Mê Mẩn Vì Em

Chương 198



Lai Nhân Tư không hổ là Cổ Ma giàu có, lâu đài của ông ta vô cùng xa hoa, hơn nữa loại hưởng thụ cực hạn của con người cũng tập trung hết chỗ này.

Du Lệ đi ngâm nước nóng, hơn nữa còn hưởng thụ sự phục vụ mát xa của nữ mát xa có tay nghề vô cùng cao siêu, cứ nơm nớp  lo sợ,  đại ma đầu canh giữ ở bể tắm mà tâm tình khó chịu diệt cô ta, nếu không phải Chử tiên sinh không thích, đoán chừng sẽ không để ma nữ chạm vào Du Lệ mà chỉ tính mát xa thôi anh cũng có ý kiến.

Ngâm cả người đến mức da hồng rực lên, gân cốt thư giãn, Du Lẹ bò lên giường ngủ.

Chỉ lát sau cô đã ngủ say mất.

Chử Hiệt canh giữ bên giường, đợi lúc cô thở đều mới đứng dậy đi ra ngoài, cửa đóng lại nhẹ nhàng cũng không kinh động đến người nằm trên giường.

Lai Nhân Tư đứng ở cuối hành lang ban công, mưa gió lạnh thổi đến khiến chiếc áo choàng của ông ta bay lên.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, chung quanh vách tường lộ ra một cảm xúc lạnh băng.

Lai Nhân Tư cảm giác được động tĩnh ở hành lang, ông ta xoay người, nhìn thấy người đàn ông đi tới trước, hơi hơi khom mình bảo, “Đại nhân Áo Phỉ Nick, ngài còn gì phân phó ạ?”

Chử Hiệt chậm rãi đi tới, hỏi, “Ông đến thế giới loài người từ bao giờ thế?”

Lai Nhân Tư đáp, “Cũng chừng mấy trăm năm rồi”

“Ông biết Mai Lợi Nhĩ không?”

Thần sắc trên mặt Lai Nhân Tư hơi nghiêm lại, nhìn Ma tộc đứng thản nhiên trước đầu gió, cẩn thận đáp, “Đây cũng là lạc thú của tôi, thế giới nhân loại còn thú vị hơn Ma giới nhiều, tác phẩm nghệ thuật của nhân loại rất ưu tú”

Điểm này thì Chử Hiệt lại nhận ra, quả thật thế giới nhân loại đúng là thú vị hơn Ma giới rất nhiều, thậm chí nhân loại cũng là một sinh linh vừa thú vị vừa thơm ngọt.

Đặc biệt là Tiểu Lệ Chi.

Nghĩ đến người đang nằm trên giường trong phòng, lòng anh hơi nóng lên, lại thấy nôn nóng muốn về.

Thấy anh không nói gì, Lai Nhân Tư hỏi dò, “Đại Nhân Áo Phỉ Nick à, ngài có kế hoạch gì không?”

Chử Hiệt tỉnh táo lại, lạnh nhạt nhìn ông ta, hỏi, “Mai Lợi Nhĩ có kế hoạch gì?”

Lai Nhân Tư hơi ngạc nhiên, nhưng dưới cặp mắt xanh băng nhìn chằm chằm, chút lạnh lẽo thoảng qua trong lòng.

Tuy rằng vị Cổ Ma trước mặt này lấy thân phận con người xuất hiện, chưa ra tay thì trông cực kỳ nhỏ bé không đáng nói, nhưng năm đó chiến tranh giữa Cổ Ma Ma tộc ai cũng biết tên “Áo Phỉ Nick”, thậm chí sau khi anh ta chìm vào giấc ngủ say, cái tên của anh ta đã trở thành một cấm kỵ trong Cổ Ma, dẫn đến sau này có rất nhiều ma tộc cũng không biết trong Cổ Ma có một vị như thế.

Trong lòng biết tại trước mặt vị này không thể chơi trò tâm lý được, Lai Nhân Tư nhanh chóng quyết định, nói thẳng, “Đại nhân Mai Lợi Nhĩ vẫn luôn đang tìm kiếm người thủ hộ Ma môn, nếu có thể tìm được người thủ hộ Ma Môn, thì lập tức đem người này về Ma giới ngay”

“Nếu không tìm thấy thì sao?”

Lai Nhân tư đáp “Tôi cũng không rõ, đại nhân Mai Lợi Nhĩ đều có kế hoạch cả rồi”

Chử Hiệt cười lạnh, giọng nói lạnh băng, “Nói cho Mai Lợi Nhĩ biết, bảo ông ta tốt nhất là đừng có chủ ý gì cả, Người thủ hộ Ma Môn ông ta không động vào được”

Lai Nhân Tư nghe vậy mà trong lòng chột dạ, trong nháy mắt tự dưng liên hệ đến mọi chuyện kêu lên thất thanh, “Chẳng lẽ người Thủ hộ Ma Môn ấy là vị tiểu thư Du đó ư?”

Chẳng trách mà sau khi Uy Sắt đi đến thế giới nhân loại lại chạy thẳng đến Hoa Quốc, cũng đợi ở đó mãi chẳng chịu rời đi.

Ông ta vốn tưởng Uy Sắt chỉ muốn tìm Áo Phỉ Nick đánh nhau thôi nên mới đi Hoa Quốc.

NHưng lại không ngờ được rằng, do ông ta cũng không biết Áo Phỉ Nick tỉnh từ bao giờ, lại đến lúc đến thế giới nhân loại, vì sao mà lại biến thành bộ dáng con người – nếu không phải Đồ Nhĩ Tư lúc ấy mang ma tinh thạch tìm ông ta, thì ra ông ta vốn không biết được Áo Phỉ Nick đã đến thế giới con người.

Vậy Uy Sắt làm sao mà biết Áo Phỉ Nick đến Hoa Quốc nhỉ?

Uy Sắt đến thế giới nhân loại vào giờ quốc tế thì ngay từ đầu ông ta đã biết, ông ta cũng biết mục đích Uy Sắt đến thế giới nhân loại là vì tìm kiếm người thủ hộ Ma môn. Chỉ sợ lúc ấy Uy Sắt đến thẳng Hoa Quốc cũng không phải là tìm Áo Phỉ Nick mà là lúc phát hiện ra người thủ hộ Ma Môn đang ở Hoa Quốc mới có thể tới.

Chẳng ngờ không những người Thủ hộ Ma môn ở Hoa Quốc và cả Áo Phỉ nick cũng có mặt.

Chuyện này thật quá mức trùng hợp. Nhưng mà  thật sự trùng hợp sao?

Lai Nhân Tư nghĩ, chỉ sợ năm đó sau khi người thủ hộ Ma môn đi đến thế giới nhân loại, là có ý chọn Hoa Quốc, lấy thực lực thiên sư và yêu quái Hoa Quốc, đủ để phong tỏa sự tra xét của Ma tộc, khiến Ma tộc không tìm thấy người Thủ hộ Ma môn. Cho dù có tìm ra, cũng chẳng cách nào mang con cháu người thủ hộ Ma môn đi được.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng Lai Nhân Tư cười khổ, lòng thì nói Mai Lợi Nhĩ cái gì cũng tính kế tới, đến cả cuồng chiến sỹ Uy Sắt cũng đều bỏ được mà phái đến thế giới nhân loại, lại không ngờ được vị Áo Phỉ Nick này tự dưng xuất thế đột ngột, phá hỏng mọi kế hoạch.

Không những thế, thậm chí Áo Phỉ Nick còn dây dưa với một thế hệ người thủ hộ Ma môn, thậm chí yêu cô ấy, cũng quyết không cho phép bọn họ mang người thủ hộ Ma môn về Ma giới tế bia.

Đủ mọi ý nghĩ lướt qua trong đầu, Lai Nhân Tư thở dồn hỏi, “Đại nhân Áo Phỉ Nick, Ma giới….”

“Chuyện Ma giới ta đã có kế hoạch rồi”

Chử Hiệt lạnh nhạt nói.

Trong lòng Lai Nhân Tư lại nhảy dựng lên, hai mắt mở to.

“Nhưng nếu Mai Lợi Nhĩ còn dám có chủ ý cũ, thì ta không ngại mà hủy diệt thẳng Ma giới đâu” Chử Hiệt lạnh lùng bảo, “Ông biết đó, ta không nói đùa đâu”

Lai Nhân Tư im lặng, trong lòng biết kế hoạch của Mai LỢi Nhĩ không thể thực hiện được.

Ông ta thầm thở dài, bảo, “Xin đại nhân Áo Phỉ Nick yên tâm, tôi sẽ nói hết ý của ngài cho đại nhân Mai Lợi Nhĩ, ngài ấy sẽ hiểu thôi ạ”

Chử Hiệt ừm một câu, bảo, “Tắc Long cũng do Mai Lợi Nhĩ thả ra hả?’

“Không phải, không phải!” Lai Nhân Tư đáp ngay.

“Đại nhân Mai Lợi Nhĩ sẽ không phái loại ngu xuẩn thế tới đây đâu ạ, ngài định đối phó với gã thế nào cũng được hết ạ”

Rốt cuộc thần sắc Chử Hiệt cũng vừa lòng chút, anh bố thí cái nhìn thoáng Lai Nhân Tư, bảo, “Tiểu Lệ Chi thích đóng phim, không thích bị phi nhân loại làm phiền, sau này ông nhìn thấy cô ấy thì khách sáo với cô ấy một chút đi”

Lai Nhân Tư, “…”

Đây quả là uy hiếp trắng trợn!

Uy hiếp thì thôi đi, còn bảo ông ta bảo đảm sau này Người thủ hộ Ma môn ở thế giới con người được thuận lợi, không chịu bất kỳ uy hiếp nào của sinh vật hắc ám, mà Ma tộc bọn họ ở lại thế giới nhân loại sẽ trở thành hậu thuẫn của cô, bảo vệ cô.

Có ai còn thích hợp hơn Lai Nhân Tư không? Lai Nhân Tư có tiền, có thế, còn được giới thần quái các quốc gia tán thành, bên đó nể mặt muốn che chở cho một nhân loại cũng không vấn đề.

Lai Nhân Tư cười khổ đáp, “Tôi hiểu rồi, xin ngài yên tâm”

Giao phó xong, Chử Hiệt vừa lòng rời đi.

Anh vừa lòng còn Lai Nhân Tư thì đau cả đầu, ngẫm nghĩ, quyết định vẫn nói đúng sự thật cho Mai Lợi Nhĩ, với sự thông minh của Mai Lợi Nhĩ, hẳn là sẽ không đối nghịch với Ảo phỉ Nick đi, nếu không Ma giới sợ rằng sẽ bị hủy trước tiên mất.

Áo Phỉ Nick muốn bảo vệ người thủ hộ Ma môn, mai Lợi nhĩ thì không thể động vào cô ấy, vậy tồn vong của Ma giới đó chỉ đánh nhìn xem Áo Phỉ Nick chọn thế nào thôi.

Cứ nghĩ như vậy mà thấy đầu càng đau.

**

Hôm sau mưa cuối cùng cũng ngừng.

Du Lệ ngáp một cái bò dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy mặt trời chưa ló ra, nhưng sau cơn mưa bầu trời cũng trở nên đẹp vô cùng.

“Có cần ngủ tiếp một lúc nữa không?” Chử Hiệt ôm lấy eo cô, xới tung đám tóc trên đầu cô lên.

Sợi tóc như sa tanh trơn tuột bóng mượt, bị xới xới rối tung rơi xuống, lại càng tôn thêm mấy vẻ phong tình dịu dàng của cô.

Du Lệ ghé vào lòng anh một lúc, xoa xoa bụng bảo, “Hơi đói chút”

Nghe thấy cô bảo đói, Chử Hiệt cũng không ép cô ngủ thêm nữa, mà kéo cô dậy rồi hai người vệ sinh cá nhân xong ra khỏi phòng ngủ.

Tuy ban đêm lâu đài tối đen như mực nhưng ban ngày lâu đài lại vô cùng xinh đẹp khó tả, đặc biệt là vườn hoa nở rực rỡ trước lâu đài kia, khiến ai ai cũng không kìm được mà dừng lại nhìn.

Du Lệ kéo Chử Hiệt đứng ở hành lang nhìn ra xa một hồi lâu rồi mới xuống lầu.

Trong lòng khách, chủ nhân lâu đài ngồi trên sooffa màu vàng xám, ông ta vẫn mặc bộ áo choàng như tối qua, cả tóc và trang phục cũng chưa thay đổi, cứ như đã ngồi ở đó cả đêm vậy.

Lai Nhân Tư đúng là đã ngồi cả đêm ở đây, chỉ cần cân nhắc ý của Chử Hiệt thôi, giờ thấy họ xuống lầu, ánh mắt không kìm được nhìn lên người Du Lệ.

Tối qua lúc mới gặp Du lệ, ông ta cứ tưởng cố gái loài người này là tình nhân Áo Phỉ Nick coi trọng, tuy cảm thấy Áo Phỉ Nick cũng quá để bụng ít, lại không để tâm mấy. Giờ biết cô ấy là con cháu người thủ hộ Ma môn,  cũng là thế hệ sau của người thủ hộ Ma môn, dĩ nhiên ánh mắt nhìn cô cũng khác rồi.

“Tiên sinh Lai Nhân Tư, chào buổi sáng” Du Lệ lễ pháp chào hỏi.

Lai Nhân Tư thấy Chử Hiệt nhìn qua, cặp mắt xanh băng ấy lóe lên tia cảnh cáo, vội vàng đứng dậy nói đầy ưu nhã, “Chào buổi sáng đại nhân Áo Phỉ Nick, tiểu thư Du”

Nhà bếp đã làm xong bữa sáng, Lai Nhân Tư mời họ cùng đi dùng bữa.

Bữa sáng là thức ăn tiêu chuẩn của Trung Quốc, mùi vị chính tông, khác hẳn đồ ăn của nhà hàng Trung quốc tối qua.

Du Lệ cắn một miếng gạch cua, hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ, cái vị Cổ Ma Lai Nhân Tư này quả nhiên là một người vô cùng chu toàn, chắc là hôm qua biết từ chỗ quản gia tới đón họ đã từng đi ăn ở nhà hàng Trung quốc nên sáng nay mới trực tiếp bảo đầu bếp nấu nướng món ăn Trung Quốc ở đây.

Lai Nhân Tư vừa tiếp đãi họ vừa trò chuyện với họ.

Tối qua Lai Nhân Tư và Du Lệ nói chuyện vô cùng vui vẻ, hôm nay nói chuyện vẫn là một ma một người, còn Chử Hiệt thì ngồi đó yên tĩnh, không có ý ngăn cản.

“Tiếng ma của tiểu thư Du nói giỏi thật đó, hiếm khi có nhân loại nào lại nói tiếng ma chuẩn vậy, hơn nữa tiểu thư Du học tiếng Ma cũng chưa lâu đâu nhỉ?”

Lai Nhân Tư cười hỏi.

Du Lệ đáp khiêm tốn, “Tôi có khả năng bẩm sinh về ngôn ngữ, nên học ngôn ngữ tương đối nhanh”

Lai Nhân Tư lại cười, nói tiếp, “Tiểu thư Du là một người xinh đẹp nhất trong nhân loại, không ngờ thì ra nhân loại cũng có cô gái mỹ lệ  giống ngài. Tổ tiên tiểu thư Du làm nghề gì ạ?”

Du Lệ nhìn ông ta, vị Cổ Ma này chẳng nhẽ đang định tìm hiểu nghiên cứu mười tám đời tổ tông của nhà cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.