Dù sao bây giờ một nửa quyền sử dụng cũng thuộc về nàng, không phải sao?
Ôn Diệp lại nói: "Nếu lang quân không thích thì sau này sẽ không đưa nữa."
Tuy là hiểu lầm, nhưng trên đời này không có người nam nhân nào nguyện ý bị nghi ngờ về phương diện đó.
Sáng nay nàng cũng chỉ tâm huyết dâng trào một lần như vậy, không có nghĩ nhiều, quên mất Từ Nguyệt Gia làm việc ở công thự, chỗ đó không chỉ có một vị quan là hắn.
Đoán chừng lúc gã sai vặt đưa canh tới đã nói cái gì đó rồi để quan viên khác nghe thấy.
Ánh mắt của Ôn Diệp cực kỳ chân thành.
Từ Nguyệt Gia im lặng một lúc rồi nói: "Là ta hiểu lâm nàng, xin lỗi nàng."
Biết sai có thể sữa, là một lang quân tốt.
Ôn Diệp còn có thể thế nào nữa, đương nhiên là lập tức tha thứ cho hắn rồi, nhưng để tránh ngày sau còn phát sinh hiểu lâm gì nữa, nàng nói: "Chi bằng lúc nào rảnh rỗi lang quân hãy liệt kê ra một danh sách những yêu ghét gì đó?”
Có lẽ là ánh mắt kỳ cục của các đồng liêu vào ban ngày cứ ám ảnh mãi không tan, nên Từ Nguyệt Gia đã đồng ý: "Được."
Vì có một cái nhạc đệm như vậy nên trên đường hai người đến chính viện bau không khí cực kỳ yên tính.
Bữa tối ở chính viện đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó, chỉ chờ phu thê hai người đến và ngồi xuống, hơn mười món ngon lần lượt được mang lên.
Từ Ngọc Tuyên đã một ngày không gặp Ôn Diệp, lúc này vừa thấy người đã bình bịch chạy tới, muốn chen vào ngồi giữa nàng và Từ Nguyệt Gia.
Ôn Diệp nhìn Từ Ngọc Tuyên mà chẳng hiểu gì cả.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng sẽ không nhường chỗ đâu, vì thế quay sang nhìn Từ Nguyệt Gia với ánh mắt sáng sáng quắc.
Vì hiểu lầm lúc nay nên lúc này Từ Nguyệt Gia vẫn còn thấy ay náy.
Hắn hé môi: "Tuyên Nhi."
Từ Ngọc Tuyên ôm chặt đùi Ôn Diệp, quay người sang nói với Từ Nguyệt Gia: "Không!"
Từ Nguyệt Gia lại mở miệng lần nữa: "Được rồi, Tuyên Nhi muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó."
Từ Nguyệt Gia ngập ngừng một lát, đứng dậy nhường chỗ.
Kỷ ma ma nhét cái ghế đặc biệt dành riêng cho Từ Ngọc Tuyên vào giữa hai phu thê, Từ Ngọc Tuyên thành công ngồi vào chỗ.
Ôn Diệp không thể lý giải được mạch não của tiểu hài tử, ngồi chỗ nào mà không phải là ăn chứ.
Từ Ngọc Tuyên ngồi trên chiếc ghế cao hơn chút, ánh mắt dừng lại trên món thịt viên gần trước mặt, sau đó ngọt ngào nói với Kỷ ma ma đang chờ hầu mình: "Ma mạ, thịt viên!"
Kỷ ma ma lập tức gắp một viên, dùng muỗng gỗ nghiền nhỏ rồi mới đút cho cậu nhóc. Từ Ngọc Tuyên "a ô" một ngum ăn hết thịt viên mà Kỷ ma ma đút, sau đó quay sang Ôn Diệp nói với giọng lơ lớ: "Mẫu thân! Nhìn con này!"
Giọng nói không nhỏ, tất cả mọi người, bao gôm cả Từ Cảnh Lâm đang hăng say ăn uống cũng ngẩng đầu lên nhìn ve phía này.
Ôn Diệp chỉ đành cúi đầu nhìn sang.
Trong mắt tiểu hài tử đắc ý dào dạt, tựa như còn có chút hưng phấn sau khi phản kích xong?
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp nhìn mình thì lập tức chỉ vào món thịt khác, nói với Kỷ ma ma: "Ma ma, thịt
Sau đó, đôi đũa dùng chung trong tay Kỷ ma ma lập tức gắp đồ ăn trong cái đĩa mà Từ Ngọc Tuyên vừa chỉ, là một món làm từ thịt đùi gà.
Ôn Diệp rốt cuộc cũng phản ứng lại đây là tính huống gì: "..."
Này... trí nhớ của tiểu hài tử thật tốt.
Sau mấy món liên tục, người khác đều không rõ nguyên do, chỉ cho rằng Từ Ngọc Tuyên gần gũi với Ôn thị.
Ngay cả phu thê Quốc công gia đã nghe đám người Kỷ ma ma tự thuật vê những chuyện phát sinh ở Ôn phủ ngày đó cũng không nghĩ đến.
Ngược lại là Kỷ ma ma, sau nhiều lần gắp thịt cho cậu nhóc, trong lòng bà ấy đã nghiền ngẫm ra một chút.
Lục thị cẩn thận quan sát Ôn thị một hồi lâu, khí chất toàn thân thanh nhã hiền hòa, ánh mắt sáng trong. Lúc đối diện với Tuyên Nhi, giữa mắt mày không có một chút mất kiên nhẫn, chẳng trách Tuyên Nhi lại nguyện ý thân cận nàng ấy.