Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 38: Ông Hoắc Phản Đối



Đới Mẫn Giai cố gắng giữ bình tĩnh khi trở về làm việc sau tất cả những biến cố. Sự việc đã qua, nhưng dấu ấn của nó vẫn còn lại trong không khí. Những đồng nghiệp từng nghi ngờ và chỉ trỏ cô giờ đây đều ngại ngùng quay mặt đi khi nhìn thấy cô. Họ không còn dám bàn tán hay đồn đại về cô nữa, vì đã biết sự thật về quản lý sale và những âm mưu đằng sau.

Những nhân viên nữ từng bị hãm hại bởi quản lý sale lần lượt đến gặp Đới Mẫn Giai, bày tỏ sự biết ơn sâu sắc.

- Cảm ơn chị, Mẫn Giai. Nếu không có chị, chúng em cũng không dám lên tiếng. - Một trong số họ nói, mắt rưng rưng.

Đới Mẫn Giai mỉm cười dịu dàng.

- Đừng cảm ơn chị. Chúng ta đều xứng đáng được làm việc trong một môi trường an toàn và công bằng. - Cô đáp lại, cảm thấy hạnh phúc vì mình đã giúp đỡ được người khác.

Mễ Tinh thì khác, cô ấy trách móc Đới Mẫn Giai vì đã giấu nhẹm chuyện tình cảm với Hoắc Kỳ Xuyên.

- Thật không ngờ em lại giấu chị chuyện này. - Mễ Tinh nói, giọng pha chút hờn dỗi nhưng vẫn vui vẻ.

Đới Mẫn Giai bật cười, kéo tay Mễ Tinh.

- Em không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên. Nhưng bây giờ mọi người đều biết rồi, em cũng không giấu gì nữa. - Cô nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn phải che giấu tình cảm của mình.

Bất ngờ, Lan nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ. Mễ Tinh thấy vậy nên nói lời tạm biệt và quay trở về văn phòng của chị ấy. Cô mỉm cười nhìn theo, sau đó bắt máy với trạng thái thoải mái.

[Alo!]

Đầu dây bên kia im lặng giây lát rồi mới lên tiếng, giọng trầm trầm:

[Cô là Đới Mẫn Giai?]

[Vâng, là tôi. Có chuyện gì sao?] - Cô đáp lời, tay bật máy tính.

[Tôi là ba của Hoắc Kỳ Xuyên.]

Đới Mẫn Giai khựng lại, tim đập liên hồi bởi vì đầu dây bên kia chính là phụ huynh của Hoắc tổng. Cô hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh lại tâm trạng thấp thỏm.

[Dạ cháu chào chú. Chú gọi cháu để dặn dò gì ạ?]

Giọng nói bên tai vẫn trầm thấp, không nghe rõ là đang có biểu cảm gì:

[Tôi đang ở quán cà phê gần công ty. Tôi cần gặp cô một lát, nếu cô rảnh. Và đừng nói cho Kỳ Xuyên biết.]

[Dạ được!]

Đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy. Đới Mẫn Giai thẫn thờ, nhìn vào màn hình sáng lên của máy tính mà không biết bản thân vừa trải qua những gì. Cô lục lại trí nhớ khi cô và Hoắc Kỳ Xuyên đã từng nói về gia đình của nhau.

- Gia đình em bình thường lắm, chủ yếu là buôn bán nhỏ lẻ mà thôi. - Cô há miệng ăn muỗng mì mà anh đưa tới. - Còn anh thì sao?

- Gia đình anh rất dễ tính, chưa bao giờ ngăn cản anh trong những sự quyết định của anh, luôn ủng hộ anh. Tất nhiên, nếu anh yêu ai thì gia đình anh cũng sẽ thương người đó.

Ánh mắt của Hoắc Kỳ Xuyên tràn trề tình cảm khiến Đới Mẫn Giai ngại ngùng. Anh nói cứ như thể hai người sẽ nhanh chóng ra mắt phụ huynh, nhưng nào ngờ tới hôm nay cô lại được hưởng trước dịp đặc biệt đó.

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên khiến Đới Mẫn Giai giật mình, nhưng người gửi tin nhắn tới là Hoắc Kỳ Xuyên:

[Lát nữa đi ăn trưa với anh nhé.]

Cô trầm ngâm, sau đó nhanh chóng trả lời lại:

[Lát em có hẹn với bạn rồi. Xin lỗi anh nhé.]

Hoắc Kỳ Xuyên vui vẻ bảo không sao, nhưng không hề hay biết thông qua màn hình ở bên kia, Đới Mẫn Giai đang thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Dù giờ trưa chút nữa mới tới, cô đã xin phép Mễ Tinh rồi đi ra quán cà phê gần công ty trước.

Cánh cửa mở ra, mùi hương cà phê thơm ngào ngạt quấn quanh mũi Đới Mẫn Giai, nhưng không thể làm cô chú ý như trước. Cô đảo ánh mắt, tìm kiếm hình bóng ba của Hoắc Kỳ Xuyên dù cô chưa từng gặp mặt ông ấy. Ở trong góc, một người đàn ông chững chạc giơ tay ra hiệu.

Đới Mẫn Giai tiến lại gần, hơi thở dường như bị đánh cấp khi nhận ra ngoại hình của Hoắc Kỳ Xuyên đều được kế thừa từ ba của anh. Ban đầu cô từng nghĩ đây có thể là một cuộc gọi lừa đảo, nhưng hiện tại thì cô tin tưởng tuyệt đối.

- Cháu chào…

Khi gặp mặt ba của Hoắc Kỳ Xuyên, Đói Mẫn Giai cố gắng giữ bình tĩnh và chào hỏi một cách lịch sự. Tuy nhiên, ông không đợi cô nói hết câu, lập tức lên tiếng cắt ngang.

- Cô Đới Mẫn Giai, tôi là ba của Hoắc Kỳ Xuyên. - Ông nói, giọng nghiêm nghị. - Tôi biết dạo gần đây cô và con trai tôi đang qua lại với nhau.

- Dạ… dạ… cháu xin lỗi vì cháu vẫn chưa có thời gian để gặp mặt hai bác ạ… - Cô mỉm cười ngại ngùng, hai tay đan vào nhau.

Ông Hoắc nghiêm nghị, lần nữa cắt ngang câu nói của cô:

- Vậy thì thứ cho tôi nói thẳng. Việc cô gặp mặt chúng tôi không còn quan trọng. Tôi yêu cầu cô chấm dứt mối quan hệ với con trai tôi ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.