Ngày đó, Du Lệ lái xe dẫn theo ba Ma tộc đi vòng một ngày ở gần đó.
UY Sắt và Della cảm thấy rất hứng thú với phương tiện giao thông của con người, đây là lần đầu họ ngồi xe, nghĩ cũng thấy đáng thương, phát hiện ra xe con người rất thoải mái, dù sao cũng là siêu xe, đương nhiên thoải mái rồi, bắt đầu có ý nghĩ đến chuyện mình sẽ lái xe.
Đương nhiên, đầu tiên là họ phải có xe đã.
Chử Hiệt mỉa mai châm chọc, “Các cậu có biết con xe này giá trị bao nhiêu không? Các cậu có làm công một trăm năm mới có thể mua nổi đó”
Uy Sắt lạnh mặt, “Chúng tôi có thể đi cướp”
“Đó là phạm pháp, cướp xe là xe đen, không thể lái được” Chử tiên sinh không do dự đả kích.
Vì thế Uy SẮt im tịt.
Della thấy bị chủ nhân bị đả kích không muốn nói chuyện, nói lảng sang chuyện khác, hỏi dò họ xem nếu muốn học lái xe thì học thế nào?
Du Lệ liền nói hết mọi chuyện liên quan đến chuyện học lái xe cho anh ta, nghĩ đến kỹ thuật lái xe một lời khó nói hết của Chử tiên sinh, tiện cũng hỏi dò hai Ma tộc, xong việc mới phát hiện ra, nếu để cho họ lái xe, kỹ thuật lái xe của Uy Sắt biết đâu cũng giống y chang Chử tiên sinh, Della thì còn đỡ được.
Nhưng chuyện học lái hay mua xe đều phải đợi năm tới mới nói đến.
Mãi cho tới khi trời tối, họ mới trở lại hẻm Thanh Xuyên.
Do hẻm Thanh Xuyên chẳng cách nào lái xe vào nổi, đánh phải để xe ở bãi đỗ xe ngoài hẻm Thanh Xuyên.
Tiếp đó ba Ma tộc đem hết đồ trên xe khiêng vào hẻm Thanh Xuyên, đồ cao hơn cả người, cứ thế khiêng nhẹ nhàng về. Du Lệ thì mang theo chìa khóa xe đi sau họ, thấy sức lực ba vị Ma tộc thế là no cả mắt.
Lúc ban ngày mua đồ điện ở trung tâm thương mại cũng đã bảo người ở trung tâm đưa đồ đến hẻm Thanh Xuyên, để quản lý viên hẻm Thanh Xuyên là Đồ Nhĩ Tư giúp nhận.
Đồ Nhĩ Tư thấy họ, chạy vội tới giúp dọn đồ, chỉ giúp Chử Hiệt, vừa lấy đồ điện nhận ban ngày nói cho họ biết, hỏi dò Du Lệ xem đồ điện này làm gì, trong nhà đã có một bộ rồi.
“Mua cho họ” Du Lệ chỉ vào nhóm Uy SẮt, “Họ xem như đồng hương của anh, nếu sau này đều ở hẻm Thanh Xuyên cả, mọi người là hàng xóm của nhau, hiện giờ tình hình họ hơi khó khăn, giúp một chút cũng không sao”
Đồ Nhĩ Tư bị cô nói một câu sững sờ, không kìm được trộm nhìn Uy Sắt.
Mặt Uy Sắt lạnh tanh giúp khiêng đồ đến nhà Bà Cô.
Đồ Nhĩ Tư nghĩ thầm, tuy họ đều từ Ma giới tới, nhưng trước giờ anh ta cũng không dám bảo bọn họ là đồng hương, loại lời nói này cũng chỉ có Du cô nương vô tri vô giác nói được thôi.
Ba vị Ma tộc khiêng đồ đến nhà Bà Cô, làm Bà Cô thấy hoảng, “Sao các cháu mua nhiều đồ thế? Đều là cái gì thế?”
“Đồ tết ạ” Du Lệ nói hợp lý hợp tình, “Năm nay đông người, cần thiết phải mua nhiều chút ạ”
“Ăn hết sao?” BÀ Cô xem xét, quả nhiên là đồ ăn cả.
“Hoàn toàn ăn hết ạ, bà cứ yên tâm đi ạ”
Du Lệ khẳng định luôn, Ma tộc đều là một đám dạ dày vua, chỉ riêng mình Chử tiên sinh thôi cũng có thể giải quyết sạch được.
Sau khi mang hết đồ tới, Uy Sắt và Della liền rời đi, mang đồ diện mà quản lý viên dọn tới, cũng bảo Đồ Nhĩ Tư đi theo giúp cách dùng đồ điện.
Hết cách thôi, bản thuyết minh cách dùng là tiếng Trung, tuy Della cũng giao lưu bằng tiếng Trung khá thuận lợi nhưng chữ thì chẳng biết mấy, vốn nhìn chẳng hiểu. Lại càng không nói đến Uy Sắ, giờ có mấy câu tiếng Hoa cũng không biết nói, hoàn toàn là một kẻ có mắt như mù.
Sau khi Du Lệ và Chử Hiệt sắp xếp xong hàng tết, xác nhận không còn đồ nào cần mua nữa, cuối cùng cũng yên tâm về phòng nghỉ.
**
Đêm nay là đêm 30, toàn bộ cư dân hẻm Thanh Xuyên dậy rất sớm.
Du Lệ đẩy cửa sổ ra, thăm dò nhìn ra không trung, thấy tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, toàn bộ không trung vẫn màu xám xịt, ngõ nhỏ phủ một tầng tuyết, Đồ Nhĩ Tư và mấy Ma tộc Uy Sắt đang cạo tuyết rửa ngõ cho sạch.
Sức ma tộc lớn, làm một lúc cũng không thấy mệt, chỉ lát sau đã làm sạch cả một khoảng lớn.
Du Lệ nhìn từ trên cửa sổ lầu hai xuống, Đồ Nhĩ Tư chủ động chào hỏi, “Tiểu thư Du, chào buổi sáng”
Mấy Ma tộc Della cũng đồng loạt dừng lại, dùng thứ ma ngữ chào hỏi cô, chỉ riêng Uy Sắt liếc một cái, sau đó mất hứng cúi đầu tiếp tục cào tuyết.
Trong lòng Ma tộc tóc đỏ, chỉ có đánh nhau là quan trọng nhất, mỹ nữ gì đó vốn chẳng tồn tại.
Du Lệ chào lại một câu rồi đóng cửa sổ lại, về phòng rửa mặt thay quần áo, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Bà Cô dưới lầu đang cùng Chử Hiệt dán câu đối.
Thấy cô xuống, Bà Cô kêu lên, “Tiểu Lệ Chi, trong nồi còn bữa sáng, cháu tự mình đi múc ăn đi”
Du Lệ vâng một câu, chạy tới ôm Chử tiên sinh đang cầm câu đối trong tay, hôn bẹp một cái lên mặt anh, sau đó bị Bà Cô trừng mắt, mới chạy vội vào bếp.
Sau khi ăn sáng xong, thấy còn sớm, Du Lệ ôm Tiểu Hắc Cầu, cùng Chử Hiệt đi dạo hẻm Thanh Xuyên.
Dưới sự giúp sức của Đồ Nhĩ Tư và mấy Ma tộc, hẻm Thanh Xuyên đã được quét tuyết sạch sẽ, toàn bộ mặt đường quét sạch, trông rất sáng sủa.
Đi thẳng một mạch qua, nhà nào cũng đều treo đèn lồng đỏ, trông rất vui vẻ.
Lúc đi qua phòng số 44, Du Lệ nghĩ đến tiểu thư quỷ Tô Loan vừa dọn đến ở, đúng lúc thấy cửa mở, Quỷ Vương cầm cây dù đỏ mặc một thân váy đỏ như cũ đi ra.
“Chúc mừng năm mới nha, tiểu thư Tô Loan!” Du Lệ cười bảo, “Cô định ra ngoài à?”
Tô Loan cười với họ hơi gật đầu, nói (Mễ Thiên Sư có nhiệm vụ)
Là quỷ nô của Mễ Thiên Sư, lúc mễ Thiên sư ra ngoài làm nhiệm vụ, dĩ nhiên Tô Loan cũng phải đi theo. Dù là Tết thì cũng giống nhau.
Du Lệ lập tức than lên, thiên sư cũng không dễ, vội vã làm việc mấy năm liền cũng chẳng có ngày nghỉ.
Lần trước có Tô Loan làm nhà mới mời họ ăn cơm, đã nghe thấy Mễ Thiên Sư oán giận, anh ta đã nhiều năm không được ăn tết ở nhà rồi, bởi vì mỗi lần ăn tết, đúng lúc lại có nhiệm vụ, thảm nhất là năm trước lúc ăn tết, anh ta lại ngồi xổm ở trong rừng già ăn bánh bao và dưa muối, hơn nữa bánh bao dưa muối ấy vì trời quá lạnh mà kết băng, quả thật khổ không thể tả.
“Vậy năm nay Mễ Thiên Sư cũng không thể về nhà ăn Tết rồi nhỉ?” Du Lệ hỏi, nhà Mễ Thiên Sư ở núi Lũng Pháp, giờ chạy về cũng muộn rồi.
Tô Loan ừm một cái, nghĩ đến cái gì bảo (Nếu hôm nay kết thúc nhanh nhiệm vụ là có thể chạy tới đây ăn tết rồi)
Du Lệ vui vẻ bảo, “Nếu các cô có thể về nhanh, thì tới phòng số 128 ăn cơm nhé, hôm nay cơm tất niên chúng tôi ở đó liên hoan”
Tô Loan ừm một câu.
Một người một quỷ nói xong, Tô Loan cầm ô đi mất.
Nhóm Du Lệ đứng đó nhìn theo bóng cô rời đi. Ban ngày ban mặt, mỹ nhân cầm ô đỏ thấy hư ảo, uyển chuyển nhẹ nhàng đi trong ngõ nhỏ, lúc ra khỏi hẻm Thanh Xuyên trong khoảnh khắc, bóng người đẹp váy đỏ cầm ô cũng hóa thành hư vô, biến mất không thấy.
Du Lệ và Chử Hiệt tiếp tục đi về trước, gặp được ông TRương mua đồ ăn về, vội vã đến giúp.
Mấy hôm trước họ đã thương lượng xong, năm nay cơm tất niên, toàn bộ thành viên hẻm Thanh Xuyên tụ tập bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên, náo nhiệt đón năm mới. Nhưng ông bà già hẻm Thanh Xuyên đó đều không chịu ngồi yên, từ sáng sớm đã dậy đi thẳng tới chợ mua đồ ăn, chuẩn bị làm một bữa cơm tất niên đầy đủ.
Sau khi giúp họ mang nguyên liệu nấu ăn đến phòng số 128, Du Lệ và Chử Hiệt hai người chẳng có tay nghề nấu ăn gì đều bị cả đám ông bà già đuổi đi, bảo họ đi chơi, làm cơm xong thì tới, đỡ vướng chân vướng tay.
Còn Đồ Nhĩ Tư thì bị gọi tới giúp một tay cùng nấu một bữa cơm tất niên.
Vì thế Du Lệ và Chử Hiệt tiếp tục lang thang bên ngoài, tiện mua ít pháp hoa về, tối có thể đốt pháo hoa ở hẻm Thanh Xuyên.
Lúc trời tối, toàn bộ dân hẻm Thanh Xuyên đều tụ tập ở phòng 128.
Bắt đầu từ chiều, các loại đồ ăn đã làm xong được mang lên bàn, tivi phòng khách vẫn mở liên tục, bài ca năm mới ngập tràn toàn phòng, Uy Sắt bá chiếm sofa, ôm máy tính bảng của Đồ Nhĩ Tư chơi trò chơi, Tiểu Hắc CẦu thì ngồi bên cạnh tiếp tục giám sát gã, Della và nhóm Ma tộc thì tự giác đi giúp.
Du Lệ và Chử Hiệt cũng ngồi trên sofa bận bịu cắn hạt dưa, Chử Hiệt thì lột mấy quả hạch, đút vội cho Du Lệ đang dùng di động gửi tin nhắn cho bạn thân.
Du Lệ đang phát bao lì xì trên mạng, nói với Chử Hiệt, “Chử tiên sinh, bà Chử đang phát tiền lì xì kìa, nhanh mà tới tranh đi”
Chử Hiệt ừm một câu, mở di động ra giật tiền lì xì.
Nhóm ông bà già đang bận trong bếp nghe thấy, vội vàng lấy di động ra giật tiền lì xì.
Chỉ có mình đám Uy SẮt thì mờ mịt nhìn họ, hỏi dò xem tiền lì xì là gì.
“CÁc anh cũng có tiền cũng đi mua một cái điện thoại đi” Du Lệ bảo, “Đến lúc đó hẻm Thanh Xuyên có diễn đàn, có chuyện gì nói trên diễn đàn đó”
VẺ mặt Uy Sắt âm trầm nhìn cô, chẳng nói câu nào.
Della nghĩ thầm, đợi kiếm được tiền rồi, trước tiên mua cho đại nhân Uy Sắt một chiếc điện thoại, nếu không cứ lúc nào cũng lấy máy tính bảng của Đồ Nhĩ Tư ra chơi trò chơi, thấy mà đáng thương quá đê. Không những mua di động, mà còn mua cả máy tinh… ai nha, tiền nhân loại chẳng dễ kiếm chút nào.
Tiếp đó Chử tiên sinh tới, lại có Ma tộc không kìm được than lên.
Ngoài cửa sổ, pháp hoa nổ mạnh trên bầu trời, cả bầu trời đêm rực rỡ sáng ngời.
Trong phòng dưới ánh đèn sáng rực mùi thức ăn ngập tràn, tiếng cười nói ngập tràn, cả đám người vây quanh một chiếc bàn lớn, đủ loại cười nói, náo nhiệt vô cùng.
Lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Đồ Nhĩ Tư ra mở cửa, rồi nhanh chóng dẫn một nam một nữ tiến vào, đúng là Mễ Thiên Sư và Quỷ Vương Tô Loan vừa xong nhiệm vụ trở về.
‘Chúc mọi người năm mới vui vẻ!” Mễ Thiên Sư kéo khăn quàng cổ che hơn nửa mặt ra, trên mặt cười tươi, thở ra một luồng hơi, “Hô nay tới đây làm phiền rồi”
“Năm mới vui vẻ, hai người về đúng lúc lắm” Du Lệ cười bảo.
Chử Hiệt cũng cất câu chúc năm mới vui vẻ rất quy củ. Uy Sắt thấy thế cũng nói một câu theo.
“Ây da, là Mễ đó à, các chấu mau vào đi, uống chút rượu cho ấm người”
Ông bà già vội vã mời đón họ vào, thấy Tết nhất rồi mà còn phải làm thêm, đáng thương quá nha.
Mễ Thiên Sư được nhóm ông già kéo tới uống rượu, Tô Loan thì được kéo tới uống canh nóng.
“Tay con gái này cũng lạnh thật, phải cẩn thận giữ ấm chứ!” Bà lão Cam dặn dò.
Du Lệ xấu hổ, thầm nghĩ quả nhiên nhóm ông bà già hẻm Thanh Xuyên nhà bọn họ thật mạnh mẽ, không những sai khiến được cả Ma tộc, mà đến quỷ cũng có thể ở chung vui tới vậy, khó mà có được.
Có Mễ Thiên Sư và Tô Loan gia nhập, bữa cơm tất niên này ăn càng thêm náo nhiệt.
Cứ thế nháo tới tận 12 giờ, Chử Hiệt và nhóm Đồ Nhĩ Tư mang pháo ra ra khu đất trống ở ngõ nhỏ, bắt đầu bắn pháo hoa.
Pháo hoa nở rộ trong trời đêm, chiếu sáng đêm lạnh, mọi người đứng dưới hiên nhà cười sảng khoái nhìn, khó mà miêu tả nổi tâm tình trỗi dậy trong lòng lúc này, dù là Ma tộc lần đầu tiếp xúc với phong tục ăn tết của con người, đều cảm thấy cảnh này vô cùng đáng nhớ.
Trong khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, Du Lệ dựa vào lòng Chử Hiệt, ghé sát tai anh bảo, “Chử tiên sinh, chúc mừng năm mới!”
Chử Hiệt cúi đầu, ôm lấy eo cô, cũng chúc một câu năm mới vui vẻ, rồi cũng chạm nhẹ môi lên môi cô mà hôn.
Ánh mắt anh chăm chú và dịu dàng, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Du Lệ ngửa đầu nhìn anh cười, Chử tiên sinh như thế, càng xinh đẹp hơn cả pháo hoa giữa bầu trời đêm, càng sâu sắc hơn.