Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 1: Mở Đầu



Đồng hồ điểm hai mươi hai giờ.

Thành phố về đêm bắt đầu khoác lên mình một tấm áo lung linh với hàng nghìn ánh đèn rực rỡ. Những con đường tấp nập biển quảng cáo sáng rực pha trộn với bóng tối tạo nên một khung cảnh mê hoặc.

Trong khoảnh khắc ấy, một chiếc xe hơi lướt nhanh trên làn đường nhựa mịn màng, đèn pha chiếu rọi phía trước, tạo ra những vệt sáng dài như muốn xé tan màn đêm.

Hoắc Kỳ Xuyên ngồi sau tay lái, đôi mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, sắc sảo nhưng vẫn phảng phất chút ưu tư, tạo nên vẻ bí ẩn và cuốn hút. Tay anh nắm chắc vô lăng, từng động tác lái xe mượt mà, thể hiện sự tự tin kiểm soát mọi thứ. Trong xe, mọi thứ vô cùng im ắng, dường như chỉ nghe được mỗi tiếng động cơ êm ái.

Những thứ đó bất ngờ bị cản phá bởi chiếc điện thoại reo vang. Hoắc Kỳ Xuyên bắt máy rồi mở loa ngoài.

- Hoắc lão đại, hôm nay cậu không định trốn nữa chứ? - Đông Quách mở giọng dò hỏi, dường như nếu Hoắc Kỳ Xuyên thật sự bảo ừ thì anh ta sẽ một nước phi tới bắt anh lên xe.

- Đang chạy tới. - Hoắc Kỳ Xuyên bình bình trả lời, không thể nhận ra cảm xúc của anh lúc này như thế nào.

Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar của một người bạn. Hoắc Kỳ Xuyên bước xuống, đưa chìa khóa cho bảo vệ. Còn chưa đi vào, anh đã cảm thấy đầu có chút nhức bởi tiếng nhạc xập xình đang lao ra ngoài màn đêm. Nếu hôm nay không phải đến chúc mừng nơi này khai trương thì anh đã ở nhà xử lý công việc rồi đúng giờ đi ngủ như cũ.

- Hoắc lão đại tới rồi. Nâng ly lên nào!

Đông Quách vừa nhìn thấy Hoắc Kỳ Xuyên thì như nhìn thấy sinh vật lạ. Ai cũng biết muốn kéo Hoắc tổng ra khỏi nhà vào buổi tối là điều khó khăn vô cùng.

- Tôi chỉ nhấp môi một chút thôi.

Hoắc Kỳ Xuyên không cho phép bản thân sa đọa. Anh vẫn còn rất nhiều cuộc họp và kế hoạch mở rộng dây chuyền sản xuất của công ty ra nước ngoài. Anh không thích việc bản thân bị mất kiểm soát.

Hoàn Quân Thụy là chủ của quán bar, lúc này mới từ trong đám đông bước tới, trên tay cầm chắc chai rượu quý.

- Hôm nay để cảm ơn các anh em đã luôn ủng hộ tôi, tôi hi sinh bản thân mình.

- Hoàn thiếu lại nói xàm cái gì nữa rồi.

Mọi người đồng loạt bật cười. Họ ngồi sát tường, giữa quán bar, lập tức trở thành điểm thu hút của những vị khách còn lại. Bởi vì trên thương trường, họ đều được mệnh danh là các doanh nhân thiên tài, đặc biệt là Hoắc Kỳ Xuyên.

- Nếu uống không thì chán quá, chơi trò gì không?

Đông Quách là kẻ không cá cược gì thì sẽ không vui. Anh ta thủ sẵn trong người bộ bài từ lâu, vừa nói xong đã lập tức móc ra trước mặt mọi người.

- Này, cậu muốn cảnh sát ập vào quán bar của tôi rồi bắt cả bọn đi à?

- Có chơi đánh ăn thua đâu mà sợ. Được rồi, mỗi người bóc một lá đi. Theo sắp xếp lá bài, người có lá cao nhất sẽ có quyền đưa ra một thử thách với người có lá thấp nhất. Dám chơi chứ?

Mọi người nhún vai. Họ cũng cảm thấy nếu ngồi không thì cũng thật chán chường, chi bằng cùng Đông Quách vui đùa một lát.

- Hoắc lão đại, cậu dám không?

Hoắc Kỳ Xuyên bình thường sẽ từ chối những trò không nắm chắc phần thắng. Tuy nhiên ở đây đều là anh em thân thiết từ lâu, anh cũng muốn giải tỏa cảm xúc một chút. Vì thế trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh bóc lá đầu tiên.

Trò chơi bắt đầu từ việc phạt rượu một hai ba ly, dần nâng cao thành những thử thách lố bịch khiến người khác phải mắc cỡ. Mà Hoắc Kỳ Xuyên từ đầu đến cuối vẫn rơi vào vùng an toàn khiến họ tức đỏ cả mắt.

- Tôi không tin Hoắc lão đại lại may mắn như vậy.

Hoắc Kỳ Xuyên nhếch miệng, xem ra thần may mắn đang chiếu rọi lên đỉnh đầu của anh đi. Đông Quách vừa bị bắt nhảy gợi cảm trên sàn đã quay trở về. Gương mặt anh ta sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hoàn Quân Thụy đang cười nắc nẻ với đoạn phim quay lại cảnh ê chề ấy.

Hiện tại, chỉ còn mỗi Hoắc Kỳ Xuyên vẫn chưa dính cú phạt nào.

- Chơi ván cuối.

Hoắc Kỳ Xuyên có cảm giác kỳ lạ, nhưng nghĩ đây là ván cuối nên cũng gạt ngang. Nào ngờ tới, anh đã bốc trúng lá bài thấp nhất. Đông Quách ở bên cạnh cười lên man rợ vì trong tay anh ta là lá bài vua.

- Ngày này đã tới. Hoắc lão đại, cậu chắc không trách tôi chứ? Đã chơi thì phải chơi tới cùng nhỉ?

Hoắc Kỳ Xuyên ớn lạnh toàn thân, dù vậy vẫn cứng rắn gật đầu, bởi vì anh nghĩ dù sao bọn họ sẽ nể mặt anh một chút. Nhưng sự thật là người tổn thương đang muốn làm tổn thương người khác.

- Hoắc lão đại, tôi yêu cầu cậu chọn ra một cô gái trong quán bar này, đến đó tiếp chuyện và xin số điện thoại người ta.

Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, nhìn thấy Đông Quách có vẻ không có gì sẽ rút lời lại nên chỉ có thể thở dài một hơi. Bọn họ biết kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc thân như anh đối với việc này không hề dễ dàng.

Hoắc Kỳ Xuyên đảo mắt, lập tức bị thu hút bởi cô gái mặc chiếc đầm đỏ ôm sát đường cong cơ thể đang ngồi lẻ loi ở quầy bartender.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.