Mê Mẩn Vì Em

Chương 59



Cái tay thò ra đó tái nhợt thon gầy, làn da lạnh như đá cẩm thạch vậy. Du Lệ cũng không rõ vì sao mình lại để ý tới cái tay đó đến thế, lúc phản ứng được thì cả người cô đã lùi lại phía sau, còn Cục Lông nhỏ trong lòng đang rít meo sắc bén, như một cơn lốc nhỏ phóng thẳng xuống cánh tay của nam nhân đó, thò ra hai chiếc răng nanh cắn mạnh xuống.

Nam nhân đó bị đau, bất chấp Du Lệ ở cửa, tiện tay túm chặt vật nhỏ dám có gan cắn gã định bóp chết.

Cứ tưởng sẽ dễ dàng hành động, ai ngờ tay gã trống rỗng, vật lông đen nhỏ đó tự dưng biến mất, rồi ngay sau đó trên cổ truyền đến cơn đau khiến gã đau đớn gào lên, ôm mặt lùi lại mấy bước.

Thừa lúc này, Du Lệ vội vàng đóng chặt cửa lại. Gã đàn ông ngoài cửa không cam tâm, thò tay ra định giữ chặt cánh cửa đóng lại, nhìn xuyên qua cửa, cặp mặt đỏ đó ngập tràn ác độc nhìn loài người trong cửa.

Đôi mắt gã đỏ sậm không giống Ma tộc mà là một màu đỏ ngập tràn máu tươi.


Du Lệ nghĩ tới quỷ hút máu, trực giác cho thấy đây có thể là một con quỷ hút máu.

Đã từng nghe Luda nhắc đến, loại quỷ hút máu cấp thấp không cách nào khống chế được màu của mắt, lúc hiện ra đều có màu đỏ tươi.


Đang ngẫm nghĩ, thì thấy gã đàn ông đó dùng sức đẩy cánh cửa ra, nhìn cô cười dữ tợn, trên môi lấp ló chiếc răng nanh, khiến mấy vệt máu trên mặt trông càng nực cười. Du Lệ lại lùi lại phía sau lần nữa.

“Ngoan ngoãn đi, tốt nhất là đừng có giãy dụa, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết vô cùng thống khổ” Gã đàn ông dùng giọng cực mềm nhẹ nói.

Lúc này, ánh mắt Du Lệ nhìn lên vai gã đàn ông, vì ở đó chẳng rõ lúc nào đã xuất hiện một cục lông xù đen, tiếp đó cục lông xù đen há mồm, cắn thẳng vào lỗ tai gã.


“A…”

Gã đàn ông đau đớn rít lên, hất tay đập mạnh lên cái tai bị Cục lông xù nhỏ cắn.

Nhưng vẫn chụp vào hư không, mà lúc gã buông tay ra thì tai gã đã bay mất một nữa, chỉ còn lại vết máu loang lổ.

Rốt cuộc gã đàn ông bị chọc giận hoàn toàn, nhìn chung quanh, không thấy cục lông xù đen kia, cuối cùng không cam tâm gầm lên một tiếng nhào tới Du Lệ.


Du Lệ đã nhanh chóng chạy thẳng về phòng, chạy mấy bước đã chui thẳng vào trong một lồng ngực ẩm ướt.

Cả người cô được một đôi tay đầy sức mạnh ôm lấy, tiếp đó lại thấy cái người ôm cô đá một đá tới con quỷ đang nhào đến kia, khiến quỷ hút máu đó bay ra thật xa, đập mạnh lên tường, phát ra tiếng bịch mạnh.


Du Lệ quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy con quỷ hút máu ngã thẳng xuống đất thống khổ.

“Không sao chứ?”

Tiếng Chử Hiệt vang lên trên đầu cô, Du Lệ ngước lên nhìn thấy tóc anh ướt đầm đìa, bọt nước còn rỏ từng giọt trên khuôn mặt thâm thúy xuống, đi qua yết hầu người đàn ông, xuống xương quai xanh, rồi tới bộ ngực rắn chắc…

Du Lệ chớp mắt, rồi mới để ý thấy Chử Hiệt đang mặc áo tắm dài, hai vạt mở ra, nhìn trông rất xộc xệch, tràn ngập hơi thở hormon nam tính, cả người như một hình người xuân dược di động vậy, được hormon tạo thành.

Còn cô lại được một hình người đàn ông xuân dược đầy gợi cảm ấy ôm vào lòng, đặc biệt người đàn ông này lại là bạn trai của cô, nếu không phải hiện giờ tình hình không ổn lắm, chắc cô không khống chế nổi được mình mất.

“Không, không sao…..” Du Lệ hơi ngượng rời mắt, nhìn quỷ hút máu ở góc tường, “Gã là quỷ hút máu à?”

Chử Hiệt ừm một cái, sau khi xác nhận cô không sao, buông cô ra, đi nhanh tới quỷ hút máu ở đằng đó.

Tuy quỷ hút máu bị Chử Hiệt đạp cho một đạp, nhưng Chử Hiệt vẫn không dùng sức nếu không đã phá hỏng tường của khách sạn mất rồi, anh lại không có tiền đền, sức dùng không bằng một nửa đá Đồ Nhĩ Tư lúc trước.

Điều này cũng không để quỷ hút máu kia bị thương quá, chật vật bò từ dưới đất lên, nhìn loài người đang đi về phía mình, đôi mắt rực máu.

Răng nanh trong miệng gã bị kích thích đã thò ra hoàn toàn, thân phận quỷ hút máu rõ rành rành như ban ngày.

Quỷ hút máu gầm lên giận dữ, nhào thẳng về phía Chử Hiệt. Trong mắt gã, đây chẳng qua chỉ là một con người, con người toàn kẻ yếu, không có thứ nước thánh mà bất cứ nhân viên thần chức nào của Giáo Đình tắm đẫm có lực uy hiếp mạnh đối với sinh vật hắc ám.

Quỷ hút máu lao lên lại bị người ta cho một đạp ngã rạp xuống, cả người ngơ ngẩn.

Lần này không kịp đợi gã bò dậy, ngực quỷ hút máu đã bị người ta dùng sức một chân dẫm xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, ngực quỷ hút máu bị lõm hẳn, cứ như ngực của một ma nơ canh bị đè bẹp vậy.

Đây là cảnh xương sườn ngực bị dẫm gãy. Du Lệ nhìn mà sởn gai ốc, không kìm được lùi lại sau.

Lúc này Chử Hiệt quay đầu nhìn qua, thấy ánh mắt kinh sợ của cô, bảo, “Đừng sợ, gã sẽ không làm em bị thương đâu”

Du Lệ, “…… A, em biết rồi”

Đồ Nhĩ Tư nghe thấy động tĩnh chạy tới đúng lúc nghe thấy Chử Hiệt nói, không kìm được trong lòng than thầm, rõ ràng Anita sợ chính là một chân của anh đạp tàn nhẫn khiến xương sườn của quỷ hút máu bị gãy đó lão đại à, sao anh lại tưởng cô ấy sợ quỷ hút máu chứ.

Không thể không nói vào thời điểm nào đó logic của Chử tiên sinh và sự hiểu biết luôn cảm động như thế.

Tuy trong lòng than thầm nhưng trên mặt Đồ Nhĩ Tư vẫn không lộ ra, vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Chử Hiệt cao quý và lãnh diễm (lạnh lẽo và đẹp đẽ) rời cái chân tôn quý đi, nói với anh ta, “Quỷ hút máu này giao cho cậu”

“Không thành vấn đề”.


Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng xách nửa cái tai mà Cục lông xù đen cắn rớt, rồi cả quỷ hút máu bị Chử Hiệt ngược cho nửa sống nửa chết đi mất.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Chử Hiệt đi tới, dắt Du Lệ đang đứng ngơ ngác ở đó lên ngồi sofa, rót một ly nước ấm cho cô.

Đáng thương quá đi, bị quỷ hút máu dọa sợ đến mức này rồi.


Chử tiên sinh ngẫm nghĩ, thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, trong lòng ngập tràn cảm xúc, rất muốn ôm cô vào lòng mà an ủi, lại liếm môi hai cái.

Nghĩ là làm liền là phong cách hành sự của Chử tiên sinh, anh thò tay ra ôm cô vào lòng, vụng về vỗ nhẹ lưng cô, nói dịu dàng, “Đừng sợ, gã đi rồi”

Cả người Du Lệ dần thả lỏng, dựa dẫm hẳn vào lòng anh, ngửi thấy hơi thở trên người anh vâng nhẹ một cái.

Thật ra lúc trước chỉ hoảng sợ thôi, người thường mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ có phản ứng chút, nhưng mà để thật sợ hãi thì không, rốt cuộc lúc trước ở thành Malley, cô đã từng thấy Chử Hiệt đối phó thành chủ Malley đến suýt chết thế nào, chỉ là lúc ấy khoảng cách hơi xa, không tận mắt nhìn thấy như lần này.

Cô chưa bao giờ biết cách Chử Hiệt đối phó với sinh vật hắc ám lại đơn giản mà thô bạo như thế, chẳng có chút thủ đoạn nào hết.

Nhưng cảm giác cũng không ổn lắm, đối với cô chẳng có chút cảm tình với quỷ hút máu thì cô cũng chẳng có lòng đồng cảm.

Cô thò tay ra ôm lấy eo anh, tầm mắt nhìn xuống ít tóc ướt của anh, vội bảo, “Tóc anh vẫn còn ướt đó”

Chử Hiệt cũng không để ý, tóc anh ngắn, chỉ lát là khô ngay.


Thấy cô vội vã đi tìm khăn bông, rồi lại lạch bạch chạy đến giúp anh lau tóc, bộ dạng vô cùng nghiêm túc đáng yêu, lại cũng ngon miệng vô cùng, khiến anh chẳng thể cự tuyệt nổi.

Du Lệ vừa lau tóc cho anh vừa ngắm cả người anh không bỏ sót chỗ nào hết.

Quần áo Chử Hiệt đều do trợ lý Trịnh mua cả, vì làm vệ sỹ, nên quần áo trợ lý Trịnh mua cho đều khá nghiêm túc, cô rất ít khi nhìn thấy Chử Hiệt mặc bộ áo tắm dài, lại còn thêm quần áo xộc xệch như thế.

Chử Hiệt nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô. Du Lệ cố nhịn, cuối cùng chẳng nhịn nổi nữa, tiến lại gần hôn nhẹ lên môi anh một cái rồi cuống quít rụt về.

Chử Hiệt, “….”

Tuy đã sớm lăn lộn trong giới giải trí, nhưng vì từ đầu có đại tiểu thư Giang gia Giang Úc Linh chống đỡ, có người đại diện An Như như một gà mẹ già che chở, vì thế cô không có cơ hội nào tiếp xúc với quy tắc ngầm ẩn trong giới giải trí, bản chất vẫn rất ngây thơ, chỉ thỉnh thoảng có chủ động chút sẽ thấy ngượng.

Vào cái lúc cô giống như chú thỏ nhảy dựng lên ấy, Chử tiên sinh liền thò tay ra kéo cô lại, ấn vào lòng, áp sát trước mặt cô, nói vô cùng nghiêm túc đứng đắn, “Em muốn hôn thì hôn đi”

Du Lệ, “…..”

“Mễ pi”

Du Lệ quay đầu nhìn lại phát hiện ra Cục lông xù nhỏ dũng cảm lúc trước cắn rớt nửa cái tai của quỷ hút máu đang ngồi chồm hỗm trên sofa, nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt màu hổ phách long lanh, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.

Chử Hiệt cũng nhìn qua, sau đó chẳng chút do dự thò tay xách nó lên, tiện ném thẳng ra ban công, tiếp tục nói rất đứng đắn, “Dù sao chúng ta vẫn sẽ kết hôn, có làm gì cũng chẳng sao hết”

Du Lệ, “Vậy em đây sẽ hôn một cái nhé” Cô nói lắp bắp.

Yết hầu Chử tiên sinh lại động đậy lên xuống, biểu hiện trên mặt thì trấn định ừm một tiếng.


Du Lệ lấy hết can đảm, lại lần nữa tiến lại gần, càng ngày càng gần thêm gương mặt tuấn mỹ ấy….

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Chử Hiệt trơ mắt nhìn thứ đồ ăn ngon lành sắp đến miệng hiếm khi chủ động dâng lên, trong nháy mắt lại rụt về, tâm tình lập tức trở nên khó nói, nhìn về cửa phòng ngập tràn vẻ nghiêm khắc khó chịu.

Lúc Đồ Nhĩ Tư tiến vào, cảm giác không khí có vẻ không ổn lắm, một gương mặt đỏ bừng đang trấn định ngồi ở đó, một gương mặt nhìn anh ta với ánh mắt cao thâm khó đoán trông cực kỳ nguy hiểm.

Thân là một ma vật cao cấp vô cùng nhạy bén với nguy hiểm khiến trực giác của anh ta cảm thấy hiện giờ tâm tình Chử tiên sinh chẳng tốt cho lắm, chẳng lẽ là anh ta đã làm sai chuyện gì rồi?

Ma tộc không rõ nguyên do đành để hai chân run lẩy bẩy lết tới, bẩm báo tình hình, “Chử tiên sinh, tiểu thư Anita, quỷ hút máu vừa rồi chỉ là loại quỷ hút máu cấp thấp ẩn trong thành phố, chuyên tìm số ít phụ nữ trẻ ra tay, hôm nay lúc chúng ta vào khách sạn, gã đã để ý tới tiểu thư Anita rồi ạ”

Du Lệ hỏi, “Có liên quan gì tới lâu đài Muffies không?”

“Không liên quan ạ” Đồ Nhĩ Tư khẳng định, “Nếu quỷ hút máu lâu đài Muffies biết các ngài tham dự, chắc chắn sẽ phái loại quỷ hút máu có thực lực mạnh tới, mà không phải loài quỷ hút máu cấp thấp thế này ạ”

Du Lệ nghe xong, bất giác không rõ là thở phào hay còn mặt khác nữa.

Cô đương nhiên không hy vọng quỷ hút máu khác biết tranh ở lầu bốn lâu đài Muffies là do Chử Hiệt hủy, nhưng lại biết rất rõ đường tin tức của chúng, sớm hay muộn cũng sẽ biết, nếu không lúc trước Alger cũng sẽ không cố tình tới đây nhắc nhở cô. Tránh mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm (Ý là có tránh sao cũng gặp phải), đây cũng nguyên nhân là lúc trước phát hiện ra quỷ hút máu là kẻ gõ cửa, cô cũng không hoảng loạn quá lắm.

“Chử tiên sinh, vậy xử lý quỷ hút máu kia thế nào ạ?” Đồ Nhĩ Tư lại hỏi.

Chử Hiệt chẳng hứng gì bảo, “Tự cậu làm đi”

Đồ Nhĩ Tư vâng một cái, thấy không còn việc gì nữa, nói chúc ngủ ngon với họ rồi biết ý đóng cửa lại cách xa chỗ này đi.

Sau khi Đồ Nhĩ Tư rời đi, Du Lệ đang ngẫm nghĩ mọi chuyện, đột nhiên thấy eo căng thẳng, cả người đã ngã thẳng vào một vòm ngực.

Tiếp đó tiếng Chử tiên sinh vang lên trên đỉnh đầu, “Em còn muốn hôn nữa không?”

Du Lệ, “….”

Chẳng hiểu sao Du Lệ lại nhìn thấy sự mong chờ qua gương mặt tuấn mỹ, khiến trái tim cô không chịu nổi mà đập rộn, mặt nóng lên, sau đó lại gật đầu.

Hai mắt Chử tiên sinh sáng lên, con ngươi màu xanh băng như nhìn thấu, đỡ eo cô, mong đợi thứ đồ ăn ngon lành đẹp đẽ ấy tự động dâng tới miệng.

Nhìn chằm chằm vào hình đôi môi đẹp của anh, Du Lệ thầm nuốt nước bọt rồi cẩn thận áp lên đó.

Hơi thở trên người cô khiến yết hầu anh phát ra âm thanh mơ hồ, còn cô chẳng mấy khi chủ động càng khiến khát vọng nào đó trong lòng anh kích thích, kêu gào, không cách nào nhẫn nhịn nổi nữa, cuối cùng ôm chặt người ta vào lòng, gia tăng cái hôn chủ động của cô….

***

“Mễ pi”

Cục Lông xù đen nhỏ dùng đầu chạm nhẹ lên bức rèm cửa sổ, hé ra nhìn vào trong phòng quan sát, chẳng ai phát hiện ra nó cả.

Cục Lông xù nhỏ cũng không làm phiền hai người đó, vểnh mông lên đi thẳng vào phòng vệ sinh, cũng không có đóng cửa phòng, nhảy vút một cái lên bồn rửa mặt, thò móng ra vỗ vỗ nhẹ vòi nước, lấy nước rửa móng vuốt và cái miệng dính máu quỷ hút máu, rồi rửa đi rửa lại móng vuốt sạch sẽ một lượt.

Tắt vòi nước xong thì nhảy xuống bồn rửa, Hắc Cầu bước từng bước chân ngắn nhỏ rón rén trở lại cái ổ nhỏ của nó để ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.