Bữa tối là một bữa yến tiệc lửa trại lớn, thịt được nướng thơm ngào ngạt, quả sóng bà ngọt ngào mềm thơm, còn có thứ nước trái cây ngon miệng, và một đống rượu có mùi thơm thuần hậu của lâu đài nữa.
Một đám Ma tộc đang quây quanh lửa trại vui chơi liên hoan cuồng nhiệt.
Theo chơi cuồng nhiệt với họ, bóng của Ma tộc kéo dài vô hạn trên mặt đất, lan tràn ra bốn phía, bóng chúng ma cứ như từng xúc tua vậy, không ngừng tràn ra khắp nơi tìm kiếm con mồi của nó.
Du Lệ ngồi ở cạnh Chử Hiệt, nhìn cái bóng lan tràn khắp nơi trên mặt đất, không nhịn được nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Chử Hiệt và A Kỳ Bác Nhĩ Đức.
Dưới chân họ không có bóng.
Phát hiện này khiến trong lòng cô thấy nhẹ nhõm, có một loại cảm giác là “Họ cùng một nước với ta” – tuy thật ra cũng chỉ là một loại ảo giác thôi.
Du Lệ nhìn nhìn khắp doanh trại, vẫn chưa phát hiện ra bóng con người nào, không rõ là họ trốn đi hay đã bị bóng Ma tộc lặng lẽ kéo vào bên trong rồi. Hiện giờ cô cũng đã rõ một chút về quy tắc “trò chơi ác ma”, Ma tộc A Trát Bỉ Đặc không làm tổn thương con người nhưng cái bóng của họ thì lại có thể.
Còn bóng của Ma tộc đều giống nhau ở chỗ sẽ xuất hiện về đêm.
Chỉ cần họ tránh được bóng Ma tộc, con người ở thành A Trát Bỉ Đặc vẫn được tính là an toàn.
Ngay lúc Du Lệ suy tư, một bóng đen dọc theo mặt đất, lặng lẽ uốn lượn hướng về phía cô tới.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức đang lôi kéo Chử Hiệt uống rượu đột nhiên rũ mắt, ánh mắt ấy rơi xuống cái bóng đã đi tới dưới chân họ, thần sắc hờ hững nhìn cái bóng đen đó chậm rãi tới gần, cuối cùng lúc cái bóng đen đó chạm đến gót chân Du Lệ, tự dưng như bị thứ gì đó ăn mòn, bóng đen hòa tan thành một bãi mực nước đen đen, lặng lẽ thấm vào trong bụi cỏ rồi cuối cùng biến mất.
Cách đó không xa có một Ma tộc đang ngồi uống rượu nói chuyện với bạn tự dưng ngã xuống.
Lúc bạn gã ngã xuống đất ấy, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Còn những Ma tộc khác đang chơi cuồng nhiệt đột nhiên lộ ra tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng xuất hiện tia sợ hãi.
Lúc tiếng động vang lên, Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy có hai Ma Binh đi tới chỗ Ma tộc, hơi mờ mịt, chẳng lẽ uống say rồi chăng?
A Kỳ Bác Nhĩ Đức lạnh nhạt nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu mắt lại, tiếp tục kéo Chử Hiệt uống rượu, dùng ma ngữ hỏi, “Áo Phỉ Nick, trên người cô ấy có lực lượng của anh, vì sao vậy?”
Chử Hiệt nhấc mí mắt lên liếc gã một cái, nói nhàn nhạt, “Không phải của tôi”
“Ha ha, anh tưởng anh nói vậy mà tôi sẽ tin à?” A Kỳ Bác Nhĩ Đức uống cạn chén rượu của mình, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, “Tôi chưa bao giờ biết thì ra anh lại là kẻ si tình thế, hơn nữa đối tượng si tình lại là con người”
Chuyện này mà nói tới trước đây thì chẳng một Ma tộc nào tin cả, nếu ai dám nói thế, người ta chắc chắn sẽ phun chết gã.
Tuy A Kỳ Bác Nhĩ Đức tính hơi bốc đồng chút, nhưng cũng là một kẻ hiểu rõ, Áo Phỉ Nick tuyệt là che giấu.
“Aizzz, đừng đi mà!” A Kỳ Bác Nhĩ Đức vội vã ngăn anh lại, “Dù bị tôi nói vậy, anh cũng không cần phải rời đi chứ. Chẳng mấy khi bạn bè chúng ta gặp nhau, không thể ngồi uống mấy chén với tôi được à?”
Ma tộc uống rượu là vui vẻ, không tính bằng ly mà tính bằng thùng.
“Tiểu Lệ Chi bảo tôi đừng có uống rượu quá nhiều” Chử tiên sinh trả lời thành thật.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức bị tên này nói đến nghẹn hoảng, mắt trợn trừng, không tin nổi bảo, ‘Anh không phải là kẻ si tình thì là gì hả? Nhìn anh đi, một Cổ Ma, thế mà lại chạy tới thế giới loài người tìm con người làm bạn tình thì thôi đi, còn phân lực lượng của mình cho cô ấy nữa chứ, để cô ấy không bị yêu ma gây thương tổn… Chậc chậc chậc, nếu Cổ Ma khác mà biết ý à, chắc chắn sẽ muốn biết anh vì sao lại si tình với loài người như thế đó”
Chử Hiệt mất hứng đáp, “Quản chặt cái miệng của anh đi, tôi không hy vọng có quá nhiều Ma tộc tới làm phiền, nếu không tôi không ngại đập nát cái mỏ của anh ra đó”
Uy hiếp này quá hung ác!
A Kỳ Bác Nhĩ Đức loại bị anh nói cho tức tới không chịu nổi, chẳng phải là nói trúng rồi sao, cần gì phải hung ác uy hiếp gã thế chứ?
Dù gã không nói thì sớm muộn chuyện này cũng truyền tới những địa giới khác thôi.
Mãi cho tới lúc Chử Hiệt kéo Du Lệ đã ăn no rời đi, A Kỳ Bác Nhĩ Đức cũng không thể xác nhận nổi lực lượng trên người Du Lệ có phải là của Áo Phỉ Nick không nữa, tuy gã có thề thốt, nhưng tính cách Áo Phỉ Nick vô cùng ngay thẳng, trước giờ khinh thường nói dối, nói không phải thì không phải, có thử lại nhiều cũng vô dụng.
Nếu không phải, vậy trên người một con người như thế, sao tự dưng lại có một lực lượng đáng sợ đến vậy chứ?
**
Sau khi rời khỏi đám Ma tộc đang chơi cuồng nhiệt kia, Du Lệ thấy Chử Hiệt cũng không dẫn cô về nghỉ mà hướng thẳng ra phía ngoài doanh trại.
“Đi đâu thế?” Du Lệ tò mò hỏi.
“Đi ngắm cánh rừng phong đỏ”
“Giờ á?”
Chử Hiệt ừm một câu, bảo một người hầu dắt một ma thú tới, ôm cô lên lưng ma thú, sau đó anh xoay người nhảy lên ngồi, kéo dây cương, ma thú như cơn gió đêm lao vút vào trong rừng đen rậm rạp.
Người hầu nhìn theo bóng họ rời đi, cũng đi theo.
Đi qua một căn lều, người hầu nói với con người ở đó, “Họ đi rừng rậm rồi”
Nydia kinh ngạc hỏi, “Vào lúc này sao?”
Người hầu cười đáp, ‘Chuyện này có là gì, cái vị tiên sinh đó rất là lợi hại, thực lực tuyệt đối chẳng kém gì thành chủ, đêm tối trong rừng rậm với ngài ấy mà nói chẳng là gì cả”
Nydia nghe vậy trong lòng buồn vui lẫn lộn, sau khi trả thù lao cho người hầu, trở lại trong lều.
Những người khác cũng đều ở trong lều, thấy cô ta về, ánh mắt đều cùng nhìn qua.
Nydia đem tin vừa rồi nghe được nói cho họ nghe, nhìn thần sắc mấy người bạn, trong lòng thở dài một hơi, vốn định kiếm cơ hội liên hệ với cô gái Đông Phương kia lần nữa, tìm cô để hợp tác, nhưng giờ xem ra đối phương vốn chẳng cho họ có cơ hội tiếp cận rồi.
**
Tiếng gió gào thét xẹt qua tai, lướt cực nhanh, thậm chí mắt cũng không mở ra nổi.
Cả người Du Lệ rúc sâu trong lòng người đàn ông, anh dùng ống tay áo rộng bọc lấy, nhiệt độ cơ thể anh thấm qua quần áo, loại bỏ lạnh băng chung quanh.
Cuối cùng Du Lệ cũng biết con ma thú giống lừa này tốc độ chẳng giống con lừa chút nào, có thể so ngang với xe tăng được.
Nửa giờ sau, rốt cuộc ma thú cũng dừng lại.
“Tiểu Lệ Chi, mau nhìn kìa”
Giọng Chử Hiệt vang lên trên đỉnh đầu, Du Lệ ngơ ngác phát hiện ra ma thú đã dừng lại, gió chung quanh cũng ngừng theo.
Cô thò đầu từ trong ngực anh ra, trong nháy mắt tầm nhìn bị những luồng sáng đủ màu bập bềnh phiêu dạt giữa không trung, cô ngẩng đầu lên, thấy toàn bộ thế giới đủ chùm màu sắc sáng lơ lửng khắp nơi, biến cánh rừng rậm trong bóng đêm trở thành như mộng như ảo, cứ như cảnh trong truyện cổ tích vậy.
“Đây đều là nhờ những bào tử sáng lên đó”
Giọng Chử Hiệt tiếp tục vang lên, đồng thời điều khiển ma thú dưới chân, bảo nó dùng tốc độ thong thả nhất chậm rãi đi tới.
Họ đi lên phía trước, những bào tử đó lặng lẽ di động đi theo, cứ như có một sợi gió quấn chúng theo vậy, để chúng đi phập phềnh theo một hướng, bào tử vận động càng phát ra ánh sáng xinh đẹp mộng ảo, khiến người ta cứ nhắm mắt luyến tiếc mãi.
Bốn vó ma thú đạp trên lá khô, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cảnh sắc chung quanh bắt đầu thay đổi, trong quầng sáng của bào tử, cánh rừng phong đỏ hừng hực khí thế, đẹp đến không biết dùng lời nào để tả nữa.
Du Lệ ngơ ngẩn nhìn mãi, lâu đến mức trong ngực thấy hơi tức, mới thở phào, chớp chớp mắt cay xót, luyến tiếc bỏ qua từng chút một.
Đây là cảnh cực đẹp do thiên nhiên sáng tạo ra, không gì đẹp bằng cảnh do thiên nhiên tạo ra.
Chử Hiệt nhảy từ trên lưng ma thú xuống, ôm cô xuống mặt đất, sau đó nắm tay cô bước chậm rãi trong rừng phong đỏ.
“Chúng mình có thể chậm rãi xem, đừng có nín quá” Chử Hiệt bảo.
Du Lệ vẫn còn đắm chìm trong cảnh tựa mộng ảo ấy, giọng nói cứ như đang nỉ non trong mộng vậy, “Hết cách rồi, chúng nó thật sự đẹp quá”
Đẹp tới mức quá kinh người, không đành lòng bỏ lỡ bất kỳ chỗ nào.
Tuy Chử Hiệt không thể lý giải hầu hết ý tưởng của con người, cũng không cảm thấy có gì đó đẹp cả, nhưng là một bạn trai ưu tú, thấy thứ bạn gái thích thì quyết định ở lại đây lâu hơn.
Cánh rừng phong đỏ rất rộng, bào tử sáng lên phiêu đãng trong rừng phong đỏ, hiện ra một cảnh sắc cực kỳ đẹp.
Tuy là ban đêm, nhưng ánh sáng bào tử lại sáng hơn ánh sáng ban ngày ở A Trát Bỉ Đặc nhiều, Du Lệ vừa đi vừa thưởng thức, mãi cho đến khi đôi mắt nhìn cảnh thịnh yến đầy thỏa mãn mới nói với Chử Hiệt, “A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói không sai, nơi này quả thật quá đẹp”
Chử Hiệt ừm một câu, không để ý lặng lẽ nhìn sâu trong cánh rừng phong đỏ.
Có đẹp hay không thì khỏi nói, nhưng ma thú bảo vệ rừng phong đỏ này thì không thể nào đẹp nổi!
Lúc Du Lệ đang đắm chìm trong cảnh đẹp thiên nhiên ấy, tự dưng nghe thấy sâu trong rừng phong đỏ có tiếng loạt soạt vang lên, cô thăm dò nhìn qua, chỉ thấy từng cây phong đỏ đan xen nhau, vẫn chưa phát hiện ra gì khác thường.
Nhưng âm thanh ấy càng ngày càng gần, đột nhiên Du Lệ khẩn trương hẳn lên, túm chặt lấy tay Chử Hiệt.
Lúc trên không rừng phong đỏ xuất hiện một đôi mắt to cực đại như chậu rửa mặt, cả người Du Lệ cứng đờ, trong ánh sáng bào tử chung quanh, bóng dáng chủ đôi mắt chiếm cả cánh rừng phong đỏ ấy xuất hiện, giống như rồng bá vương vậy.
Du Lệ lại có một ảo giác đang tiến vào câu truyện cổ tích khủng bố.
May thay, động vật không rõ là gì đó chỉ nhìn xuống họ một lát rồi nhanh chóng xoay người rời đi, tiếng sột soạt dần đi xa.
Thần kinh căng thẳng buông lỏng, Du Lệ nói hơi yếu ớt, “May là nó đi rồi”
Chử Hiệt lau mồ hôi cho cô, nói thoải mái, “Không sao, nó không dám công kích chúng ta đâu”
Du Lệ a một câu, hỏi, “Vừa rồi anh biết đồ vật đó là gì à?”
“Chắc là tiểu khả ái trong miệng A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói đó”
“Tiểu…. đáng yêu ư?” mồm Du Lệ hơi mếu, nó nhỏ chỗ nào nhỉ? Rõ ràng là một con quái vật khổng lồ mà! Thật đáng sợ quá đi!
Trong lòng Du Lệ biết rõ thêm về khu rừng rậm săn thú này chút ít, đồng thời cũng nghi ngờ thẩm mỹ của A Kỳ Bác Nhĩ Đức.
Quả nhiên có thể dùng loại hoa ăn thịt kỳ lạ kéo về sân để thưởng thức, thẩm mỹ của vị Ma tộc này cũng hiếm có lắm à nha!
Chử Hiệt tiếp tục kéo cô đi về phía trước tiếp, nghe thấy cô nghi ngờ thẩm mỹ của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, cũng cảm thấy A Kỳ Bác Nhĩ Đức quả thật có tật xấu, lấy cái loại ma thú chẳng có chút uy hiếp gì với anh thế này, dùng nó để làm gì chứ?
Một người một ma đi dạo trong rừng phong đỏ một vòng, mãi cho tới tận nửa đêm mới rời đi.
Lúc trở lại doanh trại, cả đám Ma tộc kia vẫn còn chơi điên cuồng.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức thấy họ về, tầm mắt cứ đảo nhìn lên hai người, dùng ma ngữ hỏi Chử Hiệt, “Vừa rồi đi ngắm rừng phong đỏ à? Có gặp được tiểu khả ái không?”
“Gặp rồi” Chử Hiệt đáp rất bình thản.
Hai mắt A Kỳ Bác Nhĩ Đức sáng rực lên, “Anh có thành anh hùng cứu mỹ nhân không? Rừng phong đỏ là một nơi để động dục cũng không tồi, sao anh chẳng nắm chắc cơ hội vậy?”
Chử Hiệt dùng ánh mắt kỳ lạ liếc gã một cái, nói vẻ ghét bỏ, “Cái loại ma thú chỉ một kích là xong ấy có lợi gì chứ?”
Trong nháy mắt sắc mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức như nuốt phải ruồi.
Rốt cuộc gã cũng biết vì sao mà dù có hôn lễ miễn phí, thì con người đó cũng không chịu kết hôn với Áo Phỉ Nick rồi, tên này tuyệt đối là tự dùng thực lực bẫy mình mà!
Muốn kết hôn à? Vậy thì đợi thêm mười tám năm nữa đi!