Dưới sự chăm sóc của đám Hạ Vũ, dưới sự tấn công của một đống thuốc bổ, sức khoẻ của Kỷ Lương càng ngày càng tốt hơn, tuy thỉnh thoảng vẫn xảy ra tình trạng tiêu chảy, nhưng so với tất cả những gì cô đã trải qua, thì chuyện tiêu chảy này cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi.
Khi mùa hè đi qua, hương vị của mua thu càng ngày càng nồng đậm, rốt cuộc Kỷ Lương cũng có thể chấm dứt việc mỗi ngày ‘xử lý’ một con gà để tẩm bổ thân thể. Suốt một thời gian ngắn uống canh gà liên tục, khiến cho một thời gian dài sau đó, mỗi khi nhắc đến gà là mặt cô đều biến sắc, có điều, mấy chuyện này để nói sau đi.
Lại nói về thời gian này, nhìn thấy cơ thể Kỷ Lương đã dần hồi phục, Hạ Vũ cũng không còn ‘giám sát’ cô quá nghiêm ngặt nữa --- vì Kỷ Lương đã từng có lần thừa dịp anh không để ý, đổ hết canh gà cực bổ kia đi. Cho nên, suốt quãng thời gian đó, mỗi lần Hạ Vũ đều đích thân nhìn chằm chằm cho cô ăn hết mọi thứ. Dù đã biết nguyên nhân khiến Kỷ Lương ‘thẹn thùng’, anh cũng vẫn kiên trì không thay đổi. Mà cũng vì sự ‘cố gắng bền bỉ’ của anh, đã kích động ý chí chiến đấu của Kỷ Lương, khiến cô vứt bỏ sự xấu hổ vốn có, không làm con rùa rụt đầu như trước nữa.
Xảy ra nhiều chuyện như thế này, công việc dạy học ở trường tiểu học của Kỷ Lương đương nhiên cũng không thể tiếp tục được. Hơn nữa, hai bố con đều nhất trí rằng, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Có điều, người này mà nghỉ ngơi quá nhiều, đầu óc lại bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Gần đây, Kỷ Lương cảm nhận được sâu sắc cảm giác này, bởi vì, gần đây, cô luôn luôn suy nghĩ linh tinh.
Khi Kỷ Duệ từ trường về, nhìn thấy ngay cô đang chống cằm, mặt ngây ra, nhìn rất ngốc nghếch. Gần đây cô thường xuyên xuất hiện tình trạng này, nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên… Mặt của anh trai nhỏ nhà họ Kỷ hơi co rút lại, bước nhanh chân qua, không khích khí gõ một cái vào đầu cô: “Hoàn hồn!”
“Ôi ---- anh Duệ, anh về rồi à?!” Kỷ Lương bị đau, lập tức phục hồi tinh thần, thấy con trai đang vòng tay ôm ngực đứng cạnh mình…
A? Tên nhóc này về lúc nào thế!
Nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Kỷ Duệ nhướng mày nói: “Con về lâu rồi, nhìn thấy mẹ đang nhìn đến mê mẩn như vậy, nên không dám quấy rầy mẹ. Có điều, con chỉ sợ nếu không gọi mẹ, thì mẹ sẽ chảy hết cả nước miếng ra mất…”
Kỷ Lương nghe vậy, vội vàng đưa tay lên lau miệng, hoàn toàn khô ráo làm gì có nước miếng: “Tên nhóc chết tiệt, dám lừa mẹ.”
“Chỉ có người ngốc nghếch chột dạ mới dễ bị lừa như thế.” Kỷ Duệ không khách khí phản kích lại: “Sao hả mẹ? Có đẹp không?”
Kỷ Duệ ngồi xuống cạnh cô, nhìn Hạ Vũ đang tưới cây ngoài sân, nước bắn lên ướt hết quần áo anh, ánh mắt trời chiếu rọi xuống người anh: “Nhìn từ góc độ này, cũng rất khá nhỉ.”
Nghe cậu nhóc nói vậy, Kỷ Lương lại bất giác nhìn về phía Hạ Vũ, trong lòng hoàn toàn đồng ý với câu nói của cậu, thậm chí còn hơi đắc ý vì đây là vị trí cô đã đặc biệt lựa chọn, sao có thể không khá chứ. Ở trong này, vừa vặn có thể thu hết hình ảnh của Hạ Vũ vào trong mắt, anh cầm vòi nước, mặc một chiếc áo T-shirt giản dị, tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc của anh, bả vai và mông nảy nở, dáng người tam giác ngược nhìn thật quá chuẩn, trên người không có chút thịt mỡ dư thừa nào, nước bắn lên làn da màu mạch nha, dưới ánh mặt trời, nhìn vô cùng ngon miệng… Làm cho tim cô đập loạn lên, con… con mẹ nó, thật quá ghen tị với những giọt nước nhỏ kia, sao có thể lăn qua lăn lại trên người anh như vậy chứ…
Ặc! Thật quá mất mặt!!!
Kỷ Duệ thật sự cảm thấy nên tìm một chiếc gương to đến để cho người phụ nữ này nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô lúc này… rõ ràng là vẻ mặt của một con sói đói khát…
“Kỷ Tiểu Lương…” Không nhìn nổi, không thể nhìn nổi nữa.
“Khô đi…” Khô đi! Mấy giọt nước kia, tư cách gì mà có thể thân mật với anh như vậy chứ?!
Khô à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Duệ đen lại, khoé miệng không kìm được, co rút điên cuồng, cậu vươn bàn tay nhỏ bé nhéo mũi cô.
“A… làm gì thế!” Kỷ Lương đẩy tay cậu ra, xoa xoa chóp mũi của mình: “Tên nhóc này, con làm gì thế.” Dám cắt ngang tiết mục ngắm trai đẹp của cô.
“Kỷ Tiểu Lương, năm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cái rắm ấy! Mẹ anh bao nhiêu tuổi anh còn không biết à? Là một thiếu nữ thanh xuân trẻ trung hào hoa phong nhã…”
“Mẹ khẳng định mình không phải là ba mươi tuổi hay bốn mươi tuổi sao?”
“…” Mặt Kỷ Lương hơi ngẩn ra, đưa tay lên sờ soạng khuôn mặt trơn bóng không có chút nếp nhăn nào của mình: “Nhìn mẹ già thế sao?” Không thể nào. Sáng nay lúc đánh răng rửa mặt, cô còn soi gương rất lâu, nhìn sắc mặt của mình dạo này vừa hồng hào vừa sáng bóng, cảm giác như trẻ ra không ít mà.
“Không phải người ta có câu, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ hay sao?” Nhìn cô dạo gần đây, đói khát đến mức không thể dùng sói với hổ để so sánh nữa rồi.
“…” Thân hình gầy nhỏ của Kỷ Lương hơi chấn động, cổ cô cứng ngắc, quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Con… con nói gì thế?”
“Con nói là… Gần đây, mặt mẹ đầy vẻ đói khát, dục cầu bất mãn, giống như mấy trăm năm không gần đàn ông, chỉ hận không thể nuốt thẳng Hạ Vũ vào bụng vậy.” Cậu cố gắng dùng từ ngữ chính xác nhất để miêu tả tình trạng của cô. (Dục cầu bất mãn: muốn mà không được thoả mãn)
Ầm!!!
Trong đầu Kỷ Lương nổ ầm một tiếng. Bị mấy lời của cậu làm cho nổ tung.
Cô cứ nghĩ rằng suy nghĩ nho nhỏ đó của cô, chỉ một mình cô biết, không ngờ…
“Anh… Anh Duệ…” Kỷ Lương nhìn cậu: “Thể hiện rõ như vậy sao?” Không phải chứ?!
“Không!” Kỷ Duệ trả lời, nhìn thấy Kỷ Lương thở phào một hơi, lại đâm tiếp một đao nữa: “Con nghĩ là những gì con vừa nói vẫn chưa đủ để diễn tả hết đâu!”
Pằng----.
Một phát chí mạng!
“Anh Duệ! Chúng ta đi chơi game đi!” Kỷ Lương đứng dậy, kéo áo con trai, đi tới trước tivi, mở máy chơi game, lấy hai tay cầm ra, ném cho cậu một cái, nói: “Thiếu niên, chúng ta đi đại sát tứ phương, chiến đấu tám trăm hiệp đi.”
Nhất định là dạo này quá nhàn hạ, nên đầu óc mới có thể suy nghĩ linh tinh lộn xộn như thế.
Kỷ Duệ khẽ nhún vai, nhưng cũng chơi cùng cô.
Hôm nay, hai mẹ con nhà họ Kỷ sát phạt khắp nơi trong game… À… Nói thế cũng không chính xác lắm, nói chính xác là, một mình Kỷ Lương giết người đến đỏ mắt, muốn phát tiết toàn bộ cảm xúc dục cầu bất mãn của mình vào kẻ địch giả tưởng kia. Đối phương dường như cũng bị khí phách không muốn sống này của cô làm cho kinh hãi, có đôi khi còn không thèm đánh trả, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chết sớm, siêu sinh sớm.
Mấy tiếng sau, chiến tích của hai mẹ con cực kỳ huy hoàng, chiến quả chồng chất, xưng hùng xưng bá. Biểu hiện oai hùng của Kỷ Lương khiến không ít người ném cành ô liu tới --- trong trò chơi, có không ít công hội. Nhìn thấy một cao thủ tàn bạo như Kỷ Lương, lại vẫn chưa gia nhập công hội nào, đương nhiên họ sẽ không bỏ qua. Có điều, những cành ô liu đó đều bị Kỷ Lương bẻ gãy ném trả lại. Cô chỉ muốn phát tiết, phát tiết, phát tiết. Cái gì mà công hội này nọ, biến hết sang một bên! Một đám chủ công hội thẹn quá hoá giận, bắt đầu ở trong game mắng mỏ Kỷ Lương là gian lận, hoặc nói cô đã cài đặt gì đó, bảo mọi người đừng chơi với họ nữa…
Cho đến khi không còn ai vào phòng khiêu chiến của họ nữa, Kỷ Lương cũng cảm thấy chẳng còn gì thú vị, liền ném tay cầm sang một bên, ngồi phịch xuống đất. Một bóng đen phủ xuống người cô, Kỷ Lương hơi nheo mắt, cô chơi game quá lâu, mắt cũng hơi mệt mỏi…
“Không chơi nữa à?” Hạ Vũ đứng từ trên nhìn xuống khuôn mặt trắng hồng của cô, trong lòng anh vốn còn có chút nghi hoặc với lời nói của Eric, nhưng giờ nhìn thấy cô càng ngày càng khoẻ hơn, sức khoẻ cũng phục hồi rất tốt, khiến sự nghi ngờ trong anh hoàn toàn biến mất.
Đẹp trai quá…
Kỷ Lương không nghe thấy anh nói gì cả, trong mắt đều tràn ngập khuôn mặt anh, cùng với cơ thể căng phồng kia của anh --- vì quần áo anh bị ướt hết, nên anh phải đi tắm ngay, giờ chỉ mặc một chiếc quần pajama, để trần nửa thân trên… Thực sự là một người đàn ông gợi cảm đến mức khiến cô muốn chảy máu mũi. Cô hơi chun chun mũi, thậm chí còn ngửi thấy mùi sữa tắm vẫn còn tươi mới trên cơ thể anh… Rõ ràng là dùng cùng một loại sữa tắm, sao anh dùng lại thấy đặc biệt dễ chịu thế không biết…
Trong đầu cô tự động hiện lên những hình ảnh của anh trong phòng tắm… nước từ vòi hoa sen chảy ra, tưới ướt người anh… Anh đổ một ít sữa tắm ra lòng bàn tay… bàn tay to rộng chà xát toàn thân, sữa tắm trơn mịn tạo ra những đám bọt lớn trên người anh… Tay anh đi từ trên xuống xuống, từ cổ đến bả vai, rồi xuống cánh tay, thắt lưng, sau đó, xuống chút nữa…
Ầm ----
Một dòng chất lỏng nóng hổi trào ra từ mũi cô.
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ chảy máu mũi rồi!”
Kỷ Duệ trợn mắt nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất mà tự dưng chảy máu mũi ròng ròng kia, rồi lại nhìn thấy tròng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vũ không chớp mắt, anh nhỏ nhà họ Kỷ chỉ cảm thấy như có một đàn quạ đen bay qua gáy mình…
…
Kỷ Lương cảm thấy mình thật sự phát điên rồi. Dạo này… dạo này… cô thực sự như bị thay đổi thành một người khác vậy.
Không phải, nói thế cũng không đúng. Cô vẫn là cô, chỉ có điều… ngọn lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt cơ thể cô kia, cũng sắp biến cô thành một người phụ nữ dục cầu bất mãn rồi.
Đúng vậy! Là lửa dục vọng!
Từ mấy ngày trước, cô đã cảm thấy có một sự khao khát khó hiểu đối với Hạ Vũ. Vừa nhìn thấy anh, toàn thân cô sẽ giống như bị quỷ ám, không thể dời mắt đi nơi khác, trong đầu thậm chí sẽ xuất hiện một vài hình ảnh ướt át. Đừng nói đến lúc ngủ, có đôi khi cô còn mơ thấy những giấc mơ khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn lên. Hơn nữa, cảm giác này, càng ngày càng mạnh mẽ, có xu thế cháy lan ra khắp nơi, thiêu rụi hết lý trí của cô!
Giống như lúc xế chiều hôm qua, cô như vậy mà lại nhìn Hạ Vũ đến chảy máu mũi. Nếu để người khác biết được chuyện này, thì thể diện của cô cũng mất sạch. Nhớ đến ánh mắt kinh ngạc của Hạ Vũ lúc ấy, cô… cô chỉ hận không thể đào ngay một cái hố thật to ở chỗ đó, rồi chui thẳng xuống, vĩnh viễn vùi lấp trong đó. Cuối cùng, cô đành phải miễn cưỡng viện cớ rằng, dạo này mình ăn uống quá nhiều đồ bổ, bổ quá khiến cho cơ thể bị nóng mới chảy máu mũi. Tuy lý do rất gượng ép, nhưng dù sao… cũng còn đỡ hơn việc nói rằng mình bị nam sắc làm cho chảy máu mũi…
Sao có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô thật sự đói khát đến thế sao?
Không thể nào, suốt khoảng thời gian bảy năm đó, cô không hề làm chuyện ấy mà cũng không thấy có vấn đề gì. Suốt chừng ấy năm, chỉ lên giường có hai lần mà cô cũng vẫn bình thường. Sao đột nhiên bây giờ lại trở nên khao khát anh đến vậy…
Hiện giờ đang là bữa sáng của nhà họ Kỷ, suy nghĩ của Kỷ Lương đang rất hỗn loạn, tay cô vô thức gắp đồ ăn vào đĩa của mình, nhưng suy nghĩ thì đã chạy xa ngàn dặm, căn bản không để ý rốt cuộc mình đang gắp những gì…
“Hít----.”
“Kỷ Tiểu Lương---.”
Tiếng đàn ông hít khí lạnh và tiếng cậu nhóc vô cùng kiềm chế vang lên.
“Hả?” Kỷ Lương giật mình hồi phục tinh thần, tiện tay gắp đồ ăn trên đĩa bỏ vào miệng… A! Là lạp xường à…
“Hít----.”
“Khỉ thật!”
Hai bố con lại đồng thời lên tiếng, sắc mặt hơi khó coi.