Mê Mẩn Vì Em

Chương 199



Trò chuyện cùng Lai Nhân Tư một lúc, rốt cuộc Du Lệ cũng xác nhận, vị Cổ Ma này cảm thấy hứng thú với tổ tông họ Du nhà cô.

Tiếc là Du Lệ cũng biết không nhiều, cô tự cảm thấy mình chỉ là kẻ lơ mơ, có đời ai dân đen lại đi tra chuyện của mấy đời tổ tông trước nhà mình bao giờ, mà cứ coi như cô đi tra đi, đoán chừng các trưởng bối cũng không nói gì nhiều, chí ít cho đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nghe thấy Bà cô nhà mình lẩm bẩm chuyện gì lớn về tổ tiên nhà họ Du, đều là dân thường, không gây ra chuyện kinh thiên động địa gì, cũng không luy truyền mấy truyện kinh thiên động địa từ trước cho đến nay.

Còn phần cô vì sao lại có dáng dấp xinh đẹp đến thế, dĩ nhiên là gien nhà họ Du mạnh rồi, mà cô thì vốn là được trời sinh ưu ái mà.

Nghe Du Lệ tự khen mình, nụ cười trên mặt Lai Nhân Tư chợt cứng ngắc lại, rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng Du Lệ vẫn nhìn thấy.

Vì thế tâm tình cô lại rất tốt, chưa phát hiện ra bản thân lại ăn thêm mấy cái bánh bao nữa rồi./

Sau khi ăn sáng xong, Du Lệ và Chử Hiệt cũng chuẩn bị rời đi.

Lai Nhân Tư dĩ nhiên giữ lại, cũng nói luôn, “Nửa tháng nữa chẳng phải tiểu thư Du đã phải vào tổ quay phim đó sao? Đã thế không bằng ở lại đây nửa tháng nữa, không cần phải về, tôi cũng chăm sóc tốt cho hai người”

Chử Hiệt lạnh lùng cự tuyệt, “Không cần, Uy Sắt vẫn còn đang đợi ở hẻm Thanh Xuyên”

Lý do này rất mạnh, Lai Nhân Tư chẳng nói được câu nào.

Nên biết là cuồng ma Uy Sắt ai ai cũng biết rõ, anh ta vốn phải một quả bom không biết phát nổ lúc nào, nếu không có Chử Hiệt chèn ép, quả thật là làm loạn lên ngay. Thế giới loài người không phải là Ma giới, yêu ma quỷ quái ở đây đông, nếu thực sự gây ra chuyện gì trong thế giới loài người thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

Lúc trước Lai Nhân Tư đã giúp bọn hắn làm chứng minh thân phận nhập cảnh nguyên nhân cũng bởi do Chử Hiệt, ông ta cảm thấy nếu mặt Áo Phỉ Nick (Orfenik) thì Uy Sắt (Wither) chắc chắn nghe lời.

Vì thế Lai Nhân Tư không giữ lại nữa mà để người hầu chuẩn bị xe đưa họ ra sân bay.

Sau khi rời khỏi lâu đài Lai Nhân Tư, Du Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Thấy vẻ mặt Chử Hiệt nghi ngờ nhìn sang, Du Lệ hỏi anh, “Lúc ăn sáng, em thấy hình như tiên sinh Lai nhân Tư có vẻ rất quan tâm đến tổ tông nhà họ Du em, ý ông ấy là gì thế?”

Thần sắc chử tiên sinh lạnh tanh đáp, “Ai biết được, chắc ông ta bị ấm đầu rồi”

Du Lệ nhìn anh, “Thật à?”

Chử tiên sinh ừm một câu.

Quản gia đưa họ ra sân bay, “…..” Thật oan cho tiên sinh quá mà!

Du Lệ nhìn kỹ chử tiên sinh một lúc lâu, cuối cùng nhún nhún vai, “Được thôi, cứ coi như ông ấy bị ấm đầu đi. Có lẽ tổ tiên họ Du nhà em có huyết mạch thần kỳ gì đó cũng nên, chẳng trách mà những ma tộc các anh có phản ứng khác lạ”

Lái xe và quan gia cũng đành thầm than lần nữa, “….”

Chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được rồi!

**

Lúc trở lại Đế Đô, vẫn là Đồ Nhĩ Tư mang theo Tiểu Hắc Cầu lái xe tới đón họ.

Du Lệ ôm lấy Tiểu Hắc CẦu vào lòng bóp bóp, hỏi, “Hẻm Thanh Xuyên không có chuyện gì chứ? Nhóm Bà Cô vẫn ổn chứ hả?”

“Dĩ nhiên không sao rồi, có đại nhân Uy Sắt và tiểu thư Tô Loan ở đó, chẳng có yêu ma quỷ quái nào lại dám gây sự ở hẻm Thanh Xuyên đâu. Bà lão cũng rất ổn, ngày nào cũng cùng hàng xóm làm nghệ thuật, họ định vẽ trên tường trống một chút, vẽ còn thấy khá đẹp nữa…. À đúng rồi, hẻm Thanh Xuyên lại có thêm khách đến trọ nha”

Du Lệ lại bóp  bóp Tiểu Hắc Cầu một cái, hỏi, “Ai vậy?”

“Là một con quạ yêu”

Du Lệ à một câu, “Đến thuê chưa?”

“Vẫn chưa, con yêu quái này hình như có chút vấn đề, đợi hai người về hẵng quyết định” Đồ Nhĩ Tư ngoan ngoãn đáp, hiện giờ anh ta là Quản lý viên của hẻm Thanh Xuyên, bỏ nhiều tâm huyết đối với hẻm Thanh Xuyên hơn bất kỳ ai, không cho phép bất cứ thứ gì phá vỡ sự hài hòa của hẻm Thanh Xuyên.

“Sao biết cô ta có vấn đề?” Du Lệ tò mò hỏi.

“Là Lâm Cửu nói, Lâm Cửu biết cô ta”

Sau khi nghe xong, Du Lệ quyết định về tìm Lâm Cửu hỏi chút, có cần cho thuê phòng hay không vẫn do Chử tiên sinh quyết định vậy.

Lúc trở lại hẻm Thanh Xuyên thì trời đã khuya rồi.

Do quá muộn, lo làm phiền bà cô nghỉ ngơi, Du Lệ và Chử Hiệt không về nhà Bà Cô mà ở lại phòng nghỉ bên cạnh.

Sáng hôm sau. Du Lệ và Chử Hiệt xuất hiện tại nhà Bà Cô, ăn sáng cùng với Bà.

Bà Cô kinh ngạc bảo, “Hai cháu về lúc nào rồi? Sao không có tiếng động gì cả thế?”

“Dạ tối qua ạ, chúng cháu ngủ ở phòng bên, sợ quấy rầy bà ạ” Du Lệ vừa uống bát cháo vừa nói.

Bà Cô nhìn họ một chút, cười khà khà bảo, “Lần này xuất ngoại thế nào? Không gặp phải chuyện gì đó chứ?”

“Có Chử Hiệt rồi còn có chuyện gì nữa ạ?” Du Lệ ngoài miệng thì nói thế nhưng thực tế lại thầm quan sát Bà lão, thấy thần sắc Bà lão vẫn bình thường, cứ như chẳng có hứng thú với cô vậy.

Cô thầm bĩu môi trong lòng, Bà lão này thật sự càng già càng tinh quái, tinh quái phát kinh, muốn biết gì từ bà cũng hơi khó.

Chử Hiệt bóc một quả trứng cho cô, bảo cô ăn từ từ.

Bà Cô hỏi công việc của cô, sau khi biết nửa tháng nữa cô lại xuất ngoại đóng phim, bất giác thở dài, “Cả ngày chỉ bay đi bay về, cũng không thấy mệt sao, nếu có Tiểu Bình Quả, Tiểu Bình Quả cũng không muốn mẹ nó như cháu biến thành người bay trên không đâu”

Du Lệ, “Vẫn còn chưa có Tiểu Bình Quả đâu mà bà, bà yên tâm đi ạ”

Bà Cô lập tức không thèm để ý đến cô nữa, ăn sáng xong thì đi tìm hàng xóm tiếp tục làm công việc nghệ thuật.

Du Lệ và Chử Hiệt đi ra ngoài, đến trước công ty, An Như nói chuyện về bộ phim mới, lấy kịch bản cất đi, dự định lợi dụng trong nửa tháng này cố gắng nhẩm kịch bản.

Vừa đến đầu hẻm Thanh Xuyên, thì gặp một phụ nữ da trắng, tóc đen tuyền, môi đỏ như máu đang đứng ở hẻm Thanh Xuyên ngó quanh, cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng cực thuần khiết.

Mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên có người tự mình chạy đến hẻm Thanh Xuyên nhìn ngó chung quanh, Du Lệ không kìm được nhìn cô nàng mấy lần.

Người phụ nữ đó cũng vì thấy Chử Hiệt và Du Lệ cùng đi vào hẻm Thanh Xuyên, bất giác nhìn họ một lúc, sau khi xem xong, hai mắt cô ta sáng rực, lập tức nhiệt tình tiến đến, “Ôi, hai người cũng là gia đình ở trong hẻm Thanh Xuyên này à? Xin chào hai người, tôi đang định tới đây thuê phòng…”

Du Lệ nghe đến đó, bỗng nhớ tới Đồ Nhĩ Tư nói, có con yêu quái muốn đến thuê phòng ở hẻm Thanh Xuyên.,

Thế là Du Lệ và Chử Hiệt dừng lại dò xét nữ yêu quái.

Loài yêu bình thường lúc không phóng thích yêu lực thì nhìn họ chẳng khác gì con người cả, cũng không xinh đẹp đến mức khiến người ta gặp một lần đã biết là yêu tinh, nghe bảo đây là một cách ngụy trang cự kỳ cao minh, mới có thể để yêu tinh thích ứng nhanh với cuộc sống con người.

Nữ yêu này cũng vậy, như một cô gái thuần khiết, nhưng vẫn chưa xinh đẹp bằng Du Lệ.

“Cô tên là gì?” Du Lệ hỏi.

Nữ yêu lộ ra nụ cười ngượng ngùng, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, ‘Tôi họ Ô, gọi là Ô Thượng”

Quả nhiên là nữ yêu mà Đồ Nhĩ Tư nhắc đến.

Du Lệ bảo, “Cô muốn thuê phòng à, có thể tìm Quản lý viên hẻm Thanh Xuyên, anh ấy phụ trách chuyện này”

Ô Thượng thở dài, ‘Tôi đi tìm rồi, nhưng anh ấy chẳng chịu cho tôi thuê, có phải anh ấy coi thường tôi là phụ nữ không, hay là kỳ thị tôi….”

Du Lệ, “….” Chắc chắn nữ yêu quả thật có vấn đề rồi.

Đồ Nhĩ Tư đi tới, từ xa nghe tiếng Ô Thượng, dù tính tình có tốt mấy cũng rất tức giận.

Nữ yêu này quả thật dám nói xấu anh ta trước mặt kim chủ mà, thật quá đáng quá!

“Không phải tôi coi thường phụ nữ, cô đừng có nói vớ vẩn!” Đồ Nhĩ Tư tranh thủ biện hộ cho mình, “Còn nữa, cô cũng không phải là phụ nữ, cô là yêu nữ”

Lúc đầu Ô Thượng còn kinh ngạc, rồi nhanh chóng phản ứng, bất giác dò xét Du Lệ và Chử Hiệt, trên mặt lộ ra tia hiểu rõ, càng nói nhiệt tình hơn, “Hai vị chính là vợ chồng Chử Hiệt Chử tiên sinh đó sao? Tôi định đến thuê một phòng, hai vị thương xót một yêu nữ yếu đuối không nơi nương tựa như tôi đi….”

Ô Thượng còn chưa kịp nói hết, thì đã nghe thấy một giọng chẳng nể nang gì chặn ngang, “Cái gì mà nhỏ bé yếu ớt, không nơi nương tựa chứ, toàn nói vớ vẩn!”

CẢ nhóm quay người lại thấy anh em nhà họ Lâm cũng đang đi tới phía này.

Lâm Cửu tiến lên mấy bước, giống như con gà chọi vậy xù lông lên, mắng, ‘Đến nước thánh Giáo Đình mà cô còn dám trộm, lại còn dám liên hợp với Ma tộc bắt nạt đồng loại của mình, thế mà cũng dám bảo mình là nhỏ bé yếu ớt không nơi nương tựa hả?”

TRên mặt Ô Thượng đầy vô tội, “Tiểu Cửu, tôi biết cậu còn đang oán trách tôi, chuyện từ lâu rồi, Hề Triển Vương còn không để bụng, sao cậu lại cứ nhớ mãi không quên thế? Chuyện trộm nước thánh, không phải là có duyên đó sao? Tôi cũng không muốn mà…”

Cô ta thở dài, ra vẻ bản thân mình thân bất do kỷ vậy.

Lâm Cửu vẫn hầm hè, ‘Dù sao thì yêu nữ nhà cô vẫn tâm thuật bất chính, không cho cô ở đây! Nữ Thần, đừng có để loại này vấy phân heo đến ở nhé!”

Ô Thượng nhún nhún vai, nhìn về phía Lâm Tam, bảo, “Lâm Tam, anh không quản em anh sao?”

Lâm Tam kéo cậu em xù lông của mình lại, chào hỏi nhóm Du Lệ.

Cuối cùng cả nhóm vào trong phòng Đồ Nhĩ Tư nói chuyện, Lâm Cửu thì còn đề phòng Ô Thượng dùng lời lẽ mê hoặc, sợ Du Lệ bị lừa, quả thật kéo anh cậu đến, nhịn chằm chằm yêu tinh, không để Ô Thượng lừa gạt người khác.

“Vì sao cô lại muốn đến thuê phòng ở hẻm Thanh Xuyên thế?” Du Lệ hỏi.

Ô Thượng trên mặt nói yếu ớt, “Tôi thấy tin quảng cáo cho thuê nhà ở hẻm Thanh Xuyên trên mạng, thấy nhà ở đây rất tốt, lại mới, có hàng xóm thân thiện, ở chỗ này rất an toàn” Cô ta bất đắc dĩ bảo, ‘Nữ yêu rất xinh đẹp, cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tiểu thư Du à, cô cho tôi thuê phòng đi mà, nếu không tôi lại bị ngủ ngoài đường đó nha”

“Vậy thì đi ngủ ở đó đi!” Lâm Cửu nói lạnh lùng.

Lâm Tam lại lần nữa kéo cậu em xù lông mình lại, thấy Du Lệ nhìn qua thì mỉm cười bảo, “Tiểu Cửu thích bênh vực kẻ yếu, đừng để bụng”

Du Lệ ừm một câu, biết rõ ý Lâm Tam, cô nói với Chử Hiệt, “Chử tiên sinh, chuyện này giao cho anh nha”

Tiếp đó cô vẫy Lâm Cửu lại.

Nữ Thần đã gọi, Lâm Cửu vẫn vô cùng nể, hấp tấp đi theo Nữ Thần rời đi.

Lâm Tam thấy thế cười cười, ngồi ung dung bình thản ở đó uống trà.

Sau khi ra cửa, Lâm Cửu cứ bô lô ba la kể mọi chuyện hết cho Du Lệ nghe.

Nào là chuyện đối đầu với Hề Triển Vương, liên hợp Ma tộc trợ giúp kẻ thất bại tranh đoạt Hồ Nguyệt Cốc, ái một một con yêu tinh bán sa đọa, trộm nước thánh Giáo Đình vu oan cho Quỷ Hút máu…. Từng chuyện từng chuyện, gan to bằng trời, vì thế đừng có bị bộ dáng con người thuần khiết của cô ta lừa, đợi lúc cô ta hóa yêu xem mới biết cô ta đáng yêu tới cỡ nào.

Trong lòng Du Lệ thấy hoảng, thì ra Ô thượng lại chính là kẻ cầm đầu lẻn vào Giáo Đình trộm nước thánh năm ngoái mà Luda nói tới, cũng tạo thành nguyên nhân Giáo Đình vây quét sinh vật bóng tối. Chẳng qua cô mơ hồ nghe ra chút nội dung, Ô Thượng cũng chẳng phải là yêu tốt gì, đã cùng Hề Triển Vương liên hợp, thậm chí cùng lén làm việc giúp Hề Triển Vương nữa…

Chẳng lẽ chuyện trộm nước thánh năm ngoái cũng là ý Hề Triển Vương ư?

Du Lệ xoa cằm, nghĩ đến tình thế Tổ Dị Văn và Quốc tế lại càng cảm thấy quá phức tạp. Đến cuối cùng Ô Thượng vẫn được vào thuê phòng ở hẻm Thanh Xuyên, phòng số 13 ở hẻm Thanh Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.