, trực tiếp chạy qua chạy lại trên giường lò.
Từ Cảnh Dung cực kỳ nghẹn khuất, cậu giống Từ Quốc Công, lớn lên vóc dáng cao to, so với thiếu niên đồng lứa ít nhất cũng phải cao hơn nửa cái đầu.
Mà Từ Cảnh Lâm cứ nang nặc đòi chơi diều hâu bắt gà con cho bằng được, cậu nhóc là gà con, Từ Ngọc Tuyên là gà mẹ, sau đó để Từ Cảnh Dung làm diều hâu.