Cô y tá ôm một cái túi chườm nóng đi vào, do dự một lát rồi nhét vào trong lòng ngực Cảnh Nhã Diễm.
Em...!toàn thân đều đã ướt, nhanh ủ ấm một chút đi.
Cô nói xong, sắc mặt hơi phiếm hồng, còn giả vờ đứng đắn nhìn nhìn trạng thái của Cảnh Tư Tịnh.
Cảnh Nhã Diễm ngơ ngác lẩm bẩm nói:
Cảm ơn chị.
Cô y tá không tự nhiên xoa xoa chóp mũi, nhẹ nhẹ di chân, cúi đầu, rũ mắt, nhẹ nhàng nói:
Không cần cảm tạ, em thích là được rồi.
Dứt lời cô cắn môi dưới hoảng hốt trốn mất.
Hương vị tin tức tổ của Cảnh Nhã Diễm tản ra là hương vị cô thích nhất.
Hơn nữa Cảnh Nhã Diễm còn đẹp như vậy, cả người tuy ướt đẫm nhưng vẻ đẹp chật vật làm cô không cầm lòng được muốn chiếu cố.
Cảnh Nhã Diễm không nhịn được bật cười.
Đây là lần đầu tiên có Omega tỏ ra thân thiện với cô, đáng tiếc cô không thích Omega.
Túi chườm rất nóng, cô dùng sức ôm ôm, nhiệt độ lan ra từ lòng bàn tay xua tan không ít lạnh lẽo.
Nhưng Cảnh Nhã Diễm vẫn đem chiếc túi chườm nóng này nhét vào ổ chăn của Cảnh Tư Tịnh, do dự trong 1 giây, cô xoay người chạy ra ngoài.
Mưa đã nhỏ hơn nhiều nhưng nước đọng trên đường rất nhiều, còn được đêm tối yểm hộ, tình hình giao thông đi lại không rõ ràng lắm, cô chân cao chân thấp căn bản đi không nhanh được.
Cảnh Nhã Diễm thất tha thất thểu chạy tới đầu hẻm nơi khóa xe, cô đỡ lấy vách tường ẩm ướt, thở hổn hển một lúc lâu.
Mái tóc vốn nửa khô giờ lại hoàn toàn ướt đẫm, nóng lạnh luân phiên kích thích đầu óc cô hơi quay cuồng.
Hòa hoãn trong thoáng chốc, Cảnh Nhã Diễm quỳ một gối xuống đất, nhanh chóng lau mặt, lấy chìa mở khóa xe.
Ổ khóa rất nhỏ, bóng đêm lại hắc ám.
Cô sợ di động bị nước vào nên không mang theo di động, hiện tại đèn pin cũng không có.
Cô chỉ có thể sờ soạng, dùng ngón tay xác định vị trí ổ khóa, thử mò.
Đang thử thì đột nhiên cô cảm thấy trên đỉnh đầu hết mưa rồi, lại có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô.
Cô mê mang ngẩng đầu, một thân ảnh cao dài đứng sau cô, giơ ô, che trên đỉnh đầu cô.
Nửa bên vai người kia lộ ra dưới trời mưa nhưng lại nỗ lực che hoàn toàn cho cô.
Đèn đường mờ nhạt nghiêng nghiêng chiếu trên người y, mà bóng dáng người này bị ánh đèn đường kéo dài ra, dung nhập vào làn nước mưa tí tách tí tách.
Lần trước Cảnh Nhã Diễm gặp người này ở đây chính là lúc y còn dẫn theo một đám tỷ muội, uy hiếp cô "nghe lời."
Bạch Bảo Đình mở miệng đầu tiên:
Cô có ham mê chịu ngược à?
Cảnh Nhã Diễm: "..."
Bạch Bảo Đình:
Hay cô là người hành tinh thực vật, thích bị tắm mưa như vậy sao?
Miệng quá khắc nghiệt.
Cảnh Nhã Diễm thuận miệng nói:
Đúng vậy, vì thế cô đừng che ô cho tôi nữa.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều có chút sững sờ.
Bạch Bảo Đình cũng không rõ ràng vì sao thấy bộ dạng chật vật của Cảnh Nhã Diễm mình lại tức giận như vậy.
Cảnh Nhã Diễm cũng cảm thấy, lời nói của mình có chút cậy sủng mà kiêu.
Mặc kệ nói thế nào thì Bạch Bảo Đình cũng có lòng tốt che ô cho cô mà.
Cô rũ mắt, đứng dậy, né tránh chiếc ô của Bạch Bảo Đình.
Dù sao tôi cũng đã ướt đẫm rồi, tự cậu che đi.
Cô dựng chiếc xe của mình lên, gạt gạt nước mưa tích ở yên xe xuống.
Bạch Bảo Đình khăng khăng che ô cho cô, không chút để ý nói:
Không phải cậu đã mang chị gái đi rồi sao, tại sao còn trở về lấy xe đạp?
Cảnh Nhã Diễm đẩy chiếc xe ra giao lộ, đạm thanh nói:
Có việc.
Có việc gì?
Bạch Bảo Đình chắn trước mặt cô.
Cảnh Nhã Diễm trầm mặc.
Vốn dĩ cô hẳn là lên xe phóng nhanh đi nhưng hiện tại Bạch Bảo Đình cũng ở đây, cô không biết bỏ lại y ở lại có thích hợp hay không.
Nói đi, có việc gì?
Bạch Bảo Đình mất kiên nhẫn thúc giục nói.
Mẹ y mua cho y một gian chung cư gần trường, đi bộ là có thể tới.
Trong lúc về thì vô tình đụng phải Cảnh Nhã Diễm.
Cảnh Nhã Diễm giương mắt lên, khuôn mặt ướt dầm dề nói:
Tôi nói cậu sẽ tức giận.
Bạch Bảo Đình cười nhạt:
Tôi tức giận cái rắm.
Cảnh Nhã Diễm thở dài:
Tôi đi tới cửa hàng giặt là lấy quần đồng phục của cậu.
Bạch Bảo Đình cứ nhùng nhằng ở đây, cô không thể giấu, cũng không lừa được.
Hiện tại thời gian đối với cô rất quý giá, không rảnh ở lại nói chuyện tào lao.
Cậu đội mưa chạy về là vì lấy quần cho tôi sao?
Ừ.
Bạch Bảo Đình híp mắt, cắn răng nói:
Tôi bảo cậu giặt bằng tay, cậu lại mang nó tới cửa hàng giặt là sao?
Cảnh Nhã Diễm trợn trắng mắt.
Một chọi một, cô không có kiêng kị gì thì Bạch Bảo Đình chưa chắc đã thắng được cô đâu.
Ai giặt bằng tay được cho cậu, Lệ Giai Quỳnh cũng chưa chắc giặt tay cho cậu đi
Bạch Bảo Đình nhướng mày:
Cậu nói tới Lệ Giai Quỳnh làm gì?
Cảnh Nhã Diễm cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhắc tới Lệ Giai Quỳnh.
Có lẽ là mắc mưa tới ngốc rồi.
Bạch Bảo Đình nhíu mày:
Không phải cậu thích Lệ Giai Quỳnh đó chứ?
Lệ Giai Quỳnh tuy rằng thích làm ra vẻ nhưng vẫn là một Omega.
Lúc trước Bạch Bảo Đình thấy bộ dạng cô ta không tồi mới miễn cưỡng đáp ứng qua lại.
Nhưng chỉ có diện mạo là không được, người kia căn bản không hấp dẫn được y, cũng không thể làm y sinh ra cảm giác ham muốn chinh phục.
Hiện tại người duy nhất khơi gợi ham muốn chinh phục chỉ có.....
Cảnh Nhã Diễm lười dây dưa với y, cô nói:
Bậy bạ.
Bạch Bảo Đình:
Thôi cô đừng đi, quần tôi thì để tự tôi lấy.
Cảnh Nhã Diễm:
Ông chủ có việc chưa giặt được, tôi chuẩn bị mang về nhà giặt, thứ 6 trả cho cậu.
Bạch Bảo Đình nghe thấy giọng nói run rẩy của cô thì trầm giọng nói:
Tôi đã nói là thôi mà, không cần giặt sạch.
Cảnh Nhã Diễm mím chặt môi dưới, hầu kết lăn lăn một cái, cô nắm chặt tay lái hơn một chút, cố chấp nói:
Đã đồng ý rồi thì phải làm.
Hai người vừa vặn đi qua một cột đèn đường, tầm nhìn trở nên sáng rõ.
Ánh đèn cùng màn mưa tinh mịn từ từ bao phủ hai người, rơi xuống mặt ô.
Bạch Bảo Đình nhìn về phía thân ảnh Cảnh Nhã Diễm phát hiện quần áo cô đã ướt đẫm gắt gao ôm lấy thân thể.
Lưng ngực cô, eo cô, mông cô đều được miêu tả hình dáng một cách tinh tế, một cỗ hương vị tin tức tố nhàn nhạt lan tỏa.
Đó là tin tức tổ của Alpha, có thể làm y sinh ra dục vọng cạnh tranh chứ không phải khoái cảm.
Nhưng giờ phút này này Bạch Bảo Đình không thể tưởng tượng được có việc gì gây khoái cảm hơn việc chiếm hữu được một Alpha nữa.
Thậm chí y còn muốn ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Cảnh Nhã Diễm, hung hăng xoa bóp, nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ mông lung của người kia.
Cảnh Nhã Diễm bị y nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, buồn bực nói:
Cậu đi theo tôi làm gì?
Bạch Bảo Đình cong môi nói:
Cậu quản tôi hay sao.
Cảnh Nhã Diễm: "..." Nhưng cô làm ảnh hưởng tới thời gian của tôi a!
Có Bạch Bảo Đình ở đây cô cũng không thể lên xe đạp phóng đi được, rốt cuộc Bạch Bảo Đình còn đang che hơn nửa ô cho cô đấy.
Nhưng hai người dựa gần vào nhau ấm áp hơn một người rất nhiều, không ai sẽ cự tuyệt sự ấm áp này.
Cũng may khu nhà trệt giản dị kia cách trường không xa.
Vòng qua hai ngõ nhỏ, lại đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ cuối cùng cũng tới.
Bạch Bảo Đình ghét bỏ nói:
Cậu dám đưa quần áo của tôi đến nơi rách nát này để giặt sao?
Cảnh Nhã Diễm quét mắt nhìn y một cái, bình tĩnh nói:
Bạch tiểu thư, dù rách nát cũng tốt hơn nhiều so với tôi giặt tay.
Bạch Bảo Đình thình lình nói:
Tôi thích cậu giặt tay.
Đột nhiên y đặt tay lên mu bàn tay của Cảnh Nhã Diễm, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên nhưng khớp xương bàn tay Cảnh Nhã Diễm, y vừa lòng nói:
Tay cậu rất đẹp.
Trái tim Cảnh Nhã Diễm như lỡ một nhịp..