Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 43



Tuy nói Lục thị có hơi bất mãn với Ôn Diệp, nhưng ở trước mặt hài tử, Ôn Diệp là trưởng bối của bọn chúng, nếu hai đứa nhi tử cứ không tôn trọng trưởng bối như thế này, cần phải giáo huấn một trận.

Càng huống chi, cho dù nàng ấy có không nỡ thế nào đi nữa, sau này Tuyên Ca nhi cũng phải vê Tây viện sống, tình cảm mẫu tử giữa nó và Ôn Diệp sớm muộn gì cũng phải bồi dưỡng.

Cho dù là vì cuộc sống sau này của Tuyên Ca nhi, Lục thị cũng nhất quyết không để hai đứa nhi tử âm thầm nghị luận cách làm người của Ôn Diệp.

Bởi vậy Lục thị đanh mặt lại, nghiêm túc nói: "Trở về chép phạt hai mươi lần bài văn mà tiên sinh đã giao ngày hôm qua. Ngày mai vào canh giờ này, cầm đến cho nương kiểm tra, về phần Cảnh Lâm, viết hai mươi trang chữ to."

Hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm vừa nghe xong lập tức nhìn Lục thị với vẻ khó tin.

Quả thật là sét đánh giữa trời quang.

"Nương, không thể giảm bớt một chút sao? Từ Cảnh Dung đã tám tuổi rồi, đang độ tuổi trêu chó chọc mèo, cực kỳ bất hảo, để cậu nhóc ngồi trên ghế chép văn cả ngày còn không bằng trực tiếp lấy roi ra quất hai trận cho xong.

Từ Cảnh Lâm cũng oang oang lên: "Nương, hai mươi trang chữ to phải viết rất lâu rất lâu, tay của Cảnh Lâm đều viết đau rồi."

Nói xong còn rúc vào lòng Lục thị, nếu đây là ngày thường thì Lục thị đã sớm quân lính tan rã và ôm cậu nhóc vào yêu thương an ủi rồi.

Nhưng hôm nay Lục thị lại không chút dao động, nghiêm khắc nói: "Ôn thị là nhị thẩm của các con, bình thường huynh đệ hai đứa kính trọng nhị thúc như thế nào, sau này cũng phải kính trọng nàng ấy như vậy, đã hiểu chưa?"

Từ Cảnh Dung nào dám không hiểu, nếu còn không hiểu thì không chỉ chép phạt hai mươi lần thôi đâu, cậu nhóc không ngừng gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Từ Cảnh Lâm tuổi còn nhỏ chậm nửa nhịp: "Cảnh Lâm cũng không dám nữa, ô ô ô, đều tại đại ca..."

Đang nói thì khóc um lên, Từ Cảnh Dung thấy vậy vội vã bịt chặt miệng nhị đệ, sau đó kéo người ra ngoài.

Nếu để tên tiểu tử này cáo trạng thành công là cậu nhóc khuyến khích, vậy thì xong luôn.

Lục thị cũng mặc kệ bí mật giữa hai huynh đệ bọn nó, chỉ dặn nhóm ma ma tỳ nữ hầu hạ hai đứa đuổi theo.

Từ Ngọc Tuyên trợn tròn đôi mắt nhỏ, sao mới chớp mắt mà đã không thấy hai vị ca ca rồi...

Lục thị nhìn mà buồn cười, duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.

Lúc này, thị tỳ Tiển ma ma nói: "Tuy rằng tiểu thế tử và nhị công tử nói chuyện thẳng thắn chút, nhưng cũng không phải nói sai, không phải phu nhân cũng không nỡ để tam công tử chuyển đến Tây viện sao?"

Lục thị lại lắc đầu nói: "Ta không nỡ là thật, nhưng Tuyên Ca nhi không thể cứ ở chính viện mãi được, hiện tại chưa thấy gì, nhưng thời gian lâu dài..."

Nàng ấy không thể cứ nuôi nhi tử của tiểu thúc mãi được. Bây giờ Quốc công phủ đang phú quý, người ngoài không dám nói bậy. Nhưng tương lai thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không thể đảm bảo cuộc sống sau này vẫn vậy.

*

Ôn Diệp không hề biết những chuyện đã xảy ra sau khi mình rời đi. Nàng vừa về đến Tây viện đã lập tức sai người đến phòng bếp nhỏ bưng tảo thiện đến.

Bát cháo mà nàng ăn ở chính viện căn bản không xi nhê gì.

Đời trước, vì duy trì hình tượng, Ôn Diệp không có một bữa ăn nào là ăn đến vui sướng.

Sống lại một đời, không có công việc trói buộc, tự nhiên là muốn ăn gì thì ăn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.