Mê Mẩn Vì Em

Chương 131



Ăn sáng xong, cả đoàn người ngồi lên xe đi tới chỗ quay phim. Du Lệ đang định nhắm mắt dưỡng thần chút trong xe, đã nghe thấy Hướng Vinh Tu ngồi ghế trước hỏi dò được tình hình diễn viên nhỏ bị phản ứng nghiêm trọng với cao nguyên tối qua.

Trợ lý nói, “Không ổn cho lắm, bác sỹ bảo, nếu cô ấy không cách nào thích ứng cho nổi, thì tốt nhất chuyển từ nơi có nhiệt độ cao xuống nơi có nhiệt độ thấp hơn mặt nước biển mới được”

Ngoài diễn viên nhỏ đó ra, đêm qua còn có mấy nhân viên công tác cũng thấy choáng váng đầu, phản ứng hơi buồn nôn, hôm nay cũng không cách nào đi theo đoàn phim được. Phó đạo diễn hơi lo, lo họ không cách nào thích ứng cho nổi, tính toán quan sát hai người, nếu thực sự không được thì để cho họ về.

Còn tình hình diễn viên nhỏ kia rất nặng, dù cô ta không muốn bỏ cũng hết cách rồi.

Khi những viên viên khác trong xe nghe thấy, đều rất đồng tình với diễn viên nhỏ đó, cứ than thở mãi.

Phim của đạo diễn Chung, dù chỉ là một nhân vật nhỏ thôi cũng khó mà có cơ hội, bao nhiêu người đâm đầu vào cũng không được, có thể được giữ lại đoàn phim, không một ai muốn bỏ cả, nếu chỉ vì nguyên nhân sức khỏe mà bỏ, thật sự khiến người ta không cam tâm mà.

Cả đoàn xe đi một mạch tới thảo nguyên ngoài trấn.

Dưới chân núi tuyết là cả một thảo nguyên mêng mông, gió từ xa thổi tới, cả thảo nguyên rập rờn sóng xanh, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy đám dê bò rong chơi trong bụi cỏ.

“Ồ, ở đó có đám dê bò kìa, là động vật hoang dã à?” Có người hỏi.

“Nghe nói là dê bò vô cùng hoang dã, không dễ dây vào”

“Không thể nào là hoang dã được, biết đâu là dân ở gần đó nuôi thì sao”



Một đám người nhìn thảo nguyên vô tận, hứng thú bàn luận, tất cả với họ mà nói đều vô cùng mới lạ.

Mãi đến lúc xe đi qua, thấy ở xa chân núi không rõ có loại thực vật gì ánh lên màu đỏ, khiến mọi người lại nhanh chóng chuyển đề tài.

“Tiếu..”

Trên bầu trời vang lên một âm thanh vọng lại, một bóng màu vàng xoẹt qua bầu trời xanh.

Thảo nguyên, trời xanh, mây trắng, diều hâu, hình thành một phong cảnh mang đậm nét của vùng Tây Bắc.

Người trong xe lại kích động kêu lên lần nữa, “Mau nhìn kìa, đó là đại bàng đó!”

“Thật là Đại bàng sao? Không phải chim ưng à?”

“Mắt mù gì thế? Rõ ràng là con đại bàng mà, sao lại biến thành con ưng được chứ?”

“Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất giống con ưng mà…”

“Các người mắt mù rồi à, không phải ưng và đại bàng, nói cho mọi người biết nhá, ưng và đại bàng khác nhau, ưng là…”

Một đám người suýt nữa làm loạn lên chỉ vì trên bầu trời có một con chim to bay qua không rõ là ưng hay đại bàng nữa.

Ồn ào náo nhiệt chừng nửa tiếng, rốt cuộc cả đoàn xe cũng dừng lại.

Sau khi xe dừng, mọi người đồng loạt xuống xe, bắt đầu bận rộn làm việc.

Du Lệ và Hướng Vinh Tu cùng mấy diễn viên hợp sức dựng lều vô cùng bận rộn.

Chử Hiệt đứng ngoài, nhìn nhìn chung quanh, tầm mắt xuyên qua thảo nguyên cách đó không xa, nhìn đám dê bò kia không rõ đi theo cả đoàn xe từ bao giờ, nhạy bén phát hiện ra, trong đám dê bò ấy còn có mấy động vật kỳ lạ nữa.

(Anh A Đề, những con người này làm gì thế?)

(Chắc là đóng phim)

(Đóng phim sao? Là kịch con người hay phát trên tivi ấy à?)

(Đó không phải là kịch mà là phim truyền hình)

(Người đóng phim đông quá ha, trông bộ dáng thú vị quá ha… Em có thể tới gần quan sát được không?)

(Không được!)

(Nhưng sao A Ngậm lại được vậy?”

(Không thể nào, A Ngậm cũng không thể nào tới gần con người quá, chẳng may bị con người phát hiện ra, cũng không nói chơi được đâu…. Sóng sóng, quay về, không được chạy ra, nếu để họ phát hiện ra thì bắt em đi đó)

Một con bạch lộc trong đám dê bò thò cái sừng hươu của nó ra túm lấy con mèo rừng tò mò nhìn rồi định chuồn lặng lẽ về, đạp một chân lên bụi cỏ, đe dọa (Nếu bị con người phát hiện ra, bọn họ sẽ túm em đi vườn bách thú ngay, ngày nào cũng bắt em biểu diễn, nếu không sẽ không cho em ăn thịt đâu)

Con mèo rừng vẫn chỉ là con con bị dọa thành công, run lên bần bật, kiên quyết không để cho con người phát hiện ra mình.

Nhưng mèo rừng có nghe lời hay không lại là vấn đề.

(Anh A Đề, không hay rồi, Tiểu Tuyết không thấy đâu rồi)

Bạch lộc sợ tới mức run lên, quay đầu nhìn lại, thấy cái con Tiểu Báo Tuyết vốn đang ngửa bốn chân lên nằm trên bụng con dê gặm trái cây kia tự dưng không thấy nữa.

Không thấy đâu nữa!!!!

A Tuyết, mày chạy đâu rồi?!!! Chắc không phải đi tìm những con người này chứ?

Sừng bạch lộc chợt rung lên.

**

Du Lệ vừa thay quần áo xong, cảm giác như ở chân có một thứ đồ lông xù, cô cúi đầu nhìn lại, đúng lúc chạm vào một đôi mắt to tròn ngập nước màu xanh lam.

Thấy cô cuối cùng cũng nhìn mình, chủ đôi mắt lam thò móng vuốt xù lông vẫy vẫy với cô, cất tiếng meo ô một câu như là chào vậy.

Du Lệ, “…..”

Du Lệ nhìn động vật dưới chân chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc,.

Nếu cô nhìn không nhầm thì đây hẳn là một con báo tuyết đi? Hơn nữa còn là một con báo nhỏ mới đẻ nữa.

Sao tự dưng ở đây lại có báo tuyết xuất hiện nhỉ?

Tiểu Báo Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, thấy cô không phản ứng, lại cất tiếng ngao ô một câu với cô, vươn cái móng vuốt xù lên kéo váy cô.

Du Lệ ngồi xổm xuống, thử thò tay ra chỗ nó, Tiểu Báo Tuyết thấy vậy vui lắm đặt cái móng vuốt lên tay cô.

Trên mặt cô lộ ra tươi cười, nói vui vẻ, “Thông minh quá!”

Tiểu Báo Tuyết càng cao hứng, ưỡn ngực, nó chính là một con báo tuyết thông minh mà.

“Em từ đâu tới vậy? Sao tự dưng lại ở chỗ này thế?” Du Lệ thấy nó rất ngoan, nên thò tay bế nó lên.

Tiểu Báo Tuyết quả nhiên không công kích, ngoan ngoãn mặc cô ôm, đôi mắt xanh lam cứ nhìn mặt cô mãi, nhìn đến không chớp mắt, nhìn đến mức khiến Du Lệ thấy buồn cười, cứ cảm thấy như đang giở vờ nghiêm túc vậy.

Du Lệ xoa xoa đầu nó, ôm tiểu Báo Tuyết ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng thay quần áo, trợ lý Trịnh đã tới đón, thấy Tiểu Báo Tuyết trong lòng cô, giật mình hỏi, ‘Chị Du, con mèo này từ đâu tới vậy ạ?”

Một đôi móng vuốt mềm mại đặt lên cánh tay Du Lệ, Tiểu Báo Tuyết nghiêng đầu nhìn cô nàng, rồi cất tiếng ngao ô một cái.

Nó là báo tuyết, không phải là mèo!

Du Lệ cười bảo, “Em không nhìn ra được à? Nó không phải là mèo, mà là báo tuyết, chắc là chạy từ chỗ gần đây tới”

Nhân viên công tác lúc nghe thấy bảo có một con báo tuyết thì chạy tới, đồng loạt nhìn, thấy báo tuyết ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lòng Du Lệ, đều lộ ra tia kinh ngạc hâm mộ.

“Hóa ra đây là Báo Tuyết à, trông rất giống mèo đó”

“Đây vẫn là con con, giờ cũng chưa rõ lắm, sau này lớn lên sẽ khác hẳn mèo ngay”

“Nó từ đâu tới vậy? Báo Tuyết là động vật cấp quốc gia cần được bảo vệ đó”



Cả đám vây quanh báo tuyết nói sôi nổi ồn ào, hai mắt sáng rực nhìn con báo tuyết.

Tiểu Báo Tuyết cũng không sợ, nằm cuộn tròn trong lòng Du Lệ, cái móng vuốt lông xù ấy cứ đặt lên cánh tay cô, mỗi một người nói chuyện, nó đều nhìn chăm chú, đôi mắt màu lam to tròn trong veo, ai nhìn cũng thấy mềm lòng.

Đây quả thật chỉ là một con vật nhỏ ngốc nghếch thôi.

Nhóm phụ nữ thì đều bị nó thu hút cả, suýt nữa định thò tay ra sờ, đây là con báo tuyết hoang dã đó.

Trên bầu trời, một bóng màu vàng vút qua, phát ra tiếng kêu lảnh lót vang trời.

Mãi đến khi đạo diễn Chung đi tới, đám đông vây quanh báo tuyết mới lưu luyến tránh ra.

Đạo diễn Chung nhìn thấy con báo tuyết đó, thật ra chẳng nghĩ gì cả, cứ tưởng loại động vật hoang dã gần đó chạy tới, nên định bảo mọi người thả nó ra.

Chử Hiệt đi tới, thò tay xách con báo tuyết kia lên, nói với đạo diễn Chung, “Giao cho tôi đi”

Đạo diễn Chung nghe xong, giao luôn việc này cho anh, rồi lại cầm loa tiếp tục bận rộn chỉ đạo.

Du Lệ nhìn con báo tuyết ngoan ngoãn trong tay Chử Hiệt, bất giác nghĩ tới Tiểu Hắc Cầu, cảm thấy sinh vật lông xù thế này quá đáng yêu, dặn dò bảo, “Sau khi anh thả nó đi, để ý xem quanh đó có kẻ đi săn không nhé, đừng để nó bị thương”

Cô cứ cảm thấy động vật hoang dã không phải tự dưng vô cớ chạy tới nơi con người sinh hoạt, lo lắng không rõ có phải ở gần đó có kẻ đi săn trộm không nữa.

Chử Hiệt ừm một câu, để cô yên tâm đi đóng phim, anh sẽ để ý.

Đợi khi Du Lệ rời đi rồi, Chử Hiệt cúi đầu nhìn Tiểu Báo Tuyết trong tay.

Cả người Báo tuyết treo lơ lửng giữa không trung, đôi mắt màu lam to tròn vô tội nhìn anh, cất tiếng cao ngao ô với anh.

Chử tiên sinh hỏi rất nghiêm túc, “Lúc nãy mày chạy vào phòng diễn viên thay đồ, nhìn thấy gì rồi?”

“Ngao ô” Báo Tuyết vô tội kêu lên một tiếng.

Mặt Chử tiên sinh lạnh tanh nhìn nó, khóe mắt lóe lên khối động ở cách đó không xa, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó xách tiểu Báo Tuyết đi tới.

**

Con bạch lộc, mèo rừng và kim điêu ngồi trong bụi cỏ, nhìn đám người ở xa chằm chằm, hạ giọng thương lượng xem làm cách nào lấy được Tiểu Báo Tuyết từ trong tay đám người mang đi, bạch lộc và kim đều đều có chủ ý, chủ ý mỗi người đều phải nói rõ lên.

Hai móng vuốt mèo rừng khoanh trước ngực, nhìn hai đại ca đang làm loạn, mở miệng bảo, (Anh A Đề, A Điêu, hai anh…)

(Trẻ con đừng lắm chuyện, để các anh thương lượng bàn bạc đã)

(Nhưng mà…)

(Ngoan, đi chơi chỗ khác đi)

(…)

Mèo rừng trầm mặc một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhảy lên, vung móng vuốt cào tới kim điêu, tiếp đó lại cắn một ngụm lên mông bạch lộc.

Hai con vật không ngờ bị nó công kích, miệng kim điêu đột nhiên không kịp để phòng đã bị móng  vuốt cào cho, lông đều rụng.

Bạch lộc thì thảm hơn nhiều, cái mông tròn của nó bị cắn một miếng, đau đến mức nhảy vọt lên.

Hai con động vật đau nhào tới con gấu con kia, tẩn nó một trận.

(Thằng nhóc chết tiệt, ai dạy mày dám mở miệng ra là cắn thế hả?)

(Cũng không được phép thò móng ra cào)

Mèo rừng bị đánh tơi bời chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu, (Vừa rồi em muốn nói cho các anh biết, Tiểu Tuyết đã được người ta mang tới rồi, các anh chẳng thèm nghe em nói. Các anh xem, có người đã đưa nó về rồi này!)

Trong nháy mắt hai con động vật cứng đờ đứng ở đó.

Chúng cứng đờ xoay người, nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa đang xách Tiểu Báo Tuyết mặt lạnh nhìn chúng.

Mèo rừng liếm miệng, nói nhỏ (Anh A Đề, A Điêu à, vừa rồi em có nhắc các anh rồi, nhưng các anh không nghe em nói gì hết đó)

Bạch lộc và Kim điều không nói lại nó nữa, vì hiện giờ chúng đã không thèm để ý tới nó, mà cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông xuất hiện, trong lòng nghĩ nhanh: Là cùng liên thủ đánh nam nhân này, để anh ta quên cảnh này đi; hay giả vờ như không có chuyện gì, để anh ta cứ tưởng chúng chỉ là một đám động vật bình thường, thỉnh thoảng tụ lại với nhau thôi.

Chưa đợi con bạch lộc và kim điêu có chủ ý gì, đã nghe thấy người đàn ông kia bảo, ‘Con báo tuyết này là của các ngươi à?”

Ba con động vật vô tội vạ nhìn anh, ra vẻ chúng chỉ là động vật bình thường thôi, nghe chẳng hiểu con người nói gì đâu.

Chử Hiệt cũng không thèm để ý, nói tiếp, “Vừa rồi nó vào phòng thay quần áo, nhìn vợ ta thay quần áo, ta cảm thấy cần phải truy cứu trách nhiệm của nó”

Bạch lộc và Kim điêu kinh hãi, bật thốt lên, (Nó vẫn là đứa bé mà!)

“Trẻ con cũng không được, trẻ con không được lấy cớ nhìn lén phụ nữ thay quần áo! Người phụ trách các ngươi là ai hả?”

Nghe thấy lời này, bạch lộc và kim điêu biết hôm nay không ổn rồi, hai con liếc nhìn nhau, sau đó cùng bộc phát, nhào tới Chử Hiệt.

Mèo rừng, “….”

Mèo rừng ngây ra, hét lên (Anh A Đề, A Điêu, các anh chẳng phải nói dĩ hòa vi quý sao? Vì sao lại đánh nhau chứ? Nhạc Chính Vương mà biết các anh đánh nhau với con người sẽ mất hứng đó)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.