Mê Luyến

Chương 24: Thời gian khuynh thành



Edit+Beta: Lã Thiên Di

Thời điểm Rihan đem Yamabuki Otome về nhà, Kính Hinh còn đang ở trong phòng ngủ rất say sưa, Rihyon đẩy cửa phòng ra, liều mạng lay Kính Hinh tỉnh, giọng điệu kích động nói: “Tiểu Hinh, Tiểu Hinh… Đừng ngủ nữa…… Có đại sự!”

Kính Hinh chậm rãi mở to mắt, sắc mặt cực kì âm trầm nhìn về phía trượng phu của mình: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc ngủ của thiếp cơ chứ?!” Nói xong nàng hất Rihyon ra, ngã đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“Cái tên xú tiểu tử Rihan kia vừa mới đem một nữ hài về, còn nói là muốn kết hôn!”

“Nga… Bất quá chỉ là Rihan đem một nữ hài về, muốn kết……”

Kính Hinh đột nhiên đứng dậy, nhu nhu lỗ tai: “Việc ngủ để sau. Nura, chàng vừa mới nói cái gì?”

“Nura? Hai chữ phu quân đâu?”

Nghe được lời nói của Rihyon, khóe miệng Kính Hinh hơi chậc một tiếng: “Đừng làm quá chỉ vì việc này chứ. Chàng vừa mới nói Rihan đem một nữ hài về nhà?”

“Không biết.”

Rihyon hơi xoay đầu, kháng nghị Kính Hinh không có thêm hai chữ ‘phu quân’ vào sau tên hắn.

Kính Hinh bất đắc dĩ cười, tiến đến hôn nhẹ vào hai má Rihyon, nhẹ giọng hỏi: “Nura phu quân?”

Rihyon xoay người ôm Kính Hinh, cười khẽ: “Vô luận trải qua bao nhiêu năm. Chỉ cần Tiểu Hinh cứ như vậy nhẹ giọng ở ta bên tai nức nở, gọi ta là ‘phu quân’, tim ta vẫn như cũ lại đập nhanh hơn.”

“…… Sáng sớm liền dịu dàng như vậy.”

Kính Hinh mím môi cười, sau đó vội vàng đứng dậy đi lấy kimônô: “Đừng chậm trễ thời gian như vậy, thiếp phải thay quần áo đi gặp Rihan…… cùng với nữ hài mà hắn đem về nhà.”

Ngồi ở trong phòng khách Nura gia, Yamabuki Otome cảm thấy thật khẩn trương. Nàng luôn cúi đầu, cả người bất an nắm chặt góc áo. Khi được gặp mẫu thân của Rihan đại nhân, nàng nên nói cái gì bây giờ? Nàng thường xuyên nghe được Rihan đại nhân nhắc tới mẫu thân của chàng. Có thể nuôi nấng ra được Rihan đại nhân ưu tú như vậy, nhất định là một vị nữ tử thập phần xuất sắc mà ưu tú.

“Rihan! Phụ thân nói ngươi vừa đem một nữ tử phi thường xinh đẹp trở về……”

Cửa phòng bị kéo ra một cách mãnh liệt, Yamabuki Otome hơi ngẩng đầu. Xuất hiện tại cửa là một vị nữ tử diện mạo cực mỹ, nàng mặc bộ kimônô màu hồng nhạt thoạt nhìn tao nhã mà dịu dàng. Mái tóc đen được dùng nơ đỏ buộc lên. Khi nàng ấy cùng mình bốn mắt nhìn nhau, nữ tử hơi sửng sốt, khóe miệng lập tức gợi lên một chút tươi cười. Tươi cười làm cho khuôn mặt tuyệt sắc ấy lộ ra kiều mị mà mê người sáng rọi, mỹ được kinh người. Tuy rằng cùng là nữ tử, nhưng hai má Yamabuki Otome lại ửng đỏ cả lên, nàng gục đầu xuống.

Kính Hinh nhìn người nữ tử trước mắt có mái tóc đen dài, diện mạo nàng ta điềm tĩnh mà xinh đẹp, kinh hô: “Oa, thật sự là một vị mỹ nữ……”

“……Cái kia, cám ơn ngài đã khen ngợi.” Otome cực kì kích động, cả người cung kính nói.

Kính Hinh cười nhẹ, thân thủ sờ tóc của Otome, nhẹ nhàng cười: “Ta thoạt nhìn thật dọa người sao? Cô không cần phải khẩn trương như vậy.”

“Không phải…… Chẳng phải dọa người……”

Nhìn đến bộ dáng của Otome khẩn trương, cả người Kính Hinh ôm lấy bả vai thằng con trời đánh của mình nói: “Rihan, một cô nương vừa xinh đẹp vừa ôn nhu như vậy như thế nào lại bị ngươi lừa đến?”

Rihan nắm lấy tóc đen hỗn độn của mình, khóe miệng hình thành độ cong mê hoặc, tươi cười tiêu sái không kềm chế được hỏi: “Lừa? Tiểu Hinh thế nào lại cùng phụ thân giống nhau, nhân phẩm của ta thoạt nhìn không đáng tin đến như vậy sao?”

“Thật là, là do ta đã thất bại trong việc giáo dục mất rồi. Ngươi suốt ngày ở bên ngoài chạy loạn, ai sẽ đồng ý gả cho nam nhân suốt ngày ở bên ngoài không về nhà cơ chứ!?”

Ánh mắt Kính Hinh ôn nhu nhìn về phía Otome, ôn nhu nói: “Phụ thân hắn hẳn cũng đã nói với cô rồi, gả cho Rihan là một thử thách lớn, sẽ rất là vất vả……”

“…… Tiểu nữ cảm thấy Rihan đại nhân phi thường ưu tú, có thể gả cho Rihan đại nhân là phúc phận của tiểu nữ.”

Otome tươi cười ngại ngùng mà ôn nhu, mi mày (ánh mắt) gian lộ ra nhàn nhạt ngượng ngùng.

Ánh mắt Rihan nhàn nhạt ôn nhu, vươn cánh tay ôm Otome: “Mẫu thân, Otome thật không sai đi. Có thể gặp được nàng chính là phúc khí mà mẫu thân đã vì ta tích góp từng chút một.”

“Là phúc khí của chính ngươi thôi. Cô nương gọi là Yamabuki Otome phải không?” Kính Hinh mỉm cười nói, phúc khí mà nàng tích góp còn chưa có đưa cho hắn đâu.

“Đúng vậy. Yamabuki Otome là tên do Rihan đại nhân đặt cho tiểu nữ.” Otome tươi cười cực kì hạnh phúc.

Kính Hinh nhẹ nhàng cười. Một nữ tử xinh đẹp ôn nhu khi nhắc đến con mình lại lộ ra tươi cười hạnh phúc đến như vậy, nàng cảm thấy đã không còn gì để lo lắng nữa rồi. Kính Hinh đứng lên nhẹ nhàng vỗ người một chút: “Ân, khó có được nữ tử ưu tú giống Otome nguyện ý gả cho con ta. Tuy có chút dồn dập nhưng ta lập tức phải đi chuẩn bị hôn lễ.”

“…… Phiền toái ngài.” Otome nhợt nhạt cười, tựa hồ vẫn là có chút khẩn trương.

Rihan hữu mắt hợp nhắm, tả mắt hàm chứa nhàn nhạt ý cười: “Ngài? Otome nàng hẳn là nên đổi cách xưng hô gọi là mẫu thân đại nhân mới đúng.”

“Mẫu thân đại nhân…” Otome tươi cười ôn nhu mà điềm tĩnh, hai má phiếm nhàn nhạt đỏ ửng.

“Oa, phản ứng của Otome thật sự rất đáng yêu. Về sau khi Setsura không để ý ta, Otome có thể theo giúp ta.” Kính Hinh tươi cười sáng lạn ôm cổ Otome.

“Vâng, con sẽ cố gắng phụng dưỡng mẫu thân thật tốt.” Otome ôn nhu cười.

Kính Hinh sửng sốt, sờ đầu Otome, bám vào bên tai nàng nói: “Otome thật sự là một hài tử tốt, hoan nghênh con đến Nura gia.”

“…… Cám ơn, mẫu thân đại nhân.”

Otome hơi nắm lấy góc áo, cảm giác ngực ấm áp. Nàng đã có thể trở thành một thành viên trong gia đình rồi, thật sự tốt quá rồi.

Sau khi đem thời gian cử hành hôn lễ quyết định xong, việc chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ giao cả cho Setsura cùng Karasu Tengu xử lý. Rihan trước sau như một, ngày ngày hành tung thần bí. Mà Otome sau khi biết Kính Hinh thích ăn vặt nên đã thường xuyên xuống bếp vì nàng làm điểm tâm.

“Tam sắc nắm…… Nắm… Nắm…” Khi Kính Hinh đang ngồi ở trong đình viện chờ Otome làm cơm nắm. Đột nhiên nàng nhớ tới lúc trước mình đã được vu nữ bà bà tặng cho hạt lưu ly châu, nàng đã lấy nó làm thành lắc tay. Nàng đã quyết định là lắc tay đó dành tặng cho con dâu tương lai của mình.

Kính Hinh chạy về phòng tìm lắc tay đó để chuẩn bị đưa cho Otome. Nàng vừa mới mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Rihyon chính là đang lười nhác dựa ở bên cửa sổ trong phòng, hấp tẩu thuốc trong tay.

Kính Hinh sửng sốt, nhẹ nhàng đi đến bên người hắn, từ phía sau ôm lấy hắn, Rihyon hơi đảo mắt, giọng điệu lười biếng nói: “Tiểu Hinh a…… Hôm nay không cần đi bồi Otome sao?”

“Thiếp muốn bồi ở bên cạnh Nura phu quân. Hôn kỳ của Rihan cùng Otome đã quyết định xong, nên muốn cùng chàng ở bên nhau tâm sự một chút.” Kính Hinh cười khẽ nói.

Rihyon hơi nheo mắt lại. Kính Hinh buông hắn ra, chạy đến ngăn tủ bên cạnh nói: “Đúng rồi, Nura phu quân. Chàng còn nhớ khi Rihan còn nhỏ thiếp đã từng dùng lưu ly châu làm thành một cái lắc tay, còn nói muốn đưa cho con dâu tương lai không?”

Rihyon nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn tặng cho Otome sao? Ta nhớ được thời điểm nàng làm xong nói cái lắc tay kia nói là muốn tặng cho mẫu thân của Rikuo.”

“Ân…… Là như thế này a.”

Kính Hinh không chút để ý lên tiếng trả lời, ở trong ngăn tủ tìm thấy một cái hộp nhỏ, lắc tay lưu ly châu chính là nằm ở trong đó: “A, tìm được rồi. Nura phu quân, thiếp đi xuống dưới trước, phải đem cái này đưa cho Otome.”

“Tiểu Hinh, Yamabuki Otome là Ayakashi.”

Ngữ khí nhàn nhạt của Rihyon làm cho đồng tử Kính Hinh hơi co rụt lại, nàng dừng bước chân nhìn về phía hắn: “Nura phu quân, chàng vừa mới nói……”

“Yamabuki Otome là Ayakashi, mà mẫu thân của Rikuo lại là nhân loại. Tiểu Hinh nàng còn không có quên bộ dáng của Rikuo đi…”

Rihyon nhẹ nhàng nhả ra khói sương, thấp giọng nói: “Như vậy, nàng hẳn là hiểu rất rõ, Otome – nàng không phải mẫu thân của Rikuo.”

“…… Rihan hắn sau này lại cưới thê tử?”

Kính Hinh nhẹ nhàng cắn môi, hơi nắm chặt lưu ly trong tay: “Đứa nhỏ đáng chết, thế nhưng lại cưới hai lão bà, thật sự là…… Ta hẳn là phải lại làm thêm một lắc tay lưu ly nữa đi……?”

“Lại làm một cái lắc tay lưu ly? Quả thật rất công bằng, nhưng có chút rất tàn nhẫn, Tiểu Hinh.”

Rihyon nhẹ nhàng thở dài. Tuy rằng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng một khi hai lắc tay chạm mặt nhau, đó sẽ là sự tình thật tàn nhẫn.

“Thật là, thiếp thế nhưng lại không có ý tưởng nào tốt hơn thế cả.”

Kính Hinh gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Thiếp chỉ biết hiện tại lắc tay này là muốn tặng cho con dâu, chuyện sau này hẳn là không cần tới phiên chúng ta lo lắng…… Thiếp đi xuống dưới trước đây, phải đem lắc tay giao cho Otome .”

Khi Otome bưng cơm nắm đi đến đình viện, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Kính Hinh, ôn nhu kêu gọi nói: “Mẫu thân đại nhân?”

“Ta ở trong này, cơm nắm đã làm xong rồi sao?”

Kính Hinh từ trong phòng hoang mang rối loạn chạy đến. Otome mỉm cười, có chút co quắp nói: “Ân, người thưởng thức qua một chút đi, đã thật lâu rồi con không có làm qua.”

Nhìn Otome tươi cười ngượng ngùng, Kính Hinh tiếp nhận mâm, sau đó mỉm cười nói: “Otome, vươn tay ra đi. Ta có một vật muốn đưa cho con.”

“Mẫu thân muốn đưa một vật cho con?”

Otome sai lệch nghiêng đầu, nghe lời vươn tay. Kính Hinh đem lắc tay lưu ly để vào lòng bàn tay nàng: “Tặng cho con, khi Rihan còn nhỏ ta đã làm ra lắc tay này để tặng cho con dâu tương lai của mình.”

“Nghe nói, lưu ly có thể làm tiêu bệnh, là linh vật tránh ma quỷ. Hơn nữa bên trong hạt lưu ly ta còn để linh lực của mình vào nữa.”

Kính Hinh cắn cơm nắm, cười hì hì nói: “Linh lực của ta rất lợi hại nga. Con xem, ta rõ ràng đã lớn tuổi như vậy nhưng lại vẫn giữ được tuổi trẻ của mình. Bởi vì linh lực này có thể trì hoãn được sự già cả.”

Xem dưới ánh mặt trời lóe sáng những hạt châu lưu ly sáng rọi động lòng người. Otome cong khóe miệng lên, tươi cười ngượng ngùng mà hạnh phúc đưa lắc tay mang trên cổ tay, nhỏ giọng nói: “Cám ơn người.”

Nhìn đến Otome tươi cười, cả người Kính Hinh hơi buồn bã, than nhẹ: “Nếu Rihan thật sự có thể đem lại hạnh phúc cho con thì tốt rồi.”

“Rihan đại nhân đã từng nói với con, khi người cùng chàng trò chuyện, người đã từng nói: ‘Khi đã quyết định sẽ cùng người mình yêu ở cùng nhau, ngươi sẽ dùng cả đời này đem lại hạnh phúc cho người đó’.”

Otome tươi cười tinh thuần mà ấm áp, ôn nhu nói: “Mẫu thân đại nhân, hiện tại con cảm thấy thật hạnh phúc. Rihan có thể gánh vác hạnh phúc của con, cho nên con nhất định cũng phải nỗ lực hết mình gánh vác hạnh phúc của chàng.”

“…… Phải không? Vậy hạnh phúc của Rihan liền giao cả cho Otome.”

“Ân.” Cả người Otome tươi cười hạnh phúc.

Ban đêm, Rihan vừa mới tiến vào cửa nhà, đột nhiên cảm giác có cái gì đó bay về phía mình. Ánh mắt hắn nhất lệ, động tác nhanh chóng né tránh, định nhãn thì thấy vật đó là một quả táo hồng hồng: “Rihan, lập tức thành hôn ngay. Ngươi bỏ vị hôn thê ở lại một mình nửa đêm nửa hôm mới về nhà thì không tính, thế nhưng còn mang một thân đầy mùi rượu về nhà nữa chứ!”

“Tiểu Hinh? Người thế nào còn chưa có ngủ?”

Rihan vừa mới đi đến bên người Kính Hinh đã bị nàng nâng tay hung hăng đánh một cái, có thể nói là vô cùng bạo lực: “Ngươi đúng là một đứa nhỏ vô cùng đáng chết, ta đến cùng là thế nào đã giáo dục ngươi thành như vậy cơ chứ!”

“Đau quá a, giáo dục Tiểu Hinh dành cho ta là muốn ‘Tùy tâm sở dục còn sống’.”

Rihan nhìn bốn phía, nhỏ giọng thở dài nói: “Ta đều đã là Đệ nhị……”

Kính Hinh sắc mặt trầm xuống, âm thanh hơi giơ lên: “Ân? Ngươi đã là Đệ nhị thì như thế nào?”

Cả người Rihan lười như hủi ưỡn thắt lưng một chút, khóe miệng tươi cười cực kì tiêu sái soái khí. Thân thủ vuốt đầu Kính Hinh, giọng điệu ôn nhu nói: “Không có gì, mẫu thân lớn nhất. Mẫu thân đại nhân, hôm nay có chuyện gì muốn phân phó sao?”

Xem thằng con lưu manh nhà mình tươi cười, khóe miệng Kính Hinh hơi co giật một chút, vuốt ve Rihan nói: “Mặc dù ta nói với ngươi là ‘Tùy tâm sở dục còn sống’, nhưng mà ngươi lại không chịu trách nhiệm với việc làm của mình khi còn sống!”

Rihan sờ cằm: “Ta gần đây không chịu trách nhiệm về việc nào đó nên chọc cho mẫu thân tức giận sao?”

“Không, chuyện sau này ngươi làm mới khiến ta tức giận đến như vậy.”

Kính Hinh cực kì hòa ái dễ gần tươi cười ôn nhu nói: “Cho nên, trước tiên muốn giáo huấn ngươi một chút.”

“…… Như vậy có thể nói người thật sự rất là tùy hứng.”

Rihan nhẹ nhàng cười, đưa tay cánh tay để trên bả vai Kính Hinh, tươi cười không kiềm chế được nói: “Bất quá không có quan hệ. Có thể bao dung nữ nhân mà mình yêu thương, cho nàng tùy hứng mà nói cũng là một loại hạnh phúc.”

Kính Hinh nao nao, nhẹ nhàng câu môi khóe miệng, tươi cười sủng nịch, thân thủ nhéo hai má Rihan, thấp giọng nói: “Rihan, về sau vô luận trải qua bi thương cỡ nào, đều không cần đem phần cảm tình đó gợi lại trong hồi ức của mình, phần đau khổ trong cảm xúc tươi đẹp khi ngươi nhớ lại ấy sẽ làm thời gian trân quý biến chất, trở nên vặn vẹo. Sự tình đã muốn phát sinh thì không có cách ngăn chặn được. Nếu nỗ lực qua mà không có kết quả, ngươi phải hiểu và chấp nhận nó.”

Rihan giật mình, mắt vàng trung nổi lên nhợt nhạt ôn nhu: “Ân, ta sẽ nhớ kỹ, những lời Tiểu Hinh nói với ta, ta đều sẽ chặt chẽ nhớ kỹ.”

Ôm bả vai mẫu thân nhà mình, Rihan tươi cười tao nhã mà lười nhác hỏi: “Bồi dưỡng ra đứa con ưu tú như vậy, đều là công lao của Tiểu Hinh. Nhìn đến ta ưu tú như vậy. Tiểu Hinh có hay không cảm thấy thật cao hứng!?”

“Cao hứng cái đầu ngươi. Nhìn đến ngươi trở thành bộ dáng lưu manh, ta chỉ cảm thấy thất bại cùng lửa giận bừng cháy!”

Kính Hinh khóe mắt hơi vừa nhếch, Rihan cười nhẹ. Kính Hinh nhẹ nhàng thở dài: “Ta trở về phòng ngủ đây.”

“Ta đưa Tiểu Hinh trở về phòng.”

Rihan cười đuổi theo Kính Hinh, Kính Hinh ghét bỏ phất tay: “Mau ở trước mắt ta biến mất ngay, thật là……”

“Không cần –” Rihan giống như hồi nhỏ cứ như vậy mà kéo cánh tay Kính Hinh làm nũng. Nhìn đến con mình làm động tác làm nũng, mi mày (ánh mắt) Kính Hinh nổi lên nhàn nhạt ý cười, nhưng giọng điệu thì giả vờ đạm mạc nói: “Sắp lập gia đình tới nơi rồi mà còn cùng mẫu thân làm nũng, không sợ nhóm Ayakashi nhìn thấy sẽ chê cười à?”

“Không sợ nga, cùng Tiểu Hinh làm nũng, thân là con chỉ có thể được hưởng thêm nhiều quyền lợi mà thôi.” Rihan bên môi tươi cười mê người mà tao nhã.

“Xú tiểu tử, nửa đêm nửa hôm dám ôm phu nhân của người khác làm nũng, ngươi muốn nhận thêm giáo huấn của ta nữa sao?”

Rihyon đang đi tìm Kính Hinh, sau khi thấy một màn như vậy liền cầm tẩu thuốc trong tay đánh về phía Rihan. Rihan linh mẫn tránh thoát, đánh úp lại tẩu thuốc, giọng điệu lười biếng nói: “Nga? Giáo huấn ta, lão cha ngươi xác định hiện tại muốn đánh nhau với ta sao?”

Khóe miệng Rihyon vừa nhếch lên, trực tiếp rút đao trong tay ra về phía thằng con trời đánh của mình. Tuy rằng cằm dài ra như tiểu hồ trà, nhưng tươi cười vẫn như cũ ẩn hiện, có thể thấy được phần mị nhân yêu dã: “Xem ra hôm nay cần phải hảo giáo huấn xú tiểu tử nhà ngươi mới được.”

Rihan tốc độ cực nhanh rút Nenekirimaru bên hông ra ngăn trở đao của phụ thân, tươi cười tiêu sái không kềm chế được: “Thật sự không có vấn đề gì sao, thua trận cũng không nên nhân cơ hội hướng mẫu thân làm nũng nha.”

Xem phụ tử hai người này một bên đánh nhau một bên đấu võ mồm, Kính Hinh bất đắc dĩ cười. Cân nhắc một chút có nên nói bọn họ giảm tiếng ồn một chút, quấy rầy đến Otome đã nghỉ ngơi sẽ không tốt lắm.

Thời gian vẫn như cũ bình tĩnh mà không tiếng động trôi qua, bừng tỉnh hết thảy chưa biến. Nàng chỉ cười mà không nói nhìn xem trượng phu cùng con mình tranh cãi ầm ĩ. Như vậy là tốt rồi, nàng chính là hi vọng người nàng yêu có thể hạnh phúc vui vẻ tươi cười, vĩnh viễn không cần đau thương cay đắng hiện trên khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.