Du Lệ thấy Tuyết Lang lâu không động tĩnh, lập tức thấy sốt ruột, vội vàng tìm nó khắp nơi.
Chỉ là do ban đêm Ma Cảnh thật quá tối đen, với thị giác con người mà nói thì vốn chẳng nhìn rõ được hoàn cảnh chung quanh.
Có lẽ do thấy bộ dáng quá bất an của cô mà khiến người khác mềm lòng, rốt cuộc Ma tộc đang tức giận lập tức đỡ dần, nói, “Nhạc Chính Tước tới rồi, em đừng có lo”
Còn cái con Tuyết lang kia, dưới ánh mắt áp bức của Ma tộc, chỉ đành chậm rãi bò tới, vô cùng miễn cưỡng.
Nó hơi sợ con ma này, rõ ràng mấy ngày trước lúc gặp ở trong núi, vẫn là con người, mà sao mới chỉ có vài ngày đã biến thành Ma tộc rồi. Hơn nữa hơi thở trên người anh ta còn khủng bố hơn cả Nhạc Chính Vương nữa kìa.
Tuy đôi mắt Du Lệ nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy hình dáng Tuyết Lang, thấy nó không sao, lập tức vui hẳn lên, thả lỏng người ra, cơ bắp gần như mệt mỏi kêu gào, cả người suýt nữa thì ngã rụp xuống.
Chử Hiệt vẫn ôm chặt tay bên hông cô, tiện bế cô lên bước chân hướng về phía trước.
Tuyết Lang vẫy vẫy đuôi đi theo sau, duy trì một quãng, đỡ khiến cho Ma Tộc đi đằng trước ngứa mắt.
Du Lệ dựa vào trong lòng Chử Hiệt, vẫn nghe thấy động tĩnh từ xa, ở đó những ma thú phát cuồng ấy vẫn cứ chạy ào ào về phía bờ biển, đi qua đâu thì ở đó núi lở biển lở rung vang ầm ầm, đã phá hủy không biết bao nhiêu đồ vật.
Điều này khiến cô ý thức rõ được rằng hiện giờ họ đã thoát khỏi những ma thú điên cuồng đó.
Đột nhiên Tuyết Lang gào lên ngao ô một tiếng, âm thanh ngập tràn vui sướng.
Tiếp theo lại nghe thấy một giọng nói chẳng đứng đắn chút nào, ‘Ồ, xem ra hai người không sao rồi”
Bốn vó Tuyết Lang chạy thẳng tới trước Nhạc Chính Tước, một đầu đụng vào người anh ta, kêu ngao ô liên tục, cứ như kêu làm nũng với Du Lệ ngày thường vậy, mềm não ruột, thấy rõ là đang tìm kiếm an ủi.
Nhạc Chính Tước vỗ vỗ đầu nó, nói ngoài miệng, “Đi đi đi, cả người toàn máu, đừng có cọ lên người ông đây…. Cậu ta không chết được, yên tâm đi”
An ủi xong Tuyết Lang đau lòng, Nhạc Chính Tước nhìn về phía Chử Hiệt, thấy Du Lệ trong lòng anh, cất giọng hơi cười, “Xem ra tiểu thư Du không sao rồi”
Du Lệ nghe thấy giọng anh ta, trong lòng vô cùng vui sướng, bất kể Nhạc Chính Tước hay Chử Hiệt, họ xuất hiện là an toàn rồi.
“Tôi không sao, để các anh lo rồi’ Ngừng chút, cô lại bảo, “Nhạc Chính tiên sinh, Vân Thố không sao chứ?”
“Bị thương chút, không chết được”
Nghe thấy giọng thờ ơ của anh ta, Du Lệ trầm mặc, chắc trong mắt yêu, chỉ cần không chết thì chẳng là chuyện gì to tát cả.
Nhạc Chính Tước đi lòng vòng trước mặt họ, thấy họ không sao để Tuyết Lang đi theo nhóm Chử Hiệt rời đi.
Du Lệ ngáp một cái, cố nén cơn mệt mỏi và buồn ngủ, hỏi Chử Hiệt, “Các anh vào Ma Cảnh lúc nào thế? Đúng rồi, cái Ma Cảnh này tên gì vậy?”
Chử Hiệt chẳng thèm nói, ôm cô yên lặng đi xuyên qua núi.
Du Lệ cứ tưởng anh nghe không rõ, lại hỏi hàm hồ một lần nữa.
“Hôm qua, Lôi Nạp Đa Nhĩ”
Nghe thấy anh trả lời ngắn gọn, trong lòng Du Lệ tính toán, họ đến cái Ma Cảnh tên Lôi Nạp Đa Nhĩ được ba ngày, còn Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước thì hôm qua mới đi vào, thời gian kém hai ngày, cũng không biết thời gian ở Ma Cảnh với hiện thực thế nào, hay lúc Chử Hiệt phát hiện ra họ mất tích, mới tốn chút thời gian tìm tới đây.
Cô còn định hỏi tiếp nhưng mí mắt thực sự mở không nổi, nói hàm hồ lầu bầu một câu rồi không chịu nổi cơn buồn ngủ cuối cùng nằm ngủ luôn trong lòng anh.
**
Lúc Du Lệ tỉnh lại lần nữa thì đã nằm thoải mái trên chiếc giường Châu Âu rộng lớn, màn rèm màu đỏ buông từ trên xuống, dùng dây màu vàng buộc lại, quay đầu là thấy cửa sổ ở trên vách tường đá màu đen không xa, cửa sổ mở, có thể thấy bầu trời đỏ sậm bên ngoài, cùng hoàng hôn màu cam hồng tận núi rừng xa xa.
Cô yên tĩnh nhìn một lát, thấy đây là một căn phòng rất rộng, bố trí hơi giống lâu đài ở A Trát Bỉ Đặc, nhưng không xa hoa bằng A Trát Bỉ Đặc, rõ ràng chủ nhân lâu đài này không giàu bằng thành chủ A Trát Bỉ Đặc.
Trong phòng ngoài cô ra thì không còn ai khác.
Du Lệ thử đứng dậy, cả người đau ê ẩm, chẳng khác người thường tự dưng chạy 800 mét để lại di chứng vậy, suýt nữa thì lật ngã trên giường.
Tình hình còn ổn hơn so với trong tưởng tượng nhiều.
Du Lệ ngẫm nghĩ, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên người mặc một chiếc váy ngủ viền ren đỏ rực, rất có phong cách Ma tộc, lấy màu đỏ là chủ đạo. Giơ tay lên nhìn, tay áo ngủ rủ xuống, lộ ra đoạn tay được băng bó.
Cả người khô mát, tóc cũng mềm mại chảy xuống bên má, không ướt sũng máu nhớp nháp ghê tởm như tối qua nữa, có mấy chỗ vết thương bị cào xước trong lúc chạy trốn đã được xử lý, không cần nhìn cũng biết là ai đã xử lý giúp cô.
Du Lệ khẽ nhếch miệng cười, nâng chân tay bủn rủn định xuống giường.
Vừa túm giường cố đứng dậy, đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Du Lệ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Chử Hiệt bưng khay xuất hiện ở cửa, anh tiện tay đóng cửa lại, chậm rãi đi tới cô, thần sắc trên mặt rất lạnh.
Du Lệ mỏi mắt nhìn anh, thấy anh đặt khay lên bàn trà, sau đó đi tới, chẳng nói câu nào bế cô lên, ôm tới ngồi trên sofa, rồi mang nước trong phòng vệ sinh tới cho cô rửa mặt.
Trong lúc đó anh chẳng nói câu gì.
Du Lệ kinh ngạc và hơi chột dạ, hỏi nhỏ, “Chử Hiệt, em ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày”
Nghe thấy anh còn đáp lại, chắc không giận nghiêm trọng lắm đâu nhỉ, Du Lệ lập tức yên tâm, hơn nữa bụng còn réo vang, đói đến không nghĩ ra, lúc Chử Hiệt rót một ly nước màu hồng đưa qua, cô vội vã uống.
Nói thật ngoài cái thứ nước uống màu hồng ấy ra, mùi vị cũng không tồi, còn bánh mì này thì lại quá chán, chẳng bằng quả sóng bà của A Trát Bỉ Đặc được.
Xem ra không phải Ma Cảnh nào cũng có ẩm thực phong phú thần kỳ như ở A Trát Bỉ Đặc.
Nhưng lúc ăn một miếng cá nướng Du Lệ lại bỏ ngay suy đoán này đi.
Cá này không rõ là cá gì, nhưng ăn ngon quá, nướng vừa vàng và giòn, bên trên rót nước xốt, cắn một miếng mà nước tương và thịt cá trắng như tuyết quyện vào nhau tạo ra mùi vị ngon tuyệt, khiến người ta không nhịn được lại muốn ăn tiếp, cứ ăn mãi đến không ngừng được.
Cuối cùng Du Lệ cũng ăn no căng.
Tuy ăn no căng rồi nhưng do Chử tiên sinh mang đồ ăn tới nhiều quá, vốn không ăn nổi nữa. Đặc biệt là cái rổ cá nướng kia, mỗi một miếng to bằng bàn tay đàn ông, xếp thành lớp chỉnh tề ở đó, chỉ có một nửa mà đã nhìn mê rồi, tiếc là khối lượng dạ dày chỉ có vậy, có muốn ăn nữa cũng ăn không nổi.
Du Lệ liếm liếm miệng, sau khi ăn no cuối cùng cũng có tâm tư đi trấn an Chử tiên sinh.
Cô ngoan ngoãn hỏi, “Anh vẫn còn giận à?”
Chử Hiệt lườm cô một cái, rồi dọn dẹp mọi đồ ăn chưa hết trên bàn. Đây là ý vẫn còn tức giận đó.
Du Lệ hơi ngạc nhiên, từ lúc quen nhau đến giờ, cô phát hiện ra, tính cách Chử Hiệt quá ư lạnh nhạt, chuyện chẳng liên quan đến mình thì hờ hững, cảm xúc bình thản đến bủn xỉn. Đại khái cô là người duy nhất anh dùng sự dịu dàng để đối đãi, có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc ngầm trong anh.
Trước giờ cô chưa từng thấy anh tức giận như thế.
Tối qua tức đến hộc máu, tuy làm cô hoảng sợ nhưng lại không biết sợ thế nào. Có lẽ mặc kệ anh tức giận thế nào, anh cũng không vứt cô lại, thậm chí lúc cô mệt mỏi ngủ mất, còn giúp cô tắm rửa sạch vết máu trên người, miệng vết thương cũng xử lý cẩn thận, sao còn sợ hãi gì nữa chứ?
Du Lệ giữ chặt tay anh, vẻ mặt đầy thành khẩn, “Chử tiên sinh, anh đừng giận nữa mà! Lúc ấy em không phải cố ý, thật sự là hết sức rồi, mới bị ngã như thế”
Chuyện này Chử Hiết dĩ nhiên biết.
Cảnh lúc ấy lúc mới nhìn thì cứ tưởng cô cố ý để làm thế để Thương Mộc Quyết trở lại cứu Vân Thố nên mới nhảy xuống, sau đó mới phát hiện ra cô đã không còn sức ôm lấy Thương Mộc Quyết nữa, suýt nữa thì ngã xuống. Giờ nghĩ lại lòng vẫn thấy sợ.
Cô không phải là những phi nhân loại đó, chỉ là một người bình thường, chỉ ngã nhẹ một cái thôi cũng có thể ngã nặng hay nhẹ, chưa cần nói là ngã xuống lúc Tuyết Lang đang chạy với tốc độ cực nhanh, chỉ bất cẩn một cái, sẽ ngã gãy cổ ngay, trên thế giới này làm gì còn cái người tên Du Lệ nữa.
Chử Hiệt không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng, sức quá lớn suýt nữa thì ôm gãy cả eo của cô.
Du Lệ thầm kêu khổ, cố gắng nhịn xuống. Người đàn ông này hình như đang sợ hãi.
Một lúc sau, cô cười khổ bảo, “Chồng à, anh ôm em chặt quá, em thấy hơi đau, có thể thả lỏng ra chút được không?”
Cái từ “chồng à” này quả thật mê đến chết người, Chử tiên sinh nghe thấy động tác như đứng lại, đầu cũng hơi ngây ra, vội vàng thả lỏng sức lực, nhưng vẫn ôm chặt người ta vào lòng, cứ như làm vậy mới yên tâm vậy.
Du Lệ nhân cơ hội nói mấy câu, lúc Chử tiên sinh có thái độ mềm xuống lại thò gần hôn anh mấy cái, rồi liếc trộm nhìn anh.
Mãi cho đến khi sự lạnh lẽo trên mặt Chử Hiệt lui đi, lại khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có, rốt cuộc Du Lệ cũng thở phào. Thật tốt quá, cuối cùng hết giận rồi!
Chử tiên sinh cũng đưa ra quyết định, sau này vẫn nên buộc chặt cô bên mình là an toàn nhất, chẳng tin những giống đực khác được. Đến mức mà căn nguyên dẫn tới tất cả chuyện này là công tước quỷ hút máu Thiết Tư Đặc, Chử tiên sinh quyết định về sẽ bóp chết gã.
Nếu không vì bắt giữ gã thì cũng không để Du Lệ lại.
Sau khi trấn an xong Chử tiên sinh, Du Lệ định hỏi thăm tình hình nhóm Vân Thố, thì ngoài cửa có tiếng cào vang lên, còn có tiếng Tuyết Lang kêu ngao ô ngao ô nữa.
Ngồi xổm trước cửa là một con Tuyết Lang rất lớn.
Toàn thân con Tuyết Lang này là một bộ lông màu trắng sạch sẽ, mát mẻ, không có vết máu, nhưng Du Lệ lại nhanh phát hiện ra, chân trái trước của nó có một vết thương dữ tợn, chỉ do lông xù che lại, nên nếu không quan sát thật kỹ thì vốn không nhìn ra được.
Du Lệ lập tức đau lòng hỏi, “Thương Mộc Quyết, miệng vết thương của em có đau không?”
Tuyết Lang lắc đầu, cất tiếng ngao ô với cô, chạy lòng vòng trước mặt cô mấy cái
ra vẻ không quan trọng.
“Vân Thố đâu rồi?”
Tuyết Lang kêu ngao ô một câu. Du Lệ tỏ vẻ chẳng hiểu thú ngữ, đành nhìn về phía Chử tiên sinh xin giúp đỡ
Du Lệ hơi lo, tối qua nếu không có Vân Thố đi mở đường trước, chỉ sợ cô và Thương Mộc Quyết không qua nổi, tuy trên người cô bị thương nhưng chỉ là chút trầy da xước thịt, không nặng lắm.
So với vết thương của Vân Thố hẳn là nặng nhất, tối qua do quá tối, chỉ mải chạy trốn, chưa kịp nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại chỉ sợ vết thương ấy rất nặng, nếu không hiện giờ cũng không nghỉ ngơi trong phòng. Du Lệ quyết định đi thăm Vân Thố.