Mê Mẩn Vì Em

Chương 95



Du Lệ đứng ở trước cửa sổ nhìn người đàn ông đang đi tới chỗ cô.

Anh thò tay ra phất một cái khiến đám rèm che trong nhà buông xuống, đi tới trước mặt cô, đôi mắt vàng sáng rực hiện rõ bóng cô trong đó, cứ như muốn khóa chặt cô trong đôi mắt vàng sáng ấy vậy.

Rõ ràng là người rất quen, nhưng không hiểu sao tự dưng lại khiến cô thấy sợ hãi. Du Lệ theo bản năng lùi lại đằng sau, mãi cho tới khi lưng chạm vào bên cửa sổ, không thể lùi lại được nữa, da đầu cô căng lên, chạm thẳng vào đôi mắt vàng sáng của người đàn ông trước mặt.

Không còn là màu xanh băng mà cô thấy quen nữa rồi.

Có lẽ cảm giác được cô kháng cự, người đàn ông làm như không có chuyện gì, mà vẫn hỏi câu bình thường như mọi lần, “Đã đói chưa? Sao lại không ăn chút gì thế?”

Du Lệ trầm mặc, chậm rãi đáp, “Không thấy anh…”

Câu trả lời ấy khiến anh sung sướng vạn lần, thấy cặp mắt vàng đó sung sướng nheo nheo lại, cả người giống như con công xòe đuôi, sáng rực hẳn lên.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức đứng cạnh cửa lại thấy ghen ghét lần nữa.

Gã hắng giọng, mở lời, “Vị tiểu thư mỹ lệ này, lần đầu gặp mặt, tôi là thành chủ A Trát Bỉ Đặc – A Kỳ Bác Nhĩ Đức, cô có thể gọi tôi là A Kỳ”

Trên mặt Du Lệ lóe lên tia kinh ngạc.

Tuy giọng điệu gã nói chuyện hơi cổ quái, nhưng không hề nghi ngờ gã nói đúng là tiếng Anh, cô có thể nghe hiểu đại khái.

Du Lệ, “…. Các anh biết nhau trước rồi à?”

“Đúng thế, tôi và Áo Phỉ Nick chính là bạn bè đó”

“Đừng có thiếu bạn ma tệ (tiền ma) của tôi đó” Chử Hiệt lặng lẽ nhắc thêm một câu.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức như bị nghẹn lại.

Nói tới tiền thì đúng là bị tổn thương quá, A Kỳ Bác Nhĩ Đức như bị tổn thương quyết định trả thù lại, “Tôi không ngờ có một ngày Áo Phỉ Nick lại dẫn một nhân loại đi vào thành A Trát Bỉ Khắc, thật khiến tôi kinh ngạc quá. Lại càng làm tôi kinh ngạc hơn là, Áo Phỉ Nick thế mà chọn nhân loại làm bạn tình, không thể không nói, tôi kinh ngạc lắm đó”

Du Lệ, “…”

“Anh cút đi!” Mặt Chử Hiệt lạnh lùng nói, rồi nhìn cẩn thận người đứng cạnh cửa sổ.

Tuy A Kỳ Bác Nhĩ Đức chẳng cách nào nhìn rõ tâm tình hiện tại của anh qua gương mặt Chử Hiệt nhưng từ động tác nhỏ nào đó của anh có thể thấy, anh đang rất sợ nhân loại kia tức giận, điều này khiến tâm tình của gã càng tốt hơn, ước gì nhân loại kia làm loạn với anh ta, càng loạn càng tốt.

“Ha, Áo Phỉ Nick, anh đừng như vậy chứ! Là bạn cũ của anh, lần đầu tiên anh dẫn con người đi vào địa bàn của tôi, tôi phải cần thiết khoản đãi hai người tử tế chứ, tiệc tối hôm nay, nhất định phải tham gia đó, tôi đợi hai người”

“Cút đi!’

Giọng nói này không những dọa A Kỳ Bác Nhĩ Đức mà đồng thời cũng dọa luôn cả Du Lệ nữa.

Sắc mặt cô hơi tái nhợt, đôi mắt trợn trừng to  hơn, trong mắt Ma tộc giống như một con dê núi yếu ớt bất lực đáng thương vậy, yếu ớt tới mức bọn họ chỉ cần một ngón thôi cũng nghiền chết rồi.

Trong mắt Ma tộc, loài người thực sự là thứ động vật giòn, chỉ kích một cái là vỡ.

Chử Hiệt thò tay ra xoa xoa vai cô an ủi, “Đừng sợ, anh không phải là…”

Nào ngờ cô dịch sang bên cạnh trong nháy mắt, tay Chử Hiệt rơi vào khoảng không, trên mặt lộ ra tia hoảng loạn.

A Kỳ Bác Nhĩ Đức đang dựa nửa người ở cửa, nhướng mày nhìn cảnh đó, trên mặt chẳng có tý tia tốt nào, chỉ ước gì bọn họ cút cho nhanh thôi.

Chử Hiệt đâu để người khác xem kịch vui được, hất cằm lên, nói lạnh băng, “Có cần tôi dạy anh cút nhanh như thế nào không?”

A Kỳ Bác Nhĩ Đức thay đổi nhanh chóng, tránh bị tên nóng tính này đánh, “Không cần, tôi tự mình cút đây”

Tiếp đó, gã nhanh nhẹn cút luôn, đồng thời tốt bụng đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng lại rồi, trong nhà lâm vào tình trạng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Du Lệ đứng bên cửa sổ, cứ duy trì mãi một tư thế, cúi đầu nhìn chân mình chằm chằm.

Dù cúi đầu cô vẫn cảm giác được người nam nhân bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm, cứ như tầm mắt ấy khiến trái tim cô có hơi chút khó chấp nhận được, không những nó đập cực nhanh mà lòng bàn tay còn toát đầy mồ hôi.

Cô nghe thấy tiếng Chử Hiệt, vẫn ôn hòa bình tĩnh như cũ, “Tiểu Lệ Chi, em không mệt à?”

Du Lệ chẳng dám hé răng.

Người này rõ ràng bộ dạng và giọng nói đều giống nhau, nhưng đôi mắt và khí tức của anh đã thay đổi, đôi mắt biến thành màu vàng, trên người có một loại tà khí như có như không, loại tà khí này, cô đã từng thấy ở rất nhiều Ma tộc cao cấp, như Đồ Nhĩ Tư vậy, bất kể anh ta có ngụy trang thành loại người gì thì cũng không che giấu được tà khí trên người anh chỉ thuộc về Ma tộc.

Chử Hiệt yên lặng nhìn cô, chỉ nhìn thấy cái đầu tóc màu đen của cô, lúc cúi đầu xuống lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh non mịn trắng như tuyết vậy.

Yết hầu anh chuyển động vài cái, anh thử chạm tay vào cô, ai ngờ cô như bị thứ đồ bẩn nào đó đụng phải vậy, không những dùng sức rụt tay lại mà cả người cũng di chuyển hai bước sang bên cạnh.

Bộ dạng ấy như tránh không kịp khiến người đàn ông nheo mắt lại, đôi mắt vàng lóe lên mấy tia đen tối.

Du Lệ cũng không rõ mình làm cái gì nữa, tất cả là làm theo bản năng, đợi lúc làm xong cô cũng biết mình làm hơi quá, nhưng chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên.

Thật ra đầu óc cô đã hỗn loạn cả rồi, mọi thứ cứ rối tung lên, khiến đầu cô như sắp nổ ra vậy.

Ngay lúc đến cô không chịu nổi không khí này nữa, muốn làm chút gì đó, có một đôi tay đầy sức mạnh đột nhiên chống hai bên sườn cô, ngay sau đó là một thân thể cường tráng áp sát tới, vây chặt cô ở vách tường khiến cô không động đậy nổi.

Du Lệ, “….”

Nam nhân cúi đầu, hơi thở ấm áp phà vào gáy cô, làn da non mịn mẫn cảm ấy trong nháy mắt đỏ bừng lên xinh đẹp, đôi mắt vàng nhìn khoảng da non mịn ấy, không kìm được liếm lên đó một cái.

Cả người Du Lệ run lên, theo bản năng định đẩy anh ra.

Nhưng lại không đẩy nổi!

“Tiểu Lệ Chi, chúng mình cùng nói chuyện với nhau được không?”

Cái giọng gợi cảm khàn khàn ấy vang lên bên tai cô, rõ ràng biết không phải thế nhưng thân thể lại có phản ứng kháng cự tự nhiên, suýt nữa hai chân mềm nhũn trượt xuống.

Cô vẫn cúi đầu, ừm ừm, nói nhỏ, “Vậy anh…..anh buông em… ra trước đi”

“Không được” Chử Hiệt kiên quyết cự tuyệt, chắc cảm thấy giọng điệu quá cứng nhắc, mới cất giọng ôn hòa hơn, “Anh cảm thấy như vậy rất ổn”

Du Lệ, “…. Anh áp sát em quá, em thấy hơi khó chịu”

Nghe thấy cô bảo hơi khó chịu, người đàn ông phản ứng cực nhanh, một tay bế thốc cô lên đi thẳng về phía chiếc giường.

Du Lệ nhìn anh như nằm mộng, quên cả phản ứng.

Mãi cho đến khi được anh đặt lên cái giường to lớn kia, cả người như chìm trong đám đệm tơ lụa mềm mại êm ái ấy, Du Lệ nhìn cái người đang cúi người xuống xem xét xem cô thấy khó chịu ở đâu, cả người đều không ổn.

Cô theo bản năng lăn sang một bên, rời khỏi phạm vi hơi thở của anh, nhìn anh đề phòng.

Lúc này Chử Hiệt không ngăn cô lại, ngồi ở mép giường nhìn cô như động vật nhỏ tránh mình đi, thấy hơi mất hứng.

Sau khi giãn khoảng cách ra, cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác an toàn, Du Lệ mới lấy lại bình tĩnh, lúc trước bị A Kỳ Bác Nhĩ Đức nói làm cho hồ đồ cuối cùng cũng khôi phục lại, bình tĩnh nhớ lại những chuyện xảy ra khi gặp được Chử Hiệt.

Lúc mới gặp ở hẻm Thanh Xuyên, rồi gặp lần hai ở văn phòng An Như, rồi cùng nhau ở lâu đài Muffies, anh thoải mái hủy bức họa yểm ma, rồi lúc tiến vào Ma Cảnh Egani thì anh tới kịp, rồi lúc tìm kiếm thấy ma bay đang đẻ, anh dùng ma ngữ nói chuyện với ma bay sắp chết…

Từng đoạn, từng đoạn cứ lần lượt quay lại rõ trong đầu. Sao cô lại ngốc như thế cơ chứ, thế mà chẳng có chút nghi ngờ gì với anh cả. Không, không phải cô ngốc, mà là cô từng tin tưởng anh tuyệt đối, không muốn nghi ngờ anh.

Cô vẫn luôn cho rằng anh là thiên sư, là một thiên sư, trảm yêu trừ ma, đều rất bình thường mà, có gì mà phải nghi ngờ chứ.

Đúng thế, anh thế nhưng không phải con người đó!

Du Lệ ngẩng đầu, chạm phải con ngươi màu vàng kia của nam nhân, sau khi phát hiện ra mình bị anh lừa, phản ứng đầu tiên là không phẫn nộ, cũng không phải sợ hãi mà là đau lòng.

Bạn trai của cô thế mà chẳng phải là người, mà là một con ma ăn thịt người đó!

Du Lệ cố sức để mình bình tĩnh lại, bình tĩnh hỏi anh, “Anh thật là Ma tộc à?”

Chử Hiệt ừm một câu.

Nếu coi nhẹ đôi mắt và khí tức của anh thì hiện giờ Chử Hiệt với Chử Hiệt lúc trước chẳng có gì khác nhau, vẫn là bạn trai quen thuộc của cô.

Du Lệ mấp máy môi, hỏi tiếp, “Nếu không phải vừa rồi cái vị A Kỳ đó, có phải anh cũng sẽ không nói cho em biết thân phận thật của anh sao?”

“Không phải” Chử Hiệt trả lời rất nhanh, “Đợi sau khi chúng mình kết hôn xong, anh sẽ nói cho em biết”

Du Lệ lập tức tức giận nói, “Đó là lừa kết hôn, anh có biết không hả?”

Chử Hiệt hơi do dự, “Anh không muốn lừa kết hôn, chẳng phải con người vẫn hay nói, sau khi kết hôn rồi thì phải thẳng thắn về thân phận mới tốt hay sao?”

“Đừng có xem những thứ lung tung trên trang mạng đó!” Du Lệ tức giận dạy dỗ anh, chẳng thèm lựa lời, “Đều là một đám rỗi hơi nói vớ va vớ vẩn, chẳng có giá trị gì hết! Nói cho anh biết nhá, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn đó, sau khi kết hôn thì thẳng thắn có là gì hả?”

“Thật sao?” Chử tiên sinh nghi ngờ, quả nhiên là anh bị lừa rồi, mà không phải do A Kỳ Bác Nhĩ Đức vạch trần.

Du Lệ hừ một cái, “Đương nhiên, sau này đừng có lên cái trang web vớ vẩn đó nữa”

“Ừ, anh nghe lời em” Chử tiên sinh có vẻ rất nghe lời. Lòng dạ Du Lệ cuối cùng cũng yên tâm chút nhưng cũng rất nhanh bị Chử tiên sinh phá hỏng.

“Vậy ý em là, em nguyện ý kết hôn với anh sao? Nếu em nguyện ý, chúng ta có thể tổ chức cưới ở thành A Trát Bỉ Đặc, A Kỳ Bác Nhĩ Đức bảo là có thể tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho chúng ta đó” Chử tiên sinh cố gắng dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì lại nhìn cô chằm chằm lộ rõ sự khẩn trương hiện giờ của anh.

Du Lệ xì một cái, ‘Nghĩ hay quá nhỉ!”

Chử tiên sinh, “…….”

Ý cô là anh lại còn có thể nghĩ đến một chút gì đẹp đẹp chút không ý hả?

Thấy anh ngồi im chẳng nói câu nào, trong lòng Du Lệ lại bốc lửa giận, chỉ muốn tìm gì đó phát tiết nỗi lòng của mình ra chút, nếu không cô không thể nào nín nhịn được nữa.

Thật ra tính tình của cô cũng không tốt cho lắm, thời con gái thì đánh nhau là chuyện bình thường. Sau này vào giới giải trí rồi, bị An Như quản thúc, rồi lại có tay nải thần tượng như vòng kim cô nhắc nhở, tính tình dĩ nhiên cũng được ổn định dần, thấy ai đều cười tủm tỉm, hiếm có mấy người thấy cô phát giận, ai cũng đều tưởng tính cô rất tốt.

Nhưng thực tế lại chẳng tốt chút nào.

Cô dùng sức đấm mạnh lên giường mấy đấm, tiếc là chiếc giường này không rõ được lót cái gì mà mềm như bông, đấm mạnh mấy cũng không thấy sao.

Chử Hiệt nhìn cô, không nói gì mà cũng chẳng dám nói gì cả.

Bạn gái rõ ràng vẫn là bạn gái nhưng hiện giờ lại chẳng hề ngoan ngoãn đáng yêu chút nào mà ngược lại còn vô cùng hung bạo nữa kìa.

Du Lệ phát tiết một hồi, cuối cùng bản thân cũng bình tĩnh trở lại, tính sổ lần nữa.

Cô chất vấn anh, “Vì sao anh lại muốn lừa em thế?”

Chử Hiệt nói vô cùng nghiêm túc, “Anh không lừa em, anh chỉ là chưa từng cho em thấy thân phận thật của mình thôi”

“Anh rõ ràng là Ma tộc, sao lại bảo mình là thiên sư chứ!” Du Lệ lên án anh.

“Anh có học qua một ít thuật pháp thiên sư, cũng coi như là một nửa thiên sư đi” Chử tiên sinh trả lời rất hợp lý hợp tình.

Khóe miệng Du Lệ nhếch lên, hóa ra trong mắt anh, học một ít thì được tính là thiên sư rồi, vậy thì thiên sư thật đúng là rất dễ làm nhỉ.

Cùng anh trải qua bắt quỷ vài lần, lần nào Du Lệ cũng thấy anh đối phó với những quỷ quái đó rất thô bạo, lúc đó chẳng nghĩ gì nhiều, giờ xem ra, ha ha, rõ ràng là học nghệ không tinh, có thể nói ra một số ít môn đạo nhưng lại chẳng dùng nổi, vĩnh viễn chỉ biết mỗi việc là bóp chết quỷ quái cho xong mà thôi.

Du Lệ lại hít sâu một hơi lần nữa, nói tiếp, “Vậy anh bảo thích em cũng là lừa em à?”

Nghe bảo Ma tộc đều là một đám xảo trá, vì để đạt được mục đích mà chẳng từ thủ đoạn gì, ai biết được anh đã lừa cô đến mức nào rồi chứ? Du Lệ đều không kìm được nghi ngờ mục đích anh đi vào xã hội loài người thật sự là hủy diệt thế giới loài người.

Chử Hiệt vẫn trả lời hết sức nghiêm túc, “Không phải, em là người yêu của anh, sao anh lại lừa em chứ?”

Du Lệ bị cái câu “Người yêu” làm da mặt suýt nổ tung, chẳng nhẽ Ma Đô đều cứ nói thẳng thắn thế à?

Chử tiên sinh nhìn cô chằm chằm, chẳng mấy khi được bồi dưỡng chỉ số EQ (chỉ số tình cảm), bảo, “Anh không chia tay đâu!’

Du Lệ chỉ nhìn anh chẳng thèm để ý lời anh nói.

Cô nhìn rất nghiêm túc, nhìn anh từ đầu tới chân, trong lòng Chử Hiệt lại khẩn trương, lén lút thẳng lưng lên, cố sức thể hiện mặt tốt nhất cho cô nhìn.

Ai ngờ cô nhìn một lát thì ngả thẳng xuống giường, lấy chăn che kín bản thân.

“Tiểu Lệ Chi?” Chử Hiệt sáp lại gần, vỗ nhẹ cục kén tằm to tướng kia.

Cứ lo lắng cô buồn, Chử Hiền định lột kén tằm đó ra, lại nghe thấy một giọng rầu rĩ truyền ra từ trong kén tằm, “Đừng động vào em”

Tay anh ngưng lại, đôi mắt vàng rũ xuống, một lúc lâu vẫn kiên định lột kén tằm kia ra.

Du Lệ cố sức kéo lại chăn, tuy hành động đó rất ấu trĩ nhưng hiện giờ cô lại chẳng biết phải đối mặt thế nào với bạn trai không phải người này, chỉ muốn bản thân mình được yên tĩnh. Đương nhiên cô cũng biết đây là địa bàn Ma tộc, cô chỉ là một con người đi ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến mức nào, thấy dáng vẻ của anh đoán là có đuổi cũng không đi, đành dùng cách yên lặng một mình như thế.

Ai biết con ma này cũng chẳng chịu để cho cô một mình yên lặng thế.

Du Lệ lập tức thấy bực tức bốc hỏa lên, tung một đấm tới.

Nắm đấm của cô được anh cầm lấy thoải mái, sau đó thì lại nghe thấy anh bảo, “Đừng đánh, tay bị đau đó”

Du Lệ không tin, “Anh buông ra, để em đánh một chút”

Thấy cô kiên trì như thế, Chử Hiệt đành buông ra, nhận nắm đấm chẳng có lực gì rơi xuống người mình, quả nhiên thấy cô bị đau nhắn nhó, rụt tay đánh về, vuốt ve mãi.

Chử Hiệt phát hiện hóa ra tính tình con gái cũng rất nóng, đành thở dài, kéo cái tay đau của cô lại, thấy trên mu bàn tay đỏ ửng, vội vàng xoa nắm cho cô, nói nhẹ nhàng, ‘Sau này đừng vậy nữa nhé”

Du Lệ cúi đầu, im như thóc.

Lo cô tức mình, Chử Hiệt lại nói tiếp, “Lúc ở lâu đài Muffies anh từng nói là anh thích em nên mới đồng ý ngủ chung một giường với em”

Cuối cùng Du Lệ cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ngoài cặp mắt biến thành màu vàng kia ra thực tế Chử Hiệt vẫn là Chử Hiệt, vẫn là người cô quen thuộc.

Trong lòng cô vẫn thấy ấm ức, “Tốt đến thế mà bản thân lại chẳng tốt gì”

Chử Hiệt nói đầy thành khẩn, “Xin lỗi em, anh chẳng cách nào thay đổi chủng tộc của mình được”

“Em muốn chia tay….”

Anh cự tuyệt ngay, “Chuyện này không được”

Cô tức giận bảo, ‘Tiểu Bình Quả không có nữa rồi”

“Sẽ có thôi”

“Người và ma thì sinh đẻ thế nào được? Chẳng nhẽ lại đẻ ra một đứa nửa người nửa ma sao?” Du Lệ không tin bảo.

Động tác của Chử Hiệt chợt ngừng, bảo, “Em muốn đẻ Tiểu Bình Quả cũng được, chỉ cần kết hôn thì…”

Du Lệ chặn ngang một câu, “Nằm mơ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.