Mê Mẩn Vì Em

Chương 102



Sáng hôm sau, lúc Du Lệ tỉnh lại thấy tờ giấy nhỏ cô tiện tay ném lên ghế sofa khi đó, bất giác trầm mặc.

Cô khom người nhặt mảnh giấy nhỏ lên, nhìn thấy chữ viết trên đó đã hơi mờ, cứ như là lúc mới viết xuống nét mực chưa được rõ thì đã bị người ta dùng tay lau một lần rồi.

“Đây là gì thế?”

Chử Hiệt thò tay giật lấy tờ giấy kia.

Du Lệ xoay người nhìn anh, chạm vào đôi mắt vàng sáng kia, không hiểu sao mà mặt thấy nóng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Chử Hiệt liếc mắt nhìn tờ giấy nhỏ một cái, thò tay ra chạm nhẹ lên vai cô, hỏi, “Tiểu Lệ Chi, em đang giận à/’

Du Lệ không biết rõ tin thấy coi thường nên cố tình bảo, “Em giận gì chứ?”

“Chuyện tối qua ở phòng vệ sinh đó…”

“Im đi! Anh nói em lại thấy bực mình đó!”

Thấy cô thẹn quá hóa giận, Chử tiên sinh sáng suốt im bặt, thêm nữa là rời sang chuyện khác, giơ tờ giấy nhỏ trong tay ra hỏi, ‘Ai đưa em thế/”

“Một con người, cô ấy tên là Nydia” Du Lệ đáp, không rõ nghĩ  tới cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ, hai mắt nhìn anh chằm chằm, ‘Cô ấy nói cho em biết, đừng có tin Ma tộc, cũng đừng bao giờ đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của Ma tộc”

Thần sắc Chử hiệt không đổi, hơi dùng sức, tờ giấy nhỏ trên tay biến thành bụi trong nháy mắt.

Chuyện này rõ ràng như phim võ hiệp bản lĩnh tay không bóp nát tờ giấy, Du Lệ hơi ngạc nhiên, không kìm được lật tay anh nhìn, dĩ nhiên chẳng nhìn ra gì cả.

Chử Hiệt để mặc cô lật tay mình xem, bảo, ‘Đừng để ý cô ta”

“Vì sao, có lẽ cô ấy có chuyện gì đó quan trọng nói với em đó” Du Lệ cố tình làm trái ý anh, “Thật ra gặp được con người ở đây, cũng coi như là đồng hương, hẳn nên chăm sóc nhau mới đúng chứ. Nếu không phải tối qua em ngủ quên thì chắc đã đi tới chỗ hẹn rồi”

Lời này nói chẳng chút thành ý, nếu thật muốn đi tới chỗ hẹn sao lại ngủ quên được chứ? Vốn trong lòng cô chẳng muốn đi thì đúng hơn.

Chử Hiệt thò tay xoa xoa tóc cô, đâu không rõ ý cô, nghĩ tới chuyện tối qua, mắt anh hơi thâm trầm, bên môi lộ ra nụ cười nhạt, bảo, “Những con người này hẳn là phát hiện ra em có thể tự do ra vào lâu đài, nên định tìm em hợp tác, tốt nhất là có thể cùng rời khỏi thành A Trát Bỉ Đặc đó”

Du Lệ nghĩ đến những con người này, con người phải ở lại chỗ này, chỉ có thể trở thành người hầu của lâu đài.

Cô biết rõ bản thân có thể ra vào lâu đài tự do, hoàn toàn là bởi Chử Hiệt. NHưng cô cũng không vì vậy mà thấy bất mãn hoặc đắc ý, rất bình thản chấp nhận, chỉ là thấy lạ những con người này tới địa bàn Ma tộc rốt cuộc là vì cái gì. Tóm lại sẽ không giống như cô, là con người trà trộn vào là được bạn trai Ma tộc dẫn tới,.

Chử Hiệt cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, nói nhẹ nhàng, “Tiểu Lệ Chi, đừng có tin tưởng Ma tộc là đúng”

Du Lệ lườm anh một cái, chạm phải ánh mắt vàng sáng, ngập ngừng nói, “Đến cả anh cũng không tin à?”

Chử Hiệt do dự mãi, “Anh dĩ nhiên là đáng tin rồi”

“Anh do dự đó” Du Lệ nghi ngờ nhìn anh, ‘Có phải anh có chuyện gì gạt em không?”

“Ừ…”

Chử tiên sinh thật sự không biết nói dối, mà nói lảng sang chuyện khác cũng không được nên bị cô tóm được trong nháy mắt.

Thấy cô sắp phát bực lên, Chử Hiệt nhanh trí bảo, ‘Anh cũng không rõ nữa, bởi vì anh quên rất nhiều chuyện”

Du Lệ, “….” Thật là đáp án quá cao thâm.

Cuối cùng Du lệ không hỏi ra gì cả, do Chử tiên sinh cứ túm lấy chuyện không nhớ đổ vấy lên, rồi lại còn nhanh chóng chuyển tới đề tài những con người đang ở lâu đài này, đã thành công rời chú ý của cô đi.

“Những người này vì sao lại tự nguyện đi tới thành A Trát Bỉ Đặc thế ạ?” Du Lệ nghi ngờ hỏi.

Chử hiệt véo véo tay cô, bảo Ma tộc làm bữa sáng mang tới, kéo cô ngồi xuống vừa ăn sáng vừa nói.

Du Lệ cầm một cái bánh mì nướng lên, vừa ăn vừa nhìn anh, giục anh nói mau.

“Vì Ma tộc có thể thực hiện nguyện vọng của họ, tiền đề là họ cần phải dâng linh hồn mình hiến cho Ma tộc” Anh ngẫm nghĩ, dùng một từ chuẩn xác để hình dung, “Theo cách nói của con người bên đó, đây là trò chơi ác ma, con người chỉ có thể đạt được cái mình muốn ở trong trò chơi”

Trò chơi ác ma á?

Du Lệ ngẩn ra, nếu dùng cái từ trò chơi này mà nói thì lại lộ ra một mùi vị tà ác rồi.

Con người bắt tay với loại cực kỳ hung ác, dụ dỗ con người sa đọa vì có ác ma tồn tại, mà cái từ Ma tộc này còn dính tý từ “ma”, lại còn do một số ít con người làm ra, chơi một trò chơi, định nghĩa cái trò chơi ấy là “Trò chơi ác ma”, thấy sao cũng đều rất ác.

“Đây là chủ ý của ai thế ạ?” Du Lệ không tưởng tượng nổi hỏi.

Nếu cô chưa từng tiếp xúc với Ma tộc nào, Du Lệ dĩ nhiên sẽ không cảm thấy có gì lạ, thậm chí còn tránh xa thứ trò chơi này ngay. NHưng mấy tháng ngắn ngủn cô tiếp xúc với quá nhiều Ma tộc, cũng có chút hiểu biết về Ma tộc, cũng cảm thấy họ sẽ không nhàm chán tới mức đi tham gia cái gì chơi kỳ quái này.

“A Trát Bỉ Đặc là địa bàn của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, dĩ nhiên là chủ ý của anh ta, anh ta là kẻ chủ trì trò chơi, cũng là ác ma trong miệng con người hay nói” Giọng Chử Hiệt lãnh đạm, hờ hững hoàn toàn với chuyện này.

Con người nếu đã tự nguyện đi vào thành A Trát Bỉ Đặc tham gia trò chơi, dĩ nhiên phải tuân thủ quy tắc trò chơi do chủ nhân thành A Trát Bỉ Đặc định ra.

Lúc họ trong trò chơi, sẽ cố gắng hoàn thành yêu cầu mà ác ma đưa ra, tranh thủ cơ hội sống sót, bất chấp thủ đoạn.

Con người đưa tờ giấy nhỏ cho Du Lệ rất thông minh, nhìn ra Du Lệ có vị trí đặc biệt trong lâu đài, liền nghĩ muốn từ tay cô đạt được, đối với con người tự nguyện tham gia trò chơi này mà nói thì chỉ cần hoàn thành trò chơi, may mắn sống sót thì sẽ đạt được điều mình muốn.

Bất giác Du Lệ không cách nào kết hợp chuyện giữ A Kỳ Bác Nhĩ Đức và “trò chơi ác ma” ấy lại nổi.

Có lẽ là thân phận khác nhau khi tiến vào Ma Cảnh A TRát Bỉ Đặc, nên cũng khiến họ thấy chuyện cũng khác nhau.

Du Lệ là một kẻ không tham dự gì cả, có thể nhìn thấy là một Ma tộc cao cấp có chút giao tình với Chử Hiệt, thích đá quý cực độ; còn những con người này lại nhìn thấy, là một ác ma đáng sợ chủ trì trò chơi nguy hiểm, thông qua quy tắc đạt được điều họ cần, nếu thất bại thì sẽ tay trắng, thậm chí còn mất cả mạng nữa.

Du Lệ ăn xong bánh mì nướng trong tay, hỏi tiếp, “Vì sao Tiên sinh A Kỳ kauh thích cái trò chơi này chứ?”

Chử tiên sinh trả lời rất đơn giản, “Anh ta là nhà giàu mới nổi, tiền nhiều đến nỗi chẳng có chỗ để nên muốn tìm chút việc vui từ chỗ con người”

Du Lệ chẳng biết nói gì nữa.

Những con người này biết rõ nguyên nhân họ tham gia  trò chơi chỉ đơn giản thế thôi ư?

Ăn trưa xong, Du Lệ lại gặp lại A Kỳ Bác Nhĩ Đức, trên mặt gã hơi sưng vù, nếu không biết rõ hôm qua gã cùng Chử Hiệt đánh nhau một trận, thì đều tưởng gã ăn phải thứ đồ gì bị dị ứng, nên mặt sưng lên thành lớp như thế.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức xoa mặt, ánh mắt nhìn về phía Chử Hiệt đầy tức giận và ganh ghét, cảm thấy anh ta chắc chắn ganh ghét bản thân mình đẹp trai, nên mới đánh cho mặt gã đây sưng lên thế này.

Nhưng lúc tầm mắt rơi xuống trên người Du Lệ, lại biến thành vui sướng khi người gặp họa.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức không ngờ được hôm qua mạo hiểm bị Áo Phỉ Nick hành cho một trận, rồi đưa cho anh nhiều thứ như thế, cứ tưởng là hôm nay nhìn thấy kết quả, ai dè trên người con người này vẫn rất sạch sẽ, gã nghi ngờ không rõ có phải Áo Phỉ Nick không được không nữa?

Nếu thật là vậy thì có thể giải thích là trước đây vì sao Áo Phỉ Nick lại sống những ngày nhàm chán đến không chịu nổi như thế.

Trong bất chợt, thần sắc trên mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức lại đồng tình nghẹn cười, Du Lệ nhìn thấy thế là đủ, biểu hiện của cái vị Ma tộc này thật phong phú quá đi.

Du Lệ cũng không rõ cái vị Ma tộc này nghĩ gì, nếu mà biết chắc sẽ xắn tay áo kết hợp với Chử Hiệt cùng đánh cho gã một trận nên thân.

Chẳng mấy khi thấy gã, Du Lệ hỏi thẳng, ‘Tiên sinh A Kỳ này, những con người mà chơi trò chơi thất bại ấy, các anh sẽ ăn thịt họ luôn à/”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức như bị dọa sợ, vội vã xua tay, “Sao thế được, những Cổ Ma chúng tôi cũng không ăn thịt nhưng sinh linh có trí tuệ, cũng không phải là những quái vật ăn tươi nuốt sống đâu”

Du Lệ nghe chẳng hiểu ý từ “Cổ Ma” này là gì, khẩu âm tiếng Anh của gã quá nặng, có nhiều ý cứ đoán nửa hiểu nửa không, nhưng cũng hiểu rõ ý là của gã là không ăn thịt người, tự dưng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không cách nào thay đổi tập tính của Ma tộc, nhưng cô hy vọng biết Ma tộc không phải là tộc ăn thịt người, nếu không sẽ không chơi đùa cho tốt.

“NHững người chơi trò thất bại, dĩ nhiên là phải ở đâu về đó rồi, chỉ có những người thông quan mới có thể đạt được nguyện vọng mà Ma tộc đồng ý cho”

“Nếu con người đưa ra nguyện vọng mà các anh không cách nào thực hiện nổi thì sao?” Du Lệ tò mò hỏi.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức thò tay ra, làm một động tác ôm lấy không trung, “Không có đâu, Ma tộc chúng tôi không gì không làm được”

Lời nói cuồng ngạo như thế, cuồng ngạo tới mức Du Lệ không kìm được mà bật kêu lên không dừng được, “Vậy anh có thể làm người chết sống lại được à/”

Da mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứng đờ, biểu hiện thật sự một lời khó nói hết, “Ania xinh đẹp à, con người các cô chẳng phải đã nói là, mạng cũng là một trận mạo hiểm lớn, chúng tôi hà tất mà phải đi làm chuyện mạo hiểm như thế làm gì chứ?”

Lời nói này rất đầy đủ cũng lộ ra chuyện Ma tộc thật ra cũng không phải không làm gì được.

Chử Hiệt không nể mặt bật cười một cái.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức quay đầu giận dữ trừng mắt với anh, cười cái gì mà cười? Con mồi nhỏ của anh cứ thế tới phá đám, không ném cô ta ra khỏi lâu đài đã là nhân từ lắm rồi đó.

Tâm tình Du Lệ nhẹ nhàng rất nhiều, cứ cảm thấy cái vị thành chủ này rất thú vị, tự giác hỏi, ‘Sao anh lại tự dưng nghĩ tới tìm con người tham gia trò chơi chứ/”

Lần này A Kỳ Bác Nhĩ Đức không dám nói mạnh mồm nữa, cứ sợ mạnh mồm bị cô vạch trần và bị Áo Phỉ Nick cười nhạo nên đáp rất thành thực, “Nghe nói con người hiện giờ sinh sống rất phong phú, Ma tộc chúng tôi không có năng lực sáng tạo giống loài người, nên đành tự mình kiếm việc tìm vui thôi”

Lúc nói đến đây, A Kỳ BÁc Nhĩ Đức rất hâm mộ con người.

Rõ ràng những con người này tuổi thọ rất là ngắn, một thân da giòn, nhưng bọn họ có thể trở thành một chúa tể cảu tinh cầu, sáng tạo ra rất nhiều thứ giải trí đầy văn minh và phong phú, Ma tộc quả thật có mạnh mẽ hơn họ thật, nhưng so với con người, cuộc sống Ma tộc lại có vẻ như vô vị buồn tẻ nhất.

Du Lệ tổng kết lại, đây là do cuộc sống giải trí không đủ phong phú nên mới đành tìm kiếm việc vui ở bên ngoài để giải trí đi.

Nếu trò chơi đã bị Du Lệ biết rõ, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng không giấu nữa, hào hứng hỏi cô xem cô có muốn tham gia trò chơi không.

Du Lệ chẳng có hứng chơi.

“Chơi đi chơi đi, chơi rất thú vị đó” A Kỳ Bác Nhĩ Đức lôi kéo.

Hai mắt Du Lệ đảo tròn hỏi gã, “Sau khi thông qua trò chơi, có được khen thưởng gì không?”

“Có đó, có thể thực hiện được một nguyện vọng, bất kể là tiền tài hay quyền lực, đều có thể được hết” A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười bảo.

Du Lệ càng mất  hứng, là một minh tinh đang nổi tiếng, cô cũng chẳng thiếu tiền; còn quyền lực ý à, cô cũng chẳng ham, cho dù có cô cũng không tin đám ma này có thể đột phá phong tỏa của giới thiên sư Đông Phương đến làm loạn ở Hoa Quốc được.

Chẳng có gì hấp dẫn cô hết.

Nhưng thấy A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười mời rất nhiệt tình, Du Lệ thấy kích động, không cự tuyệt hẳn mà hỏi lại, “Nếu tôi tham gia trò chơi, có được mang người nhà không?”

“Người nhà á?”

Du Lệ ôm lấy một cánh tay Chử Hiệt, “Đây là người nhà nè!”

Chử Hiệt lập tức đứng thẳng tắp, lặng lẽ nhìn về phía A Kỳ Bác Nhĩ Đức.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…. Cái vị người nhà này của cô siêu mạnh, không được” Để cho một mình anh ta có thể hành hung mười Cổ Ma như gã mà tham gia trò chơi thì còn chơi gì nữa chứ? Gã không thèm ngu như thế đâu. Du Lệ tiếc nuối bảo, “Vậy thì thôi đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.