Mê Mẩn Vì Em

Chương 112



Du Lệ trầm mặc nhìn Ma tộc đang xông tới, tuy cô không biết tên gã nhưng đã từng thấy gã.

Đêm đó đi vào A Trát Bỉ Đặc, lúc Du Lệ và Chử Hiệt cùng tham gia tiệc tối của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, gã cũng ở trong yến hội ấy.

Lúc đó gã ngồi ở vị trí dưới tay của A Kỳ Bác Nhĩ Đức.

Trên bữa tiệc tối của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, Ma tộc ngồi càng gần vị trí thành chủ thì có địa vị không tầm thường chút nào ở A Trát Bỉ Đặc, nghe bảo đều là tầng lớp quý tộc Ma tộc cả.

Có thể trở thành quý tộc Ma tộc thì lực lượng phải vô cùng mạnh.

Nếu vừa rồi nhóm Nydia họ không nói dối thì gã vậy chính là phản loạn Ma tộc đêm nay.

Dù không rõ ngoài gã ra thì có còn Ma tộc nào khác không. Mà gã dùng cách nào để thoát khỏi A Kỳ Bác Nhĩ Đức với Chử Hiệt, không có mặt họ, Du Lệ đoán chừng tình hình doanh trại hiện giờ không được ổn lắm.

Còn thái độ của Ma tộc này càng khiến cô hiểu rõ mình chính là mục tiêu của đối phương.

Chẳng nhẽ bản thân mình là một miếng thịt bò bít tết tươi rói nhiều nước mới hấp dẫn gã tới dùng bữa sao? Hay là bởi thái độ của A Kỳ Bác Nhĩ Đức với cô? Tóm lại không tới mức coi trọng cô đi.

Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong nháy mắt, hai mắt cô nhìn gã chằm chằm, không bỏ qua động tác nào của gã cả.

Chắc Ma tộc này cũng không coi mấy con người da giòn này ra gì, nhìn tư thế chẳng thèm quan tâm, đôi mắt đỏ lập lòe tia sung sướng, dùng một giọng vô cùng dịu dàng nói với Du Lệ, “Cô là một trong loài người có mùi vị ngon nhất, ăn cô thì thật tiếc quá! Nhưng hôm nay ta cũng không định ăn thịt cô, không rõ A Kỳ Bác Nhĩ Đức và cái tên Ma tộc Áo Phỉ Nick kia nếu biết cô bị chúng ta bắt đi rồi thì có phản ứng  thế nào nhỉ? Ta thật mong chờ quá ha!”

Gã nói xong, cái bóng đen dưới chân Ma tộc bắt đầu ngo ngoe rục rịch nhào nhanh tới Du Lệ.

Du Lệ lùi lại sau một bước, đồng thời vùng kiếm chém xuống cái bóng đen dưới chân.

Kiếm gỗ đào cứ như chui thẳng xuống bãi nước mực đen tuyền vậy…. không phải nói là lúc kiếm gỗ đào đâm trúng bóng đen dưới mặt đất, cái bóng đen đột nhiên tan thành nước, mấy giọt nước đen như mực bắn phụt lên, trong không khí ngập tràn mùi máu tươi cổ quái.

Thời điểm đó, Du Lệ vẫn còn rảnh mà nghĩ ngợi, thì ra cái bóng Ma tộc bị thương cũng có mùi máu tươi nha.

“Phốc!”

Ma tộc đứng ở cửa đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt đến đáng sợ, đôi mắt đỏ sậm nhìn cô không tưởng nổi, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống kiếm trong tay cô.

Gã thế mà lại bị một con người da giòn làm bị thương chứ!

Một kiếm kia không những làm tan cái bóng của gã tới một nửa, mà đồng thời cũng có một lực lượng ăn mòn, thế mà nhanh chóng ăn mòn một nửa bóng còn lại, cứ phảng phất như có thứ gì đó khắc chế lực lượng của gã vậy. Không phải phảng phất nữa, mà một kiếm chính xác đó thực sự có một lực lượng thần kỳ khắc chế gã, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường thôi mà.

“Cô….kiếm trên tay cô là gì thế?”

Ma tộc vừa kinh vừa giận, cảm giác được lực lượng xói mòn, bất chấp tất cả, bay nhanh tới thu hồi lại cái bóng, vì muốn cưỡng chế thu hồi lại từ kiếm gỗ đào khiến gã lại chấp nhận bị thương tổn lần nữa.

Tiếc là tuy gã phản ứng nhanh, nhưng động tác Du Lệ cũng nhanh, với dũng khí của cô năm đó còn chưa vào trong giới giải trí, suýt nữa biến thành cô gái đại ca đầu đường đánh nhau tàn bạo, nhanh chóng dứt khoát nhào tới, lại bổ mấy kiếm nữa, kiếm đó chém thẳng lên bóng Ma tộc kia.

Ma tộc lại nôn ra mấy búng máu lần nữa, thân hình cao lớn lảo đảo lùi lại đằng sau.

“Meo!”

Tiểu Hắc Cầu nhảy dựng lên, dùng vuốt mèo liên hoàn cào tới Ma tộc kia, khiến gương mặt anh tuấn tái nhợt của gã bị cào máu me be bét, tiếp đó lại cào lên đầu của gã.

Trong nháy mắt Tiểu Hắc Cầu biến thành quả cầu vô hình, vô ảnh vung vuốt mèo gây thương tích mạnh mẽ.

Ma tộc vung tay chộp vào con ma thú làm bậy trên đầu gã một cái.

Tốc độ Tiểu Hắc Cầu cực nhanh, Ma tộc không chụp được nó mà ngược lại do nó lui lại kịp thời, rồi còn tự mình cộp mạnh lên đầu mình một cái, thân hình cao lớn lại loạng quạng, Du Lệ nhân cơ hội đó thọc một kiếm tới.

Ma tộc tóm lấy thanh kiếm đó, đôi mắt đỏ sậm như sắp nứt ra trừng mắt với cô.

Du Lệ dùng sức mà giật, thấy không giật kiếm ra nổi, lập tức hiểu rõ, kiếm gỗ đào không có hiệu quả gây thương tổn lên người Ma tộc như với cái bóng của chúng, muốn đánh bại Ma tộc có thân thể cường tráng này, tốt nhất là đập tan cái bóng của chúng.

May mắn là cô phán đoán lúc nào cũng cực chuẩn, trước tiên chọn cách đánh tan cái bóng của Ma tộc này đã.

Du Lệ thấy gã túm chặt sắp chết, đơn giản buông tay luôn, sau đó học động tác của Chử Hiệt, một chân đá tới Ma tộc kia.

Ma tộc như nỏ mạnh hết đà, thân hình lảo đảo, cuối cùng cũng bị cô đá ngã ngửa ra đất, phát ra tiếng rầm mạnh mẽ.

Lúc mấy Ma tộc xông tới lều trại này, vốn tưởng là thấy mấy con người này chết là cái chắc nào ngờ cảnh thay đổi quá nhanh khiến chúng ngơ ngác, bất giác không biết phản ứng thế nào cả.

Do bọn họ bị hoa mắt hay là thứ gì khác, vì sao mà họ nhìn thấy một con người da giòn thế mà lại đánh một Ma tộc bị ngã như thế chứ?

Mãi cho tới khi Du Lệ khom người nhặt kiếm gỗ đào dưới đất lên, sau đó lại bổ một nhát xuống cái bóng, quay đầu nhìn về phía nhóm Nydia, cả bốn người run lẩy bẩy, lúc này mới kịp phản ứng.

Lúc này, mấy người Nydia đã coi Du Lệ là người thâm tàng bất lộ, điều này nói rõ chuyện vì sao cô lại có gan yêu đương với Ma tộc, còn có thể quay lại lâu đài tự nhiên như thế, cô ấy chắc chắn là một cao thủ có công phu, mà lại là công phu Hoa Quốc nữa.

Loại cao thủ công phu này, đang tìm thứ gì đó trong lều trói Ma tộc kia lại.

Tiếc là cô tìm mãi vẫn không tìm được, không chắc chắn được là không trói Ma tộc lại, không rõ đối phương có thể tự mình tránh được không, chẳng bằng bổ thêm mấy kiếm nữa nhỉ?

Du Lệ ngẫm nghĩ, mang theo kiếm gỗ  đi tới chỗ Ma tộc bị ngã trên mặt đất kia, thấy mặt gã tái nhợt, thở khó khăn, cái bóng đen dưới thân không duy trì được nữa, chỉ tỏa ra ở dưới thân thể gã, chẳng cách nào giương nanh múa vuốt được như trước mà nhào tới cô được.

Thấy dáng vẻ đó của gã, cứ như không cách nào công kích được nữa ấy nhỉ?

Du Lệ biết, bản thân mình có thể ra tay bất kỳ lúc nào để giải quyết Ma tộc này hoàn toàn là bởi địch ý của đối phương.

Ma tộc có ấn tượng ăn sâu bén rễ với con người bình thường, cũng không cảm thấy người thường có thể làm họ bị thương được, nên có địch ý, để Du Lệ cướp mất cơ hội giết gã khiến gã trở tay không kịp.

Gỗ đào khắc tà, tuy Ma tộc không được coi là tà, nhưng cái bóng của bọn chúng hẳn là được lực lượng tà ác nào đó ngưng tụ mà nên, tựa như những yểm ma trong tranh ở lầu bốn lâu đài Muffies vậy, nên vừa rồi mới để cô chọc tới gã được.

“Ôi, Anita, gã chết rồi à?”

Một giọng run rẩy vang lên, Du Lệ đang nghiên cứu xem có cách nào trói Ma tộc dưới đất không quay đầu nhìn lại, thấy mấy người Nydia đang nhìn mình thận trọng, trên mặt ngập tràn sợ hãi và kính sợ.

Cô hơi cau mày, nói cực chậm rãi, “Chưa chết được”

Cô vừa dứt lời, Ma tộc trên mặt đất cũng mở trừng đôi mắt đỏ sậm, yếu ớt trợn mắt với cô.

Du Lệ giơ kiếm gỗ đào về phía gã, đồng tử Ma tộc hơi co lại, nếu không phải là không có cách động đậy, chỉ sợ giờ cô ta đã bị xé xác, rồi sau đó nhai nuốt luôn.

Nghe thấy cô bảo Ma tộc đó chưa chết, mấy con người lại co rúm lại với nhau.

Chuyện lần này, gần như khiến cả bọn đều sợ, đồng thời cũng biết Ma tộc đáng sợ tới mức nào, cứ vọng tưởng được tham gia trò chơi Ma tộc, được Ma tộc ưng thuận hoàn thành nguyện vọng của mình, giờ mới thấy mình ngu xuẩn tới mức nào.

Gương mặt Bá Ân cũng tái nhợt lấy lại bình tĩnh, dùng một giọng cực khiêm tốn hỏi, “Tiểu thư Anita, giờ phải làm sao đây?”

Du Lệ đáp lạnh nhạt “Đợi đi”

“Cứ vậy sao?” Lại buột miệng thốt ra.

“Không thế thì sao? Các ngươi dám đi ra ngoài không?”

Cả bốn người cùng lắc đầu, sắc mặt càng tái thêm, nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, họ đã rõ Ma tộc có thể xông tới căn lều dễ như thế cũng không thể khiến họ có cảm giác an toàn, lúc này họ cũng chỉ hy vọng Du Lệ thật sự là thâm tàng bất lộ, có thể chống được những Ma tộc đó.

Ngay lúc họ đang nghĩ như thế, lại có Ma tộc xông tới.

Thân phận Ma tộc xông tới cũng không thấp, đều là một trong những quý tộc Ma tộc ngồi gần vị trí thành chủ nhất, lúc gã nhìn thấy Ma tộc nằm trên mặt đất không rõ sống hay chết, đồng tử co lại, khiếp sợ nhìn mấy con người trong lều.

Năm con người, một con ma bay con, gã không tin là họ có thể đối phó được với một quý tộc Ma tộc có lực lượng cường đại.

Nhưng tình hình hiện giờ là sao nhỉ?

Du Lệ cầm kiếm gỗ đào, cảnh giác đánh giá gã, chẳng lẽ lại là một kẻ phản loạn nữa à?

Ánh mắt Ma tộc đó đảo quanh căn lều một lượt, trong mắt lóe lên tia sáng đen, liếm liếm môi, cất giọng cực thân thiết bảo, “Tiểu thư Anita, thành chủ bảo tôi tới đây bảo vệ cô, ở đây không an toàn, đi theo tôi đi”

Du Lệ không nói gì, chỉ nhìn gã.

Ma tộc đi lướt qua Ma tộc nằm dưới đất, vào tới trong.

Cái bóng đen dưới thân gã như một sinh vật hắc ám tà ác, giương nanh múa vuốt thò ra trên mặt đất, cứ như một ác ma đi tuần tra địa bàn vậy, đang tham lam tìm kiếm con mồi của nó.

Bất kể là Du Lệ hay mấy người Nydia, không hẹn mà cùng lùi lại đằng sau.

Nụ cười thân thiết trên mặt Ma tộc, cứ như không thấy phản kháng của họ, bảo, “Đúng lúc, mấy con người này cũng đi cùng luôn đi”

Lúc Ma tộc này định đi tới trước mặt Du Lệ, Du Lệ đâm kiếm gỗ đào trong tay về phía gã.

Ma tộc nhanh nhẹn tránh thoát, biểu hiện trên mặt hơi méo mó, ngoài cười nhưng trong không cười bảo, “Tiểu thư Anita không tin tôi ư? Tôi phụng lệnh thành chủ nhất định phải dẫn cô rời khỏi doanh trại, tiểu thư Anita tốt nhất là phải phối hợp, tôi cũng không đảm bảo được là cô có bị thương không nữa, hoặc là cô thu hút thêm nhiều Ma tộc tới đây”

Du Lệ đáp, “Anh đừng tới đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”

Ma tộc buồn cười bảo, “Tiểu thư Anita, tôi biết thanh kiếm này rất lợi hại, nhưng mà nó chẳng làm thân thể Ma tộc bị thương được đâu”

Trong lòng Du Lệ chợt động, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sậm của Ma tộc, hiểu rõ chuyện vừa rồi cô ra tay bất kỳ đã chặn giết được một Ma tộc, chẳng trách mà gã không giống Ma tộc kia, cứ đứng ở cửa mãi, mà chọn cách đi tới chỗ cô.

Đồng thời cái bóng Ma tộc cũng không đánh nhào tới chỗ cô trước, rõ ràng là kiêng kỵ kiếm trong tay cô.

Tốc độ Ma tộc cực nhanh, bất chợt cướp luôn kiếm gỗ trong tay cô, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, cái bóng đen đằng sau không còn kiêng kỵ nữa, nhanh chóng nhào thẳng tới cô.

“Mễ!”

Tiểu Hắc Cầu xù lông, nhảy dựng lên, vuốt mèo liên hoàn lại được tung ra.

Ma tộc bóp chặt cổ Tiểu Hắc Cầu, xách nó lên, còn cái bóng dưới chân gã dùng tốc độ như sét đánh bao trùm lên con người đứng ở đó hoàn toàn.

Cảnh này tựa như lúc cái bóng cắn nuốt con người ở trước cửa lều như trước, nhóm người Nydia trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn cái bóng cắn nuốt Du Lệ, trên mặt lộ ra tia tuyệt vọng.

“Phốc!” Một tiếng xì nhỏ vang lên, cái bóng đang bao trùm lấy Du Lệ đó như băng gặp ánh mặt trời, bắt đầu tan thành nước mực, chảy từng giọt rơi xuống đất, lộ ra con người bị cái bóng trùm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.