Mê Mẩn Vì Em

Chương 143



Phòng Vân Thố ở cách đây cũng không xa. Ra khỏi cửa, bên ngoài là một hành lang yên tĩnh, trên nền lát gạch vuông màu đen, vách tường đen, khiến người ta thấy rất áp lực.

Du Lệ cảm giác cái lâu đài Ma Cảnh Lôi Nạp Đa Nhĩ này màu sắc không đẹp cho lắm.

Tuyết Lang đi trước dẫn đường, đi tới gian phòng cuối liền dừng lại, dùng móng cào cào cửa một cái, sau đó thò tay đẩy cửa ra, nhìn Du Lệ như là mời họ vào vậy.

Du Lệ cong môi cười, cũng không bạo gan đi vào mà đứng cạnh cửa, dùng tay gõ cửa.

“Mời vào” Tiếng Vân Thố vang lên từ bên trong.

Lúc này Du Lệ mới kéo Chử tiên sinh mặt lạnh tanh đi vào.

Sau khi họ vào, đầu tiên là nhìn thấy Nhạc Chính Tước thả đôi chân dài, ngồi thong dong ở trước giường, tiếp đó là Vân Thố nằm trên giường, anh ta dựa người vào đầu giường, sắc mặt hơi tái, nửa người chỉ khoác một cái áo lỏng, lộ ra bộ ngực rắn chắc, trên ngực có băng một lớp vải, bên trên còn thấm máu đỏ.

Lúc nhìn thấy cô, sắc mặt Vân Thố hơi cứng đờ, ngồi im ở đó không phản ứng gì.

Du Lệ đầu tiên là chào với Nhạc Chính Tước trước, rồi mới quan tâm hỏi, “Vân Thố, vết thương anh sao rồi? Đã đỡ chưa?”

Vân Thố cứ ngây ra nhìn cô, cả người cứng đờ ở đó, khuôn mặt quen căng cứng, khiến cho người ta có cảm giác là một nam tử hán kiên nghị không sợ gì cả. Nhưng chỉ có mình Nhạc Chính Tước và Tuyết Lang thì biết rõ, bộ dạng này của anh ta đang thể hiện khẩn trương, càng khẩn trương, thần sắc càng lạnh, người không hiểu rõ còn tưởng anh ta là một người quá cứng rắn, trấn giữ được cục diện.

Nhạc Chính Tước không kìm được phì cười chậm rãi nói, “Tiểu thư Du tới thăm Vân Thố đó à?”

Du Lệ vâng một câu, nói rất cảm kích, “Mấy ngày này, ít nhiều cũng có Vân Thố và Thương Mộc Quyết chăm sóc cho tôi, nếu không có họ, tôi cũng không thể bình yên mà đứng ở đây được”

Tuyết Lang lại kêu ngao ô một câu với cô, muốn tới cọ chân nữ thần như cũ, nửa ngây ngốc. Nhưng còn chưa làm gì thì Ma tộc mặt lạnh đứng bên đã lườm qua.

Tuyết Lang kêu ngao ô nhỏ hơn, ngoan ngoãn đặt hai móng ra trước, thể hiện vẻ nông dân kinh điển, vô tội nhìn anh.

Nhạc Chính Tước nhìn thoáng qua Tuyết Lang rất biết điều, thấy đứa bé này cũng không ngốc, cười bảo, “Cô không cần cảm tạ chúng nó lắm đâu, nếu không phải do Thương Mộc Quyết, cô cũng không bị hại rơi xuống khe hẹp. Họ phải chăm sóc cho cô là đúng”

Thương Mộc Quyết cúi đầu, chột dạ kêu ô một câu, nó không phải cố ý mà, tất là là do chân trượt mà thôi.

“Hơn nữa—–“ Nhạc Chính Tước xoa cằm nói, “’Nếu không có cô, tôi cũng không biết thì ra trong núi còn có một thông đạo đi Ma Cảnh nữa, vẫn phải cảm ơn cô đó. Thêm vào, dù không có họ, cô cũng không có chuyện gì cả”

Du Lệ hơi mờ mịt, do dự hỏi, “Nhạc Chính tiên sinh, ý anh là…”

Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm nhìn Chử Hiệt một cái, thấy thần sắc anh thản nhiên lãnh đạm đứng ở đó, cứ như không có chuyện lúc vừa trở lại lâu đài, tức nổ mà hành hung chủ nhân Lôi Nạp Đa Nhĩ một trận, bộ dạng cao ngạo lãnh đạm, bất giác phì cười, bảo, “Không sao, Tiểu Vân Thố, nữ thần của cậu tới thăm cậu, cậu không nói nửa câu nào à?”

Nữ thần ư? Thần sắc Du Lệ kỳ lạ nhìn vẻ mặt lãnh khốc căng cứng của Vân Thố, thực sự nhìn không ra đây là fan hâm mộ của mình.

Vân Thố vẫn im lặng.

Thực tế anh ta lúc này đang rất hồi hộp, nữ thần thế mà lại tự mình tới đây thăm anh ta, với fan hâm mộ mà nói, quả thật như đang nằm mơ, kích động đến mức sắp ngất đi rồi sao? Tuy bảo mấy ngày nay, hành động cùng nữ thần, đã khiến anh ta thấy vô cùng thỏa mãn rồi, nhưng nữ thần quan tâm anh ta như thế vẫn khiến anh ta hạnh phúc đến choáng váng.

Chỉ là hiện giờ anh ta quần áo lộn xộn, còn lệch một vạt sang bên, nữ thần nhìn thấy không rõ có coi anh ta là kẻ lưu manh không nhỉ?

Nếu biết nữ thần tới đây, anh ta nhất định phải mặc cho quần đẹp mới được! Anh ta cũng không phải là Nhạc Chính Vương, là một con yêu chính trực, tuyệt đối không thể thể hiện vẻ lưu manh trước mặt nữ thần được…. Nhưng nếu anh ta làm trò kéo quần áo trước mặt nữ thần, vậy có phải là quá rõ ràng không…

Cuối cùng vẫn là Nhạc Chính Tước thấy anh ta quá ngốc, vỗ bộp một cái tới khiến anh ta tỉnh lại.

Du Lệ nói ngay, “Nhạc Chính tiên sinh, nhẹ chút”

‘Không sao, da cậu ta dày lắm” Nhạc Chính Tước thờ ơ.

Du Lệ, “…” Đều chảy máu cả, da có dày cũng bị thương nữa mà.

Vân Thố ho khẽ một cái, cố sức nói bình thản, “Tiểu thư Du không cần nghĩ nhiều, chăm sóc cho cô là trách nhiệm của chúng ta mà”

“Trách nhiệm của yêu các anh mạnh nhể” Chử Hiệt mở lời, giọng rất lạnh nhạt.

Nhạc Chính Tước cười với anh, hai chân bắt chéo, da mặt dày nhận khích lệ của anh, “Hết cách thôi, Hán tử Đại Tây Bắc chúng tôi chính là cần có trách nhiệm như thế”

Chử tiên sinh không phải khen anh ta thật đâu!

Nhưng thấy Vân Thố và Tuyết Lang cũng gật đầu theo, họ đã sớm quen với da mặt dày của Nhạc Chính Tước rồi, lăn lộn nhiều năm với anh ta như thế, cũng học được chút phẩm đức tốt đẹp da mặt dày này.

Tiếp đó, Nhạc Chính Tước gọi mọt người hầu Ma tộc tới, bảo hắn đi chuẩn bị ít thức ăn mang lại đây.

Nghe anh ta dùng ma ngữ thành thạo sai bảo, trên mặt Du Lệ lộ ra tia kinh ngạc, không kìm được bảo, ‘Nhạc Chính tiên sinh nói được ma ngữ sao?”

Nhạc Chính Tước, “Vừa học được, tôi nói không sai chứ?”

Du Lệ, “….. Tạm được”

Trong lòng hơi bối rối, điều này khiến cô nhớ tới lúc trước cô vừa tới Egani, Chử Hiệt rõ ràng biết nói ma ngữ, mà lại vừa mới học cùng cô. Lúc ấy cô vô cùng đơn thuần mà, thế mà lại tin anh như tin tà vậy. Giờ lại có con yêu trước mặt cô nói dõng dạc rằng, ma ngữ này là anh ta vừa học xong, nói vô cùng lưu loát, cô cũng không muốn tin đó là phi nhân loại.

Nhạc Chính Tước cũng không quan tâm cô có tin không, đợi người hầu mang thức ăn tới, dẫn họ tới chiếc ghế sofa gần cửa sổ.

Sau khi người hầu mang đồ tới, chưa rời đi, mà cẩn thận nói câu gì đó với Nhạc Chính Tước, thái độ vô cùng cung kính.

Du Lệ liếc nhìn, thấy người hầu đó cung kính đến nghi ngờ.

Nhạc Chính Tước phất tay cho người hầu đó lui đi.

Vân Thố cẩn thận quấn lại vải trước ngực và sửa lại quần áo, sợ thất thố trước mặt nữ thần, thấy không sao mới nói, “Lão đại, những Ma tộc đó gọi ngài đi làm gì ạ?”

Nhạc Chính Tước ngồi xuống đàng hoàng xuống, gắp một miếng cá khô ném vào miệng, vừa nhai vừa bảo, “Còn có chuyện gì nữa hả? Bảo ta đi xử lý chuyện thú triều tối qua đó”

“Tên địch gì đó không thể xử lý được sao?”

“Hắn à…” Nhạc Chính Tước nhìn Chử Hiệt một cái, vui vẻ chỉ vào anh bảo, “Tối qua Địch Mạn Nhân bị anh ấy tẩn cho một trận, giờ đang nằm trên giường, có xuống được đâu”

Trong nháy mắt, mọi người đều tập trung nhìn vào Chử Hiệt.

Chử Hiệt gắp một miếng cá khô cho Du Lệ đáp lạnh nhạt, “Giờ anh mới là chủ nhân của Lôi Nạp Đa Nhĩ, chuyện này anh đi xử lý là đúng”

Nghe thấy vậy Du Lệ lại ngây ra, không kìm được nhìn về Nhạc Chính Tước.

Vân Thố và Tuyết Lang cũng phản ứng rất lạnh nhạt, rõ ràng đã biết chuyện này từ lâu.

Nhạc Chính Tước chẳng thèm để ý nói, “Nào có ai làm lão đại lại tự mình đi làm thế đâu? Ta giữ Địch Mạn Nhân lại cũng là để gã làm công cho ta, đợi sau này tìm được cấp dưới thích hợp mới thay hắn”

Tuyết Lang lập tức kêu ngao ô lên.

Nhạc Chính Tước đuổi nó đi, “Đi đi đi, còn chưa hóa hình, đã nghĩ tới làm thành chủ Lôi Nạp Đa Nhĩ rồi! Cũng không nhìn phẩm cách của mày xem, tiểu Vân Thố đảm đương thành chủ vẫn còn tạm. Muốn làm thành chủ, thì nhanh hóa hình cho ông đây xem”

Tuyết Lang lại ngao ô một câu, không để ý đến anh ta nói, đợi huynh trưởng nó trở thành thành chủ thành Lôi Nạp Đa Nhĩ, vậy chẳng phải nó nghĩ đến chơi ở chỗ này dễ như không rồi sao?

Du Lệ cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra Nhạc Chính Vương thế mà đánh bại chủ nhân Địch Mạn Nhân, sau đó bản thân biến thành chủ nhân mới của Lôi Nạp Đa Nhĩ, lâu đài Ma tộc hiện giờ đều nghe theo chủ là anh ta, nghe theo mệnh lệnh của anh ta, còn thành chủ trước kia giờ vẫn nằm thẳng đơ trên giường kìa.

Cuối cũng sau khi hiểu rõ tình hình hiện nay, Du Lệ bị động tác thản nhiên của Nhạc Chính Vương vùng Tây Bắc làm cho kinh ngạc ngây người.

Hóa ra yêu cũng có thể chiếm được Ma Cảnh!

Lại còn tự nhiên bá chiếm luôn cả tài nguyên Ma Cảnh nữa.

Bất giác, Du Lệ cũng không biết Địch Mạn Nhân gì đó đáng thương hay là kinh ngạc cho Nhạc Chính Vương thuộc phái hành động nữa, cả Ma Cảnh cũng bị anh ta chiếm là vua rồi.

Tuy Ma Cảnh không phải là thế giới hiện thực, nhưng cũng là một bảo tàng đầy tài nguyên phong phú, đặc biệt là hải dương và hải đảo của Lôi Nạp Đa Nhĩ, dù là cái nơi không có tài nguyên cho lắm nhưng mang tới thế giới loài người thì hẳn là nửa quả đất giàu có.

Sau khi tính toán ra gia cảnh nhà Nhạc Chính Tước xong, Du Lệ thấy xít xoa.

Người hầu mang tới đều chủ yếu là cá, cá khô nhỏ giòn ăn giòn tan, chỉ ăn một cái, càng ăn càng thơm, đặc sắc, có thể trở thành đồ ăn vặt được. Còn có một số ít đồ vật là quả hạch, Tuyết Lang rất thích, hai móng bẻ hai bên, gỡ quả hạch ném vào mồm, nhai mấy cái rồi phun vỏ ra ngoài.

Du Lệ thấy nó thích, để riêng một đĩa trước mặt nó, sau đó lấy một quả cho nó.

Tuyết Lang vui lắm, cứ kêu ngao ô với cô, há mồm đợi nữ thần bón cho nó.

Du Lệ cũng không quên mục đích của mình, là tới thăm Vân Thố bị thương, cũng không vì bộ dáng lãnh khốc của anh ta mà bỏ qua anh ta, cứ dịu dàng hỏi thăm suốt.

Sau khi nói chuyện với Vân Thố xong, rốt cuộc Du Lệ mới khẳng định lời Nhạc Chính Vương nói ra.

Vân Thố đích thật là fan hâm mộ của cô.

Hơn nữa còn là một fan vô cùng trung thành, tất cả các bộ phim, truyền hình cô đóng, và quảng cáo linh tinh gì đó anh ta đều nắm rất rõ, lại còn nói mấy câu quảng cáo đầy thương hiệu của cô ra, thậm chí còn chơi một trò chơi cô tham gia chơi đến cùng nữa…

Có một fan như thế, Du Lệ dĩ nhiên vui lắm, cười bảo, “Nếu anh thích cái bộ giáp thiên khôi ấy, tôi có thể tặng anh một bộ”

Bộ giáp kích thiên khôi là đại diện cho bộ trang phục đỉnh cấp trong trò chơi của Du Lệ.

“Thật sao?” Vân Thố kích động vô cùng, ‘Có mất nhiều tiền không?’

Du Lệ đáp sảng khoái, ‘Không đâu, đây là do thương gia tặng, chỗ tôi còn có mấy bộ nữa đó”

Vân Thố vô cùng cao hứng, nữ thần đối tốt với anh ta quá.

Anh ta hơi ngượng nói, “Thật ra mấy anh em chúng tôi đều là fan của cô…. Đúng rồi, trong núi cũng có một số yêu tốt đều là fan cô cả, nếu họ biết cô cũng vào núi, chắc vui lắm đó…”

Du Lệ mỉm cười lắng nghe, tâm tình hơi cổ quái.

Cô thật không ngờ thì ra fan của mình không những có người, đến yêu cũng có nữa, có phải tương lai fan hâm mộ có cả yêu ma quỷ quái không nhỉ? Nghĩ đến cảnh rầm rộ đó, cô run lẩy bẩy, thấy vẫn nên tính toán, cô không nên tham lam.

Nói hàn huyên với Vân Thố một lát, Du Lệ cũng biết kha khá về đỉnh núi Nhạc Chính Vương…. Không những có fan yêu, tâm tình cũng phức tạp hơn nhiều, không nhịn được quay đầu nhìn về một yêu một ma đang thi ăn cá khô kia.

Họ không nói gì nhưng động tác trên tay thì không ngừng lại, ăn xong rồi, Nhạc Chính Tước lại gọi Ma tộc tới bảo họ đưa cá khô tới tiếp.

Họ là mèo yêu biến thành à? Du Lệ nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi, “Tối qua những ma thú đó là thế nào vậy?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.