Ngay từ đầu nàng đã tính làm thành lỗ đựng tiền đồng, nhưng sau này lại nghĩ, dùng hộp tiết kiệm làm từ vàng đựng tiền đồng thì thật lãng phí.
Vì thế lập tức sửa lại bản vẽ.
Từ Ngọc Tuyên không ngừng vuốt ve heo vàng to, gật đầu thật mạnh, cao hứng nói: "Thích ạt"
Từ trước đến giờ cậu nhóc chưa từng thấy con heo nào to như thế này.
Chỉ là heo vàng to đựng không ít heo vàng nhỏ nên hơi nặng.
Từ Ngọc Tuyên muốn ôm heo vào lòng, cố gắng hết sức, khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đến đỏ bừng.
Khó khăn lắm mới ôm lên được, cang chân bé tí lại nhịn không được mà lắc lư, suýt chút nữa ngã dập mông.
Cũng may Từ Nguyệt Gia đã tiếp được cậu nhóc....
Sau khi được dìu đứng vững, Từ Ngọc Tuyên với sự trợ giúp của Đào Chi rốt cuộc cũng thành công trong việc lắc heo vàng, nghe tiếng động bên trong, cậu nhóc cực kỳ khoái chí.
Cảm thấy vẫn chưa đã nghiện, Từ Ngọc Tuyên lại móc cả đậu phộng vàng và hột dưa bạc mà hai bà tức Đại cô thái thái cho từ trong hà bao ra, sau đó nghiêm túc nhét vào lỗ heo.
Cho dù đậu phộng vàng và hột dưa bạc nhỏ hơn lỗ heo rất nhiều.
Chờ nhét hết vào, Từ Ngọc Tuyên lại bắt đầu lắc chơi.
Chỉ là sau khi heo vàng to bị lật ngược, đậu phộng vàng và hột dưa bạc lục tục rớt ra khỏi lỗ heo, rụng rơi lả tả xung quanh chân Từ Ngọc Tuyên.
Lục thị sai tỳ nữ nhặt đậu phộng vàng và hột dưa bạc rơi vãi trên mặt đất lên nhét lại vào lỗ heo lần nữa.
Từ Cảnh Dung có chút hâm mộ, cậu cũng muốn một cái hộp đựng tiền như vậy, tránh việc tiên mừng tuổi mỗi năm đều bị mẫu thân tịch thu vì lý do "không để cậu dưỡng thành tật xấu ăn chơi trac táng”.
Mỗi tháng chỉ phát cho mấy lượng bạc tiền tiêu vặt.
Tiền mừng tuổi mỗi năm đối với Từ Cảnh Dung cũng chỉ là món đồ có thể nhét dưới gối một đêm.
Ngày hôm sau sẽ đúng giờ bị tịch thu.
Tiền mừng tuổi mà Lục thị tặng cho hai nhi tử mỗi năm đều là hạt thông vàng.
Từ Cảnh Dung cũng không cần hộp tiết kiệm hình dáng quá phức tạp, làm cho cậu một hạt thông lớn là được rồi.
Nghĩ như vậy, Từ Cảnh Dung vô thức nhìn về phía Lục thị, trong mắt tràn đây chờ mong.
Lục thị đã nhận ra ám thị của trưởng tử: "..."
Nàng ấy bình tĩnh dời mắt đi, vờ như không thấy gì cả.
Từ Cảnh Dung đã đọc hiểu hành động đó, vẻ mặt rất không vui.
Nội tâm: ho
Từ Cảnh Lâm cũng cảm thấy hứng thú với heo tiết kiệm trong tay đường đệ, nhưng vấn đề mà cậu nhóc càng quan tâm hơn là heo vàng to có trữ được thức ăn hay không, gần đây mẫu thân đã hạn chế phân lượng và số lần ăn quà vặt của cậu nhóc.
Từ Cảnh Lâm nhéo nhéo thịt trên mu bàn tay, lặng lẽ thở dài, gân đây cậu nhóc đã gầy đi rồi.
Thật sự muốn có một cái hộp bảo bối có thể lén giấu đồ ăn a.
Từ Ngọc Tuyên đã chơi đủ rồi, lại ôm heo vàng tiết kiệm lên, sau đó quay người lại nhào vào lòng Từ Nguyệt Gia.
Thân mình không ngừng uốn ko như đang làm nũng.
Tay chân của Từ Nguyệt Gia lập tức trở nên cứng đờ.
Mọi người vui vẻ xem kịch hay.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lục thị thấy Từ Ngọc Tuyên gần gũi với Từ Nguyệt Gia như vậy.
Cảm thấy rất hiếm lạ.
Ôn Diệp thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Từ Nguyệt Gia nên cũng vui lây.
Từ Ngọc Tuyên nghe thấy tiếng cười của mọi người bèn chậm rì rì ngẩng đầu lên.
Hai phụ tử không kịp đề phòng nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong mắt Từ Ngọc Tuyên tràn đầy hoang mang: "Phụ thân?"
Trong lúc mọi người đều tưởng rằng kế tiếp sẽ là một màn phụ từ tử hiếu thì Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên ôm heo vàng tiết kiệm lảo đảo rời khỏi lòng ngực Từ Nguyệt Gia, không chút do dự hướng về phía Ôn Diệp.
Ôn Diệp bị ép buộc nhận lấy heo vàng tiết kiệm mà đối phương nửa đưa nửa ném cho mình.
Từ Ngọc Tuyên sà vào lòng nàng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, tựa như đã xác định là ai mới mềm giọng gọi: "Mẫu thân -"
Giọng điệu nghi vấn hoàn toàn khác lúc nãy.
Mọi người đã lấy lại phản ứng: “..."
Lăn lộn nửa ngày hóa ra là nhận sai người.
Nhưng đây cũng coi như là một dạng khác của "phụ từ tử hiếu”?