Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 14: Chương 14




Tới trưa, Cảnh Nhã Diễm đi tìm Cảnh Tư Tịnh cùng ăn cơm, Sở Tinh Ninh nói bụng có chút không thoải mái, muốn về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Lúc này phòng y tế không mở cửa, Cảnh Nhã Diễm đành phải đưa chị trở về ký túc xá, sau đó lại vòng vèo đến nhà ăn, đóng gói một phần cháo sườn cho chị.
Cô còn chú ý cho thêm nước mắm vào cháo.
Hai người đều rất thích ăn mặn, đại khái bởi vì lúc mang thai ông Chu Quang Kiệt thích ăn mặn, mỗi ngày đều phải ăn một ngâm củ cải ngâm nước mắm, vậy mà lại có thể dưỡng cho tin tức tố đều có hương vị ngọt ngào.
Cô và chị gái mang theo loại thói quen này ra đời.
Sở Tinh Ninh nhắm mắt nằm co chặt trong chăn, tóc mái trên trán che phủ đôi mắt, đôi môi có chút trắng bệch.
Bát cháo sườn có màu trắng ngà, bên trong có các hạt gạo nếp và lúa mì được hầm dừ, cùng với những hạt gạo được hầm sánh lại sáng lấp lánh.

Nấm rơm tròn trịa treo trên cái muỗng như sắp rơi xuống, cùng với vị mằn mặn của nước mắm tỏa ra hơi nóng làm người thèm nhỏ dãi.

Cảnh Nhã Diễm cẩn thận thổi thổi muỗng cháo, rồi đưa tới gần, nhẹ giọng nói bên tai Sở Tinh Ninh:
Chị, chị ăn một chút đi.
Sở Tinh Ninh nhăn cái mũi ngửi ngửi một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu, có chút nói không ra hơi:
Chị không đói bụng, cứ để đó đi.
Cảnh Nhã Diễm duỗi tay sờ sờ lên trán chị.

Không nóng, xem ra không phải phát sốt.
Sở Tinh Ninh mệt mỏi nâng mắt lên, hai mí mắt hơi sưng.

Chị lẩm bẩm nói:
Thật không có việc gì, để chị ngủ một lát.

Cảnh Nhã Diễm đành phải buông bát cháo ra, đi lấy nước ấm, rồi xin bác quản lý ký túc xá một liều thuốc đau dạ dày, đặt trên mặt bàn gần giường Sở Tinh Ninh.
Khi làm xong hết thảy cô trở lại nhà ăn, các món thịt cơ bản đã bị lấy hết.
Nhà ăn số 1 bắt đầu bán cơm lúc 12 giờ 30, 2 giờ chiều thì đóng cửa vì vậy món ăn nóng hổi, phong phú nhất hầu như trong vòng nửa giờ đã bị cướp sạch, nếu không kịp ăn thì cũng chỉ có thể tới ô cửa chọn chút gà gán, pizza, kimbap thức ăn nhanh linh tinh gì đó.
Vốn dĩ trường có nhà ăn thứ 2, đồ ăn vật phẩm càng thêm phong phú nhưng khi nghỉ đông bắt đầu sửa chữa hiện tại còn chưa sửa xong.

Mà Cảnh Nhã Diễm cũng không kén chọn.
Cô lấy một thìa cơm rồi tùy tiện nhặt bốn món ăn chay, rồi như gió cuốn mây tan ăn xong.

Tuy không nếm được mùi vị gì, nhưng ít nhất là có thể lấp đầy bung.
Sau khi ăn xong cô cũng không về ký túc xá ngủ mà trực tiếp về phòng học.
Cô muốn thừa dịp giờ nghỉ trưa, đem toàn bộ tri thức buổi sáng không nghe kịp bổ sung lại.
Vừa mới tiến vào cửa phòng, bên trong truyền đến một cỗ hương vị chua hội nhàn nhạt, lúc trước không cảm thấy nhưng hơn 50 người cùng ở bên nhau hô hấp, không khí trở nên vẩn đục.
Cảnh Nhã Diễm kéo chặt lại áo khoác, kéo cửa sổ ra thông gió.

Ánh mặt trời ấm áp rơi vào mu bàn tay cô, mang theo độ ẩm.

Ánh sáng còn cọ lên chậu hoa bên cạnh, mạ cho nó một tầng ánh vàng rực rỡ.

Trời giữa trưa thoáng ấm áp hơn một chút, nhưng nếu đứng im một chỗ không động đậy thì vẫn có chút lạnh.
Trong lớp không có ai, nồng độ CO2 dần loãng ra, toàn phải dựa và thân nhiệt của bản thân để giữ ẩm.
Cảnh Nhã Diễm hít hít cái mũi, xoa xoa ngón tay lạnh lẽo, ngồi xuống bàn mở sách ra, bắt đầu vừa đọc vừa lấy bút nhớ kéo một đường thẳng tắp.
Khi thầy Chu ôm bài thi đi vào phòng, Cảnh Nhã Diễm đã làm xong bài tập được giao.

Thầy Lý Bạch Tuệ nhìn cô một cái, ý vị thâm trường nói:
Lý Bạch Tuệ được ba mẹ đón về rồi.
Cảnh Nhã Diễm ngẩng đầu, hơi giật mình đột nhiên hỏi:
Em gặp rắc rối phải không ạ?
Thầy Lý Bạch Tuệ chần chờ một lát, chỉ nói:
Tôi đã trình bày hết tiền căn hậu quả với nhà trường, cũng không phải chỉ mình em sai.
Lông mi Cảnh Nhã Diễm run rẩy, môi mỏng khẽ mở, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
Em cảm ơn
Thầy Lý Bạch Tuệ thở dài:
Cảnh Nhã Diễm, nếu em không tình đổi lớp vậy thì làm lớp trưởng đi.
Này cũng để cho các giáo viên có ấn tượng tốt về em, em cũng biết, một giáo viên giảng dạy rất nhiều lớp, sao có thể đem tinh lực chia đều cho tất cả học sinh được.
Tất nhiên giáo viên sẽ để bụng một số học sinh có ấn tượng khắc sâu.
Ví dụ như lớp trưởng sẽ được các giáo viên có ấn tượng hơn cả.

Điều này đối với Cảnh Nhã Diễm có chút dụ hoặc.

Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cậu nếu muốn gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn thì thường thường phải có mấy trận mưa lớn rơi xuống để gột rửa.
Có thể ạ, nhưng trước kia em chưa từng làm qua, chỉ sợ làm không tốt.
Trước kia cô vẫn luôn học cùng lớp với Sở Tinh Ninh, các giáo viên luôn luôn thiên vị Cảnh Tư Tịnh vừa đẹp người lại học tập tốt hơn, chị vẫn luôn được làm lớp trưởng.
Ba giờ chiều mới chính thức vào học, mọi người đã tới đông đủ, thầy Chu đem bài thi ngữ văn hôm qua đưa cho Cảnh Nhã Diễm, thầy nói:

Lớp trưởng, phát cho mọi người đi.
Thầy Lý Bạch Tuệ vừa nói ra một câu trong lớp vốn ồn áo cãi cọ nháy mắt trở nên an tĩnh.
Lúc Cảnh Nhã Diễm nhận bài thi có liếc mắt nhìn cô Dương một cái.

Thầy dùng loại phương thức này để thông báo cho tất cả mọi người, thậm chí chưa cho cơ hội để cả lớp phản bác, trực tiếp ấn định chức lớp trưởng cho cô.
Lâu sau mọi người mới phản ứng lai, bắt đầu chầu đầu ghé tai.
Lớp trưởng sao? Tao vừa nghe thấy gì, mẹ nó lớp ta có lớp trưởng à?
Thầy Chu âm hiểm nha, cho nên Cảnh Nhã Diễm có phải là do thầy Chu cố ý đào ra từ lớp bình thường hay không nhỉ?
Mới ẩu đả xong đã được lên làm lớp trưởng, thật phù hợp với giá trị quan của lớp chúng ta, tao duy trì.
Nó làm lớp trưởng không phải sẽ đè đầu cưỡi cổ Đình tỷhay sao, về sau nên nghe ai đây?
Đồ ngốc, khi có thầy giáo thì nghe lớp trưởng, khi không có cô thì nghe Đình tỷ.
Cũng tốt, một người chủ nội một người chủ ngoại, AxA phối hợp nha, như vậy không mệt.
Lưu Viên Hoa làm mặt quỷ với Bạch Bảo Đình:
Đình tỷ, hành động này của thầy Chu thật sự là...!chậc...!chậc..., hôm qua cố ý thả hai người ra ngoài để giải quyết mâu thuẫn, thấy mức độ chịu đựng của chị đối với cô ta rất cao, lập tức hôm nay đã phong làm lớp trưởng rồi, chị có thể chịu được không?
Bạch Bảo Đình kẹp chiếc bút giữa hai đầu ngón tay, tùy ý xoay xoay, đạm nhiên nói:
Người không phạm ta, ta sẽ không phạm người.
Lưu Viên Hoa thừa thắng xông lên nói:
Vậy nếu người phạm ta thì sao?
Bạch Bảo Đình dừng động tác trên tay lại.
Y ảo tưởng khả năng mà Lưu Viên Hoa nói, vậy mà thấy đầu quả tim có chút ngứa ngứa.
Phía trước truyền đến thanh âm lạnh lùng trả lời:
Không rảnh, không có tâm tình.
Cảnh Nhã Diễm gập bài thi của Lưu Viên Hoa một chút, rồi ném qua cho y, sau đó xoay người đi phát cho người khác.
Bài thi thảm thiết của Lưu Viên Hoa chỉ đạt 2,6 điểm.
Bài thi Tiếng Anh mà chỉ đạt 2,6 điểm cũng được coi là nhân tài rồi.

Trên tờ giấy thi màu trắng che kín những chữ bằng mực đỏ bắt mắt, hôm qua trước lúc thầy Chu cho điểm, Cảnh Nhã Diễm đã viết lời phê lên bài thi, cho nên mỗi bài thi đều có chữ viết thanh tú tiêu sài của cô.
Lưu Viên Hoa lăn qua lộn lại nhìn nhìn:
Mẹ ơi, không phải chứ, lời phê còn viết nhiều hơn cả bài thi của tôi, hơn nữa chữ còn rất đẹp nhé.
Bạch Bảo Đình nghiêng mặt nhìn thoáng bài thi của Lưu Viên Hoa.
Bên cạnh chữ viết như gà bởi cẩu gặm của Lưu Viên Hoa có mấy hàng chữ nhỏ viết ngắn ngọn, chữ viết rất giống bản thân Cảnh Nhã Diễm, mảnh khảnh nhưng không mất khí khái, yên tĩnh nhưng có lực lượng.
Bạch Bảo Đình cũng từng nhìn không ít chữ của người khác, bao gồm cả mẹ y người được vô số người thổi phồng về thư pháp.
Y cảm thấy chữ phúc bằng bút lông mà bà Bạch Mỹ Lâmng dùng 5 vạn để mua còn không đẹp bằng một chữ của Cảnh Nhã Diễm.
Lưu Viên Hoa cẩn thận gập lại bài thi, nghịch ngợm nói:
Lớp trướng mới đương nhiệm đưa đại lễ cho cả lớp, đó là một phần thư tay nha.
Cảnh Nhã Diễm vừa phát xong bài thi đang trở về chỗ ngồi, cô mơ hồ nghe được lời Lưu Viên Hoa nói.

Nhưng làm bộ không nghe thấy, lấy bút ra, trải bài thi mà chính mình đã làm hoàn hảo ra chờ thầy Chu chữa đề.
Đột nhiên đầu vai cô bị người dùng một đốt ngón tay go go.
Cảnh Nhã Diễm nhấc mí mắt lên, dư quang quét về phía sau một cái.

Bạch Bảo Đình lười biếng ghé trên mặt bàn, cằm tựa vào cánh tay, hai người dựa vào rất gân.
Cảnh Nhã Diễm cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của người kia phả vào sau cổ của mình, mang theo một mùi hương hoắc hương thanh đạm.
Cổ Cảnh Nhã Diễm như căng ra, hầu kết nhẹ nhàng lăn một cái.
Phía sau cổ kia vốn dĩ nên là tuyến thể của Omega, giờ nó trở nên hơi hơi tê dại, cỗ tê dại kia tựa hồ theo dây thần kinh truyền xuống khắp cơ thể.
Cô cố gắng trấn định lại run run nói:
Có việc gì?
Một bài thi mới tinh được ném lên mặt bàn cô, cả bài thi chỉ có hai chữ Bạch Bảo Đình được viết lưu loát ở chỗ điền tên họ.
Bạch Bảo Đình lười nhác cười, giọng nói trầm thấp:
Lớp trưởng, giúp tôi sửa lại bài thi đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.