Mê Mẩn Vì Em

Chương 83



Dưới dẫn dắt của nam quỷ, họ đi xuyên qua rừng rậm, tiến vào sâu trong rừng. Từ lúc họ xuất phát cho tới tận bây giờ, thời gian cũng nhanh tới canh ba, cũng là lúc âm khí trời đất mạnh nhất, gió lạnh từng đợt từng đợt thổi ào ào trong rừng, như quỷ khóc sói gào, thấy kinh người.

Từng đợt gió lạnh đó cứ ào tới trùm xuống đám đông, kể cả có mặc quần áo dài tay cũng không kìm được phát run lên.

Mấy thiên sư thì còn đỡ, Du Lệ lại hơi không chịu nổi.

Giờ rõ là đang tháng 7, nhưng luồng gió lạnh này như tiến vào cuối thu vậy. Cô thấy hơi hối hận không mang theo tiểu Hắc Cầu đi cùng, vốn  thấy Tiểu Hắc Cầu khá hứng thú với nước nóng ở sơn trang, nên để nó tự mình đi chơi, không ép nó đi theo.

Nếu có Tiểu Hắc Cầu lông xù ở đây không những có thể túm cào quỷ quái mà đồng thời còn giữ ấm nữa.

Chử Hiệt vẫn luôn kéo tay cô, dĩ nhiên cảm giác được tay lạnh như băng vậy, ngẫm nghĩ bảo, “Để anh cõng em”

Du Lệ nhìn thiên sư phía trước, đáp, “Chỉ hơi lạnh chút thôi, cũng không mệt gì” Lúc đóng phim làm việc liên tục, còn mệt hơn thế này, đây thì tính là gì, thể lực cô cũng không tồi.

Chử Hiệt thấy thế thôi luôn.

Lâu Duyệt đi phía trước cũng hỏi nam quỷ kia, “Vẫn chưa tới à?”

(Sắp tới rồi, ở khe núi phía trước đó)

Quả đúng như lời nam quỷ nói, đi xuyên qua rừng rậm thì họ đi tới trước một khe núi.

Nếu là ban ngày nhìn xuống có thể thấy khe núi nằm sâu trong rừng rậm. Nhưng đêm nay trong núi không trăng sao, chỉ có một vùng đen kịt, địa hình ở đây khúc khuỷu bí ẩn, thêm vào là quỷ khí lệ quỷ quấy nhiễu, nếu không có nam quỷ dẫn đường chắc họ phải tốn khá nhiều giờ mới tìm được.

Gió lạnh quanh quẩn chung quanh, có thể nghe tiếng suối róc róc mơ hồ.

Ánh đèn pin lia qua lại khe núi, nhưng ánh sáng xuyên qua đám sương mù chẳng nhìn rõ tình hình gì.

“Lệ quỷ kia vẫn hay sống ở đây à?” Lâu Duyệt vừa hỏi vừa nhìn kỹ tinh la bàn.

Nam quỷ sợ hãi nhìn khe núi phía dưới một cái, sợ hãi bảo, (Đúng vậy,  tôi nghi ở dưới hẳn là nơi chôn xác lệ quỷ, tựa như ở đây vậy, chỗ này đã biến thành một nơi âm sát rồi)

Nam quỷ là một cô hồn dã quỷ trong núi, đạo hạnh khá cao, vùng này là địa bàn của nó, hiểu rõ mọi tình hình trong núi. Có một hôm, tự dưng không khí ở đây thay đổi đột ngột, gió mây nổi dậy, đợi lúc nó phản ứng ra thì phát hiện địa bàn của mình đã bị một con lệ quỷ chiếm đóng, còn nó cũng bị lệ quỷ ép thu phục, những con khác không phục đã bị lệ quỷ cắn nuốt từ lâu rồi.

“Tôi và A Duyệt đi xuống xem sao chút” Vân Nhã Nhiên nâng đèn dẫn hồn trong tay, nói với mấy thiên sư và Tả Đằng, “Mọi người canh ở đây nhé”

Nhóm Tỉnh Nguyên Khải nhìn thoáng qua khe núi bên dưới, thầm nuốt nước bọt.

Nói thật là một người trưởng thành lại để cho hai người phụ nữ đi thăm dò, cũng thấy hơi áy náy. Nhưng hai vị này đều là đệ tử dòng chính của một đại gia tộc, đã xuất đạo nhiều năm, thuật pháp còn cao thâm hơn họ nhiều, làm gương cho quân là chuyện bình thường.

Trong lòng biết rõ chẳng giúp được gì, họ đành dặn dò các cô cẩn thận, đồng thời lấy dây thừng ra.

Động tác của nhóm thiên sư rất nhanh nhẹn, nhanh chóng buộc dây vào eo hai cô gái, đầu dây này cột chặt vào một gốc cây to bằng cổ tay.

Sau khi kéo kéo dây thừng, xác nhận nó chắc rồi, Lâu Duyệt nói với Lâm Tam và Chử Hiệt, “Sau khi chúng tôi xuống, chắc sẽ làm kinh động tới lệ qủy, nếu nó về, làm phiền hai người chắn cho”

Nếu ban ngày Lệ quỷ sống ở khe núi này, bên dưới tất nhiên có đồ vật liên quan tới lệ quỷ. Có thể là xác chết của lệ quỷ, hoặc có thể là ở chỗ nào đó tụ tập vật âm sát thiên địa nên mới tạo thành hình lệ quỷ, hoặc là thứ khác…. Tóm lại, phải xuống dưới thăm dò mới biết rõ được.

Vừa lúc lệ quỷ không có mặt, cũng tiện cho họ hành sự. Lâu Duyệt và Vân Nhã Nhiên chậm rãi trượt xuống mặt nghiêng của sườn núi.

Mọi người đứng trên khe núi nhìn hai người đi xuống, dần dà biến mất trong màn sương mù dày đặc. Màn sương mù dày đó không phải là sương mù, mà do âm khí mãnh liệt tạo thành, che đậy bộ mặt thật của khe núi.

Tiếp đó, Tả Đằng bảo hai thiên sư canh giữ ở chỗ dây thừng buộc, còn những người khác thì canh giữ trước khe núi, chỉ cần có tình hình gì có thể chi viện kịp thời.

Thời gian chờ đợi là sự dày vò vô cùng.

Tỉnh Nguyên Khải nhìn xuống khe núi một lát, khóe mắt liếc nhìn nam quỷ co lại một bên, thấy nó run rẩy vô cùng, quỷ khí trên người có vẻ không ổn. Lại nhìn kỹ nữa thì phát hiện ra đầu sỏ gây cho nó run thành như thế là Chử tiên sinh.

Chử tiên sinh đứng cạnh Du Lệ, thân hình cao lớn bao bọc lấy cô, cứ như đang bọc cô dưới đôi cánh mình vậy. Lúc này vẻ mặt anh lạnh tanh nhìn con quỷ kia, không cần hỏi cũng rõ Chử tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ muốn bóp chết nam quỷ này. Nhìn có vẻ đáng thương ghê.

Tỉnh Nguyên Khải ho khẽ một cái, hỏi nam quỷ, “Có thật là lệ quỷ sống ở đây không?”

Nam quỷ nơm nớp lo sợ đáp, (Thật đó, tôi sao dám lừa mấy vị đại nhân thiên sư chứ)

“Sao chẳng có cảm giác được khí âm sát của lệ qủy nhỉ?” Tỉnh Nguyên Khải nghi ngờ hỏi, lúc nào lệ quỷ xuất thế cũng khuấy động âm sát trời đất, sinh linh trong phạm vi trăm dặm hẳn bị diệt sạch mới đúng.

(Tôi, tôi cũng không rõ, chắc là bị thứ gì chặn rồi)

Nói đến đây, nam quỷ lại thấy buồn bực, nếu không phải nó không cảm giác được khí âm sát khi lệ quỷ xuất thế, thì làm gì mà biết chỗ lệ quỷ xuất thế là chỗ này chứ, cuối cùng còn bị lệ quỷ ép phải làm  việc thì thôi đi, gặp phải tình huống nguy hiểm có thể bị lệ quỷ cắn nuốt bất cứ lúc nào nữa, mới rơi vào tình cảnh hiện giờ.

Lâm Tam đứng quan sát khe núi bên dưới đột nhiên mở miệng, “Là trận pháp”

“Cái gì thế?” Mọi người nhìn anh ta.

Du Lệ thì dựa vào Chử Hiệt, hơi ấm  từ trên người Chử Hiệt tỏa ra xua tan hơi lạnh trên người cô, làm cô không muốn rời khỏi anh, đơn giản dựa vào anh, một tay đặt lên cánh tay khỏe của anh, tò mò nhìn nhóm Lâm Tam.

“Dưới khe núi này, có một trận pháp tự nhiên, khóa chặt khí âm sát của lệ quỷ lại. Đây hẳn là nguyên nhân mà lệ quỷ kia còn thần trí” Lâm Tam giải thích.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, dù là lệ quỷ xuất thế, thì hung ác vô cùng, rất dễ đánh mất sự tỉnh táo, theo bản năng lấy mạng những sinh linh khác để cường hóa bản thân. Có rất ít lệ quỷ sau khi xuất thế có thể duy trì thần trí, lệ quỷ ở đây thực ra có tạo hóa tự nhiên rất tốt.

Dĩ nhiên bất kể là nó tạo hóa gì thì vẫn không để mặc kệ như thế được, tránh cho một ngày nào đó nó đánh mất thần trí, tạo thành cảnh giết chóc máu tanh.

Lâm Tam nhìn về phía Chử Hiệt, cười hỏi, “Không rõ Chử tiên sinh có phát hiện gì không?”

Những thiên sư ở đây lập tức đồng loạt nhìn về phía Chử Hiệt.

Nhóm Tỉnh Nguyên Khải thì vô cùng tò mò với Chử Hiệt, rõ ràng lúc mới gặp, Chử Hiệt bảo bản thân mình chỉ biết chút thuật pháp thiên sư thô thiển, chưa từng một ngày đặt chân vào cổng sư môn, nhưng anh lại có thể dẫn một Địa Phược Linh về nhà, có thể nói là đầy mâu thuẫn. Tuy nghi ngờ nhưng Chử Hiệt không phải là phạm nhân, cũng không làm gì có hại đến con người, họ cũng không nghĩ đến cùng, cũng không dùng quyền lợi này.

Ai ngờ gặp lại lần nữa, Chử Hiệt lắc mình thay đổi, biến thành một kẻ mạnh có thể bóp chết cả quỷ khôi, đâu có còn là loại thuật pháp thiên sư thô thiển chưa từng học lần nào nữa chứ, đây rõ ràng là một thiên sư đầy kinh nghiệm chẳng kém gì kẻ mạnh cả.

Thêm nữa thủ đoạn anh đối phó với quỷ khác hoàn toàn thiên sư, bắt tay không, bóp chết là chuyện bình thường.

Nếu không tìm tòi nghiên cứu cẩn thận, thì loại hành động đơn giản thô bạo bắt quỷ thế này có vẻ khá phù hợp với lời anh nói, với những thiên sư thuật pháp chưa tinh, trước nay không dám dùng thủ đoạn gì.

Nói vậy rốt cuộc Chử Hiệt có được tính là thiên sư không nhỉ?

Nhóm Tỉnh Nguyên Khải bối rối vô cùng. Chử Hiệt nhìn về con yêu vứt vấn đề qua, mặt lạnh tanh đáp, “Chẳng phát hiện cái gì cả”

“Chử tiên sinh không phải là thiên sư à?” Lâm Tam kinh ngạc hỏi.

Giọng Chử Hiệt đầy sắc bén đẩy lại, “Chẳng phải họ cũng không phát hiện ra gì đó thôi”

Mấy thiên sư ở đây xấu hổ mặt đỏ bừng, con yêu Lâm Tam lập tức nhìn một cái là phát hiện ra vấn đề, còn mấy thiên sư bọn họ thì ngược lại nhìn nửa ngày chẳng nhìn ra cái gì hết. Nhưng điều này cũng không trách được họ, rốt cuộc Lâm Tam là một con yêu đã sống không rõ bao năm, hiểu biết rộng, còn họ mới chỉ nhìn trên dưới hai mươi tuổi nhìn không ra là chuyện bình thường…

Bình thường con quỷ ấy! Người so với yêu quả thật tức chết người mà!

Lâm Tam cười cười nói ôn hòa, “Chử tiên sinh đối phó với quỷ rất lợi hại, tôi cho là hiểu biết của Chử tiên sinh về thuật pháp thiên sư chắc chắn rất tinh thâm”

Chử Hiệt, “Thì tính sao đây? Chẳng ai quy  định đối phó quỷ quái lợi hại thì phải thông hiểu thuật pháp thiên sư cả”

Lâm Tam, “…..” Hôm nay chịu hết nổi rồi.

Du Lệ im lặng dựa vào Chử Hiệt, nghe một lúc, dĩ nhiên lại phát hiện ra Lâm Tam đang nhìn Chử Hiệt chằm chằm, không thấy lạ chút nào.

Tuy Lâm Tam là anh của Lâm Cửu, cũng từng hào phóng tặng huyết linh chi và nhân sâm nhưng so ra thì bạn trai nhà mình quan trọng hơn nhiều.

Du Lệ lo Chử Hiệt bị thiệt, định mở miệng, đột nhiên có một cơn cuồng phong từ rừng rậm thổi tới, suýt nữa thổi bay người trên khe núi xuống. nhóm Thiên sư thì vội vàng dùng kiếm gỗ đào cắm thẳng xuống đất, cố định người, còn cả người nam quỷ thì bị thổi bay như chớp xuống, được Lâm Tam thò tay túm được.

“Không ổn rồi, lệ quỷ kia đã quay lại” Tả Đằng kêu lên, “Mọi người cẩn thận, chuẩn bị kết trận”

Mấy người Tỉnh Nguyên Khải nhảy vọt lên, đạp mạnh lên cơn cuồng phong, chân bước trước, bày ra trận phù chung quanh, tung bùa lập lòe pháp lực ra, trong cơn cuồng phong gào thét xoay tròn, có tiếng leng keng vang lên, một lát sau đã hình thành một trận pháp.

Lúc Nhóm thiên sư thì bận rộn, riêng Lâm Tam và Chử Hiệt bất động.

Chử Hiệt một tay ôm eo Du Lệ, ngăn cuồng phong giúp cô, đứng cách một quãng đối diện với Lâm Tam.

Lâm Tam nhìn anh cười rạng rỡ, có điều chỉ nhìn người trong lòng anh, rồi nhanh chóng thấy cặp mắt màu xanh băng kia xuất hiện lệ khí kinh người, trên người đàn ông đó tựa như có thứ gì đó rục rịch sắp phá kén thoát ra ngoài.

Tiếc là chỉ trong nháy mắt lại trở lại bình thản như cũ.

Lâm Tam cũng không cách nào thử ra được từ chi tiết này của anh, không miễn cường nữa bảo, “Tôi đã đồng ý với Giang đại tiểu thư rồi, sẽ giúp coi chừng Du tiểu thư”

Chử Hiệt đáp lại lạnh lùng, “Cô ấy là người của tôi, tôi sẽ tự mình bảo vệ cô ấy”

Ánh mắt Lâm Tam dừng ở động tác đầy tính chiếm hữu của anh, lòng thầm nghĩ: Nếu nguy hiểm là do chính anh thì sao? Anh còn tự tin để bảo vệ cô ấy không?

Cuồng phong chung quanh tàn sát bừa bãi, giọng hai người biến mất trong cơn gió, bất kể là Du lệ hay những thiên sư đang bận rộn kia vẫn không nghe thấy gì cả.

Vào lúc trận phù kết thành, một luồng quỷ khí đáng sợ đã tiếp xúc gần.

Trong màn sương quỷ màu đỏ quay cuồng mãnh liệt đang từ trong rừng rậm tràn tới, cuốn dần đến khe núi.

Mắt thấy nó sắp đến, mấy thiên sư Tỉnh Nguyên KHải đã tiến vào trận phù, hơn nữa rống to, “Nữ thần, mau vào trận nào”Cậu ta vừa nói xong, màn sương đỏ đã tới trước mặt, quay cuồng trong luồng sương đỏ ấy thấp thoáng một bóng, rồi một giọng quỷ thê lương vang lên giữa không trung, (Kẻ nào to gan dám đụng tới xác của ta hả?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.