Mê Mẩn Vì Em

Chương 167



Vừa tới hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ đã phát hiện ra hẻm Thanh xuyên thay đổi hoàn toàn.

Vẫn con đường đó, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, mặt đường gồ ghề đã được tu sửa phẳng, từng góc bẩn đã được quét tước sạch sẽ, thậm chí ở trong các góc còn xây thành từng góc hoa nhỏ, đổ đất lên, trồng đủ các loại hoa, vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt.

Đèn đường cũng thay mới hẳn, cứ mỗi khúc quanh co đi lại sáng như ban ngày, đèn đường vẫn chưa sáng nhưng lại khiến người ta cảm thấy cả tối toàn bộ hẻm nhỏ cũng vô cùng sáng sủa.

Trừ những thứ đó, mặt tường loang lổ cũng được cạo đi quét lớp sơn mới, màu sắc tường phù hợp với các góc khúc.

Vẫn là con ngõ nhỏ ngập tràn hơi thở cổ xưa, mà không còn cũ nát mốc meo nữa, lại vô cùng rực rỡ tràn ngập sức sống.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy có công nhân đang đi ra đi vào những ngôi nhà không người trang trí, họ mặc đồ lao động dính đầy mồ hôi và bụi, tinh thần rạng rỡ, cánh cửa mở rộng nghe thấy từng tiếng leng keng vang vang từ trong phòng.

Du Lệ đi qua, càng thêm tán thưởng năng lực công tác của Đồ Nhĩ Tư.

Đi tới chỗ sâu nhất trong hẻm Thanh Xuyên, Du Lệ nhìn quanh bốn phía, tự dưng bảo, “Những công nhân đó đều là người thường cả, họ tiến vào… không sao đó chứ?”

Tuy cô nói rất khéo léo, Chử Hiệt nghe lại hiểu ý cô, bảo, “Không sao, có Đồ Nhĩ Tư để ý rồi”

Đồ Nhĩ Tư là Ma tộc, tuy thực lực không mạnh lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là một Ma tộc cao cấp có hình thái con người, muốn trấn áp một ít ma mị ở trong góc tối thì hoàn toàn không vấn đề.

Du Lệ lập tức yên lòng.

Hẻm Thanh Xuyên giờ khác hẳn lúc xưa, nó đã trở thành một nơi đặc biệt, ma mị mọc thành từng cụm, người thường chẳng mấy khi đặt chân đến được, nếu liên lụy đến người thường, khiến gì đó khủng hoảng lên, trong lòng Du Lệ cũng không yên tâm cho được.

Càng quan trọng hơn là, Bà cô cô và mấy người già hàng xóm đều ở đây, hơn nữ còn có ý chết già ở chỗ này, chẳng dễ mà dọn đi, nếu có chuyện gì, tổ Dị Văn sẽ ra mặt can thiệp, để mấy người già dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên thì chắc họ không vui đâu.

Tuy mỗi lần gặp nhau, Du Lệ đều muốn khuyên Bà Cô dọn qua ở cùng với cô, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, Bà Cô và ông Trương cùng những người già hàng xóm giống nhau, đều có một loại chấp nhất với hẻm Thanh Xuyên, không dễ mà rời đi.

Đi vào nhà Bà Cô, Du Lệ phát hiện ra cổng đã khóa, Bà Cô không ở nhà.

Đang nghĩ xem có cần đi tìm hiểu ở những nhà hàng xóm không, thì thấy bà cụ Cam từ nhà ông TRương bên cạnh đi ra, cười tủm tỉm bảo, “Aizz, là tiểu Lệ Chi và Chử Hiệt về rồi! Hôm nay chúng tôi đang liên hoan ở nhà lão Trương, Bà cô cháu cũng đang ở bên này đó! CÁc cháu về đúng lúc, cùng tới ăn cơm với chúng tôi nào”

Du Lệ cười tủm tỉm đồng ý một câu, rồi cùng Chử Hiệt xách quà và trái cây mua cho BÀ cô xách thẳng sang nhà ông TRương.

Vừa vào đến cửa đã thấy trong phòng náo nhiệt vô cùng, một nhóm ông lão bà lão đang khí thế ngút trời.

Họ bố trí nhà ông Trương như đang mở vũ hội gì đó vậy, trên trần thì mắc một quả khí cầu đủ màu sặc sỡ, một đám bà lão đang vội dán giấy tường, tay chân già yếu lập cập bám chặt thang chữ A, Du Lệ nhìn mà thấy run sợ, chỉ lo họ bị ngã thôi.

Thấy Du Lệ và Chử Hiệt, Bà Cô vội vã đón họ tới giúp một tay, bảo là đang đổi giấy dán tường cho ông Trương.

Du Lệ vừa giúp quẹt giấy dán tường, vừa cười hỏi, “Ông Trương sao lại dán tường giấy thế ạ?”

“Không chỉ có nhà ông Trương dán đâu, cả nhà chúng ta cũng sẽ dán nữa đó” Bà Cô cao hứng nói, “Mai sẽ dán tới nhà chúng ta, đến lúc đó ở luôn nhà chúng ta liên hoan, đêm nay các cháu ở lại, mai cùng giúp làm việc đi”

“GẦn đây hẻm Thanh Xuyên chẳng phải là đang trang trí đó sao ạ? Nhìn có vẻ như sắp trang trí tới chỗ này của chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể chậm chân được phải không? Đến lúc đó hẻm Thanh Xuyên thống nhất một phong cách, những phòng trống mới dễ cho thuê, sau này đông người thì ngõ nhỏ mới đầy sức sống được”

“Nghe thắng bé Chử Đồ kia bảo, cuối năm là trang trí xong, năm sau có thể cho thuê rồi”

“Hẻm Thanh Xuyên quạnh quẽ bao năm rồi, cuối cùng cũng náo nhiệt lên rồi…”



Du Lệ nghe các ông bà lão hào hứng thảo luận, lại không kìm được liếc nhìn Chử Hiệt một cái.

Cô chưa bao giờ biết hóa ra thế hệ trước sẽ hào hứng vì hẻm Thanh Xuyên náo nhiệt đến thế. Lúc những người khác đều dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên, thậm chí còn chẳng chút do dự mà đem bán hết nhà cửa ở hẻm Thanh xuyên đi, chỉ còn những người già này là kiên trì không chịu rời đi, vẫn ở mãi vững vàng cái chỗ này.

Đây là một loại tình cảm mà cô không tài nào hiểu nổi.

Chử Hiệt đứng ở trên một giá đỡ giúp dán giấy tường, tự dưng nghe thấy nhóm bà lão hỏi anh, “Chử Hiệt này, cháu có biết Chử Đồ không? Chính là tên cậu thanh niên đang phụ trách sửa sang lại hẻm Thanh Xuyên đó”

“Tuy cậu thanh niên đó trông có vẻ âm trầm chút, nhưng thực ra khá tốt bụng”

“Bà đừng có nói xấu, người ta lớn lên chỉ trông thế thôi”

“Nghe cậu ta bảo, cậu ta là giúp người khác mua”

Chử Hiệt nhảy từ trên giá xuống, tiện tay đỡ chiếc ghế băng dài mà bà lão Cam đang đứng xuống, đáp, “Biết ạ”

“Các cháu đều họ Chử, chắc không phải là họ hàng đó chứ?”

Chử Hiệt vẫn đáp ngắn gọn như cũ, “Không phải ạ”

Bà lão Chung pha trà mang tới, bảo hai thanh niên nghỉ một lát cười hỏi, “Chử Đồ rất quan tâm đến việc trang trí của hẻm Thanh Xuyên, thường xuyên tới đây trông coi, tiện cũng tới thăm chúng tôi. Cậu ta bảo người mua phòng ở hẻm Thanh Xuyên này cũng là người chúng tôi biết cả, các cháu có biết người mua là ai không?”

Bà lão Chúng nói đã thu hút hầu hết các ông bà lão trong nhà để ý, là cư dân ở đây, họ cũng vô cùng tò mò không rõ ai chịu thiệt lớn khoản tiền để mua đứt đám nhà cũ ở hẻm Thanh Xuyên này.

Du Lệ nhìn về phía Chử tiên sinh cười không nói.

Chử Hiệt trầm mặc nhìn cả đám ông bà lão già cả tuổi còn ít hơn cả mình này, lặng lẽ ngăn lấy nguy hiểm, lại giúp rót rượu cho các ông lão, lặng lẽ làm việc không nói câu gì.

Du Lệ suýt nữa thì không nhịn được phì cười.

Cô ho khụ một tiếng, bảo, “Thật ra là Chử Hiệt mua đó ạ”

Nhóm Ông bà lão đều sững sờ rồi sau đó không kìm được bật cười ầm lên.

“Hóa ra là thế, chẳng trách mà thằng bé Chử Đồ ấy lại tới đây, khiến chúng tôi lại hỏi tới các cháu đó”

“Sao Chử Hiệt lại muốn mua nhà cũ ở hẻm Thanh Xuyên này chứ? Những nhà này đã cũ rồi chẳng đáng tiền lắm”

“Tôi nghe mấy thanh niên tới làm thủ tục bảo, mua rồi cũng sẽ đặt ra giá hợp lý, không những không ép giá, mà ngược lại còn đưa ra giá cao hơn thị trường một giá đó”

Nói tới đây mấy ông bà lão đều xót tiền thay cho Chử Hiệt.

Chử Hiệt mang vò rượu tới, nói lạnh nhạt, “Không sao ạ, tiền tiêu rồi lại kiếm được, ở đây khá tốt, cũng ở gần các ông bà ạ”

LỜi này động đến tấm lòng các ông bà lão, nhìn Chử Hiệt với ánh mắt hiền từ hơn.

Mất công một ngày cuối cùng tường nhà ông Trương cũng dán xong giấy.

Saukhi ăn bữa tối ở nhà ông Trương xong, Du Lệ và Chử Hiệt đỡ Bà Cô về nhà.

Trời cũng tối đen, đèn đường hẻm Thanh Xuyên cũng sáng đèn, cứ cách mấy mét lại có một cái đèn, tông màu ấm áp của đèn chiếu trên đường khiến toàn bộ ngõ ngõ sáng rực.

Về đến nhà, bà Cô rửa mặt xong thì chuẩn bị về phòng đi nghỉ.

Du Lệ theo Bà Cô vào phòng, tìm bà tán gẫu.

“Tiểu Lệ Chi có chuyện gì à?” Bà Cô đeo kính lão lên, lật một quyển sách, chậm rãi hỏi.

Du Lệ da mặt dày tiến lại gần, bóp vai cho bà Cô, bảo, “BÀ Cô à, có phải nhà chúng ta có vật huyết mạch gì không?”

Bà lão đỡ kính lão, hỏi thản nhiên, “Sao cháu lại cho là vậy thế?”

Du Lệ cũng không giấu bà, “Cháu đi đóng phim ở Tây Bắc, trong thời gian đó có gặp rất nhiều chuyện, nhưng đều gặp dữ hóa lành, thần kỳ nhất là chúng cháu có vào nhầm một Ma Cảnh tên là Lôi Nạp Đa Nhĩ ạ…”

Bà Cô yên tĩnh nghe, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.

Du Lệ nhìn một nửa mặt của Bà Cô, không bỏ sót bất cứ tia thay đổi nào trên mặt bà, tiếc là Bà Cô quá bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cái gì, song vẫn khiến cô không thể nào chắc chắn được ý nghĩ của bà.

“BÀ Cô à, bà bảo có phải rất thần kỳ không ạ?” Du Lệ vòng ra trước mặt bà hỏi.

Bà Cô cười ha ha đáp, “Quả thật rất thần kỳ, Tiểu Lệ Chi này, thật ra trên thế giới này còn rất nhiều chuyện thần kỳ, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra thôi!” Khéo léo chuyển nói chắc chắn, “Nhất định là do chi bảo gia truyền nhà chúng ta phù hộ cho cháu rồi”

“Thật ư?” Vẻ mặt Du Lệ không tin, “Rốt cuộc chi bảo gia truyền là thứ gì thế ạ?”

“Nếu bà mà biết thì đã sớm nói với cháu rồi” BÀ Cô lườm trắng cô một cái, “Đây là đồ vật tổ tiên truyền xuống, chỉ truyền nữ không truyền nam, trách nhiệm của chúng ta là phải truyền nó cho đời sau…. Tiểu Bình Quả trong tương lai khi nào lớn cháu cũng phải truyền cho Tiểu Bình Quả nhé. Đúng rồi, đã có Tiểu Bình Quả chưa?”

Du Lệ, “… Chưa ạ!”

“Tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, đợi lúc tuổi lớn mà sinh con thì lúc ấy nguy hiểm lắm, nghe bảo lúc nhiều sản phụ tuổi lớn sinh con, mấy năm gần đây có một số ít cô gái lăn lộn vất vả, càng khiến người thêm mệt, nên nói cho cháu biết nha…”

Cuối cùng Du Lệ cũng chẳng hỏi rõ được mà ngược lại còn bị Bà Cô dọa chạy mất.

Lúc cô trở lại phòng chưa đi lấy chồng, đã thấy Chử tiên sinh đang ngồi ở bàn thời học sinh của cô gần cửa sổ xem an bum.

Từ nhỏ đến lớn, Bà Cô chụp cho cô rất nhiều ảnh, tổng thể có hơn mười bốn quyển, lần trước khi rời đi, Du Lệ có chọn kỹ mang theo một quyển từ nhỏ tới lớn về. Sau đó lại không biết Chử tiên sinh giấu đi đâu mất, bảo là đã cất kỹ rồi, Du Lệ là một người yêu người nên đành kệ anh.

Du Lệ đi tới tự dưng bảo, “Vừa rồi em có hỏi Bà Cô là có phải nhà họ Du chúng em có huyết mạch thần bí gì không đó”

Chử Hiệt kéo cô vào lòng, hôn lên mặt cô, giọng nói đầy dịu dàng trong bóng đêm, “Vậy Bà Cô trả lời thế nào?”

“Bà vốn chẳng trả lời gì, mà ngược lại còn dọa em chạy mất nè” Cô thuật lợi lời Bà Cô một lần cho anh nghe, cuối cùng vỗ trán một cái bảo, “Trẻ con không phải chúng mình muốn là có đúng không anh? Còn phải xem duyên phận nữa kìa”

Có ít đôi vợ chồng đã kết hôn mấy năm mãi mới có con chẳng phải bình thường sao? Cô và Chử Hiệt vừa kết hôn, hơn nữa hiện giờ cô cũng đang có sự nghiệp nổi tiếng, cũng không muốn có con nhanh tới vậy.

Trừ đó ra thì chồng cô là một Ma tộc, cô nghi ngờ người và ma có thể vui vẻ mà sinh con được không?

Hai mắt Chử Hiệt lấp lánh sáng khác thường, “Thật ra Bà Cô nói cũng hay đó, anh sẽ cố gắng cùng em sinh một Tiểu Bình quả”

“Nè!”

Đêm nay, Chử tiên sinh ra sức cày cấy để cùng cô sinh Tiểu Bình Quả, làm Du Lệ tức giận tới mức trước khi hôn mê cũng không quên cào cho anh mấy cái để kháng nghị.

**

Tối qua làm loạn đến hơn nửa đêm, hôm sau Du Lệ ngủ đến lúc mặt trời lên tận sào mới tỉnh.

Đợi lúc cô xuống lầu, thấy trong nhà đã náo nhiệt vô cùng, một đám ông bà lão đang phấn chấn đầy tinh thần trang trí, Chử Hiệt thì xắn tay áo, lẫn trong đám ông bà lão giúp đỡ, nhận phần việc nguy hiểm hơn.

Thấy Du Lệ xuống lầu, bà lão Chung dịu dàng kéo cô đi ăn sáng, hiền từ bảo cô ăn nhiều chút.

Còn những ông bà lão khác thì cũng vẻ mặt hiền từ, không thèm để bụng chuyện cô dạy muộn tý nào.

Du Lệ nghi ngờ nhóm ông bà lão này đã thông đồng với Bà Cô nhà cô, đều đang đợi cô và Chử Hiệt cố gắng sinh Tiểu Bình quả đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.