Nghe Du Lệ hỏi, Chử tiên sinh và Nhạc Chính Tước cùng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô, trong tay vẫn cầm cá khô nhỏ.
Du Lệ nhìn tới mức khóe mắt giật giật, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bộ dạng một yêu một ma chẳng đáng tin. Nhưng cô vẫn quyết định chọn tin tưởng họ chút, đặc biệt là Nhạc Chính Vương thế mà có thể chạy tới Ma Cảnh chiếm vị trí chủ nhân, thâm ý bên trong tuy cô không rõ nhưng lại biết thân phận Nhạc Chính Vương không đơn giản.
Chử Hiệt vẫn im lặng như trước, chậm rãi dùng khăn lau tay.
Nhạc Chính Tước liếc ngắm Chử Hiệt một cái, thấy anh thờ ơ đành bảo, “Thật ra không có gì, đoán chừng là lực lượng nào đó của Ma Cảnh này khiến chúng mất đi lý trí thôi” Nói xong, Nhạc Chính Tước lại nhìn cô cười, cười tươi rạng rỡ, “Tiểu thư Du đừng để ý, dù sao cũng chẳng có chuyện gì lớn cả”
Du Lệ nhìn anh ta không nói gì.
Chử Hiệt lau khô tay, thò tay kéo Du Lệ lại bảo, “Dẫn em đi dạo lâu đài”
Du Lệ đang có chuyện muốn hỏi anh, vui vẻ đồng ý, nói với Vân Thố, “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, rảnh tôi lại tới thăm anh”
Vân Thố xị mặt, kích động đồng ý, mắt trông mong nhìn nữ thần rời đi, đến mức Ma tộc đi cạnh bị anh ta phớt lờ đi.
Thấy người đi rồi, mà anh ta vẫn cứ nhìn mãi, bộ dáng mong chờ, Nhạc Chính Vương thấy thế thò tay gõ đầu cấp dưới một cái, xì bảo, “Người ta đều có chồng rồi, cậu có thích cũng vô dụng”
Hai mắt Vân Thố nhìn cửa không rời, cũng không quay đầu lại đáp, “Dù nữ thần có kết hôn, cũng là nữ thần! Tôi chỉ là fan hâm mộ của cô ấy thôi, chẳng liên quan gì tới chuyện cố ấy kết hôn cả!’
Nghĩ đến gì đó, Vân Thố nhìn nhìn Nhạc Chính Vương tự dưng thở dài.
Nhạc Chính Tước thấy anh ta than lên thì khó hiểu, “Thế nào? Có ý gì kiến với ông đây hả?”
Vân Thố, “Cũng chẳng có ý kiến gì cả, mà là…. Lão đại anh cũng vô dụng quá, nếu anh cố gắng chút, biết đâu tiểu thư Giang thấy anh không tồi, giới thiệu ngay bạn thân của mình cho anh. Nữ thần đó sẽ là của vùng Tây Bắc chúng tôi rồi”
Trong lòng vẫn thấy năm trước có cơ hội tốt như thế, mà Nhạc Chính Vương lại cứ thế bỏ lỡ thật tiếc hận quá.
Tuyết Lang cũng ngao ô một câu, tỏ vẻ tán đồng ý kiến của huynh trưởng.
Nhạc Chính Tước sách một câu không sao, phất tay cứ như đuổi ruồi vậy, “Đi đi đi, nếu không phải các cậu là đàn con của chồng trước, ông đây đã sớm có vợ từ lâu rồi! Ông đây không vợ, cũng là do đám con chồng trước các cậu liên lụy đó!”
“Ngao ô!”
“Lão đại!”
Vân Thố và Tuyết Lang cùng kháng nghị một lúc, tỏ vẻ không chịu nổi cái úp này.
Chính ngài ấy lạnh thành vậy, không tìm được vợ sao lại trách họ chứ? Tiếc là Nhạc Chính Vương là kẻ mặt dày (Ý là không biết xấu hổ), cứ bảo do họ liên lụy, không phản bác nổi.
Tuyết Lang và Vân Thố đều muốn nghĩ đánh cho anh ta một trận.
Sau khi gặm sạch cá khô nhỏ trên bàn, Nhạc Chính Tước duỗi eo, nói với Tuyết Lang đang gặm quả hạch, “Thương Mộc Quyết lại đây, cùng ta đi tuần tra lâu đài. Sau này mày không phải muốn làm thành chủ đó à? Giờ bắt đầu học tập rồi”
Tuyết Lang ngơ ngác nhìn anh ta, hai móng túm chặt rổ quả hạch không rời, sau đó kêu ngao ô một câu, vẫy đuôi, vui vẻ đi theo Nhạc Chính Tước rời đi.
Vân Thố nhìn người em bị Nhạc Chính Tước lừa đi, hơi mệt mỏi thở dài.
Làm thành chủ làm gì chứ? Đừng có tưởng anh ta không biết, là chủ nhân Ma Cảnh, chỉ có ma tộc mới đảm nhiệm nổi, nếu không thì cũng phải là đại yêu cực lợi hại, không cũng chẳng cách nào ở lại Ma Cảnh.
**
Ma Cảnh Lôi Nạp Đa Nhĩ giống A Trát Bỉ Đặc, đều có một thành phố và cũng chỉ có một chủ nhân.
Nhưng so với rừng rậm rộng lớn của A Trát Bỉ Đặc thì Lôi Nạp Đa Nhĩ là hải dương mêng mông vô bờ, toàn Ma tộc đều ở trên hải đảo duy nhất.
Chử Hiệt nắm tay Du Lệ đi vòng quanh lâu đài, những Ma tộc đi qua thấy họ đều dừng lại cung kính hành lễ.
Du Lệ nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy lâu đài Lôi Nạp Đa Nhĩ có những nơi còn tốt hơn lâu đài A Kỳ Bác Nhĩ Đức, không có những thực vật kỳ lạ. Trong vườn lâu đài đều gieo trồng toàn thực vật nhiệt đới, trong đình viện còn có một hồ nước rất lớn, có gieo ít thực vật thủy sinh, và các loại sinh vật thủy sinh cổ quái hiếm có.
Lúc Du Lệ nhìn thấy quanh một đóa sen đen có một loại cá kỳ lạ, thì bỏ ngay ý nghĩ đó đi.
Thẩm mỹ chủ nhân Lôi Nạp Đa Nhĩ thực ra cũng kỳ lạ, nhìn thì cũng có vẻ chẳng khác gì A Kỳ Bác Nhĩ Đức lắm, chắc đây là thẩm mỹ của Ma tộc rồi.
“Nhạc tiên sinh là chuyện thế nào?’Du Lệ vừa nhìn chằm chằm cá trong ao, vừa hỏi, “Sao tự dưng anh ấy lại biến thành chủ nhân Ma Cảnh thế?”
Chử Hiệt đáp, “Anh ấy có năng lực này, đánh thắng Địch Mạn Nhân, anh ấy chính là chủ nhân mới của Lôi Nạp Đa Nhĩ”
Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh, cười khanh khách, hỏi, “Vậy vì sao là anh ấy? Em không tin anh không đánh thắng cái người tên Địch Mạn Nhân”
Cô dĩ nhiên không phải ghét Nhạc Chính Tước trở thành chủ nhân Lôi Nạp Đa Nhĩ, vì sao không phải là Chử Hiệt gì gì đó chứ. Chỉ thấy hơi kỳ lạ là vì sao Nhạc Chính Tước lại nhảy vào vũng nước đục này, Ma Cảnh vừa tốt nhưng đã quen với người và yêu ở thế giới trời xanh mây trắng của con người rồi, đều không thích màu sắc âm trầm của nó.
Có thể hợp tác với Ma Cảnh, nhưng muốn trở thành chủ nhân…. Du Lệ thật không muốn có ý nghĩ này chút nào.
Tâm tình Chử tiên sinh tự dưng tốt vô cùng, đôi mắt vàng sáng rực rỡ lấp lánh, “Em cảm thấy anh rất lợi hại à?”
“Đương nhiên, anh là chồng em mà”
Nghe thấy cô nói tự nhiên thế, tự dưng Chử Hiệt khom người, để đầu lên vai cô, hai tay ôm eo cô, rầu rĩ bật cười, tiếng cười hơi làm càn lại hơi đắc ý.
Du Lệ bị anh cười đỏ cả mặt, cũng không rõ có phải vì giọng anh quá trầm thấp dễ nghe không, cái giọng trầm thấp từ tính ấy, nghe mà thấy tim đập rất nhanh, chẳng mấy khi mà thấy anh cười thế.
“Nè, đừng ngó lơ như thế”
Chử Hiệt cười một hồi, môi ghé sát tai cô, nhẹ nhàng liếm láp vành tai đáng yêu mềm mại, tà ác làm loạn, chưa đợi cô nổi giận đã bảo, “Anh ấy có quan hệ sâu xa với Lôi Nạp Đa Nhĩ, Lôi Nạp Đa Nhĩ vốn là của anh ấy”
“Gì?” Du Lệ lập tức quên mất vành tai bị cái lưỡi quấy rối, giật mình bảo, “Anh ấy không phải là yêu à?”
“Anh ấy là yêu, nhưng lại có huyết thống Ma tộc, mẹ anh ấy là một Cổ Ma” Chử Hiệt nói nhẹ nhàng, “Mẹ Nhạc Chính Tước vốn là người trấn thủ ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, là Ma tộc trông coi bia Mễ Nại Tư”
Tin tức này lộ ra quá nhiều, Du Lệ bất giác ngây ra.
Mãi lâu sau, cô cũng tiêu hóa xong, than lên vì thân thế chó má của Nhạc Chính Tước, thế mà lại là con của Yêu Ma.
Nghĩ lại cái khuôn mặt con lai xinh đẹp kia của Nhạc Chính Tước có lẽ đã chứng minh huyết thống của anh ta.
Tiếp đó Du Lệ lại nghĩ đến một chuyện, “Chẳng lẽ thú triều tối qua thật là có liên quan tới bia Mễ Nại Tư à?”
Chử Hiệt ừm một cái, thấy cô nhạy bén không ngờ, hai tay ôm eo cô, mặt gác lên vai cô, nhìn ánh hoàng hôn sắp tàn trên mái lâu đài, đôi mắt vàng lập lòe sáng khó hiểu.
Anh cụp mắt xuống, che hết mọi suy nghĩ trong mắt đi.
Được anh khẳng định, trong lòng Du Lệ nói thầm, rốt cuộc bia Mễ Nại Tư này là thứ gì mà có vẻ lợi hại như lần ở A Trát Bỉ Đặc thế, ma tộc làm phản cũng vì bia Mễ Nại Tư, A Kỳ Bác Nhĩ Đức chỉ có thể lo lắng đi tìm Chử Hiệt cứu. Giờ lại là ma thú, cũng do bia Mễ Nại Tư mà khiến cho…
Đột nhiên Du Lệ thấy mình như coi nhẹ điều gì, tự dưng giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Ma Tộc, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt vàng sáng rực rỡ như ánh mặt trời, mang theo chút tà khí nhìn cô, cứ như đang dò hỏi xem cô có chuyện gì.
Du Lệ nhìn anh, nói chậm rãi, “Nửa tháng trước, anh giữ con Báo Tuyết kia thật ra là muốn dụ Nhạc Chính tiên sinh ra phải không?”
Chử Hiệt không nói gì. Đây là ý cam chịu.
Du Lệ lại hỏi, “Anh biết rõ thân phận của Nhạc Chính tiên sinh à?”
“Không biết” Chử Hiệt đáp ngay thẳng, “Em quên rồi à, anh không có ký ức “
Du Lệ cau mày, chẳng lẽ cô đoán sai rồi à?
“Không đúng, anh nhất định biết gì đó, không nói với em được à?” Cô bĩu môi, tới gần anh, mặc anh ôm mình vào lòng, thò tay ôm cổ anh, hôn lên cái cằm gợi cảm xinh đẹp ấy, hôn đến yết hầu người đàn ông đang chuyển động lên xuống kia.
Lúc anh nghiêng người hôn lại, Du Lệ lấy tay che môi anh, không cho anh hôn, hai mắt không chớp nhìn anh, đợi anh thành thật với mình.
Ma tộc không thành thật ngẫm nghĩ, túm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay, giọng nói ấm áp dễ nghe, “Anh chỉ cảm giác được ở nơi nào đó vùng Tây Bắc thấp thoáng có ma khí, cũng không chắc lắm. Sau khi nhìn thấy Nhạc Chính Tước mới phát hiện ra là con của Yêu Ma”
Nếu Nhạc Chính Tước là con của Yêu Ma, vậy nơi Nhạc Chính Tước ở hẳn là có thông đạo đi thông Ma Cảnh rồi.
Họ vào núi, ngoài tìm kiếm quỷ hút máu ra, cũng vì tìm kiếm thông đạo Ma Cảnh.
Du Lệ bừng tỉnh, sau đó lườm anh, lên án, “Anh thế mà không thành thật”
Cô cảm thấy sau khi biến thành Ma tộc, người đàn ông này trở nên không thành thật, ngẫm lại lúc anh là con người, thành thật hơn nhiều nha, chẳng có chút tâm địa gian xảo nào cả, cô yên tâm vô cùng.
Nào ngờ sau khi biến thành Ma tộc có đôi mắt vàng, thì cứ giấu giấu diếm diếm, để cô phải ép mới nói ra.
Ma tộc bị cô lên án tính tình trở nên tốt hơn, lại hôn tay cô, nói dịu dàng, “Anh không lừa em mà, chỉ nói chưa hết thôi. Nhưng Tiểu Lệ Chi có thể nghĩ thông suốt như thế, anh có nói ra không thì cũng không cần thiết còn gì?”
Lý do đàng hoàng thế này, vô hình còn nịnh nọt cô nữa, khiến người ta muốn giận cũng chẳng nổi.
Du Lệ xì một tiếng khinh miệt, nói thầm, “Quả nhiên Ma tộc đều gian xảo hết!”
Chử Hiệt ôm eo cô, cùng cô đi dạo vòng quanh hồ nước, nụ cười trên mặt rất tươi, lại lộ ra luồng tà ác, hắc ám.
Đây cũng là chuyện hiển nhiên của Ma tộc.
Du Lệ thoáng nhìn phía sau, không hiểu sao lòng cứ thấy hơi khác, cảnh giác hỏi, “Anh còn chuyện gì gạt em nữa không đấy?”
Ma tộc dừng chân, không nói gì.
Có ý gì đây!
Du Lệ xị mặt hỏi, “Thành thật nói ra, nếu không đêm nay cấm anh lên giường!”
Uy hiếp này có vẻ hơi nặng, Chử tiên sinh chợt thành khẩn đáp, “Em quên anh không có ký ức à? Chuyện trước đây anh không nhớ rõ, cho dù có, anh cũng chẳng nhớ ra”
Chuyện mất trí nhớ máu chó thế này khiến Du Lệ cũng bất đắc dĩ, nghĩ đến chút tình tiết trên tiểu thuyết và phim ảnh, cô lại càng cảnh giác, đột nhiên hỏi, “Trước khi anh mất trí nhớ có phải có vợ rồi không? Hay là bạn gái, hay người tình gì đó đó…”
Chử tiên sinh ngập tràn dục tình nói cương quyết, “Không có!”
Du Lệ nheo mắt nhìn anh, “Thật sao?”
Chử Tiên sinh khẳng định, “Không có thật mà, anh có hỏi qua A Kỳ Bác Nhĩ Đức rồi, trước khi anh ngủ say, không những chưa có vợ, bạn gái, hay tình nhân, thậm chí cả một cấp dưới cũng chẳng có luôn, lúc nào cũng một mình đến đáng thương!”
Vẫn là một lão xử nam vạn năm đó!
Đây là lời nói nhạo báng của A Kỳ Bác Nhĩ Đức với anh.
Du Lệ nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt Chử tiên sinh thành khẩn nhìn lại. Một lúc sau, cô quyết định tạm thời tin anh, đợi một ngày nào đó anh khôi phục lại ký ức rồi lại nói tiếp.