Mê Mẩn Vì Em

Chương 29



Ngày hôm sau, khi Du Lệ ăn điểm tâm xong, liền đi tìm quản gia lâu đài, nói nghiêm túc cho ông ta biết, đèn hành lang tầng ba hỏng rồi, bảo ông ta tranh thủ sai người đi sửa đi.

“Tiên sinh Jeff, không phải tôi là người vô tình, nhưng đèn hành lang rất quan trọng đó, nếu không có đèn, ban đêm tối như mực, chỉ sơ ý một cái đụng phải cái gì thì làm sao đây? Đụng vào đồ vật thì cũng không cần lo, chỉ sợ đụng phải một ít đồ không phải là người thì làm sao hả?”

Đối mặt với lời lẽ đầy chính nghĩa của Du Cô nương, quản gia Jeff khó mà  thở nổi.

Sáng nay ông Jeff đã nghĩ đến, có người làm tới nói cho ông ta biết, trong thành bảo có hai người hầu mất tích. Mà hai người hầu đó là hai người hầu quỷ hút máu, tối qua nghe bảo tự tiện lẩn vào trong lâu đài, giờ lại mất tích trong lâu đài.

Nghĩ đến hai người hầu quỷ hút máu kia mất tích, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, quản gia đột nhiên cảm thấy toàn thân vị diễn viên Đông Phương này lộ ra một loại khí tức khó lường, không phải là người bình thường phổ biến được.

Sau khi nhận được cam đoan của quản gia sẽ cho người đi sửa đèn ở tầng ba xong, Du Lệ yên tâm đi tới trường quay.

Đi vào trường quay, Du Lệ phát hiện ra Guzman hiếm khi dậy sớm, đang ngồi dưới  bóng cây xem kịch bản, gió buổi sáng thổi nhẹ tới, hoa hồng kiều diễm rực rỡ, thiếu niên quỷ hút máu xem kịch bản dưới bóng cây nhìn như tiểu vương tử trong cung đình vậy.

Du Lệ vừa tới gần, ánh mắt Guzman từ kịch bản nhìn lên, nhìn xuống người cô, hỏi, “Cô không sao chứ?”

Du Lệ lúc đầu hơi sững sờ, thấy rõ ý anh ta, bảo, “Không sao”

“Tối qua, tôi và Luda cùng lên lầu bốn, cũng không có ở lầu ba” Guzman dùng ngón tay mài thổi kịch bản, nói chẳng có cảm xúc gì, ‘Tôi không ngờ được là quỷ hút máu trong thành bảo sẽ ra tay với cô”

Du Lệ nói vô tình, ‘Không sao, thực ra họ chẳng gây hại gì cho tôi được” Nói rồi cô lại nhìn Guzman kỳ lạ, “Anh không phải quỷ hút máu đó sao?”

Quỷ hút máu không hẳn là cùng một loại sao, sao nghe giọng của anh ta cứ như quỷ hút máu lâu đài tự tiện hành động nên không vui vậy chứ.

Guzman nói thản nhiên, “Mặc dù tôi là quỷ hút máu, nhưng tôi lại uống máu nhân tạo hoặc máu động vật, tôi sẽ không ra tay với con người” Ngừng chút, anh ta lại tiếp, “Mẹ tôi, cũng là một con người, tôi từng đồng ý với bà, tuyệt đối sẽ không hút máu con người”

Du Lệ lại sửng sốt chút, sau đó cười bảo, “Hóa ra là thế, rất tốt”

Mặc dù biểu hiện của Guzman lúc nào cũng ngạo mạn khinh thường lạnh lẽo, thỉnh thoảng cũng độc miệng chút, quả thật khiến người ta tức sắp khóc – Marisa thường xuyên bị anh ta làm cho tức muốn khóc, nhưng Du Lệ cũng không cảm giác được ác ý trên người anh ta, thậm chí còn có cảm tình với anh ta nữa. Vì vậy với anh ta cô không hề cảnh giác như với những quỷ hút máu khác.

Guzman nói xong, lại tiếp tục để ý lên kịch bản, cứ như vừa rồi chỉ là tùy tiện hàn huyên mà thôi.

Một lúc sau, Luda và Marisa cùng các diễn viên khác cũng tới trường quay, đạo diễn Robert đang tìm nhân viên công tác bàn bạc việc bố trí sân bãi, trong trường quay rất bận rộn.

Luda thấy Du Lệ liền nhấc chân đi tới. Marisa thấy thế, tức giận giậm chân, nhưng cũng không xụ mặt theo. Quãng thời gian này, cô ta đang nhớ lại lời của Guzman nói, không rõ vị nữ nhân Đông Phương kia cứu mình lúc nào nữa.

Những người khác trong đoàn làm phim cũng đã quen mấy diễn viên chính có hành vi gần gũi với nữ diễn viên Đông Phương, chỉ là dù nhìn mấy lần, vẫn cảm thấy không thể tưởng nổi.

“Anita, cô không sao chứ?’

Du Lệ ngẩng mặt từ kịch bản lên, nháy mắt, bảo, “Không sao”

Luda kéo ghế lại gần, giọng vừa phải, chỉ đủ hai người nghe, “Tối qua chúng tôi từ lầu bốn xuống, tôi phát hiện thấy có khí tức Ma tộc lưu lại ở tầng ba, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là hướng về cô đi”

Du Lệ ừm một tiếng, mặt lạnh lùng. Cô đã biết ma vật có hứng thú với mình, không cần anh ta phải nhắc,

“Sau này cô cẩn thận chút, nếu gặp phải chuyện gì, có thể tìm tôi” Luda nói, ‘Mặc dù năng lực của tôi không được coi là mạnh, nhưng vẫn có thể đối phó với một hai ma vật được”

Thần sắc Du Lệ cũng thả lỏng hơn, nhìn anh ta cười bảo, ‘Vậy thì đa tạ anh”

Dù không muốn cầu xin anh ta cứu, nhưng phần trách nhiệm có lòng này của Luda cũng rất đáng giá khen ngợi,

Cô nhìn Luda chút, nói nhỏ, “Tình hình lầu bốn thế nào rồi?”

Chẳng mấy khi được cô hỏi thăm, Luda có vẻ cao hứng, nhưng nghĩ đến tình hình lầu bốn, thở dài, “Số lượng yểm ma trên lầu bốn quá nhiều, với mấy người chúng tôi không phải là đối thủ của chúng, hai ngày nữa, người Giáo Đình phái hẳn là tới”

Du Lệ mừng rỡ bảo, “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó anh có thể yên tâm quay phim được rồi”

Luda, “….”

Luda dở khóc dở cười, đành bảo, “Đúng thế”

Sau khi chắc chắn Du Lệ không sao, Luda cũng không nói chuyện quá lâu với cô, nhanh chóng đứng dậy rời đi, tới căn phòng hóa trang mà đoàn làm phim chuẩn bị cho anh ta.

***

Như Luda nói, hai ngày sau người của Giáo Đình đã tới lâu đài. Tuy nhiên, người Giáo Đình cũng không đến ầm ĩ, mà tòa lâu đài Morffies này vốn là lâu đài tư nhân, cũng là sân bãi mà đoàn làm phim “Bí Cảnh” thuê, nên không tiếp người ngoài.

Lần này Giáo Đình phái hai nhân viên thần chức tới, một là nam nhân trung niên, một là một cô gái vô cùng khả ái. Hai người lấy thân phận là trợ lý của Luda và thợ hóa trang tới.

Trợ lý là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, tên là Yuna Cook, còn thợ hóa trang là Owen Mortensen.

Cả hai đến lặng lẽ, không gây ra sự để ý cho người khác trong đoàn làm phim.

Hai người đến, khiến Guzman và Ma nữ Shyia không kìm được bịt mũi, thiếu niên quỷ hút máu không giấu vẻ chán ghét của anh ta, đồng thời còn kèm thêm một câu, “Mùi vị nước thánh thật buồn nôn quá đi”

Trên người nhân viên thần chức Giáo đình luôn có mùi nước thánh, nước thánh là khắc tinh của sinh vật bóng đêm, tác dụng giống y như lá bùa của thiên sư Đông Phương vậy.

Luda đặc biệt tiếp họ trong phòng mình, cũng cẩn thận nói hết mọi tình hình lâu đài với họ.

“Nhiều yểm ma vậy sao?’ Yuna Cook kinh ngạc kêu lên, “Tòa lâu đài công tước quỷ hút máu tìm ở đâu nhiều yểm ma đến vậy, còn phong ấn chúng vào trong tranh treo trên tường  lầu bốn nữa chứ? Mục đích ông ta làm vậy là sao?”

Luda lắc đầu, anh ta cũng không suy đoán nổi dụng ý của chủ nhân lâu đài, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không có ý tốt.

Ngẫm nghĩ, anh ta nói qua về truyền thuyết Ma tộc mà ma nữ Shyia đã nói, nói ra suy đoán của mình, “Shyia không vô duyên vô cớ nói về truyền thuyết này đâu, có lẽ thực sự có liên quan tới Ma Môn chăng? Chẳng lẽ mục đích của Công tước Morpheus chính là Ma Môn sao?”

Thần sắc trên mặt Owen Monson chợt thay đổi, cằm hơi căng ra. Luda và Yuna đang mải suy đoán không để ý đến sự khác thường của anh ta.

Owen Monson nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, nói, “Là một công tước quỷ hút máu, hành động này của Morpheus đã xúc phạm nghiêm trọng đến chế định pháp luật giữa quỷ hút máu và Giáo Đình, trước tiên phải hủy tranh có yểm ma bị phong ấn bên trong trên lầu bốn đi, không thể để cho chúng đi ra ngoài. Còn công tước Morpheus, Giáo Đình sẽ bàn bạc với mấy gia tộc quỷ hút máu, tranh thủ thời gian bắt giữ ông ta lại”

Mặc dù quỷ hút máu và Giáo đình đối lập nhau, nhưng vào một lúc nào đó, vì tránh không để xảy ra thương vong không  cần thiết, Giáo Đình và mấy vị đại gia tộc quỷ hút máu hùng mạnh sẽ ký kết điều ước ràng buộc lẫn nhau, không thể vượt giới hạn đó được.

Luda và Yuna nghiêm túc gật đầu.

Đêm cùng ngày, ba nhân viên thần chức Giáo Đình chuẩn bị lên lầu bốn dò xét tình hình.

***

Du Lệ cũng để ý tới chuyện này, dù gì cô cũng từng trải qua hiểm cảnh ở lầu bốn, dù không sợ yểm ma làm hại, nhưng cảnh đó vẫn để lại bóng ma tâm lý nặng nề trong cô, lại thêm trợ lý của cô suýt bị Ma tộc dẫn lên bón cho yểm ma lầu bốn ăn, kiểu gì cũng thấy phải hủy hết tranh lầu bốn là tốt nhất.

Sáng hôm sau, Du Lệ dậy sớm đến trường quay, biết đủ mọi tin ở đó. Hôm nay Luda đến hơi muộn, đến cả Marisa người luôn thích đến muộn cũng đến sớm hơn anh ta.

Còn phần quỷ hút máu Guzman, vì “thiếu máu nghiêm trọng” nên anh ta luôn tới muộn, không có ai dám lên tiếng phàn nàn cả.

Đạo diễn Robert nhìn đồng hồ, sắc mặt hơi nặng chút. Thấy Luda diễn quá thành công, lại thêm có thực lực của một diễn viên chăm chỉ, vì thế đến muộn một lần, Robert cũng không tức giận quá mức.

Trợ lý Luda nhanh chóng tới xin phép cho anh ta nghỉ một tối, bảo tối nay, Robert cũng không nói gì, hóa trang xong, bảo Du Lệ và Marisa cùng hóa trang quay trước, còn phần quay của Luda và Guzman thì để lại sau.

Luda và Guzman không có mặt, cảm xúc Marisa mệt mỏi, nhưng cô ta vẫn còn là một diễn viên chuyên nghiệp, nếu đã bắt đầu thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố ép Du Lệ đang diễn trên trường quay xuống.

Cùng là một dạng diễn viên có diễn xuất tốt, Marisa có tính phân biệt chủng tộc rất nặng, coi thường diễn viên Đông Phương. Còn dung mạo Du Lệ thì rất xinh đẹp, loại xinh đẹp đó đã vượt biên giới, căn cứ vào tâm tính hay tranh đua của phụ nữ, khó mà thích cô được.

Có thể nói hết lần này đến lần khác cô càng biểu hiện không thích hợp, lại càng khiến bản thân ăn quả đắng không qua nổi Du Lệ, Du Lệ không những có hộ vệ đẹp trai như nam tài tử soái ca Hollywood, mà còn khiến Guzman và Luda họ nhìn cô với con mắt  khác. Nếu cô ta dám thể hiện chút hành động xa lánh nữ diễn viên Đông phương này, xui xẻo sẽ tới với cô ta.

Marisa vô cùng không phục, chỉ đành quyết định đè cô xuống lúc đang quay phim, dạng này cũng không trái với quy củ mà Robert định ra, lại càng không có người nào nói được gì, dù sao cô ta bằng thực lực nghiền ép kẻ địch.

Nhưng mấy lần diễn chung, Marisa phát hiện ra diễn xuất của Du Lệ dù chưa phải là tốt nhất nhưng cũng không tệ đến mức để cô ta nghiền ép xuống nổi. Diễn xuất của Marisa cũng vốn không tệ, nhưng thua cô ở tuổi còn trẻ, lịch duyệt chưa đủ, cuối cùng lại còn bị Du Lệ đè đầu.

Điều này càng khơi dậy lòng háo thắng trong cô ta, đến mức mỗi lần hai đối thủ cùng diễn tóe lửa khắp nơi, Robert cũng rất hài lòng.

Sau khi hai người diễn xong hai phân cảnh, Luda và Guzman mới khoan thai chậm rãi tới.

Du Lệ cẩn thận mang theo áo choàng dài, ngồi trên ghế, nhận ly trà do trợ lý mang tới uống một ngụm, dò xét Luda.

Luda đang giải thích gì đó với đạo diễn, Robert đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, như đang an ủi anh ta vậy.

Con mắt Du Lệ đảo vòng, phát hiện ra hôm nay đi theo trợ lý Rhoda còn có một cô gái nữa, chính là nữ trợ lý mới tới hôm qua. Lúc này người nữ trợ lý đó đang ở cùng trợ lý khác, dùng ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm diễn viên trong đoàn, trong đó Guzman và Marisa được cô ta để ý nhiều nhất.

Nếu không biết trợ lý mới đến là nhân viên thần chức Giáo Đình vừa tới, chỉ nhìn biểu hiện của cô ta thôi, Du Lệ đều cảm thấy đây rõ ràng là một fan cuồng của giới giải trí mà.

Nghĩ một lúc, chợt bắt gặp ánh mắt của nữ trợ lý đó nhìn lên cô, lúc đầu là sửng sốt chút, sau đó ôm lấy mặt, hai mắt sáng rực, như thể hiện hai trái tim hóa hình vậy.

Du Lệ, “…”

Lúc Luda về, đúng lúc thấy cảnh này, mặt sầm lại, dùng khuỷu tay thúc vào nữ trợ lý kia, để cô ta bớt bớt chút.

Chạng vạng tối khi công việc kết thúc, sau một ngày bận rộn tất cả mọi người đều mệt không chịu nổi đi ăn tối.

Ăn xong bữa tối, Du Lệ đi tới bên Luda bảo, “Luda, tối qua không sao chứ?’

Cả một ngày quay phim liên tục, hai lông mày Luda nhăn lại chưa giãn, Du Lệ thấy  mà quá kính nể. Rõ ràng ban ngày thì đóng phim, đêm lại tới lầu bốn trừ ma vệ đạo, rõ ràng khác với diễn viên khác trong đoàn phim chỉ có cảm giác mệt mỏi thôi, có thể thấy nhân viên thần chức Giáo Đình có thể lực tốt thật.

Luda xoa xoa trán, hạ giọng bảo, “Chẳng tốt gì, Owen bị thương”

Du Lệ kinh ngạc nhìn anh ta, mới đến ngày đầu tiên đã bị thương rồi, kiểu này cũng quá là…. Chẳng lẽ Giáo Đình phái hai nhân viên thần chức tới chẳng có thực lực tẹo nào sao?

“Thật vô dụng”

Thiếu niên quỷ hút máu đi qua bỏ một câu lạnh lùng.

Luda ngoài cười nhưng trong không cười, bảo, “Guzman thân mến, hợp tác của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu, đêm nay có muốn đi chung không?”

Guzman lộ ra thần sắc như nuốt phải ruồi, đi nhanh hơn.

Ma nữ tóc đỏ đứng cách đó không xa nghe thấy họ nói chuyện gì che miệng cười, Marisa ngồi bên cạnh cô nàng nhìn cô nàng kỳ lạ, hỏi cô ta cười gì, thì bị ma nữ nói lấp liếm qua.

Marisa tức giận, rõ ràng coi cô ta là đồ ngốc mà.

Luda quay đầu mời Du Lệ, “Anita, có muốn cùng đi không?”

Du Lệ muốn biết chút tình hình, nên đồng ý ngay, nhưng vẫn không quên gọi hộ vệ của mình đến cùng, tránh cho người ta hiểu nhầm.

Luda nhìn bên ngoài trường quay chút, nói với hai người như hình với bóng, “Tình cảm hai người tốt thật”

Du Lệ cảm thấy lời nói này có ý kỳ lạ, nhưng vẫn đáp, ‘Anh ấy là hộ vệ của tôi mà”

Chử Hiệt hiếm khi bố thí cho Luda một ánh mắt, dù trên mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì, nhưng Luda vẫn được yêu mà kinh, không rõ mình nói gì mà để vị thiên sư này thấy vui thế.

Cả ba đến phòn của Luda.

Đoàn làm phim phân phòng cho nam nữ diễn viên chính là phòng tốt nhất tầng ba, không những  diện tích lớn gấp đôi phòng Du Lệ, mà còn có đủ các loại quần áo, bài trí một tủ rượu xa hoa, như một quán rượu cao cấp 5 sao vậy.

“Owenđang  nghỉ trong phòng tôi” Luda giải thích với hai người, “Thực lực Owen mạnh hơn tôi, hôm qua bị thương là ngoài ý muốn, chúng ta không ngờ được trong bức tranh phong cảnh đó lại ẩn giấu một yểm ma cường đại”

Nói đến đây, thần sắc Luda hơi u ám, yểm ma chuyển hóa từ Ma tộc cao cấp mà thành, lúc còn sống rất thông minh, sau khi biến thành yểm ma cũng thông minh không kém, nhưng yểm ma giảo hoạt này không dễ đối phó.

Du Lệ đi theo anh ta vào cửa, hơi không rõ, rõ ràng là tìm hiểu tình hình t11ừ anh ta, sao tự dưng lại biến thành vào thăm hỏi người bị thương trong phòng anh ta chứ?

Nhưng Luda lại quá nhiệt tình mời mọc họ đến bằng được.

Trong phòng còn có nữ trợ lý Yuna Cook mới tới nữa, vừa thấy ba người, mắt cô nàng sáng lên, ánh mắt cứ dao động trên người Du Lệ và Chử Hiệt, phát hiện ra mắt mình có vẻ không đủ, sao trên thế giới này lại có hai người đẹp tới mức đó chứ.

Cứ tưởng là dung mạo quỷ hút máu Guzman đã rất đẹp rồi, giờ mới thấy được nam nhân tên Chử Hiệt này, mới biết được ông trời ưu ái đến quỷ hút máu cũng chẳng là gì.

Yuna ân cần pha cà phê cho họ. Du Lệ liếc một cái, không ngờ cha xứ Giáo Đình lại biết hưởng thụ thế, đến cà phê cũng mang tới.

Mùi cà phê thơm nồng ngập tràn trong phòng. Du Lệ đặc biệt cũng nhìn thấy nam nhân – Owen Monson có làn da tái nhợt nằm trên giường, hôm qua lúc gặp anh ta, nhìn như một nam nhân trầm ổn, ai ngờ lại là kẻ bị thương đầu tiên.

“Tiểu thư Anita, Chử tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi là đặc sứ Owen Monson”

Rõ ràng Owen đã biết mọi chuyện của hai người từ chỗ Luda rồi, nhìn về họ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.