Mê Mẩn Vì Em

Chương 211



Vị Oscar vội vàng lẩn vào gốc tối, tránh gặp con người và phi nhân loại khác.

“Khà khà, Oscar”

Một bàn tay tái nhợt từ bên thò ra vỗ bụp lên lưng gã, cùng một giọng nói ngả ngớn vang lên chào đón.

Oscar suýt nữa thì bị dọa chết khiếp, như chim sợ cành cong, nhảy bật lên, hất tay công kích về phía quỷ hút máu đứng đằng sau kia.

Con quỷ hút máu đó bị hoảng sợ vì phản ứng của Oscar, không kịp tránh, cả người bay lên đập mạnh vào vách tường, suýt nữa làm vách tường hợp kim méo mó.

Mặt quỷ hút máu bị công kích kinh ngạc, “Oscar, anh làm gì thế?”

Sau khi Oscar thấy rõ đối phương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nói đầy bất mãn, “Katel, lần sau đừng có đến gần tôi quá nhé”

Katel nghi hoặc nhìn anh ta, trực giác thấy như có chuyện gì đã xảy ra, không thì Oscar cũng không bị kinh hoảng như thế. Nễn biết là, vị Oscar này cũng phải là người hèn nhát, đến cả tiệc sinh nhật của Cổ Ma Lai Nhân Tư mà gã cũng dám trà trộn vào thì còn có chuyện gì dọa gã sợ nữa chứ?

Oscar không giải thích gì thêm, vừa rồi quả thật gã đã bị hai con người kia dọa cho.

Gã chưa bao giờ biết đến thì ra con người cũng có thể đáng sợ đến thế, so sánh giữa đám giáo sĩ và họ thì quả thật chỉ là đám cừu ngoan, gã tình nguyện chơi trò trốn tìm với Giáo Đình cũng không dám ở cùng hai người đó. Cho dù là cái vị nam nhân đầy bạo lực kia có đánh gẫy răng của gã thì máu vẫn rất ngon, uy hiếp thực sự đến quỷ hút máu vẫn là người phụ nữ ma quỷ đó, không thể khinh thường được.

“Nè, Oscar, miệng anh sao thế?” Katel thấy miệng gã Oscar dính máu tự dưng hỏi.

Quỷ hút máu lấy răng nanh để mà sống lại kể chuyện bị con người tẩn cho một trận ra thì quá mất mặt, Oscar vội lau sạch máu dính trên khóa miệng, làm như không có chuyện gì xảy ra bảo, “Không có gì, vừa rồi hút máu dính vào”

Katel càng thấy nghi ngờ hơ, mùi máu này không giống máu người nha…

Nhưng chưa kịp hỏi ra đã bị Oscar kéo vào một phòng tối om, thì thầm với gã vài câu, Katel nhanh chóng quên mất nghi ngờ vừa rồi, nói đầy kinh ngạc, “Oscar, anh điên hả, anh thế mà lại dám…”

Katel nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng đành đồng ý. Không đồng ý sao được, bọn gã đều là những quỷ hú máu hoang dã, Katel từ trước đến nay đều dựa dẫm vào Oscar, vừa rồi có thể tránh được giáo sĩ và gia tộc quỷ hút máu truy đuổi rồi lần này có thể trà trộn vào du thuyền ít nhiều cũng nhờ sự giúp đỡ của Oscar này.

“Yên tâm đi, làm xong mới nói, tôi sẽ trả thù lao xứng đáng cho anh, không để anh làm không công đâu” Oscar đã nói, vì mạng sống, quyết định lôi quỷ hút máu mà gã biết xuống nước cùng.

Gã cũng không tin có nhiều quỷ hút máu quan sát kỹ như thế thì kiểu gì cũng thăm dò được tin tức của Phất Lạc Tư.

Sau khi hai quỷ hút máu thương lượng xong, mỗi người chia ra hành động.

Oosscar thì tìm kiếm quỷ hút máu quen biết trên du thuyền, hợp tác cùng bọn họ, trao đổi tin tức với nhau, chỉ nghĩ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hai con người kia giao cho, hồn nhiên không biết mỗi cử chỉ hành động của mình đều bị một đôi mắt khác nhìn thấy hết.

“Thủ đoạn thu thập tin tức của con quỷ hút máu này không tồi”

Trác già nhìn một hình chiếu tối tăm dưới ánh đèn hiện ra hai bóng người, suy nghĩ gì đó bảo “Bọn chúng cũng đang tìm Phất Lạc Tư, chẳng lẽ tiểu thư Du bắt bọn chúng làm chuyện này ư?”

“Có lẽ vậy”

Nhạc Chính Tước đầy hứng thú nghe trộm, thấy con quỷ tên Oscar  kia vội vàng đi đến chỗ khác thu thập tin tức, thì chậm rãi dẫn Trác Già đuổi theo.

Đêm nay khắp chốn trên du thuyền đang ăn chơi cuồng hoan đến tận sáng.

Lúc mặt trời mọc lên từ mặt biển, Du Lệ ngáp vặt, được Chử tiên sinh kéo lên boong tàu xem mặt trời mọc, đầu dựa vào vai anh mơ màng buồn ngủ.

CẢnh dù có đẹp nhưng trước cơn buồn ngủ thì chỉ có dẹp sang một bên mà thôi.

Chử Hiệt một tay ôm eo cô, để cô thoải mái dựa vào mình hơn, còn anh nghiêm túc nhìn cảnh mặt trời mọc đẹp mê hồn, dùng di dộng quay chụp lại cảnh mặt trời mọc, đợi khi nào cô tỉnh lại xem sau.

Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời đỏ rực từ vầng mặt trời nhô hẳn lên mặt biển, Chử Hiệt mới cất di động đi, kéo Du Lệ đang mơ màng đi ăn sáng.

Bữa sáng rất phong phú, Du Lệ bị mùi thơm của đồ ăn làm cho tỉnh ngủ hẳn, lấy cảnh mặt trời mọc mà chử tiên sinh quay chụp ra xem, vừa ăn vừa xem rất thích thú.

Buổi sáng sớm trên du thuyền không hề náo nhiệt, người dậy sớm không nhiều, đại đa số vừa mới ngủ, chắc đến trưa cũng chưa tỉnh được.

Sau khi ăn sáng xong, Du Lệ cũng tỉnh táo hoàn toàn, không có ý ngủ thêm nữa, cô kéo Chử Hiệt đi chơi khắp nơi.

Chỗ có thể chơi ở trên du thuyền thật sự quá nhiều, nào là rạp hát, quán bar, sòng bạc, khu trò chơi, khu tập thể hình, trung tâm thương mại…. Ở đâu con người có thể nghĩ đến giải trí thì ở đây đều có đủ, họ có thể chơi trong vòng 1 tháng cũng không chán.

Hai người cứ vậy chơi hết cả một buổi sáng.

Tới trưa nhà ăn cuối cùng cũng náo nhiệt hẳn lên, lúc Du Lệ và Chử Hiệt đi ăn tiệm cơm Tây lại gặp được nhóm Uy Sắt.

“Chử tiên sinh” Della và mấy thuộc hạ Ma tộc cung kính đứng lên chào.

Uy Sắt thì ngồi dựa trên ghế lười nhác, tay cứng ngắc không rời, liếc họ một cái nói, “Các người đến rồi” rồi lại đem hết tâm tư ngập sâu vào trong trò chơi.

Du Lệ và Chử Hiệt ngồi đối diện với Uy Sắt, Della cùng mấy thuộc hạ vội vàng gọi người mang cơm tới, cũng ngồi xuống bên cạnh, bộ dạng như sẵn sàng phục vụ họ bất cứ lúc nào. CẢnh này khiến người khác cũng phải liếc mặt nhìn, con người thì đang đoán xem ba người này rốt cuộc là ai, trông phô trương ghê, còn phi nhân loại thì lại đoán xem thân phận một ma hai người là gì, sao lại ở cùng nhau thế.

“Uy Sắt, hẻm Thanh Xuyên thế nào rồi?” Du Lệ cười hỏi.

Uy Sắt thất thần đáp, “Cũng tạm”

Della nhận đồ ăn người phục vụ mang tới, tiện nói luôn, “Nhóm ông bà lão đều ổn cả, nghe bảo chúng tôi sẽ ra nước ngoài, còn nhắn chúng tôi là nếu gặp được hai người, bảo hai người chơi thoải mái đi, đừng có lo cho họ…”

Della quả thật là một cấp dưới hoàn hảo, nói một cách toàn diện thì việc sinh hoạt hàng ngày của hẻm Thanh Xuyên, thậm chí lúc thuận miệng đưa họ xuất ngoại, Uy Sắt đã đồng ý cho mỗi người ở hẻm Thanh Xuyên một cái máy nhắn tin rồi.

Du Lệ, “….. Anh còn đồng ý cho họ cả máy nhắn tin nữa sao?”

Uy Sắt không thèm ngẩng đầu lên đáp, “Họ thật quá phiền phức, máy nhắn tin có thể để họ không nói gì được”

Với lời này, Du Lệ không nói gì, hỏi, “Anh có tiền à?”

“Lai Nhân Tư có”

Du Lệ, “….”

Xem ra đây là tự nhiên coi tiền của Lai Nhân Tư như cỏ rác đây. Chẳng qua nghĩ đến sự giàu có của Lai Nhân Tư trong thế giới con người, với ông ta mà nói thì chỉ như mất một sợi lông của chín con trâu mà thôi, không sao cả.

Nhà ăn dần đông người lên, Uy Sắt rụt lại cánh tay cứng nhắc, cùng Chử Hiệt vùi đầu xuống ăn.

Ma tộc ăn uống đều rất giỏi, chỉ có hai Ma tộc thôi mà ăn uống càng giỏi hơn, khiến một số nhân loại không rõ lý do gì mà thấy họ ăn uống nhiều thế thì giật cả mình, lặng lẽ nhìn bụng hai vị Ma tộc đó mấy lần, không rõ rốt cuộc họ đưa đồ ăn đến chỗ nào rồi.

Nhưng bọn họ đợi mãi trên du thuyền lâu rồi, nhìn đến nhiều lần rồi, lại phát hiện ra chuyện này cũng chẳng là gì, mà chuyện kỳ lạ gì cũng có cả, bọn họ có xem cũng coi như được bổ não thôi.

“Anita!”

Du Lệ ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy là Luda, bên cạnh anh ta còn có mấy vị giáo sĩ nữa, đang dùng ánh mắt tìm hiểu đề phòng âm thầm đánh giá nhóm Uy Sắt.

Du Lệ nhướng mày kinh ngạc bảo, “Anh cũng đến rồi à?”

Luda cười đáp, “Đúng vậy, đúng lúc Giáo Đình cũng nhận được giấy mời, bảo tôi cùng đi tham gia tiệc sinh nhật của tiên sinh Lai Nhân Tư luôn”

Du Lệ à một câu, không tìm hiểu thêm xem ý Giáo Đình là gì nữa, mà giới thiệu nhóm Uy Sắt cho Luda.

Đối với tên tuổi cuồng ma Uy Sắt, Luda nghe mà giật nẩy mình, đây là một Cổ Ma vô cùng mạnh mẽ, Giáo Đình vốn nên đối đãi cẩn thận, mỗi một Cổ Ma đi vào thế giới con người Giáo Đình không dám lơi lỏng, ai ngờ đối phương sau khi đến thế giới loài người lại cứ thế chạy tới định cư ở Hoa Quốc, Giáo Đình có muốn đối đãi cẩn thận cũng hết cách.

Đây là chuyện rầu rĩ mà thiên sư Hoa Quốc phải bận lòng thôi.

Du Lệ cũng không nói nhiều gì với Luda, chỗ này không phải là nơi thích hợp để tán gẫu, đành chào hỏi như bạn bè bình thường gặp nhau rồi lại đi làm việc của mình.

Luda và các Giáo sĩ khác tự chọn chỗ ngồi ăn cơm của mình.

“Vị kia chính là thiên sư Chử Hiệt nước Hoa và Du Lệ đó sao? Yểm ma là do chính họ giúp hủy phải không?”

“Nghe bảo bọn họ rất lợi hại, mà thực lực vị Ma tộc ngồi cùng họ lại càng đáng sợ hơn”

“Sao họ lại kết với một đám Ma tộc nhỉ?”



Luda cười đáp, “Đúng thật là họ, vị Cổ Ma kia hiện giờ đang ở gần nhà tiểu thư Du, nghe đâu họ là họ xóm của nhau đó”

Nghe đến đó, có giáo sĩ trẻ tuổi than lên, “Người Phương Đông cũng to gan thật đó, thế mà cũng dám làm bạn cùng yêu ma, không lo ngày nào đó bọn họ lộ mặt thật ra, coi con người là đồ ăn để ăn sao”

“Đúng thế, tôi chẳng dám tưởng tượng ra bản thân mình ở cùng nhau với đám sinh vật hắc ám đâu, những sinh vật hắc ám đó rất đáng sợ”

Thần sắc Luda lạnh tanh, “Có lẽ bọn họ chẳng sợ bất cứ lực lượng hắc ám tà ác nào cả, vì thế bọn họ [ mới làm bạn với yêu ma đấy”

Trong lòng lại thầm nói, cái này tính là gì? Anh ấy chỉ biết là một thiên sư nước Hoa rất lợi h ại, giao lưu rộng, tất cả yêu ma quỷ quái đều trở thành bạn bè của anh aaygs.

Thật là một người phương Đông thần kỳ!

Lúc sinh nhật của Lai Nhân tư đến gần, khách lên du thuyển càng ngày càng nhiều, hơi thở trên du thuyền càng ngày càng phức tạp.

Những ngày này, Du Lệ quen biết thêm nhiều người trên du thuyền, có không ít yêu ma quỷ quái không quen, còn có một số ít nhân vật thương nhân nổi tiếng trên TV nữa.

Không khí vẩn đục khiến cô thở không nổi, trời chưa tối mà cô đã chạy trối chết, trốn vào phòng không ra ngoài nữa.

“Càng ngày càng khó ngửi, em  sắp không chịu nổi không khí bẩn thỉu này nữa rồi” Du Lệ ỉu xìu nói.

Chử Hiệt ngồi cạnh cô, thương mà chẳng giúp gì được xoa xoa đầu cô, dùng miệng lưỡi của người từng trải bảo, “Không khí trong lành cũng vô dụng thôi, hay trốn vào trong ngực anh nhỉ?”

Du Lệ lườm anh anh một cái, sau đó quay người, để anh thấy gáy mình.

Anh coi cô như không khí trong lành, lại tưởng mình là không khí trong lành cho cô à? Hừ!

Đúng lúc cô đang rầu rõ xem sinh nhật ngày mai có cần phải trốn trong phòng không thì Nhạc Chính Vương lại tới.

Nhạc Chính Tước tới đưa tin tức cho họ, thấy Du Lệ uể oải, thì hỏi cô là có phải bị bệnh không, dựa vào quan hệ hợp tác giữa anh ta và Chử Hiệt, lại nể mặt Du Lệ là bạn thân của bạn thân mình, Nhạc Chính Vương chẳng mấy khi quan tâm chút.

“Không phải, chỉ là không khí ô nhiễm quá nên khó chịu thôi”

Nhạc Chính Tước lại mường tượng, hiểu rõ ý cô là gì, cười bảo, “Chuyện này không sao cả, tôi đưa một thứ cho cô, đảm bảo cô sẽ không thấy khó chịu thế nữa”

Nói xong, Nhạc Chính Tước móc từ trong túi ra một cái túi tiền thêu tay tinh xảo nhỏ nhắn, có vẻ cổ xưa, gắn với một vị hán tử Vùng Tây Bắc như Nhạc Chính Tước thấy chẳng hợp tỵ nào.

Du Lệ nghi ngờ nhận lấy, tự dưng cảm giác không khí chung quanh chợt thay đổi hoàn toàn, cả người phấn chấn hẳn lên.

‘Đây là gì thế?”

“Lá cây bàn long, có  hiệu quả trừ tà tinh lọc” Nhạc Chính Tước cười tủm tỉm bảo, “Có phải thấy hiệu quả không? Chỉ một lá cây mà một triệu tiền nha, có thể duy trì liên tục trong 5 ngày”

Du Lệ, “….. Vậy bán cho tôi mấy lá đi”

Nhạc Chính Tước đáp, “Bán thì thôi, dùng xong lại tới tìm tôi, dù gì thì cái này cũng không mất tiền” Du Lệ thấy quá khó hiểu, thứ này rốt cuộc là từ đâu tới,lại nghe thấy Chử Hiệt đáp, “Dây bàn long là bản thể của Hề Triển Vương, anh ta cũng tới hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.