Đới Mẫn Giai chui vào trong chăn của Hoắc Kỳ Xuyên, cố gắng không làm anh tỉnh giấc, tìm kiếm sự an ủi từ sự gần gũi của anh. Nhưng anh bất ngờ tỉnh giấc khi cảm nhận được sự hiện diện của cô bên cạnh. Anh nhẹ nhàng quay lại, thấy cô nằm cạnh mình, đôi mắt cô ánh lên sự bối rối và sợ hãi.
- Mẫn Giai, em không sao chứ? - Hoắc Kỳ Xuyên hỏi, giọng anh đầy lo lắng.
- Em... em không thể ngủ được. Em cần anh ở bên. - Cô thì thầm, giọng run run.
Hoắc Kỳ Xuyên ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận được sự mong manh và cần bảo vệ của cô.
- Anh ở đây, không sao đâu. Anh sẽ bảo vệ em. - Anh nói, giọng chắc nịch.
Đới Mẫn Giai cảm thấy lòng mình dịu lại khi được anh ôm trong vòng tay ấm áp.
- Cảm ơn anh, Kỳ Xuyên. - Cô thì thầm, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận sự an toàn từ anh.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn Đới Mẫn Giai với ánh mắt yêu thương và bảo vệ.
- Anh sẽ luôn ở bên em, Mẫn Giai. - Anh hứa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, giúp cô chìm vào giấc ngủ an lành.
Hoắc Kỳ Xuyên thức suốt đêm, không rời mắt khỏi Đới Mẫn Giai. Anh nhìn cô ngủ, cảm nhận được sự yên bình từ nhịp thở đều đặn của cô. Anh biết rằng mình đã yêu cô từ lúc nào không hay, và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô, để cô luôn cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
Buổi sáng hôm sau, Đới Mẫn Giai tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và tràn ngập ấm áp hơn. Cô mở mắt, thấy anh vẫn nằm bên cạnh, ánh mắt anh đầy yêu thương và lo lắng.
- Anh dậy sớm thế ạ? - Cô hỏi, giọng còn ngái ngủ.
Anh giấu nhẹm chuyện mình chỉ ngủ một chút, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi:
- Chắc tại có người ngủ quậy bên cạnh anh đấy.
Đới Mẫn Giai ngẩn người. Khi cô nhìn lại, cô mới phát hiện một bên chân của mình đã gác lên phần bụng của Hoắc Kỳ Xuyên, còn tay lại len lỏi vào áo của anh mà bóp nhẹ phần ngực săn chắc. Bây giờ cô giải thích thì còn kịp không?
- Em… Em xin lỗi… Em tưởng thú nhồi bông em hay ôm ngủ…
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, ánh mắt thể hiện rõ sự không tin tưởng. Gấu bông sao? Trên giường cô từ tối qua đến giờ chẳng có con nào cả. Nhưng anh vẫn xoa đầu cô, ừ một cái để làm cô vui lòng.
Đợi Đới Mẫn Giai ra khỏi nhà tắm lần nữa, Hoắc Kỳ Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng.
- Em ăn sáng đi, anh đã chuẩn bị sẵn rồi. - Anh nói, dẫn cô vào bếp, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất. Cả hai ngồi ăn sáng cùng nhau, cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc mà họ mang lại cho nhau.
Trong lúc ăn sáng, không khí giữa Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên nhẹ nhàng và thoải mái hơn sau một đêm đầy biến cố. Anh nhìn cô, trong lòng anh đong đầy những suy nghĩ và cảm xúc mà anh không thể kìm nén.
- Mẫn Giai, anh có suy nghĩ này muốn nói với em. - Hoắc Kỳ Xuyên mở lời, giọng anh đầy sự chân thành.
Đới Mẫn Giai ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô mở to, chờ đợi.
- Anh nói đi. - Cô khuyến khích, tay vẫn nhẹ nhàng cầm muỗng khuấy cà phê.
Hoắc Kỳ Xuyên hít một hơi sâu, quyết định nói ra điều anh đã nghĩ suốt cả đêm:
- Anh nghĩ... nếu chúng ta sống chung với nhau, cũng không phải là ý kiến quá tệ.
Đới Mẫn Giai giật mình, không kìm được mà ho khẽ, tay cô run rẩy đặt tách cà phê xuống bàn. Cố gắng bình tĩnh lại, cô nhìn Hoắc Kỳ Xuyên, giọng run run hỏi:
- Anh... anh có ý gì?
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu không khí:
- Ý anh là, nếu chúng ta sống chung, anh có thể quan tâm em nhiều hơn. Anh có thể bảo vệ em ở mọi thời điểm, và còn có thể trở thành thú nhồi bông miễn phí cho em ôm mỗi khi em cần.
Đới Mẫn Giai ngại ngùng, gương mặt cô ửng đỏ. Cô nhìn Hoắc Kỳ Xuyên, cảm nhận được sự chân thành và yêu thương từ ánh mắt anh. Nhưng cô cũng biết rằng mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ và nhanh chóng.
- Kỳ Xuyên, hiện tại em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. - Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. - Cả hai chúng ta vẫn còn quá sớm để đi đến quyết định này. Em nghĩ chúng ta nên cho nhau thêm thời gian.
Hoắc Kỳ Xuyên gật đầu, hiểu được suy nghĩ của Đới Mẫn Giai.
- Anh hiểu. Anh chỉ muốn em biết rằng, bất kể khi nào em cần, anh luôn ở đây, sẵn sàng bảo vệ và chăm sóc em. - Anh nói, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Đới Mẫn Giai mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp hơn.
- Cảm ơn anh, Kỳ Xuyên. Em rất trân trọng điều đó. - Cô nói, tiếp tục bữa sáng trong sự yên bình và hạnh phúc, biết rằng mình không đơn độc trong cuộc sống này. Hiện tại, đã có người sẵn sàng chờ cô mỗi khi cô kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.