Lúc trợ lý Trịnh ra mở cửa, mấy người trong phòng cũng nhìn ra cửa, rồi có hai người đàn ông lần lượt bước vào.
Người đi trước dáng cao lớn, mặt mũi tuấn mỹ yêu tà, đến Quỷ hút máu và Ma nữ cũng không bằng, còn người đi đằng sau thì lại giống một thiếu niên, dung mạo nhẹ nhàng, nhút nhát, theo quan sát thấy thì khá gần gũi dễ chịu.
“Ồ, ở đây đông vui quá”
Nhạc Chính Tước nhìn lướt quanh phòng, tự dưng lộ vẻ hứng thú.
Các giáo sĩ, Quỷ hút máu và Ma tộc đều tụ tập cùng nhau trông cũng thật sự đông vui thật.
Trác Già đi sau Nhạc Chính Tước mỉm cười chào hỏi Chử Hiệt, Du Lệ, còn những người không quen khác anh ta cũng chỉ hơi cúi đầu xã giao, khác hẳn Nhạc Chính Tước thẳng thắn táo tợn, anh ta đơn giản là một tiểu thiên sứ.
Chử Hiệt không nói nhiều bảo, “Bọn họ ở trong phòng, anh đón về được rồi”
Nói thẳng ra là như nhận hàng vậy, Alger và Shyia nghe thấy đều chẳng nói được câu nào, tuy quan điểm khác nhau khó mà hợp tác được song tốt xấu gì thì những kẻ đó cũng là đồng loại mà.
Nhạc Chính Vương hỏi, “Có mấy người?”
“Năm quỷ hút máu, đều là thực lực hầu tước trở lên; bảy Ma tộc, nghe bảo là trợ thủ đắc lực bên cạnh Tắc Long đó”
Chử Hiệt đáp lại.
Nhạc Chính Vương nghe xong làm ra vẻ, “Cũng tạm, nếu mà có thêm hai con quỷ hút máu có thực lực công tước nữa thì càng tốt, Thiết Tư Đặc ở Lôi Nạp Đa Nhĩ làm không tồi”
Alger cả kinh, nói thất thanh, “Công tước Thiết Tư Đặc ư?”
Nhạc Chính Tước lườm anh ta một cái, cái lườm đó chẳng thoải mái tý nào, cười hỏi, “Thằng nhóc, cậu có ý kiến gì hả?”
Cứ mỗi một lần gặp là Algert lại biết mình không phải là đối thủ của vị yêu quái Hoa Quốc này rồi.
Chưa tính bản thân anh ta, ước tính cả Công tước Quỷ hút máu có nằm trong tay anh ta cũng không ổn, chỉ có thực lực Quỷ hút máu cấp bậc thân vương mới có thể đánh ngang cơ với đại yêu Hoa Quốc.
Nhưng gã cũng không phải là kẻ ngông nghênh, biết đánh không lại thì sẽ dừng, không quan tâm đến thái độ kiêu ngạo của đại yêu, bảo, “Nghe bảo công tước Thiết Tư Đặc đã mất tích rất lâu ở Hoa Quốc rồi, nhiều người cứ tưởng là gã đã chết rồi, ai ngờ gã lại ở Lôi Nạp Đa Nhĩ. Nghe Anita nói, Lôi Nạp Đa Nhĩ là một Ma Cảnh các hạ đang khai thác khách du lịch có phải không?”
“Đúng vậy, nếu các anh có hứng, đợi lúc nào xây xong, có thể đến đó du lịch” Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm bảo, ra dáng người làm ăn buôn bán phết.
Tuy mới hôm qua nghe Du Lệ nói đến chuyện này, nhưng giờ tận tai nghe được thì lại là chuyện khác.
Luda và Shiya đều không nhịn nổi nhìn về phía vị Đại yêu Hoa Quốc này, không ngờ thực lực của anh ta mạnh thật, trên người còn có một loại khí chất kiêu ngạo, thoải mái, trông có vẻ sống chung cũng khá ổn. Đại yêu như thế, nếu thật sự dám đi cướp Ma Cảnh, cũng không phải là không thể được, dù điều kiện Ma cảnh cũng không thích hợp cho những sinh linh khác cư trú lâu dài, song chỉ cần nắm giữ lối vào Ma Cảnh, khống chế một Ma Cảnh không vấn đề gì.
Lời Nhạc Chính Tước nói này cũng nói trắng ra là anh ta đã khống chế được lối vào Lôi Nạp Đa Nhĩ, nên vừa rồi mới có thể mời chào khác du lịch gì đó được.
Với những Ma Cảnh giàu có về tài nguyên, bất kể là Giáo Đình hay sinh vật hắc ám đều cảm thấy rất hứng thú, họ cũng không phải là không nghĩ đến việc chiếm là của riêng, tiếc là thời cơ xuất hiện lối vào Ma Cảnh họ chẳng cách nào khống chế nổi. Mấy năm gần đây cũng chỉ lúc phát hiện ra lối vào Ma Cảnh xuất hiện, mới có khả năng tận dụng thời cơ tiến vào Ma Cảnh được thôi.
Nhưng lại không nghĩ tới Giáo Đình và sinh vật hắc ám đều không làm nổi chuyện này, thế mà có một vị Đại Yêu lại làm được.
Trong bất chợt người nào cũng có cơn xúc động muốn hỏi chút xem làm cách nào có thể khống chế được lối vào Ma Cảnh.
Tiếp đó, Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đi vào nhận hàng, để lại Trác Già trong phòng khách.
Du Lệ mời anh ta ngồi, cũng rót một ly nước cho anh ta.
Đối với người Hoa Quốc mà nói họ vẫn thấy thích uống trà hơn. Trác Già cất câu cảm ơn, mỉm cười bảo, “Tiểu thư Du, lâu rồi không gặp, nghe bảo bộ phim “Gió Vùng quê” bán vé chạy lắm, xin chúc mừng nhé”
“Cảm ơn”
Hai người thoải mái trò chuyện, Du Lệ cũng biết từ chỗ Trác Già chuyện bộ phim “Gió Vùng Quê’ được chiếu, nhóm Vân Thố chạy từ chỗ rất xa đến gần nơi chiếu phim để xem, Thương Mộc Quyết thì vẫn chưa hóa hình được, tiểu yêu cũng không đi được, khóc làm loạn khá lâu, Nhạc Chính Vương bị chúng làm cho váng đầu, định dựng một rạp chiếu phim ở bãi săn gần đó chiếu, chuyên chiếu cho những tiểu yêu đó xem.
Du Lệ nghe xong thì buồn cười, cứ tưởng tượng ra những tiểu yêu đó treo trên người Nhạc Chính Vương làm ầm ĩ lên, tuy ngày thường Nhạc Chính Vương uy hiếp dã man, nhưng có những lúc lại vẫn rất dung túng cho những tiểu yêu đó.
Một người một yêu trò chuyện, nhóm Luda bên cạnh cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa.
“Chào anh, Tiên sinh Trác Già” Shiya hơi nghiêng người về trước hỏi cẩn thận, “Tôi có thể hỏi chút về Lôi Nạp Đa Nhĩ được không?”
“Dĩ nhiên là được” Trác Già mỉm cười đáp, trông tính tình có vẻ rất tốt.
Ma Nữ quả nhiên thả lòng, đầu tiên cô ta tự dưng giới thiệu bản thân mình trước, cô nàng thản nhiên giới thiệu đầu tiên là, “Tôi là Shiya Keynes, đến từ Ma giới, rất vui được biết anh”
Tiếp đó lại nói tiếp, “Mấy năm nay ở thế giới con người, có cơ duyên tình cờ, tôi cũng đi qua mấy Ma Cảnh, lại chưa từng nghe tới Ma Cảnh Lôi Nạp Đa Nhĩ này, không biết chủ nhân cũ của Ma Cảnh ấy là ai vậy ạ?”
Trác Già ngẫm nghĩ đáp, “Là Địch Mạn Nhân”
Trong lòng Shiya lại thấy khó hiểu, tên Địch Mạn Nhân này cô nàng cũng chưa từng nghe nói tới, đoán chắc là một Cổ Ma có thực lực không cao lắm.
Cấp bậc trong Ma tộc rất rõ ràng, cao cấp nhất chính là Cổ Ma, nhưng giữa Cổ Ma với nhau lại cũng phân mạnh yếu, chỉ có kẻ mạnh mới có thể có ấn tượng khắc sâu trong đám ma Trung lưu, để họ biết đến tên tuổi, biết đến mọi chuyện.
Có lẽ Địch Mạn Nhân là một kẻ chó ngáp phải ruồi, đúng lúc đến làm Cổ Ma kế thừa một Ma Cảnh, vậy Ma Cảnh đó đoán chừng vô cùng cằn cỗi hoang vu rồi, nếu không sao chẳng nghe thấy tên tuổi một Cổ Ma kế thừa chứ? Tiếc là vận khí cuối cùng không tốt, vẫn bị một tên đại yêu cướp mất địa bàn, có thể thấy thực lực Cổ Ma đó chẳng ra làm sao.
Lúc này Alger cũng hỏi, “Công tước Thiết Tư Đặc thật sự đang ở Lôi Nạp Đa Nhĩ à?”
“Đúng vậy, nếu anh muốn gặp anh ta, trong tương lai khi nào khai trương Lôi Nạp Đa Nhĩ, anh có thể đi tới đó tìm anh ta”
Trác Già ôn hòa đáp. Alger không nói gì nữa.
Thiết Tư Đặc thế nào anh ta cũng không thèm quan tâm, chỉ không ngờ được đường đường một công tước quỷ hút máu thế mà bị lưu lạc đến nông nỗi này, thật sự quá châm chọc. Nhưng nếu không phải bọn họ có dã tâm lớn, dám thò tay đến tận Hoa Quốc, ngang nhiên đến Hoa Quốc bắt người, thực ra là muốn thăm dò thực lực của Hoa Quốc, thì sao không bị cái vị Nhạc Chính Tước kia nhân cơ hội đẩy tới làm việc ở Ma Cảnh chứ?
Alger thấy lạ ở chỗ này cũng vì muốn xác nhận chuyện này
Cho tới tận bây giờ, anh ta cuối cùng cũng khẳng định dã tâm của A Khắc La Tư không chỉ là mỗi mảnh đất phương tây mà cả vùng đất phương đông cũng muốn nhúng tay vào. Chỉ là tổ Dị Văn Hoa Quốc không dễ dây vào, vì thế gã mới mượn dịp, phái công tước Thiết Tư Đặc tới, thứ nhất là muốn xử lý chuyện của Chử Hiệt, thứ hai cũng muốn thăm dò tình hình của Hoa Quốc.
Tiếc là cuối cùng không những không thành công mà ngược lại còn mất một công tước quỷ hút máu.
Cuối cùng là Luda, anh ta mỉm cười hỏi, “Không rõ bao lâu nữa thì Lôi Nạp Đa Nhĩ sẽ khai trương đây? Nếu chúng tôi muốn du lịch tới Lôi Nạp Đa Nhĩ, thì bắt đầu từ đâu?”
Khóe môi Trác Già mỉm cười, “Phải mất chừng nửa năm nữa mới có thể khai trương được, còn bắt đầu đi từ đâu, vẫn phải xem ý Nhạc Chính Vương thế nào đã”
Luda nghe xong, thầm tiếc nuối, cái vị yêu Trác già này, rõ ràng có bộ dạng của một thiếu niên hay xấu hổ thẹn thùng, không ngờ làm việc cũng thâm sâu ra phết.
Anh ta lại hỏi dò về tình hình Lôi Nạp Đa Nhĩ chút, chẳng hạn đất đai phong tục, khí hậu, sản vật….
Trác Già cũng trả lời bằng hết.
Nghe được đến cuối, cả Shiya cũng không kìm được kinh ngạc, vứt hết mọi suy nghĩ lúc trước của mình đi.
Nếu Trác Già không bốc phét, thì Lôi Nạp Đa Nhĩ này không những không phải là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, mà ngược lại là một vùng có sản vật phong phú. Có lẽ mảnh bia Mễ Nại Tư của Lôi Nạp Đa Nhĩ cũng rất lớn, mới có thể cũng cấp năng lượng lớn cho toàn bộ Ma Cảnh, để Ma Cảnh trở thành một vùng ngập tràn sản vật.
Đang nói chuyện thì thấy Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đi ra.
Hai người đi tay không tới, không rõ họ đã đưa những Ma tộc và quỷ hút máu kia đi tới đâu rồi.
Ánh mắt Shiya ngưng lại, tầm mắt rơi xuống trên người Nhạc Chính Tước, trong lòng suy đoán mơ hồ.
“Lần sau nếu gặp loại quỷ hút máu và Ma tộc mắt mù thế này, cứ nói cho tôi biết nhé”
Nhạc Chính Tước cười vang bảo, “Ma tộc ở Lôi Nạp Đa Nhĩ quá ít, người không đủ, càng có nhiều càng tốt”
“Được!” Chử Hiệt đáp dứt khoát.
Shiya và Alger nghe mà run lên, khó tránh khỏi cảm giác cả người cứng đờ bị liên lụy.
Nhạc Chính Tước lạnh nhạt liếc nhìn Shiya và Alger, Luda thì bị anh ta coi thường, đại yêu không thấy hứng thú với đám giáo sỹ coi những phi nhân loại trở thành dị đoan, nếu không phải năm ngoái có con yêu chạy tới giáo đình trộm nước thánh, vu oan cho quỷ hút máu, làm loạn cho cả vùng đất phương tây. Chuyện này giữa nhưng đại yêu ở Hoa Quốc cũng không phải là bí mật gì.
“Nghe bảo bên này rất loạn, nể anh lần trước giúp tôi ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, có việc gì cần giúp thì cứ nói”
Du Lệ nghe xong lập tức hiểu rõ anh ta nói tới lúc ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, chuyện Chử Hiệt hỗ trợ trấn áp bia Mễ Nại Tư.
Thêm nữa, Nhạc Chính Tước có thể nhanh chóng trở thành chủ nhân mới của Lôi Nạp Đa Nhĩ cũng không thiếu công của Chử Hiệt.
Chử Hiệt nhìn toáng qua Luda trước, rồi đến Shiya và Alger, nhìn đến mức khiến tim ba kẻ con người và không phải con người đập nhanh hơn, anh mới bảo, “Đúng thật là có một việc cần anh giúp đó”
“Hả, là chuyện gì?” Nhạc Chính Tước cảm thấy hứng thú.
Du Lệ và Luda cũng nhìn Chử Hiệt, tự dưng trong lòng có dự cảm không lành.
Chử Hiệt bảo, “Tuy đám quỷ hút máu và Ma tộc vẫn chưa tạo thành thương tổn gì, nhưng lần nào xuất ngoại cũng đều bị bọn chúng nhìn trộm mà thấy phiền”
“Vì vậy…”
“Nhân cơ hội này tính giải quyết A Khắc Lạc Tư và Tắc Long cùng lúc đi”