Kỷ Lương lắp bắp một lúc mới bùng nổ ra một câu như vậy.
“Tôi nói có gì sai không?” Cảnh sát Hại hỏi lại, ra vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Đêm… đêm đầu tiên cái quái gì…” Khỉ thật, Kỷ Lương, mày lắp bắp cái gì thế: “Bà đây với anh không có đến nửa xu quan hệ!!!”
“Bảy năm trước, em thừa dịp tôi uống say đến bất tỉnh nhân sự… rồi cưỡng bức tôi!”
Những lời nói khiến người sợ chết khiếp cứ thế mà tuôn ra. Cái loại lời nói khiến đàn ông mất hết cả danh dự thế này mà anh ta cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra, lại còn nói rất lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy… khí phách ngời ngời… đúng là bội phục, bội phục. Thi Thanh Trạch vừa xem trò vui, còn không quên thầm bình luận vài câu.
“Tôi… tôi, tôi cưỡng bức anh thì sao? Chẳng lẽ anh không sướng à?” Muốn so độ trơ phải không?! Cái khác thì cô không dám nói mạnh, chứ độ trơ thì Kỷ Lương cô có thừa.
Sặc máu! Mấy câu này, cũng chỉ có Lương Lương bé nhỏ có thể nói ra thôi. Thi Thanh Trạch nhìn dáng vẻ của Kỷ Lương bây giờ như con mèo bị đạp trúng đuôi, rồi lại nhớ đến trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Hạ Vũ… Bảy năm, nói vậy là… Hắn chợt hiểu ra…
Hạ Vũ nhướng mắt, nhìn bộ dạng xù long của cô, đột nhiên anh cảm thấy tâm trạng nặng nề đã giảm bớt đi nhiều, sau đó, anh lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa trả lời: “Không hề.”
“Mẹ kiếp ---.” Cô hoàn toàn nổi giận. “Đã không sướng thì anh còn làm nhiều lần như vậy làm gì…” Suýt nữa là làm cô mệt chết luôn…
Thi Thanh Trạch che mặt! những chuyện không nên để trẻ con nghe thấy này, mà hai người kia lại tự nhiên phơi bày trước mặt mọi người như vậy, hắn chỉ là người nghe thôi mà còn cảm thấy ngượng. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy than hình nho nhỏ đó đang ngồi trên cầu thang tầng hai, xem cuộc vui cùng hắn. Kỷ Duệ nhướng mày, ý bảo hắn không được lên tiếng.
“Em nhớ rõ nhỉ.”
“Tôi…” Kỷ Lương, mày đúng là quá ngu ngốc, không phải mày đang tự đào hố chôn mày đấy à?!
“Em sướng là được rồi, tôi không thấy sướng.” Anh tiếp tục làm ra vẻ người bị hại.
“Anh…” Đây là lần đầu tiên Kỷ Lương nhận ra, người đàn ông này không nói thì thôi, hễ cất lời chỉ một câu thôi cũng đủ làm người ta tức chết: “Ai… ai nói là bà đây sướng chứ, cái… cái kỹ thuật đó của anh… Còn… còn không cả bằng Thanh Trạch.” Ngón tay ngọc giơ lên, đã thành công khiến Thi Thanh Trạch bị thương lần thứ hai.
Cơn tức trong lòng Hạ Vũ vừa giảm đi một chút giờ lại bùng lên. Ánh mắt lạnh lẽo khẽ nheo lại, anh trầm mặc một chút rồi nói: “Nói vậy, là em cũng không sướng à.”
“Đúng!” Mẹ nó chứ, sao cái từ “sướng” phun ra khỏi miệng anh ta nghe lại kì quặc như vậy.
“Được rồi.” Anh gật đầu: “Về sau tôi sẽ bù đắp lại cho em.”
“Ai them về sau gì với nhà anh!” Kỷ Lương muốn… rất muốn nổi nóng… Nhưng cứ tiếp tục đối diện với người đàn ông mặt như núi băng ngàn năm này, mà cô nổi điên lên, thì chẳng khác gì làm trò hề.
“Em phải chịu trạch nhiệm.” Anh lại nhắc lại trách nhiệm của cô.
“Chịu trách nhiệm cái đầu anh ấy” Cô thô lỗ nói: “Ai nói là tôi cướp đêm đầu tiên của tôi chứ? Đêm đầu tiên của cánh đàn ông các người, con mẹ nó, đều không phải là dành cho hai bàn tay của mình à?” Còn không biết xấu hổ mà bắt cô chịu trách nhiệm nữa.
“A ha ha ha ---.” Thi Thanh Trạch không nhịn được liền cười ầm lên. Hắn lập tức nhân được hai anh mắt sắc nhọn bắn về phía mình, vội vàng bịt miệng, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục, đừng để ý đến hắn. Mẹ nó chứ, đêm đầu tiên dành cho hai bàn tay… vậy mà Kỷ Lương cũng nói được… Tuy nhiên, rất chính xác…
“…” Hạ Vũ cũng hết sức kinh hãi, nhưng anh là ai nào, đòi nợ không được à? Không sao cả! Đổi cách khác là được: “Vậy tôi chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của em.” Đòi nợ biến thành trả nợ.
“Không cần!” Kỷ Lương hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại: “Đều là người trưởng thành rồi, chuyên trai gái thân mật là chuyện hết sức bình thường…”
“Là một người quân nhân, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.”
“A --- anh điên rồi!” Kỷ Lương chỉ vào anh, tức nghẹn đến nửa ngày không nói lên lời: “Anh… anh cút đi cho tôi!” Không nói lý được thì không nói nữa, trực tiếp đuổi khách là xong.
“Cô ấy bảo cậu cút đi kìa.” Gã đàn ông nào đó bình tĩnh quay đầu, truyền lại nguyên văn lời của cô cho gã còn lại.
“Tôi…” Thi Thanh Trạnh chỉ vào mình, trợn mắt há hốc mồm.
“Không phải anh ta, là anh!” Kỷ Lương chỉ thẳng vào anh: “Anh, Hạ Vũ! Cút ngay cho tôi!”
Phản ứng của Hạ Vũ, là với tay qua, đẩy ngón tay của cô về, sau đó cầm cốc nước trên bàn, đưa đến bên miệng cô: “Cổ họng khô hết rồi, uống nước đi.”
Tôi… tôi thèm vào!
Khả năng phớt lờ của anh ta thật quá mạnh mẽ!!!
Kỷ Lương trừng mắt nhìn cốc nước đang đặt ngay bên miệng, muốn từ chối, nhưng thật sự cô cũng khát khô cổ rồi. Nghĩ lại, thì đây là nhà cô, đây là cốc nhà cô, nước của nhà cô, vì sao cô lại không uống. Vì thế, cô không khách khí, há to mồm ngậm miệng cốc, uống mấy ngụm to cho cổ họng đỡ khô khốc. Mới uống được một nửa, anh đã đột ngột lấy cốc lại.
“Tôi…” vẫn muốn uống tiếp. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị tắc nghẹn ở cổ sau khi nhìn hành động của anh: “Anh…”
Trước mặt cô, anh cầm cốc nước vừa rồi, uống hết chỗ nước còn lại cô vừa uống dở.
“Tôi cũng hơi khát.” Anh trả lời, như để phụ họa cho câu nói đó, anh còn khẽ đưa lưỡi liếm một vòng quanh miệng.
Năm đó, tên nào ngu ngốc nghĩ Hạ Vũ là một tên đầu gỗ không hiểu phong tình thế hả? Rồi lại tên ngu ngốc nào dám nói Hạ Vũ không hề biết cái gì gọi là dục vọng hay khiêu khích? Chỉ một hành động vừa rồi thôi cũng đã gợi cảm chết người rồi!!!
Kỷ Lương không biết nói gì, vất vả lắm mới có thể rời mắt khỏi đôi môi anh…
Không khí trở nên gượng gạo, tế nhị vô cùng. Theo cách nói trong hồi ký của Thi công tử là: bầu không khí trong phòng bỗng như xuất hiện vô vàn những bong bóng màu hồng nhạt, đó là màu hồng của mối tình đầu, sau đó… sau đó, tiểu ác ma xuất hiện cầm cây kim dài màu đen, trực tiếp đâm thủng hết đám bong bóng màu hồng kia.
“Mẹ, con cũng khát.” Giọng nói mang theo sự tức giận đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Kỷ Duệ mở to đôi mắt đen tròn, nhìn chằm chằm Kỷ Lương. Trong mắt người ngoài, thì bộ dáng đó vô cùng đáng yêu khiến người ta không kìm được mà muốn bước lên hôn vài cái, nhưng Kỷ Lương nhìn thấy rõ sự khinh bỉ mà tên nhóc quỷ kia dành cho cô.
Ánh mắt kia, theo Kỷ Lương hiểu thì là: Kỷ Tiểu Lương, mẹ đúng là không có khí tiết, dễ dàng bị nam sắc mua chuộc như vậy.
Kỷ Lương xấu hổ, cô thừa nhận, vừa rồi cô đã bị dáng vẻ khêu gợi kia của Hạ Vũ làm cho đầu óc mơ hồ rồi.
“Để mẹ rót cho con.” Cho nên, cô lựa chọn, tạm thời là kẻ đào ngũ.
“Mẹ, con cũng muốn uống bằng cái cốc này.” Kỷ Duệ chỉ vào chiếc cốc trong tay Hạ Vũ: “Chú, trả cốc cho cháu.”
Hạ Vũ nhìn cậu, không có ý muốn đưa cốc qua, anh nói: “Muốn uống nước thì tự đi mà rót.” Sau đó lại nói với Kỷ Lương: “Em đừng có chuyện gì cũng làm hộ nó như thế, sẽ làm hư con mất, nó cũng lớn rồi.”
Còn chưa bước qua cửa mà đã muốn nhúng tay vào việc dạy dỗ tôi à? Anh nhỏ nhà họ Kỷ làm sao có thể chấp nhận dáng vẻ như chủ nhà kia của Hạ Vũ được, cậu hơi mím môi, đôi chân nhỏ khẽ di chuyển lao thẳng về phía Kỷ Lương, vùi mặt vào chân Kỷ Lương: “Mẹ, chú kia thật đáng ghét, Duệ Duệ không thích chú ấy… Hu hu…”
Cậu khóc nức nở như thật, Thi Thanh Trạch thầm nghĩ, nhà họ Kỷ từ nay về sau sẽ không được bình yên rồi. Một tên nhóc ác ma, them một cô nàng lưu manh, rồi lại cả Hạ ma đầu nữa. Tình cảnh này, chỉ nghĩ thôi đã thấy có trò hay rồi.
“Không khóc nữa! Đàn ông con trai mà động chút chuyện đã khóc sướt mướt, cháu có phải là đàn ông không?”
“Hu hu hu… mẹ, chú quát con…chú dọa con… Con không cần chú ấy đâu…” Cậu càng khóc hăng hơn.
“Hạ Vũ, ai cho anh dám quát con tôi! Anh đi ra ngoài cho tôi!” Tuy cô biết con trai mình đang đóng kịch, nhưng cô làm sao có thể chấp nhận để người khác đứng trên địa bàn của mình mà quát tháo con trai mình được: “Đi ra ngoài cho tôi ---.” Nói xong, cô tự mình đẩy anh ra cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.