Mê Mẩn Vì Em

Chương 117



Cảnh quay này phải quay từ ban ngày đến tận đêm, mãi cho tới tận khuya mới quay xong.

Không chỉ có những diễn viên dưới ánh đèn quay đến mệt mỏi mà nhân viên công tác cũng mệt y chang, không có cả tâm tư để ăn khuya nữa, khi kết thúc công việc thì cũng đi nghỉ luôn.

Du Lệ cũng mệt mỏi tới chết, cuối cùng sau khi quay xong, tinh thần thả lỏng, cả người suýt nữa thì mềm nhũn ngã xuống.

“Cẩn thận”

Hướng Tu Vinh đúng lúc đứng cạnh, thấy thế thò tay ra đỡ tay cô, quan tâm hỏi han cô, “Tiểu thư Du, cô không sao chứ?”

Du Lệ cười một cái với anh, “Cảm ơn, tôi không sao”

Hướng Tu Vinh thấy sắc mặt cô hơi tái, gương mặt dù trang điểm có tinh xảo cỡ nào cũng không giấu nổi, cứ nghĩ phải quay chụp liên tục mười mấy giờ liền, cô hẳn rất mệt, nhưng mỗi lần đứng dưới máy quay, lúc nào cũng có bộ dạng tinh thần rạng rỡ, cứ như không biết mệt vậy, mãi cho đến khi quay xong, mới thấy chút manh mối.

Cô quả nhiên rất chuyên nghiệp, cũng rất cố gắng, khác hẳn những cô gái yêu kiều khác vậy.

Du Lệ sau khi lễ phép cảm ơn đang định đẩy tay anh ta ra, thì bất ngờ có một cái tay ôm lấy eo cô, đón lấy cô từ trong tay Hướng Tu Vinh. Cô quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy bên sườn mặt tuấn mỹ của Chử Hiệt, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, làn da tinh tế không chút tì vết, đến những cô gái nhỏ cũng đều ghen tị.

Chử Hiệt nhìn về phía Hướng Tu Vinh, lại cúi đầu nhìn người trong lòng, hỏi, “Sao vậy?”

“Không sao, chỉ hơi mệt chút”

Hướng Tu Vinh kinh ngạc nhìn động tác đón nhận Du Lệ đầy tính chiếm hữu của người đàn ông, cảm thấy hành động của người vệ sỹ này hơi kỳ quái. Lại nghe thấy lời đối thoại giữa họ, rõ ràng rất bình thường nhưng lại nghe như không đúng ở đâu đó.

Trợ lý Trịnh chậm chân chút đã phát hiện ra tình hình không đúng, thấy có nhiều người ở trường quay đang lặng lẽ nhìn về phía bên này, cứ sợ hiểu lầm gì đó, chạy nhanh tới, nói với Hướng Tu Vinh đầy khách sáo, ‘Anh Hướng, vừa rồi cảm ơn anh nhé, hôm nào mời anh ăn cơm ạ”

Hướng Tu Vinh mỉm cười bảo, ‘Không cần khách sáo, tôi cũng không làm gì cả. Sắc mặt Du tiểu thư có vẻ không ổn lắm, chắc là thân thể hơi khó chịu sao?”

Trên mặt Du Lệ vẫn duy trì nụ cười tươi, khẽ vâng một câu.

Hướng Tu Vinh rất ân cần, thấy cô dường như có vẻ hơi khó chịu thực sự, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, cũng không dò hỏi gì nhiều.

Thái độ ân cần này của anh ta cũng khiến trợ lý Trịnh có cảm tình, nếu không phải đã có Chử Hiệt, tiên sinh Hướng Tu Vinh ân cần dịu dàng cũng là một người bạn trai không tồi.

Rời khỏi trường quay, nụ cười duy trì trên mặt Du Lệ cũng nháy mắt sụp xuống, cả người yếu ớt mệt mỏi không nói nên lời.

“Chị Du ơi?” Trợ lý Trịnh lo lắng hỏi, “Khó chịu ở đâu ạ?’

Du Lệ chưa nói gì chỉ bảo, “Về phòng trước hẵng nói”

Chử Hiệt nửa đỡ cô, mang cô rời khỏi biệt thự, đi tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi.

Du Lệ dựa hẳn nửa người lên trên người anh, cả người tựa như chim nhỏ nép vào vậy, tuy hành động này có vẻ không ổn trước mặt người ngoài, nhưng có rất nhiều người biết Chử Hiệt là cận vệ của Du Lệ nên cũng không nghĩ nhiều lắm.

Hướng Vinh Tu nhìn theo bóng họ rời đi, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ lạ bồi hồi không rời, vị vệ sỹ đó có phải là có hành động quá gần gũi với Du Lệ rồi không nhỉ?

Vừa ra khỏi biệt thự, trợ lý Trịnh tự dưng thấy trời mưa.

Mưa không lớn lắm, nhưng vẫn lớn hơn cơn mưa bụi nhiều, trên mặt đất ướt nhẹp, cũng không rõ đã mưa bao lâu rồi. Vì trời mưa nên khác hẳn tối hè oi bức, không khí thêm trong mát hơn.

“Kỳ lạ, có thấy dự báo thời tiết nói trời mưa đâu nhỉ?” Trợ lý Trịnh thì thầm một câu, nói với Chử Hiệt, “Hai người ở đây đợi chút, tôi đi mang ô tới nhé”

Ai ngờ Chử Hiệt đáp ngay, “Không cần, ở đây cũng có một cái rồi”

Rồi thấy Chử Hiệt mở một cái túi giản dị mang theo, bên trong có một cái ô đen xì, bung ô ra, sau đó một tay cầm ô, một tay đỡ Du Lệ ra khỏi biệt thự.

Những người khác không ngờ được là trời sẽ mưa, nên chẳng ai chuẩn bị ô, đành đứng ở đó nhìn mặt đất ướt nhẹp mà giận dữ, bảo trợ lý đi lấy ô.

Nhân viên công tác ôm mấy cái ô tới, phân cho mỗi diễn viên chính một cái.

Còn những người khác cũng khá khỏe, không sợ chút mưa này, chạy thẳng vào trong màn mưa tới khách sạn ở.

Mễ Thiên Sư ngồi canh ở bên ngoài biệt thự lúc nửa đêm nhìn thấy nhân viên công tác chạy ra lập tức tinh thần rung lên.

Anh ta nhìn về phía đám đông, sau đó kích động bảo, “Tô Loan, Tô Loan, mau nhìn đi, nữ thần của tôi đó”

Quỷ Vương Tô Loan yên tĩnh đứng ở trong bóng tối ánh đèn không chiếu đến nhìn thoáng qua, chẳng có cảm xúc gì ừ một câu, thấy anh ta thò cổ dài ra, cả người như sắp lộ ra ngoài rồi, vung tay lên, một luồng quỷ khí cuốn anh ta lại, nói đầy âm trầm, (Anh mà động thì họ sẽ phát hiện ra anh ngay)

Cạnh biệt thự chẳng có vật gì che chắn cả, toàn bộ đều dựa vào quỷ khí của Tô Loan để che giấu mà có, nếu để cho nhân viên công tác đoàn phim phát hiện ra đã hơn nửa đêm còn có một người ngồi ở đây, không rõ họ có bị ảnh hưởng chỗ nào đấy của fan cuồng không, chắc sẽ gọi bảo vệ đuổi đi, đến lúc đó mặt mũi tổ Dị Văn còn để đâu được nữa.

Trong lòng Mễ Thiên Sư ngượng ngùng ừm một cái, đôi mắt của anh ta cứ dính chặt lên người nữ thần, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp. “Ơ nữ thần của tôi có phải thân thể khó chịu không nhỉ? Sắc mặt của cô ấy hình như không ổn lắm”

Tô Loan nhìn thoáng qua người đàn ông đỡ Du Lệ, không nói gì.

Đã hơn nửa đêm rồi, có thể nhìn ra được sắc mặt của đối phương chỉ có quỷ thôi, nhưng mạch não fan cuồng Mễ Thiên Sư thì rõ ràng lại khác, thấy nữ thần của anh ta được người đỡ thì cảm thấy thân thể cô ấy khó chịu, cứ xác định là không phải giả vờ.

Đợi lúc nhân viên công tác biệt thự đều đi sạch, ánh đèn biệt thự cũng tắt hẳn, Mễ Thiên Sư đều phải đi.

Nào ngờ vừa bước chân ra lại phát hiện không ra nổi, Mễ Thiến Sư quay đầu nhìn Tô Loan, “Tô Loan, sao không đi thế? Nghe bảo họ ở ngay khách sạn gần đó, chúng ta cũng đi qua xem đi”

Quỷ khí Tô Loan hình thành một kết giới, kết giới Quỷ Vương anh ta không phá giải được.

Tô Loan (Anh không đi vào xem xét chút à?)

“Tra cái gì nữa chứ? Nữ thần của tôi đều đi cả rồi” Anh ta nói thất thần.

(Quỷ búp bê thế thân) Mặt Tô Loan lạnh tanh nhắc nhở, cô bồi anh ta ngồi ở đây hết hơn nửa buổi tối, không phải là để cùng anh ta chạy đuổi theo sao đâu.

Mễ Thiên Sư sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn Tô Loan, sờ sờ mũi, bảo, “Cô nói đúng, tôi tới chỗ này là làm việc nghiêm túc, đi vào ngay đây”

Lúc này Tô Loan mới thu lại quỷ khí đang vây bọc một người một quỷ, để anh ta hoạt động.

**

Trở lại phòng nghỉ khách sạn, Du Lệ gọi trợ lý Trịnh tới, tránh Chử Hiệt đi, thì thầm mấy câu với cô nàng.

Trên mặt Trợ lý Trịnh lộ ra tia hiểu rõ, mở va ly ra, lấy một gói giấy đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô bảo, “Chị đi tắm đi ạ, em đi rót cho chị một ly nước đường đỏ”

Du Lệ ừm một câu, uể oải đi vào phòng vệ sinh.

Chử Hiệt nhìn hai cô gái nói thầm, dĩ nhiên cũng nhìn ra được đồ trợ lý Trịnh đưa cho Du Lệ, thực tế loại chuyện này che giấu chẳng có gì tốt cả, cuối cùng hiểu rõ vì sao mà Du Lệ khó chịu rồi.

Trợ lý Trịnh thấy anh đứng đó, ngẫm nghĩ, đưa gói đường đỏ nhỏ cho anh, “Anh đi pha một ly nước đường đỏ cho chị Du đi ạ”

Chử Hiệt không nói gì yên lặng đi lấy nước đường đỏ.

Trợ lý trịnh thì đi giúp chuẩn bị quần áo cho Du Lệ tắm, cảm thấy Du Lệ đã vất vả cả một ngày, công việc vượt hẳn lượng mỗi ngày, đàn ông có làm bằng sắt cũng không chịu nổi nữa nói gì tới phụ nữ đang trong tháng, chắc khó chịu lắm ấy, nên đi chuẩn bị một cái ấm để chườm.

Trong phòng vệ sinh, Du Lệ uể oải tắm rửa. Cô khép hờ đôi mắt, nước ấm áp từ vòi sen phun ra, tưới trên người cô, rửa sạch mồ hôi dính nhớp nháp trên người, cuối cùng cũng rửa trôi đi chút phần khó chịu.

Do nhắm mắt nên đèn trong phòng vệ sinh đột nhiên chập chờn lúc lóe lúc không cô cũng không phát hiện ra.

Mãi cho đến khi cô lau khô người, lúc thò tay lấy áo dài tắm sạch để mặc, thấy đèn trên đầu đã tối đen, gương trong phòng vệ sinh trong màn hơi nước mù mờ thấp thoáng xuất hiện một bóng người bị cắt thành hai đoạn chạy tới bên tai, lộ ra nụ cười tươi dữ tợn nhìn người bên ngoài gương.

Khăn tắm Du Lệ vừa bọc trên đầu trượt xuống, che khuất tầm mắt của cô nên dĩ nhiên không thấy được cảnh này.

Đợi lúc cô mặc áo tắm xong, lấy khăn bông trên đầu ra, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc cô mở cửa phòng vệ sinh, đèn trong phòng lại khôi phục bình thường, hình ảnh trong gương biến mất không thấy đâu nữa.

Chử Hiệt đã pha xong nước đường đỏ, thấy cô ra đưa ly nước đường đỏ cho cô, đồng thời cũng thò tay nhận lấy khăn bông trên tay cô, lau sạch sẽ tóc ướt nhẹp cho cô.

“Uống nước đường đỏ rồi đi nghỉ trước đi” Chử Hiệt cất giọng ôn hòa bảo.

Giọng anh trầm thấp thuần hậu vang lên trong bóng đêm, nghe quá dịu dàng mê người, Du Lệ uống hai hớp nước đường đỏ ấm vừa phải, rồi ngoan ngoãn đồng ý với anh.

Đợi cô uống nước đường đỏ xong, Chử Hiệt cũng lấy lược chải tóc giúp cô, rồi bảo cô lên giường nghỉ ngơi.

Du Lệ nằm trên giường, thấy cả người thoải mái hơn nhiều, lại thấy Chử Hiệt ngồi trên giường, cười nói với anh, “Không sao, hôm nay khá vất vả, những cũng ổn rồi, anh cũng đi tắm rồi nghỉ ngơi đi”

Chử Hiệt ừm một câu, sờ sờ tay cô, mùa hè này tay cô rất lạnh.  Anh ngồi mép giường nhìn cô, đợi cô sau khi ngủ, Chử Hiệt cũng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

**

Trong biệt thự, Mễ Thiên Sư được Tô Loan trợ giúp trèo tường vào kiểm tra một lượt, không phát hiện ra hơi thở của búp bê quỷ thế thân.

“Chẳng lẽ là đi theo nhóm Chử tiến sinh rồi ư?”

Mễ Thiên Sư đoán, đành phải rời khỏi biệt thự trước, vui vẻ đi tới khách sạn, nghĩ tới chút nữa có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần nhà mình thì kích động vô cùng.

Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, đến khách sạn, Mễ Thiên Sư phát hiện ra nữ thần đã đi nghỉ từ sớm, hơn nữa anh ta cũng không biết rõ nữ thần ở phòng nào, nhân viên công tác khách sạn cũng không dễ tiết lộ tin tức của khách.

Để tiện vào khách sạn, Mễ Thiên Sư cũng giả vờ thuê phòng ở khách sạn nghỉ.

Lúc đi vào tầng mà diễn viên đoàn phim ở kia, Mễ Thiên Sư lặng lẽ thương lượng với Tô Loan, “Tô Loan, cô có thể giúp tôi tra xét xem họ tên khách đăng ký nghỉ được không, xem thử xem nữ thần của tôi nghỉ ở phòng nào?”

(Không được, đây là phạm pháp đó) Tô Loan cự tuyệt đầy chính nghĩa.

Mễ Thiên Sư cười khà một cái, “Cô một là người ở cái thời nửa cổ đại trước biết cái gì là phạm pháp hay sao? Là người ý mà, phải hiểu được linh hoạt, không thể chết tuân theo quy củ được”

(Tôi là quỷ, không phải người!) Tô Loan bình thản đáp.

Mễ Thiên Sư nghẹn lời, cố sức thuyết phục cô, “Nhưng hiện giờ là yêu cầu công tác mà! Yêu cầu công tác đó hiểu không hả? Đừng có câu nệ tiểu tiết thế, cũng đừng có cứng nhắc quá. Hơn nữa tôi cũng không làm gì cả, chỉ muốn giải quyết cho xong con quỷ búp bê thế thân kia thôi mà”

Tô Loan lườm anh ta một cái, không nói gì, xuyên tường bay mất.

Mễ Thiên Sư vừa nhìn đã thấy hấp dẫn luôn, sung sướng đợi tin tốt của cô.

**

Chử Hiệt vừa ra khỏi phòng vệ sinh, đã phát hiện một thứ đồ có thêm trong phòng.

Trong ánh đèn lập lòe, một con quỷ gẫy hai đoạn đứng trước giường, đang thò móng tay thật dài ra chuẩn bị véo về phía người ngủ say trên giường….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.