Mê Mẩn Vì Em

Chương 113



“A….”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, chỉ thấy miệng Ma tộc túm Tiểu Hắc Cầu trong tay gào lên thảm thiết, cả người run rẩy, rồi sau đó như bị một kích trí mạng, ngã vật xuống đất run lẩy bẩy đầy thống khổ.

Cái bóng dưới thân gã giờ đã biến thành nước mực thấm vào thảm lông, nhanh chóng co rút lại, lấy gã làm trung tâm, cái bóng biến mất nhanh chóng.

Tiểu Hắc Cầu nhân cơ hội vung mấy vuốt lên Ma tộc kia, rồi nhảy lên vai chủ nhân, cùng họ cùng xem thảm trạng của Ma tộc.

Biến chuyển lần nữa khiến mấy người Nydia kinh ngạc trừng mắt lớn, không có phản ứng.

Họ cứ tưởng Du Lệ sẽ giống như đồng bạn của họ lúc trước, bị cái bóng dưới thân Ma tộc cắn nuốt, chắc chắn phải chết là cái chắc. Nhưng cái bóng vừa trùm lên cô, tự dưng cái bóng đen đó tan thành nước mực đen, Ma tộc cũng nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết, thậm chí không ai biết rõ chuyện gì xảy ra cả.

Lại thấy Du Lệ êm đẹp đứng ở đó, thần sắc trên mặt trấn định, rõ ràng vẫn chưa bị thương tý nào.

Trong lòng nhóm người Nydia không hẹn mà cùng than lên, quả nhiên cô ấy cao thâm khó đoán thật.

Thực tế, trong lòng Du Lệ thấy như nằm mơ, chỉ là do tay nải thần tượng quá nặng, chỉ cần có người ngoài thì thói quen trưng mặt nạ nữ thần hoàn mỹ nhất được thể hiện ra, vì thế ngươi ta lúc nào cũng cảm thấy cô ấy trấn định, chưa từng thấy chật vật và hoảng loạn bao giờ, cũng khiến người ta nổi lên cảm giác rất đáng tin cậy.

Giả vờ đến trình độ như cô thế này, chẳng ai bằng cả.

Tiếng kêu của Ma tộc dần yếu dần, cuối cùng Ma tộc đó cũng giống Ma tộc đầu tiên, nằm trên mặt đất giận thì nhiều mà thở thì ít.

Thấy kết cục của hai Ma tộc này, mấy người Nydia không kìm được thầm nuốt nước bọt, theo bản năng nhìn về phía cửa lều, không rõ có Ma tộc nào còn xông tới nữa không, nhưng bọn họ thấy lạ là không có cảm giác lo lắng nào.

Lúc này, cửa lều lại được vén lên lần nữa.

Cả đám người cùng đều nhìn qua, thậm chí mấy người Nydia còn tự nghĩ thầm, không rõ có phải lại có Ma tộc tiến vào chịu chết không nữa.

Quả thật tiến vào chính xác là Ma tộc, nhưng cũng không phải là chịu chết.

“Chử Hiệt!”

Thấy Ma tộc tiến vào, Du Lệ cao hứng reo lên, chạy tới chỗ anh, nhào lên người anh, vừa nói hai câu anh anh, vừa tố cáo, “…. Chử Hiệt, bóng bọn chúng đáng sợ lắm, may mà anh không có cái bóng!”

Đêm nay hai Ma tộc này, thành công trở thành bóng ma tâm lý sâu nặng với cô.

Hai Ma tộc nằm ngay đơ trên mặt đất, “…” Thật ra cô mới là kẻ đáng sợ chứ nhỉ?

Mấy người Nydia đờ đẫn nhìn Du Lệ hóa thân thành yếu ớt, chẳng có phản ứng gì.

“Ơ, đây là ai làm vậy ta?”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức giật mình nhìn hai Ma tộc nằm ngay đơ trên mặt đất, tầm mắt lướt nhanh lên mấy người trong lều, cũng muốn biết xem rốt cuộc là người nào lại lợi hại như thế, có thể chơi cho hai quý tộc Ma tộc bị tàn như vậy.

Chử Hiệt ôm lấy vòng eo cái người nhào tới anh, thấy mặt mày cô rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh, thoạt nhìn rất đẹp, thần sắc căng thẳng giãn ra nhiều, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai Ma tộc trên mặt đất, nói với A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “Đây là bảo đảm của anh đó hả?”

Quả nhiên là vẫn muốn bị ăn một trận rồi!

Da mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứng đờ, gã đâu biết rằng lần này Ma tộc phản loạn sẽ to gan như thế, dám đánh chủ ý lên bia Mễ Nại Tư, nếu không phải họ đến kịp thời, làm lực lượng bia Mễ Nại Tư tràn ra, chỉ sợ toàn bộ A Trát Bỉ Đặc không còn tồn tại nữa.

Đến mức mà Ma tộc làm loạn trong doanh trại, gã thực sự cũng không quan tâm, ai ngờ Ma tộc này lại to gan lớn mật dám ra tay với người của Áo Phỉ Nick.

Kết quả này không bất ngờ, thật sự là mùi hương trên người Anita thơm quá, nếu không phải gã không ăn thịt người, đoán chừng không kìm được cũng muốn nếm thử một miếng của cô rồi. Không cần phải nói tới những Ma tộc khác có hứng thú với cô, nhân cơ hội đó ra tay với cô, thật sự không bất ngờ chút nào.

Du Lệ có lực hấp dẫn rất lớn với Ma tộc, những Ma Binh mà gã để lại canh giữ căn lều bảo vệ cô đều bị Ma tộc xông tới giết sạch.

Ma tộc không khống chế được miếng bò bít tết mà mình thích ăn, còn trách mùi vị miếng bò bít tết quá ngon rồi sao?

Đương nhiên, những lời này không thể nói rõ ra được, nếu không gã thực sự sẽ bị Áo Phỉ Nick tẩn cho một trận ngay.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức dĩ nhiên không muốn bị đánh, tầm mắt gã đảo qua mấy người kia, tự dưng nghĩ ra cái gì, ai nha một câu, “Áo Phỉ Nick, giờ không còn sớm nữa, tôi mở thông đạo ra cho mấy người về thế giới nhân loại nhé! Anh cũng biết hiện giờ chuyện của A Trát Bỉ Đặc rất nhiều, chuyện lần này tôi sẽ điều tra cẩn thận rõ ràng, nhất định sẽ có câu trả lời cho anh”

Vừa nói gã vừa nhiệt tình ra tay.

Cũng không rõ gã làm cái gì, đợi lúc gã xốc rèm cửa lều lên lần nữa, bên ngoài đã không phải là doanh trại, mà là một con đường hắc ám vô tận, Du Lệ thấy rất quen thuộc, đây là một thông đạo thông giữa hai giới.

Trên mặt bốn người Nydia lộ ra tia vui mừng.

Ánh mắt Chử Hiệt dừng trên người A Kỳ Bác Nhĩ Đức, ánh mắt lạnh tanh.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười lại cẩn thận, nói thân thiết, “Áo Phỉ Nick à, tôi không giữ anh lại nữa, sau này có rảnh tới thăm tôi nha”

Chử Hiệt bẻ bẻ ngón tay, nói lạnh nhạt, “Được, cứ giữ lại, lần sau gặp lại anh thì lại đánh anh một trận”

Vẫn không quên chuyện đánh cho gã một trận ý nhỉ.

Da mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứng  đờ, suýt nữa thì không duy trì được cười nữa. Chử Hiệt kéo Du Lệ ra khỏi lều.

Du Lệ quay đầu, nhìn thấyA Kỳ Bác Nhĩ Đức đứng ở cửa lều nhìn theo họ, và cả đám người có vẻ mặt khát vọng đứng phía sau gã nữa, vì có A Kỳ Bác Nhĩ Đức ở đó nên họ cũng không dám cùng rời đi theo…

**

Từ trong thông đạo bóng đêm đi ra, là hành lang cửa nhà quen thuộc.

Du Lệ quay đầu nhìn lên không trung ngoài cửa, thấy chân trời xám xịt, chắc trời sắp sáng rồi.

Ở thành A Trát Bỉ Đặc được chiêu đãi tốt, Du Lệ bất giác chẳng nhớ rõ giờ là lúc nào nữa, mãi cho tới khi nhìn thấy thời gian trên di động, mới thấy tết Trung Nguyên vừa hết.

Ngoài tiểu khu, nhóm thiên sư ngồi canh suốt đêm thấy sau khi lốc xoáy đen trên bầu trời biến mất hoàn toàn, cả đám người và yêu đều nhìn nhau.

Cứ kết thúc như vậy à, không có giáng tà âm xuống sao? Không có yêu ma quỷ quái lợi hại xuất hiện à? Sao chẳng có gì hết thế?

Dị tượng lần này tự dưng quá kỳ quái, chẳng lẽ cũng chỉ hấp dẫn một số Ma tộc đang ẩn nấp trong Hoa Quốc thôi ư?

Vẻ mặt nhóm thiên sư tổ dị văn và yêu có vẻ đầy khó hiểu, thừa lúc chưa hừng đông, chạy nhanh tới khôi phục lại những chỗ chung quanh bị Ma tộc và quỷ quái phá hỏng, đồng thời cũng sai quỷ nô tiến vào tiểu khu, tra xét xem có còn sót Ma tộc nào không, có cần phải bắt những Ma tộc nhập cảnh phi pháp về quy án không nữa.

**

Du Lệ vừa bước vào nhà, cảm giác được hơi thở âm lạnh ngập tràn.

Cứ tưởng quỷ tết Trung Nguyên chưa rời đi, cô xoa cánh tay, thăm dò nhìn ra ngoài, đúng lúc cô nhìn thấy trên hành lang nhà mình có một nữ quỷ mặc đồ đỏ đi xuyên tường tới…

Tầm mắt một người một quỷ đúng lúc chạm nhau đến kỳ diệu.

Du Lệ ma xui quỷ khiến hắc một cái, bảo, “Hừng đông rồi, sao cô vẫn chưa trở về Quỷ Môn vậy”

Nữ quỷ đồ đỏ nhìn cô như nằm mơ, đáp theo bản năng, (Tôi đợi lệnh thiên sư, tra xét Ma tộc nấp trong tiểu khu)

Du Lệ nghe thấy thế, như rơi vào quân địch, xúc động không kìm được quay đầu nhìn Chử tiên sinh ở cửa, trên mặt ra vẻ giật mình, “Gì thế? Thế mà có Ma tộc nấp trong tiểu khu à?”

Nữ Quỷ đồ đỏ đứng ở đó mặt lạnh tanh nhìn cô.

Đôi mắt thẳng lạnh đó, khiến Du Lệ như bị sức núi đè vậy, thậm chí đối phương chỉ là quỷ cũng chợt quên mất, chột dạ nghĩ, nữ quỷ này hẳn là không nhìn ra thân phận thực sự của Chử Hiệt đâu nhỉ? Trước đây cô không nghĩ tới, thân phận chủng tộc của bạn trai từ con người biến thành Ma tộc, sau này cô lại phải che giấu đi một số thứ.

Tóm lại không thể để thiên sư phát hiện ra bạn trai của cô là con ma, sau đó trục xuất anh đi nhỉ?

Trong lúc Du Lệ khẩn trương, nữ quỷ áo đỏ dùng giọng lạnh lẽo bảo (Nếu Du tiểu thư phát hiện ra Ma tộc, có thể gọi điện cho Mễ thiên sư để anh ấy tới xử lý nhé)

Du Lệ nổi lên kinh ngạc, chẳng nhẽ cô nổi tiếng đến mức mà cả quỷ cũng biết cô à?

“Cô cũng biết Mễ Thiên Sư à?”

Nữ quỷ áo đỏ đáp (Giờ ngài ấy là chủ nhân của tôi)

Du Lệ bừng tỉnh, nữ quỷ ảo đỏ này hẳn là quỷ nô do Mễ thiên sư nuôi, có thể nuôi ra một con quỷ nô nặng lệ khí đến vậy, xem ra thực lực Mễ thiên sư cũng không tồi.

Sau khi nghe nữ quỷ áo đỏ nói xong, xuyên tường rời đi, tiếp tục tra xét những chỗ có Ma tộc ẩn nấp trong tiểu khu.

Đợi nữ quỷ áo đỏ đi rồi, Du Lệ lập tức khẩn trương đóng vội cửa lại, sau đó kéo Chử Hiệt chạy thẳng một mạch lên phòng ngủ trên lầu, kéo roạt rèm che một cái, mặt mày nghiêm túc nói với anh, “Chuyện vừa rồi anh cũng thấy rồi đó, không ngờ thế mà lại có thiên sư tới tra xét tung tích của Ma tộc! Từ giờ trở đi, anh nhất định phải lấy áo choàng che mình lại, đừng để cho người nào phát hiện ra thân phận của anh đó!”

Bộ dạng cô khẩn trương khiến tâm tình Chử tiên sinh rất tốt, vỗ nhẹ gáy cô một cái bảo, “Đừng lo, họ không phát hiện ra đâu”

“Thật sao?” Du Lệ nghi ngờ hỏi.

Chử Hiệt nâng mặt cô lên, không kìm được lại hôn lên đó.

Du Lệ trợn to mắt, nhìn cặp mắt màu xanh băng kia, sau khi trở lại thế giới con người, đôi mắt anh cuối cùng cũng khôi phục lại thứ màu xanh băng mà cô thích. Nhưng mà hiện giờ cái loại hành vi chủ động thân thiết này của Chử tiên sinh tính là gì nhỉ? Chẳng nhẽ vẫn còn bị ảnh hưởng ma tính chúa tể à, lại muốn tiếp tục chuyện lúc trước đó bị A Kỳ Bác Nhĩ Đức cắt ngang sao?

Nhưng Chử tiên sinh hôn cô đến mê man xong lại đẩy mạnh cô vào phòng vệ sinh, bảo cô rửa mặt đi ngủ.

Du Lệ, “….”, Quần áo đều cởi cả rồi, lại còn bảo cô làm cái này là sao ta?

**

Khi trời sáng, nhóm thiên sư triệu hồi nhóm quỷ nô được sai xâm nhập vào tiểu khu về.

Mễ thiên sư cũng triệu hồi Quỷ nô – Tô Loan mượn từ chỗ Hề Triển Vương về.

Thực tế, Tô Loan cũng không phải là quỷ nô thiên sư, cô cũng không có khế ước nào với thiên sư cả, lúc trước là Hề Triển Vương mang cô từ mộ Tu La ra. Từ sau khi cô giết người ở mộ cương thi, Tô Loan đã bị Hề Triển Vương ném cho Mễ Thiên sư.

Tô Loan tự biết quy củ của tổ Dị Văn, cô phá hủy quy củ rồi, không còn chỗ để đi nữa, nên tự nguyện ở lại chỗ Mễ Thiên sư.

“Tô Loan, sao rồi, có phát hiện gì không?” Mễ Thiên sư dò hỏi.

Tô Loan lắc đầu, những Ma tộc cao cấp đó vô cùng giảo hoạt, đã sớm lợi dụng giấu mình đi rồi, còn một số ít Ma tộc cấp thấp thì không biết gì, cô nàng chỉ một tay bóp chết ngay.

Thấy Mễ thiên sư nghiêm túc nhớ lời cô nói, đến lúc đó cần phải viết báo cáo về tổ Dị Văn, cô ngập ngừng nói tiếp, (Vừa rồi tôi có gặp được tiểu thư Du).

“Tiểu thư Du nào?” Mễ Thiên sư thuận miệng hỏi.

(Nữ thần của ngài đó) Mặt Tô Loan lạnh tanh đáp,

Mễ Thiên sư trợn to mắt, sau đó ai nha một câu, hối hận mãi, “Sớm biết thì tôi đã cùng cô đi vào rồi…. Aida, hóa ra nữ thần của tôi ở chỗ này à, nhớ kỹ rồi, lần sau có rảnh thì lại tới đây nằm vùng đợi nữ thần của tôi vậy”

(Đây là phạm pháp đó) Tô Loan lại lạnh lùng nói.

Mễ thiên sư vui cười hớn hở bảo, “Yên tâm đi, tôi không làm chuyện phạm pháp, đợi tiểu khu bên này có quỷ quái làm loạn, tôi lại tới đây làm nhiệm vụ, tiện ngẫu nhiên gặp nữ thần của tôi một cái”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.