Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 30




Buổi tọa đàm thành công ngoài dự đoán, thế cho nên tới lúc kết thúc mọi người mới như bừng tỉnh giấc mộng, chỉ lơ đãng một chút đã tới 4 giờ chiều.

Cửa hội trường mở ra, đám học sinh ào ra ngoài.

Tâm trạng Cảnh Nhã Diễm có chút nặng nề, cô đi theo sau Cảnh Tư Tịnh muốn nhanh chóng đi ra ngoài thật sự có chút khó khăn.
Sở Tỉnh Ninh giống như gấu trúc của trường, ai đi ngang qua cũng phải liếc mắt nhìn một cái, còn có người dừng lại nhìn, làm cho giao thông cực kỳ tắc nghẽn.
Học tỷ!
Cảnh Nhã Diễm không ngẩng đầu, cô tưởng gọi chị mình, vì dù sao Cảnh Tư Tịnh cũng già trẻ thông ăn, lớp trên hay lớp dưới đều thích chị.
Cảnh Nhã Diễm học tỷ!
Cảnh Nhã Diễm hoàn hồn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh truyền đến.
Công Tiệp Nga đang hưng phấn nhón chân nỗ lực vẫy tay lộ đầu từ trong biển người tấp nập.

Cảnh Nhã Diễm nhàn nhạt nở nụ cười, cũng vẫy vẫy tay với y.

Người khác thì chen chúc muốn ra ngoài, Công Tiệp Nga lại nỗ lực chen vào muốn đi về hướng Cảnh Nhã Diễm.

Thân thể y vốn nhỏ bé, người cũng yếu đuối mong manh, vụng về nỗ lực xô đầy nửa ngày trong đám người mới chậm rì đi được vài bước.

Y nóng nảy đến sắp khóc.
Cảnh Nhã Diễm nói với Cảnh Tư Tịnh:
Có một em lớp dưới đang gọi em, em đi xem em ấy có chuyện gì không.
Cảnh Tư Tịnh dùng dư quang hơi lướt qua nhìn về phía Bạch Bảo Đình sau đó gật đầu:
Ừ, đi đi.
Bạch Bảo Đình tùy tiện ngồi trên mặt bàn, bởi vì cặp chân dài cho nên mũi chân còn chạm được xuống đất.
Y nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh Nhã Diễm, trong mắt mang theo sự kiềm nén tức giận bực bội.

Y thấy Cảnh Nhã Diễm dùng sức tách đám người ra cứu vớt lấy Công Tiệp Nga nhỏ xinh, còn dùng hai tay vòng thành một không gian cho kẻ kia.
Cảnh Nhã Diễm cao hơn Công Tiệp Nga cho nên khi nói chuyện phải cúi đầu, thái độ cũng khá ôn nhu kiên nhẫn, khi cười đôi mắt còn cong lên, làm y hận tới ngứa răng.
Công Tiệp Nga nhẹ thở phì phò, túm lấy cánh tay Cảnh Nhã Diễm:
Thật quá nhiều người, nếu không phải có học tỷ thì em đã bị chen bẹp rồi.
Ánh mắt của Cảnh Nhã Diễm dừng ở bàn tay mềm mại túm vào cánh tay cô, nhịn nửa ngày mới không né tránh.
Tìm tôi có chuyện gì không?
Công Tiệp Nga nghe vậy thì ngước mắt, mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xẻo:
Em muốn hỏi học tỷ một chút, buổi hạ buổi chào cờ tuần tới là chị chủ trì phát thanh đúng không ạ?
Cảnh Nhã Diễm gật đầu:
Đúng vậy.
Đó đại khái cũng là lần cuối cô phát thanh trước toàn trường, chờ những người mới như Công Tiệp Nga quen thuộc, cô có thể chậm rãi lui xuống.
Ánh mắt Công Tiệp Nga khẽ run lên, ngón tay nắm chặt hơn, vành tai hơi hơi đỏ, hắn nói:
Vậy...! vậy học trưởng có thể ghi âm lại cho em được không, em cảm thấy thanh âm của học tỷ rất dễ nghe, muốn lấy về học tập theo.
Cảnh Nhã Diễm giật mình.
Từ trước tới nay không có ai coi trọng buổi chào cờ mỗi tuần một lần giống như Công Tiệp Nga.

Lúc trước bọn họ cũng không có ý lưu lại bản ghi âm, có gì thì phát thanh như vậy.
Nếu em cần thì tôi sẽ ghi âm lại.

Hai mắt Công Tiệp Nga sáng lên, kích động cầm lấy tay Cảnh Nhã Diễm:
Thật vậy chăng, học tỷ, chị thật sự quá tốt!
Bàn tay y nhỏ hơn nhiều so với Cảnh Nhã Diễm, lòng bàn tay lại nóng ẩm, còn mang theo chút mồ hôi.

Thân mình Cảnh Nhã Diễm cứng đờ, chậm rãi rụt tay về.
Không cần khách khí.
Ở bên kia, Bạch Bảo Đình bực bội đá bay chiếc ghế ở phía trước, chân ghế cọ xuống mặt đất phát ra những âm thanh chói tai.
Cảnh Tư Tịnh hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chăm chú vào Bạch Bảo Đình, hạ giọng nói:
Tôi ở nhà nhìn thấy đồng phục của cậu.
Bạch Bảo Đình nhướng mày.
Cảnh Tư Tịnh trầm trầm khí, bình tĩnh nói:
Tôi không biết em gái tôi đắc tội cậu như thế nào, nhưng cậu để nó giặt quần áo như vậy thật quá đáng, lòng tự trọng của nó rất mạnh, bị uất ức gì cũng sẽ không nói, nhưng không đại biểu nó có thể mặc người khi dễ được!
Lưu Viên Hoa ngẩn người, nhanh chóng chạy tới hòa giải:
Cảnh tỷ tỷ, cậu hiểu lầm rồi, Đình tỷ đâu có để lớp trưởng giặt quần áo bao giờ?
Cảnh Tư Tịnh cười lạnh, hỏi ngược lại:
Tôi hiểu lầm sao?
Bạch Bảo Đình cười không chút để ý:
Cậu tới chống lưng cho Cảnh Nhã Diễm à?
Cảnh Tư Tịnh biết đám người Bạch Bảo Đình không dễ chọc, hiện tại Cảnh Nhã Diễm còn đang học tại lớp 5, nếu thật gây sự với bọn họ thì có lẽ Cảnh Nhã Diễm sẽ không có nơi dừng chân.
Chị chỉ có thể nhẫn nại, tận lực bình tĩnh nói:
Tôi chỉ hy vọng, mấy người các cậu không cần làm nó khó xử, gia cảnh nhà tôi rất bình thường, chỉ muốn tập trung học tập để thay đổi vận mệnh, em gái tôi rất thành thật, cũng sẽ không chủ động gây chuyện với ai, tuy rằng nó là lớp trưởng nhưng tôi sẽ nói nó không gây phiền toái gì cho các cậu hết.
Lưu Viên Hoa thấy Cảnh Tư Tịnh dường như không có chút ấn tượng tốt nào đối với bọn họ nên vội la lên:
Cậu có phải nghe thấy lời đồn thổi linh tinh nào không, chuyện lớp trưởng đánh nhau với Lý Bạch Tuệ, cuối cùng vẫn là Đình tỷ hỗ trợ đè ép xuống.
Cảnh Tư Tịnh nhàn nhạt hỏi:
Vậy vì sao nó lại đánh nhau với Lý Bạch Tuệ?
Lưu Viên Hoa khựng lại, đương nhiên là do Lý Bạch Tuệ tự cho là đúng, muốn xả giận cho Đình tỷ, mới cổ ý nhằm vào lớp trưởng.
Tựa hồ, thật sự đúng là trách nhiệm của bọn họ....
Bạch Bảo Đình nói với ý vị thâm trường:
Vậy thì phải xem cậu ấy có đủ nghe lời hay không?
Cô Mẫn Thảo mờ mịt, chỉ biết đứng ở phía Bạch Bảo Đình nói:
Đúng vậy, ở lớp 5, tất cả đều do Đình tỷ định đoạt, ai cũng phải nghe lời.
Cảnh Tư Tịnh nghe vậy thì nắm chặt bàn tay, tức giận tới nỗi cổ chị hơi hơi phiếm hồng.

Đôi mắt Lưu Viên Hoa quay tròn loạn chuyển, nhìn xem bên này, lại nhìn sang bên kia, luôn cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Cảnh Nhã Diễm dỗ Công Tiệp Nga đi rồi, mới quay đầu tìm Cảnh Tư Tịnh, ngoài ý muốn phát hiện, Cảnh Tư Tịnh đang đứng cùng Bạch Bảo Đình.
Bạch Bảo Đình cong môi cười mà chị gái cô lại đưa lưng về phía cô, không thấy rõ biểu tình.
Mấy người đi ngang qua hay dứng lại đều thầm thì:
Đó là Cảnh Tư Tịnh và Bạch Bảo Đình đúng không?
Mỹ nhân và đại tỷ sao?
MN, tôi biết mà, Bạch Bảo Đình nhất định sẽ xuống tay với người trong mộng của Alpha toàn trường.
C, thù đoạt vợ, bút trướng này ta nhớ kỹ!
Cảnh Tư Tịnh là học sinh ngoan, hẳn là sẽ không ở bên học sinh hư, đại tỷ hay đầu gấu gì đó đi.
Ai biết được, nhiều Omega thích Bạch Bảo Đình như vậy mà, bông hoa cao lãnh cũng có khả năng hạ phàm nha.
Nhà Bạch Bảo Đình rất có tiền mà, Cảnh Tư Tịnh dù có đẹp, cũng không có khả năng kiếm được gia đình nào nhiều tiền giống như nhà Bạch Bảo Đình.

Theo Bạch Bảo Đình thì một bước lên trời, nếu không vì sao Lệ Giai Quỳnh lại nhớ mãi không quên.
Suỵt, nói nhỏ chút, em gái của Cảnh Tư Tịnh ở đây kìa.
Cảnh Nhã Diễm nhíu nhíu mày, trong lòng có chút phức tap.
Cuối cùng cũng ra khỏi hội trường, không khí tươi mát rót vào buồng phổi làm thanh lọc không khí bí bách trong hội trường.
Bên trong hội trường vốn âm u, chợt thấy ánh nắng chói chang chiếu xuống có chút không chịu nổi.

Phần lớn mọi người đều dùng tay che mắt lại, rồi chạy chậm về lớp mình.
Chuông vào tiết chói tai vang lên lảnh lót, tiếng chuông vang vọng toàn bộ khuôn viên trường làm cho đám chim sẻ đang đậu trên mấy cây cột điện gần đó bị giật mình kinh hãi bay loạn.
Khi tới đại sảnh của dãy nhà, Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh không cùng đường, Cảnh Tư Tịnh vừa mới chuẩn bị đi thì Cảnh Nhã Diễm hơi kéo chị lại một chút.
Cảnh Tư Tịnh sửng sốt hỏi:
Làm sao vậy?
Cảnh Nhã Diễm dừng một chút, lắc đầu:
Không có việc gì.
Cô có chút rối rắm tạm biệt Cảnh Tư Tịnh rồi đi về phòng học, vừa mới về tới vị trí Bạch Bảo Đình đã tới trước chiếm chỗ ngồi của cô.

Cảnh Nhã Diễm có đặt đệm trên ghế, ngồi lên rất thoải mái.

Bạch Bảo Đình có chút không muốn đứng dậy.
Cảnh Nhã Diễm đứng bên cạnh, mặt lạnh nhìn y:
Cậu lại muốn làm gì?
Bạch Bảo Đình gõ gõ mặt bàn, càng nghĩ tới hình ảnh Cảnh Nhã Diễm thân mật với Công Tiệp Nga càng thấy tức giận.

Nhưng y lại cảm thấy nói chuyện này ra có chút mất mặt vì thế vắt hết óc tìm việc hỏi Cảnh Nhã Diễm.
Đồng phục giặt xong chưa?
Trong lớp nhiều người, Cảnh Nhã Diễm có chút mẫn cảm, cô cũng có sĩ diện, chuyện giặt quần áo cho người khác mà truyền ra thì cô không có mặt mũi gặp người.

Vì vậy theo bản năng cô nhìn quanh lớp một vòng, cả lớp đang náo loạn nhốn nháo không ai chú ý bên này.

Cảnh Nhã Diễm mới hạ giọng nói:
Giặt xong rồi, chừng nào cậu muốn?
Bạch Bảo Đình vẫn còn đang mặc đồ thể dục, đương nhiên nói:
Sang tuần mới nhất định phải mặc rồi.
Cảnh Nhã Diễm gật đầu:
Vậy cuối tuần cậu chọn nơi đi, tôi cầm tới cho cậu
Đôi mắt Bạch Bảo Đình chuyển một vòng, ngón tay cầm lấy chiếc bút trên bàn của Cảnh Nhã Diễm, vừa thưởng thức vừa lơ đãng nói:
Tôi cho cậu địa chỉ nhà tôi, cậu đưa tới nhà tôi đi.
Nhà cậu?
Bạch Bảo Đình đúng lý hợp tình nói:
Bằng không đâu, tôi dựa vào cái gì mà phải đi ra ngoài, cuối tuần tôi còn phải tranh thủ thời gian để học tập nha.
Cảnh Nhã Diễm biết rõ y đang xì hơi.

Nhưng cô không rõ, vì sao y lại bắt đầu tìm cô gây phiền toái.


Trước kia cô chỉ nghe nói tốc độ biến sắc mặt của nam sinh rất nhanh, không ngờ rằng Bạch Bảo Đình này chỉ có hơn chứ không kém.
Cảnh Nhã Diễm trừng mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái:
Nếu quá xa thì tôi không thể đi được, cuối tuần tôi cũng phải học bù.
Văn học của cô hơi kém, ông Trác Hạc Hòa đã đăng ký lớp học bù cho cô.

Không phải tới lớp học thêm tại trung tâm hay một kèm một bởi vì quá đắt, ông đăng ký học online cho cô, nghe nói là cô giáo chuyên văn dạy giỏi có tiếng, chỉ vì dạy học online nhiều người cho nên mới khá rẻ.
Bạch Bảo Đình cong môi nói:
Không xa, mẹ tôi mua cho tôi một căn chung cư ở ngay gần trường thôi.
Cảnh Nhã Diễm lười cò kè mặc cả với con người này, dù sao chỉ là tới đưa bộ quần áo cho nên cậu nói:
Sáng thứ 7 tôi sẽ tới trả cho cậu.
Hầu kết của Bạch Bảo Đình nhẹ lăn, cọ tới cọ lui trên cái đệm ghế của Cảnh Nhã Diễm, y nói:
Thật mềm.
Trên đệm toàn là vết mực mà y vẽ xuống, y còn cố ý dựng thẳng chiếc bút trên tay trong túi đựng bút của Cảnh Nhã Diễm rồi đứng dậy.

Hừ, y ngồi một cái cũng phải để lại chút bất đồng chứ.
Cảnh Nhã Diễm cổ tình bỏ qua, cô kéo chiếc ghế về phía trước một chút, rồi quy củ ngồi xuống.

Nhưng trên đệm vẫn còn mang theo chút độ ẩm của Bạch Bảo Đình, làm cô thấp thỏm không được tự nhiên.
Cuối tuần các thầy cô giao rất nhiều bài tập, Cảnh Nhã Diễm cực khổ thức tới 3 giờ sáng vẫn chưa thể làm hết toàn bộ.

Thân thể Cảnh Tư Tịnh vốn không tốt, ông Trác Hạc Hòa sợ chị thức đêm khiến cho sức chống cự kém đi cho nên đã sớm đuổi chị về phòng ngủ rồi, chỉ còn một mình Cảnh Nhã Diễm ngồi trong phòng học.
Cô xoa xoa đôi mắt đã lên men, mệt mỏi duỗi người, cầm lấy di động ở bên cạnh, ngón tay vừa chạm vào một cái, nhìn tin nhắn Bạch Bảo Đình vừa gửi cho cô vào rạng sáng, là địa chỉ chung cư.
Cảnh Nhã Diễm không trả lời lại.

Cô thở dài đứng dậy, thu dọn hết bài tập vào cặp sách.
Quần áo phơi trên ban công đã khô hết rồi, nhưng ông Trác Hạc Hòa không phân rõ được của ai với ai cho nên ông đã gập gọn và xếp vào cùng một chỗ, ngay cả bộ quần áo của Bạch Bảo Đình cũng vậy.
Cảnh Nhã Diễm thừa dịp mọi người trong nhà đã ngủ, cần thận lục tung, cầm di động soi đèn tìm quần áo của Bạch Bảo Đình rồi nhét vào cặp sách.
Sau đó cô đặt chuông báo rồi ngã xuống giường nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
6 giờ sáng, lúc đồng hồ đánh thức cô tỉnh lại, trong mắt còn mang theo tơ máu.

Ông Trác Hạc Hòa đăng ký học online cho cô vào 8 giờ, học trong 2 tiếng từ 9 giờ tới 10 giờ.
Vì vậy cô tính toán nhanh chóng đem trả quần áo cho Bạch Bảo Đình trước 8 rồi quay về học, cô dứt khoát bò dậy, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, tơ máu trong mắt dần dần rút đi.
Bên ngoài phòng bếp, ông Trác Hạc Hòa đang nấu cơm, lúc bà Cảnh Trân Mỹ không có nhà, cả nhà bọn họ chỉ ăn hai bữa cơm, vào 11 giờ sáng và 7 giờ tối.
Bởi vì ông Trác Hạc Hòa cũng rất bận, thường thường nấu một bữa mà ăn cả ngày, ông dậy từ sáng sớm 5-6 giờ đã bắt đầu qua qua lại lại trong phòng bếp.

Lúc ông nhìn thấy Cảnh Nhã Diễm đi ra lập tức kêu lên:
Diễm Diễm!
Sau đó ông chợt nhớ Cảnh Tư Tịnh còn chưa rời giường thì lập tức giảm nhỏ lại âm lượng:
Đúng rồi, vừa rồi giáo viên gửi tin nhắn trong nhóm, hôm nay học sớm 1 tiếng, 7 giờ bắt đầu đó.
Cảnh Nhã Diễm sửng sốt hỏi:
Vì sao ạ?
Trác Hạc Hòa lắc đầu, bàn tay linh hoạt cán vỏ xíu mại:
Cha nào biết vì sao chứ, con chuẩn bị tốt là được.
Nhưng chốc lát nữa con phải ra ngoài một chuyển, 7 giờ không biết có về kịp hay không.
Mới sáng sớm đi ra ngoài làm gì?
Trác Hạc Hòa ngừng tay lại, nhíu mày nhìn Cảnh Nhã Diễm.

Cảnh Nhã Diễm hàm hồ nói:
Con có hẹn với bạn.
Văn Nghệ Tâm à?

Không phải.
Ông Trác Hạc Hòa hít sâu một hơi, xoay người lại, đẩy cái chày cán bột sang một bên, nghiêm mặt nói:
Không phải đi gặp bạn học cùng lớp hiện tại đấy chứ? Diễm Diễm, cha thấy trong nhóm lớp thường trước kia của hai đứa người ta bàn tán, cái lớp 5 này không có một đứa học sinh tốt nào cả, tại sao con còn chơi với bọn họ? Ba mẹ không có năng lực chuyển lớp cho con, nhưng con cũng phải bước vào bùn mà không nhiễm bẩn, nhiệm vụ của con bây giờ là phải học tập biết chưa, cao trung không phải nơi để kết bạn đâu.
Cảnh Nhã Diễm rũ mắt xuống, trầm mặc lắng nghe.

Ông Trác Hạc Hòa lải nhải một hồi rồi vẫy vẫy tay nói:
Được rồi, không được đi, chuẩn bị học đi.
Cảnh Nhã Diễm nâng mắt lên, khó có lúc nào cố chấp như lúc này, cậu nói:
Con phải đi, sẽ về nhanh thôi.
Ông Trác Hạc Hòa ngẩn ra nói:
Vậy nếu con không kịp về thì sao, con trễ học thì làm sao?
Cảnh Nhã Diễm quay đầu đi nói:
Không phải còn có thể xem lại sao?
Ông Trác Hạc Hòa nói:
Diễm Diễm, con biết văn học là môn con yếu đúng không? Có chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc học!
Trác Hạc Hòa cảm thấy Cảnh Nhã Diễm thay đổi rồi, trước kia cô chưa bao giờ phản bác lại ông bất kỳ lời nào.

Giờ mới chuyển sang lớp khác học có mấy ngày, không chỉ giao du với đám tiểu tử kia mà còn để chậm trễ việc học.
Cảnh Nhã Diễm liễm mặt, đuôi mắt hẹp dài còn mang theo vệt ửng đó vì ngủ không đủ, có lẽ là do đại não mệt nhọc quá mức làm cô không có tinh lực khống chế mình, cô trở nên cố chấp.
Con đi đây.
Vừa dứt lời không đợi ông Trác Hạc Hòa nói gì nữa, cô xoay người về phòng thay quần áo.

Dùng thời gian 1 phút cô đã thay quần áo xong, cũng cặp sách đi ra.

Cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ vọt ra cửa, cầm chìa khóa, liền mạch dứt khoát đi ra ngoài.
Ông Trác Hạc Hòa nổi giận đùng đùng quát:
Thật điên mất!
Vừa chạy ra khỏi nhà Cảnh Nhã Diễm thở dài cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng sau cái nhẹ nhõm này còn có áp lực lớn hơn nữa đang chờ.

Cô chưa nghĩ ra chút nữa sau khi trở về sẽ phải đối mặt với Trác Hạc Hòa như thế nào, phải xin lỗi ông như thế nào, phải làm gì để hòa hoãn quan hệ.

Cô rất ít xung đột với ba mẹ, cũng không quen việc xảy ra chiến tranh lạnh.
Thật ra cô không cảm thấy việc đưa quần áo cho Bạch Bảo Đình là chuyện quan trọng gì, đây chỉ là một cơ hội để thở dố.c hay cũng có thể là sự bực bội phải rời giường khi ngủ không đủ.
Cảnh Nhã Diễm không dám trì hoãn, cưỡi xe đạp như bay chạy tới chung cư nhà Bạch Bảo Đình.
Thời gian cô đã tính toán rất tốt, lúc đi mất 30 phút, lúc về cũng mất 30 phút, tính thời gian tìm đường, thì có thể miễn cưỡng kịp giờ học.
Tiểu khu Đức Uy, tầng 18 phòng 1813.
Tại tiểu khu này tầng cao nhất có gác mái và sân thượng, là những căn hộ đắt giá nhất, nhà Bạch Bảo Đình quả nhiên có của cải thâm hậu.
Cảnh Nhã Diễm xác nhận lại số tầng rồi vào thang máy lên tầng 18 tìm tới cửa phòng 1813.
Cô ấn chuông cửa, tiếng chuông là bài hát kết thúc của một bộ phim hoạt hình mà từ nhỏ cậu từng nghe.
Cảnh Nhã Diễm lấy đồng phục từ trong cặp sách ra, đứng chờ ở cạnh cửa.
Cô chờ ít nhất 3 phút, ấn 5-6 lần chuông cửa, bên trong mới có chút động tĩnh.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Bạch Bảo Đình nửa híp mắt, lười biếng ngáp một cái nói:
Nha, tới sớm thật.
Hiển nhiên Bạch Bảo Đình đang nỗ lực làm bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt không mở rõ, thân mình lười nhác dựa vào cạnh cửa, toàn thân chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ và áo dây, cơ bắp thân trên lộ rõ, cùng với khoe ra thân dư.ới hữu lực eo bụng mềm dẻo.
Nhưng Cảnh Nhã Diễm nghi hoặc nhíu mày:
Cậu.....!vừa ngủ dậy còn ở trong nhà mà đã phun nước hoa rồi sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.