Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 55: Hai tiếng súng



Tần Dịch nhìn chằm chằm vào ngực mình: “Mày…” Còn chưa kịp nói xong, thì cậu đã cảm thấy mình không thể nói được gì nữa.

Thình thịch!

Âm thanh cuối cùng của sự sống là một âm thanh ầm ĩ như vậy. Trấn động cả màng nhĩ và trái tim mọi người, sau đó là sự im lặng đế vô tận, sự trống vắng làm cho không ai dám thừa nhận.

Thân hình to lớn, cường tráng ngã gục xuống đất. Kỷ Lương nhìn chằm chằm vào thân hình nằm im không nhúc nhích kia ---

“Tự dưng lại để phụ nữ làm đội trưởng, ông đây không phục!” Lúc mới gặp, mặt cậu đầy vẻ khinh thường. “Khỉ thật, đội trưởng Lương, chị có phải là phụ nữ không thế?!” Càng về sau, thường xuyên luyện quyền cước với cô, mỗi lần bị cô đập đến bầm dập mặt mũi cũng vẫn kiên trì tiếp tục, lúc thua lúc thắng, sau đó càng đánh càng thua.

“Đội trưởng Lương…”



Những hình ảnh từ khi quen Tần Dịch đến giờ cứ đảo vòng trong đầu Kỷ Lương như lồng đèn kéo quân, sống động như thế…

Bây giờ chỉ còn lại thi thể lạnh như băng, ngã trên đất, không nhúc nhích.

Trên chiến trường, chỉ có hai con số: không phải 1 thì là 0. Còn sống là còn tất cả, tử vong, chính là zero.

“Còn ai muốn thử nữa không?!” Eric bị Tần Dịch húc gãy một chiếc răng, khi nói chuyện, môi vén lên để lộ ra một lỗ hổng, bộ dạng đó cực kì buồn cười, y như đang diễn hài kịch vậy.

Làm tốt lắm, nhóc Dịch. Kỷ Lương nở nụ cười, khom người lại, cười không kìm được.

“Kỷ Lương.” Nhóc cu” hoảng hốt nhìn sắc mặt tối tăm của Eric, cậu đang định mở miệng nhắc cô đừng cười nữa, thì Eric đã nhanh hơn cậu một bước, trực tiếp túm Kỷ Lương lên.

“Cô cười cái gì?”

“Ai khiến anh xem vào?” Kỷ Lương vẫn cười, ánh mắt, miệng, tất cả đều đang cười, khi đối diện với Eric, cô lại càng cười thoải mái hơn.

“Này! Người anh em!” Thi công tử nãy giờ vẫn im lặng đã lên tiếng: “Phong độ quý ông của anh ở đâu mà lại đánh phụ nữ chứ.”

Eric buông tay ra, ánh mắt chuyển về phía Thi Thanh Trạch, từ đầu tới giờ, người khiến hắn kiêng kị nhất chính là tên nhìn có vẻ rất nhã nhặn này: “Nếu không thì sao? Anh thấy chúng tôi nên làm gì bây giờ?”

“Nếu nhóm chúng tôi đến sáng mai vẫn không về, bên phía căn cứ sẽ nhất định nghi ngờ, lúc đó, phái người điều tra, thì chắc chắn các anh cũng sẽ không dễ thoát đâu.”

“Như vậy, ý anh đang nói chúng tôi nhanh chóng giải quyết hết đám người các anh, thì mới có nhiều thời gian giải quyết tốt hậu quả phải không?” Eric châm thuốc, rít một hơi: “Uy hiếp à?”

“Đều là người lịch sự cả, đừng nói uy hiếp với không uy hiếp.” Thi Thanh Trạch cười nói: “Đây là tôi có lòng tốt đề xuất ý kiến thôi.”

“Vậy anh có ý kiến gì hay ho?”

“Tôi chưa muốn chết.” Thi Thanh Trạch nói thẳng vào trọng điểm: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn tham gia lần huấn luyện này, bị Hạ Vũ ép buộc tới, kết quả là chưa đâu vào đâu đã đụng phải tình huống chết tiệt này.”

Hắn liếc mắt nhìn thi thể của Tần Dịch: “Tôi cũng không ngu như cậu ta, mạng là của mình, cái gì mà anh dũng hi sinh, chỉ có mấy tên nhóc bị kẹp đầu vào cánh cửa mới làm thế thôi. Có tiền thì cùng nhau hưởng, sao hả?” Hắn đưa ra lời đề nghị hợp tác.

“Thi Thanh Trạch, ***, anh có phải đàn ông không thế?” Nhóc cua không ngờ hắn lại tham sống sợ chết mà đầu hàng.

“Ông đây có phải đàn ông hay không cũng không cần cậu xía vào.” Thi Thanh Trạch mặc kệ cậu ta, tiếp tục đàm phán với Eric: “Thế nào, tôi cũng có chút phương pháp, có thể tìm được nguồn phân phối hàng, cả bên thị trường Đông Nam Á, tôi cũng có thể can thiệp được chút đỉnh.” Chỉ vừa mới nói vài câu đã khiến cho bọn họ muốn lên kế hoạch chi tiết cho việc hợp tác này rồi.

Eric vuốt cằm, cân nhắc đề nghị của hắn, một lát sau, hắn ta cởi trói cho Thi Thanh Trạch, ném dao găm xuống chân hắn: “Thể hiện thành ý của anh đi.”

Cái gọi là thành ý, chính là để cho hai bàn tay Thi Thanh Trạch nhuộm đỏ máu tươi của các chiến hữu ngày xưa, để cho lưng hắn phải đeo gánh nặng tính mạng của đám chiến hữu.

Thi Thanh Trạch chậm rãi cúi người nhặt con dao găm lên, ngắm nghía, Eric đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn, họng súng đen ngòm trong tay chằm chằm giám sát hắn.

“Lương Lương bé nhỏ ---.” Thi Thanh Trạch đi tới trước mặt cô, vỗ nhẹ vào khuôn mặt lạnh như băng của cô: “Không ngờ lại có ngày hôm nay…”

“Muốn giết thì làm nhanh lên, đừng lề mà lề mề như đàn bà thế.” Kỷ Lương nhếch miệng.

“Lương Lương bé nhỏ, cái miệng của em hư quá.” Thi Thanh Trạch không bị cô chọc giận, hắn túm cô lên: “Có điều sau này cũng không được nghe nữa, em muốn nói gì cứ nói đi.”

Kỷ Lương không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, dáng vẻ giả vờ tốt bụng của hắn, sau đó, hắn bước tới, ôm chặt lấy cô. Cô vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như trước, không phản ứng gì.

“Ha ha --- Lương Lương bé nhỏ, em đang chống cự trong yên lặng đấy à?” Thi Thanh Trạch cười nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không giết em đầu tiên đâu. Tôi phải giết con cua nhỏ không biết nghe lời kia trước. Điều khiến em không thể chịu được chính là nhìn người khác chết trước mặt mình đúng không? Hơn nữa, lại còn là người quen thuộc với mình nữa chứ.” Nói xong, hắn đi tới trước mặt nhóc cua, hung hăng đạp thẳng vào người cậu, khiến cậu lật ngửa, cả người cả ghế ngã thẳng xuống đất.

“Tôi đã khó chịu với tên nhóc nhà cậu từ lâu rồi.” Vừa nói, Thi Thanh Trạch vừa tiếp tục đạp, càng đạp càng mạnh, thậm chí khiến chiếc ghế tựa sau lưng nhóc “cua” gãy rời cả ra: “Gọi cậu là nhóc cua, thì cậu nghĩ mình có ba đầu sau tay à? Có nhiều chân lắm à? Đi đi… đi nhanh lên… Chân đâu… *** nghe không hiểu à? Lần nào huấn luyện cũng xảy ra sự cố… Để cả đám phải chịu tội cùng cậu… Mẹ nó chứ, cậu nghĩ cậu là ai… Chết còn muốn có người chết cùng…”

Nhóc cua bị dáng vẻ điên cuồng của Thi Thanh Trạch làm cho sợ hãi, vì hắn đạp cậu vào góc tường, nên cậu không thể phản kháng, chỉ có thể khom người nhận từng cú, từng cú đá mạnh bạo của hắn. Cuối cùng, cậu thừa cơ hắn sơ hở, vội ôm lấy chân Thi Thanh Trạch, ngăn cản hành vi bạo lực của hắn!

“Thi Thanh Trach… Anh… ***… Có gan thì giết tôi đi…” Nhóc cua điên cuồng gào thét, dây thừng vốn buộc chặt trên người, vừa rồi bị Thi Thanh Trạch đạp gẫy ghế mà cũng lỏng ra, cậu giãy giụa đứng lên, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã bị Thi Thanh Trạch túm cổ áo kéo tới trước mặt Kỷ Lương.

“Được, tôi sẽ thỏa mãn ý nguyện của cậu.” Thi Thanh Trạch kéo cậu tới trước mặt Kỷ Lương nói: “Lương Lương bé nhỏ, tôi muốn đại khai sát giới ---.” Con dao găm trong tay hắn lóe lên ánh sáng lành lạnh!

Dây thừng trên người Kỷ Lương đột nhiên đứt ra, một chiêu cuộn người, cô quét chân hất ngã gã lính cầm súng đứng gần mình nhất, sau đó đánh thẳng vào huyệt sau đầu gối của hắn, cả người gã mất trọng tâm, ngã thẳng xuống đất không dậy nổi. Kỷ Lương đoạt súng của gã, khống chế tên lính trước mặt mình làm lá chắn.

Thi Thanh Trạch đẩy nhóc cua ra, nghiêng người, con dao găm bay vụt về phía Eric, thừa dịp Eric lách người né tránh, hắn lại tung tiếp một cú đấm, đánh thẳng vào bụng Eric. Eric cũng không phải tên bất tài vô dụng, hắn ta đã sớm có sự phòng bị với Thi Thanh Trạch phản kích, cả người hắn nhanh chóng lùi về phía sau, cố gắng né tránh cú đấm kia, sau đó bật người phản kích lại. Nắm tay mạnh mẽ lao thẳng vào người Thi công tử, hai người lập tức anh tới tôi lùi, động tác nhanh nhẹn khiến người ta không kịp nhìn, mọi người xung quanh đều ngẩn người, mấy khẩu súng trong tay đều không bắn trúng mục tiêu…

“***, toàn là lũ rác rưởi!” Gã răng vàng chửi thề, giật súng của tên đồng bọn, bóp cò!

“Pằng!”

“Pằng!”

Hai tiếng súng vang lên, một từ phía răng vàng, một từ phía Kỷ Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.