Mê Mẩn Vì Em

Chương 100



Mãi đến chạng vạng, họ mới nhìn thấy A Kỳ Bác Nhĩ Đức. Lúc ấy Chử Hiệt đang cùng Du Lệ đi dạo.

Lâu đài rất lớn, rõ ràng là một phiên bản hoàng cung ở thế giới dị giới, nguy nga cao lớn, đứng lặng giữa trung tâm thành phố, là kiến trúc bắt mắt nhất trong thành A Trát Bỉ Đặc.

Họ đi dạo cả ngày mới chỉ đi được có một góc lâu đài.

Hoàn cảnh lâu đài khác nhau, có nhiều nhất chính là những hành lang gấp khúc, thang lầu uốn lượn, hơi âm trầm giống nhà ma, có chỗ rải đầy ánh nắng, là đình viện được phối trí trồng rất nhiều cây kỳ lạ, nghe đâu đều là do A kỳ Bác Nhĩ Đức có sở thích vơ vẻ kỳ hoa dị thảo, là thứ quý giá trong lòng gã….

Tóm lại, Du Lệ xem xong lại lần nữa khắc sâu trong ý thức, đây là lâu đài Ma tộc.

“Đây là một loại hoa ăn thịt”

Chử Hiệt chỉ vào một cây hoa to như cái chậu rửa mặt lớn nụ đỏ, hoa đen cao chừng bốn năm mét, các cánh hoa của nó đang khép lại, cành khô đỏ như máu, trên cành quấn quanh thực vật, từ xa nhìn lại trông giống như thứ đang lột da đầy mạch máu, cả cành cây khô đứng lặng lẽ, yên lặng cúi đầu ở đó, rõ ràng là một loài thực vật hoa kỳ lạ, khiến người ta nhìn cũng không có cảm giác muốn tới gần để thưởng thức.

Cái gọi là hoa ma ăn thịt chẳng khác nào là hoa ăn thịt người, hơn nữa nó không những ăn ma cũng ăn cả người nữa, cắn nuốt tất cả mọi sinh vật có máu thịt.

Du Lệ nghi ngờ cái loại hoa ăn thịt cực xấu này không rõ lừa được ma thế nào? Ma tộc chẳng lẽ là loại sinh vật ngu đến vậy ư?”

Chử Hiệt bảo, ‘Ma tộc phân biệt sự vật phần lớn dựa vào hơi thở, tuy nó trông chẳng có thẩm mỹ phù hợp con người gì, nhưng với Ma tộc mà nói, hương vị của nó cũng đủ để mê người đó”

Đây là lần đầu tiên Du Lệ nghe nói đến thẩm mỹ của Ma tộc, không kìm được nhìn anh, cứ như là lần đầu tiên biết anh vậy, tự dưng hỏi, ‘Anh thấy em trông thế nào?”

Chử tiên sinh đáp chẳng chút do dự, “Đại mỹ nữ tuyệt thế, là nữ thần trong lòng anh!”

Du Lệ, “….. Vậy A Kỳ Bác Nhĩ Đức thì sao?”

Chử tiên sinh, “Ma xấu xí!”

Du Lệ, “…..”, Chắc chắn rồi, vị này quả nhiên là một vị Ma tộc có thẩm mỹ tuyệt vời.

Cái gì mà đại mỹ nữ tuyệt thế chứ, vừa nghe thì đã biết là ca ngợi cô mù quáng, là một thủ đoạn lấy lòng cô, không ngờ Chử Hiệt lại là loại này!

“Nói linh ta linh tinh!”

Một giọng quát mắng mạnh mẽ vang lên, Du Lệ quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức khoác đầy đá quý trên người đang phẫn nộ bước tới, chỉ vào Chử Hiệt chửi đổng như một mụ đàn bà đanh đá, “Tôi mà ma xấu xí ở chỗ nào hả? Xấu xí chỗ nào? Trong Ma tộc có bộ dáng này như tôi anh biết có mấy người không hả? Tôi đây được coi như một trong mười mỹ nam tử trong Ma giới đó, anh bảo tôi là ma xấu xí, lương tâm anh không bị đau à?”

Sau khi tức giận mắng xong cái kẻ Ma tộc chẳng có thẩm mỹ, a Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi Du Lệ, “Anita thân mến, cô thấy tôi trông thế nào?”

“Rất đẹp” Du Lệ nói thật lòng.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức rất vừa lòng gật đầu, lại hỏi, ‘Vậy so với anh ta thì sao?”

“Đương nhiên Chử Hiệt đẹp hơn rồi” Du Lệ vẫn không giấu diếm thật lòng.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói đầy ganh ghét, “Nói bậy, rõ ràng tôi đẹp hơn anh ta, cô xem cả người tôi tỏa sáng lấp lánh, sao anh ta có thể so được chứ?”

Du Lệ gật đầu, cả người đeo đầy đá quý, không sáng sao được?

Thấy cô biết nhìn hàng, A Kỳ Bác Nhĩ Đức vô cùng hài lòng, tuy Áo Phỉ Nick là một kẻ thô bạo chẳng có thẩm mỹ, nhưng bạn tình anh ta tìm lại là một người thành thật, nên cũng không thèm để ý đến chuyện Áo Phỉ Nick bẫy mình.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức mà cao hứng thì lại rất dễ nói chuyện, “Áo Phỉ Nick, Anita, lễ phục các người có muốn đính cái gì lên không?”

“Lễ phục gì cơ?” Du Lệ nghi  ngờ hỏi.

“Lễ phục kết hôn của hai người đó” A Kỳ Bác Nhĩ Đức là một vị ma rất để ý, “Chẳng lẽ lúc hai người kết hôn thì cứ mặc bộ quần áo kia à? Cũng chẳng có nhiều sáng tạo mà!”

Chử Hiệt nghiêm túc suy nghĩ, thấy vị nhà giàu mới nổi A Kỳ Bác Nhĩ Đức xoi như cũng có chút thẩm mỹ.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức vung tay lên, “Mai tôi sẽ bảo thợ may giỏi nhất thành A Trát Bỉ Đặc tới đây may áo cho hai người”

Chử Hiệt đáp rất dức khoát, “Chuyện này giao cho anh”

Du Lệ mặt ngây ra, cuối cùng không nhịn được nữa nói, “Nè, tôi vẫn còn chưa đồng ý mà!”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức giật mình nhìn cô, “Gì? Chẳng lẽ hai người không muốn tổ chức hôn lễ à?”

Chử Hiệt cũng bảo, “Không sao, tích lũy kinh nghiệm đi, hiện giờ được mặc lễ phục kết hôn miễn phí, sau này lúc muốn kết hôn cũng có cái để tham khảo”

“Ảo Phỉ Nick, anh có ý gì hả/” A Kỳ Bác Nhĩ Đức tức giận nói, “Tôi tốt bụng tổ chức một hôn lễ cho hai người, anh thế mà lại muốn lợi dụng tôi, miễn phí gì thế? Không  tổ chức hôn lễ, thì làm lễ phục gì chứ? Thật nực cười?”

Chử tiên sinh bĩnh thản dỗi đáp, ‘Vậy anh trả đồ anh nợ lại cho tôi đi”

Giọng A Kỳ Bác Nhĩ Đức lập tức yếu hẳn đi, “Áo Phỉ Nick thân mến, nói đến tiền mà tổn thương tình cảm, chúng ta nói tới chuyện khác đi, chẳng hạn như hôn lễ hai người…”

Du Lệ thật sự không muốn nghe đến hai từ hôn lễ này nữa, cắt ngang gã, “Tiên sinh A Kỳ, tôi có thể hỏi một vấn đề được không?”

Chỉ cần không nói tới chuyện tiền, A Kỳ Bác Nhĩ Đức vẫn là một kẻ dễ ăn nói, “Xin mời hỏi”

“Chúng tôi bao lâu nữa mới có thể rời khỏi thành A Trát Bỉ Đặc được vậy?” Du Lệ hỏi rất nghiêm túc.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức không ngờ cô lại hỏi đến điều này, mày hơi chau lại, nhìn về phía Chử Hiệt, cứ như đang hỏi anh không thu phục được cô ấy à?

Chử Hiệt chẳng thèm để ý tới gã, mắt anh nhìn xuống trên người con người cạnh mình, thần sắc bình tĩnh, cứ như chẳng lo lắng tới vấn đề này tý nào.

Tâm tư A Kỳ Bác Nhĩ Đức đổi rất nhanh, nở nụ cười bảo, ‘Một lần mở ra thông đạo cần tiêu hao lực lượng không ít, chắc phải mất mấy ngày nữa” Thấy cô hơi mấp máy miệng, thần sắc chẳng thấy vui tý nào, A Kỳ Bác Nhĩ Đức kinh ngạc hỏi, ‘Chẳng lẽ Tiểu thư Anita không thích A Trát Bỉ Đặc à? Hay do chúng tôi chiêu đãi không chu toàn?”

Du Lệ lắc đầu, là một con người, sao thích coi bản thân như biến thành một miếng bò bít tết đầy ngon lành ở địa bàn Ma tộc được chứ, nhưng lời này không nói ra lời được, ít nhất cái vị thành chủ này không lộ ra ý muốn ăn thịt cô.

Được đáp án, Du Lệ chẳng có tâm tư nào đi dạo lâu đài nữa, muốn về phòng nghỉ.

Chử Hiệt định đưa cô về, a Kỳ Bác Nhĩ Đức gọi anh lại, bảo một người hầu dẫn Du Lệ về phòng.

“Có chuyện gì thế/” Chử Hiệt nhẫn nại hỏi, không hào hứng lắm.

Anh đứng khá gần đóa hoa ăn thịt kia, tuy bộ dạng không hiểu hiện gì nhưng a Kỳ Bác Nhĩ Đức lại hiểu rõ anh, đâu không phát hiện ra anh không kiên nhẫn chứ. Gã cười khà một câu, nói chẳng có ý tốt, “Áo Phỉ nick thân mến, xem ra con mồi nhỏ của anh cũng không thích anh cho lắm ý nhỉ?”

Chử Hiệt lườm anh ta một cái, “Đó là mắt anh có vấn đề” Sau đó liếc mắt đánh giá một lượt đá quý đeo trên người gã, gật đầu khẳng định.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…. Ánh mắt anh thế là gì hả/”

“Thì là ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ ấy mà”

“……”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức thở sâu, “Được rồi, tôi là người rộng lượng chẳng thèm so đo với anh làm gì. Áo Phỉ Nick này, con mồi nhỏ của anh cũng không phải muốn tổ chức hôn lễ như thế, anh có cần tôi ra chủ ý gì không?”

Rốt cuộc Chử Hiệt cũng liếc nhìn anh ta, “Chủ ý gì thế?”

“Trước dẫn cô ấy vào trong rừng săn thú một trận đi, sau đó nhân cơ hội để lại ấn ký trên người cô ấy đó?” A Kỳ Bác Nhĩ Đức đưa ra chủ ý.

Chử Hiệt lập tức mất hứng, cảm thấy thẩm mỹ của Ma tộc này quả nhiên kém chẳng thú vị gì.

Thấy Anh xoay người định đi, A Kỳ Bác Nhĩ Đức vội gọi anh lại, “Nể mặt bạn cũ đi, tôi mới đề ra chủ ý với anh, đều tính cho anh mượn cả rừng để đi săn, còn những người khác cũng đừng mơ, anh cũng đừng có làm quá đáng đó! Săn  thú rừng tiểu khả ái nhiều như thế, tùy tiện một con cũng có thể hù chết con người, anh không nhân cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại đem cô ấy…..Khà khà”

Chử Hiệt hơi cau mày lại. Con ma này cười đáng khinh quá, vừa thấy đã chẳng có ý kiến hay gì rồi.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức cảm thấy chủ ý này quá hoàn mỹ, tiếc là Chử Hiệt vẫn không hài lòng.

Ma tộc làm việc lúc nào cũng tùy bản thân, đặc biệt là loại lực lực mạnh mẽ như Cổ Ma, càng chẳng cố kỵ chỗ nào hết, chỗ nào giống Ảo Phỉ Nick vậy, cái này không được, cái kia không được, A Kỳ Bác Nhĩ Đức thấy anh mà mệt, cảm giác như chỗ này chẳng giống tác phong Áo Phỉ Nick tý nào.

Đột nhiên, gã nghĩ tới cái gì, đánh giá một lượt Chử Hiệt.

Chử Hiệt lãnh đạm liếc gã một cái, “Anh nhìn gì thế?”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi cẩn thận, ‘Áo Phỉ Nick, tôi có thể hỏi một chút, anh có hiểu được việc để lại ấn ký trên người con người như thế nào không?”

Chử Hiệt xoay người đi luôn.

“Đợi chút!”

Theo giọng A Kỳ Bác Nhĩ Đức vang lên, gốc cây hoa ma ăn thịt bắt đầu nở, nó cong cành khô thật dài ra, nở từng cánh hoa khép kín ra, trong nháy mắt biến thành một vại nước rất là lớn, đánh tới Chử Hiệt.

Chử Hiệt chẳng thèm nhìn, tiện tay túm một cái, bóp chặt cành khô hoa ăn thịt người, vặt nó đứt ngang.

“Ôi Ma hoa ăn thịt của tôi!” A Kỳ Bác Nhĩ Đức sợ hãi kêu lên.

NHững ma hoa ăn thịt khác rõ ràng bị cảnh Chử Hiệt một tay vặt hoa mà dọa sợ, túm lại với nhau, nụ hoa càng ngậm chặt lại, cứ sợ ma đầu này nhổ chúng tận gốc vậy.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức đau lòng nhìn ma hoa ăn thịt trên mặt đất, lòng tức giận vô cùng, nhưng gã không đánh được Áo Phỉ Nick, mà có đánh một trận cũng không thể, đành tính toán ở một chỗ nào đó để anh tay tự tìm phiền phức.

Gã tức nổ phổi, nhưng cố cười trừ, “Ảo Phỉ Nick, anh vẫn luôn rời xa Cổ Ma mà sống, có rất nhiều kiến thức Ma tộc không rõ, tôi có thể dạy anh, đảm bảo anh dùng trên người con mồi nhỏ của anh thì cô ấy rốt cuộc cũng không cách nào rời nổi khỏi anh”

“Thật sao?”

Con mắt Chử Hiệt nhìn gã, một câu này không chỉ hỏi tới sinh hoạt trước đây mà đồng thời cũng hỏi gã chuyện gã có thể được dạy tới là gì?

A Kỳ Bác Nhĩ Đức định liệu trước, “Dĩ nhiên, anh đi cùng tôi nào”

Chử tiên sinh cảm thấy cái tên này không đánh lại được mình, chắc chẳng dám bẫy gì mình đâu nên đi theo gã.

**

Du Lệ đi theo người hầu dẫn đường đi trong lâu đài.

Lâu đài thật sự quá rộng, có nhiều nơi lại có vẻ giống nhau, đi một lúc cô cũng không phân rõ đông tây nam bắc, nếu không có ai dẫn đường, chắc chắn sẽ bị lạc đường.

Vào lúc Du Lệ đang cố gắng nhận biết đường đi, đột nhiên có một cô gái mặc trang phục người hầu lâu đài đi tới trước mặt.

Du Lệ nhận ra đây là con người duy nhất mà giữa trưa nhìn thấy, là một cô gái có làn tóc quăn nâu, mặt đầy tàn nhang.

Lúc nhìn thấy cô, cô gái kia có vẻ khẩn trương hai tay ôm ấm nước, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi tới chỗ cô, dùng thứ tiếng Anh hỏi cô cẩn thận, “Cô cũng là con người bị Ma tộc đưa tới chỗ này à?”

Du Lệ ngẫm nghĩ, cảm thấy có vẻ là vậy, rốt cuộc cô chính là được Chử Hiệt cũng chính là Ma tộc dẫn tới mà.

Cô gái tóc quăn nâu tiến lên một bước, thấy người hầu dẫn đường phía trước thì dừng lại, hỏi nhỏ, “Nghe tôi này, bất kể những Ma tộc đó nói gì thì đừng có tin, cũng đừng đồng ý bất cứ yêu cầu gì của chúng!”

Vẻ mặt Du Lệ kinh ngạc nhìn cô ta, “Gì cơ?”

Cô gái ấy thấy cô mơ màng, trong mắt lóe lên đồng tình, thấy cô đoán chừng là bị Ma tộc lừa tới, chuyện này là chuyện Ma tộc am hiểu mê hoặc con người nhất, khiến con người cam tâm tình nguyện làm việc cho chúng nhất.

“Tôi tên là Nydia, sau này rảnh thì tôi lại tới tìm cô”

Nydia nói xong, lại nhìn người hầu kia một cái, vội vã ôm ấm nước rời đi.

Du Lệ đứng ở đó nhìn theo bóng cô ta vội vã rời đi, thần sắc lạnh nhạt, mãi sau mới xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.