Lôi Khiếu Thiên kinh hãi kéo tay Đường Kiến Tâm rồi hét lớn với Lôi Trảm Thiên, "Tất cả mau ra ngoài."
Lôi Khiếu Thiên hô lên như thế, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Căn bản
là bọn họ không có cách nào di chuyển... Toàn bộ cơ quan đã mở ra...
Lôi Trảm Thiên lắc lư đứng không vững, mặt đất như bốc lên, lực kéo phía sau cổ áo khiến anh lùi lại, cả hai người thiếu chút nữa ngã xuống
đất...
"Chris, giữ chặt lấy."
Chris hoảng loạn nắm chặt một góc của quan tài, hai người vất vả mới trụ lại người, Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn muốn chạy lại chỗ bọn họ nhưng khi
chạy ra mới phát hiện xung quanh dày đặc mũi giáo sắc nhọn, căn bản
không có chỗ nào để đặt chân.
Đường Kiến Tâm đá vào hàng rào trúc khiến nó đổ nát, thân thể lắc lư
được Lôi Khiếu Thiên kéo lại, sắc mặt hai người tái nhợt, phía sau, đỉnh thạch bích, từ lối vào, cây cầu gỗ sụp đổ, đất đá rơi xuống từng mảng
lớn...
"Lôi Khiếu Thiên, anh mau nghĩ cách đưa bọn họ ra đi, thạch thất này sắp sụp rồi."
Lôi Khiếu Thiên bình tĩnh quan sát xung quanh, không có một góc chết nào bước qua được, lập tức lắc đầu, "Không được, không qua được, cự ly quá
xa." Bọn họ cách quan tài đá tới gần bốn năm mét chứ ít gì.
Lôi Trảm Thiên giữ nắp quan tài không cho nó tiếp tục mở, đạp vào một
góc quan tài hét, "Mau dẫn chị dâu ra khỏi đây đi anh, bọn em sẽ theo
sau."
"Bớt nói nhảm, bọn tôi sẽ nghĩ cách đưa các anh ra." Đường Kiến Tâm buông tay Lôi Khiếu Thiên ra chạy lên cầu gỗ.
"Tâm Nhi, đừng qua đó." Lôi Khiếu Thiên trông thấy cây cầu gỗ sụp đổ cùng đá từ phía trên rơi xuống liền vội vã đuổi theo.
Trần thạch phía trên đổ xuống chỗ Lôi Triển Lâm, Lôi Triển Lâm thuận thế tránh đi, khi thấy mấy người đang đẩy nắp quan tài liền nổi giận gầm
lên, "Bỏ tay ra, để nắp quan tài mở."
Lôi Trảm Thiên trợn mắt nhìn ông ta, "Mở ra thì chúng ta đều xong đời."
Chờ tới khi nó mở ra hoàn toàn, bọn họ căn bản không còn chỗ đứng nữa
thì không phải chờ chết hay sao?
Lôi Triển Lâm đặt tay lên nắp quan tài, dùng hết khí lực đẩy nó ra, chỉ
chưa tới hai phút đầu Lôi Triển Lâm đã đầy mồ hôimột mình ông ta đẩy
ngược lại với bốn người kia lại thành phản tác dụng, đến nỗi nắp quan
tài mới mở ra chút xíu đã bị đẩy ngược đóng lại.
Lôi Triển Lâm không kềm được phẫn nộ, "Cái đám ngu ngốc này, tất cả dừng tay. Mau mở nắp quan tài ra."
"Rầm."
Hàng loạt tiếng đá rơi vỡ, tiếng sụp đổ truyền đến, Lôi Triển Lâm kinh
hãi, mẹ nó, tốc độ sụp đổ cũng quá nhanh. Lập tức hét lớn một tiếng,
"Không muốn chết thì mau đẩy nắp quan tài ra đi."
Đường Kiến Tâm loạng choạng ôm một đống mảnh gỗ ném lên đầu mũi giáo. "Mọi người đạp lên những mảnh gỗ này."
Đường Kiến Tâm vừa ném vừa hô, căn bản không chú ý xung quanh, Lôi Khiếu Thiên ở phía sau thấy một khối đá lớn rơi xuống đầu cô, mặt mũi trắng
bệch. "Tâm Nhi, tránh đi." Cùng với lúc hét lên thì cả người cũng lao
tới Đường Kiến Tâm, Đường Kiến Tâm không chút phòng bị bị Lôi Khiếu
Thiên kéo ngã, lăn mấy vòng...
"Rầm."
Ngay khi bọn họ lăn đi thì tảng đá rơi ngay bên cạnh, Đường Kiến Tâm nằm trên người Lôi Khiếu Thiên thở phì phò, mắt mở lớn. Cô vẫn còn chưa
phản ứng kịp là có chuyện gì xảy ra. Nhưng những người khác thì lại bị
cô dọa cho mặt trắng không còn chút máu, ai cũng thất thanh.
Thẩm Dương Kỳ, "Anh họ, chị dâu."
Lôi Trảm Thiên, "Anh, chị dâu."
Đế Văn, Chris, "Lão đại, chị dâu."
Bọn họ cả kinh toát đầy mồ hôi, Lôi Khiếu Thiên nhanh chóng kéo Đường
Kiến Tâm lên, lo lắng trên mặt còn chưa tan, may quá, cô ấy không có
sao. Thật may là động tác anh nhanh.
Đường Kiến Tâm khối đá lớn rơi ngay bên chân mà nuốt nước miếng, Lôi
Khiếu Thiên không cho cô thời gian nghĩ nhiều, kéo cô lên rồi mượn những mảnh gỗ chạy tới đầu kia của quan tài.
Tâm Nhi là người anh yêu, nhưng phía bên kia còn bốn người em trai của anh.
Anh không thể bỏ mặc bọn họ.
Lôi Triển Lâm vẫn tiếp tục đẩy, nắp quan tài dần mở ra, liếc thấy Lôi
Khiếu Thiên cùng Đường Kiến Tâm lảo đảo dẫm lên mảnh gỗ thì hét lên giận dữ, "Khiếu Thiên, mau dẫn cô gái ấy qua cánh cửa đá nhỏ bên tay phải
rời khỏi đây, nhanh lên."
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng quét nhìn ông ta, không chút lay chuyển, Lôi
Triển Lâm thực sự là sắp điên, "Còn nửa tiếng nữa căn thạch thất này sẽ
sụp đổ hoàn toàn, cháu không vào được đâu, đi đi."
Lôi Trảm Thiên khó có khi nào lại đồng ý với Lôi Triển Lâm, tức giận hô, "Mau đưa chị dâu đi đi anh, đừng để ý tới bọn em."
Thẩm Dương Kỳ sắc mặt tái xanh, mơ hồ có cả sự sợ hãi, nhưng anh vẫn gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ chăm chú chưa từng có, "Anh họ, em chưa từng
cầu xin anh chuyện gì, nhưng hôm nay em cầu xin anh, ♥lE+quYd0n xin anh
hãy đưa chị dâu ra ngoài đi, nhớ nói với bố mẹ em là em yêu bọn họ."
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng gầm lên, "Câm miệng, tôi không chết, mọi người cũng không thể nào chết."
Đế Văn người đầy mồ hôi, bụi đất vẫn thỉnh thoảng rơi xuống đầu anh ta, "Lão đại, đi nhanh đi, không còn thời gian nữa đâu."
Lôi Triển Lâm mắt đỏ lừ nhìn Lôi Khiếu Thiên lại bước thêm hai bước nữa, gào thét, "Quan tài này có lối đi ngầm bên dưới, bốn người bọn họ sẽ
theo đó thoát ra, hai người đi theo cánh cửa bên đó đi, mau."
Ông không rảnh mà giải thích nhiều, tiếng hét này bay thẳng đến bốn
người kia, "Đẩy nắp quan tài đi." Rầm rầm rầm, đằng sau lại thêm một
loạt âm thanh đá rơi xuống...
Lôi Khiếu Thiên ngây ngốc, bên dưới chân chấn động làm anh thiếu chút
nữa ngã xuống mũi giáo, may là Đường Kiến Tâm nhanh kịp kéo lấy áo anh.
Bốn người bên kia cũng kinh hãi tỉnh lại, mặc kệ Lôi Triển Lâm có phải
nói thật hay không, đó cũng là hi vọng, hi vọng mà bọn họ cần, đồng thời cũng là hi vọng của Lôi Khiếu Thiên.
Đường Kiến Tâm kéo Lôi Khiếu Thiên lại, tần suất đá rơi xuống càng lúc
càng nhiều, đỉnh đầu bên trên cánh cửa đá đi vào đã sụp xuống một lỗ lớn khiến một lượng lớn nước thải rót xuống nơi này, Lôi Khiếu Thiên nhìn
khắp xung quanh thạch thất, Lôi Triển Lâm nói đúng, tốc độ sụp đổ có thể nói là nhanh như chớp, thạch động đã bị hủy đi hơn nửa, tiếng ầm ầm
vang vọng từ trên đỉnh đầu làm người ta sợ hãi, nửa tiếng? So với thời
gian Lôi Triển Lâm nói còn ít hơn.
Không tới hai mươi phút, tất cả bọn họ đều bị chôn sống.
Lôi Triển Lâm thấy Lôi Khiếu Thiên còn không đi, trong lòng nguội lạnh, còn đợi nữa thì muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
"Khiếu Thiên, cả đời chú đã làm nhiều chuyện ác, chú cũng không hy vọng
xa vời rằng cháu sẽ tin chú, nhưng lần này, chú cam đoan, bốn người bọn
họ sẽ không chết, bí mật về Hoàng Lăng này chú biết nhiều hơn cháu, đi
mau, cơ quan cửa hông là chỗ lồi ra nằm giữa tảng đá tối màu cách tay
phải ba bước."
Lôi Khiếu Thiên hiển nhiên không tin Lôi Triển Lâm, lời ông ta nói từ
trước tới nay anh đều không tin, hơn nữa còn là thời khắc sống chết này.
"Tôi không tin ông."
"Vậy cháu có thể trơ mắt nhìn cô gái ấy với cháu chết ở đây ư? Cháu có
nghĩ tới con trai cháu, nghĩ tới Ngục Thiên Minh, nghĩ tới toàn bộ Lôi
gia không? Đây là điều mà bố cháu mong muốn thấy sao?" Lôi Triển Lâm gầm lên.
Lôi Khiếu Thiên run lên, quay ra nhìn Đường Kiến Tâm, đúng vậy, anh chết chẳng sao, nhưng Tâm Nhi? Cô ấy phải làm sao? Con của bọn họ thì thế
nào bây giờ?
Lôi Trảm Thiên xoa mồ hôi cùng tro bụi bám trên mặt, chỗ bọn họ đứng chỉ có một khu vực nhỏ có thể di chuyển, những nơi khác căn bản nửa bước
khó đi.
"Anh, em cam đoan em sẽ ra ngoài, cuộc sống tốt đẹp bên ngoài đang chờ em, em không bỏ được đâu."
"Anh họ, đi mau, em lưu luyến nhiều thứ lắm, nơi đây sẽ không phải nơi vùi thân cuối cùng của em."
"Lão đại, đi mau."
Đường Kiến Tâm nhìn bọn họ sâu sắc, kéo Lôi Khiếu Thiên tới cánh cửa
hông. Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ cùng nở nụ cười thoải mái!
Chị dâu, chị nhất định phải đưa anh của em ra ngoài đấy.
Lôi Triển Lâm dễ nhận thấy là cũng thở phào nhẹ nhõm, khi ngoảnh lại thì nổi giận mắng to, "Mẹ nó còn ngớ ra cái gì nữa, muốn chết cả lũ phải
không? Mau đẩy nắp quan tài ra."
Lôi Trảm Thiên sửng sốt, sắc mặt rất đặc sắc, Thẩm Dương Kỳ không chắc chắn hỏi, "Ở đây thật sự có đường ngầm?"
"Đương nhiên, đã tới lúc này rồi mà tôi còn lừa các cậu?"
Chris chấn động, rống lên, "Quá tốt rồi." Nói xong cả năm người đồng thời dùng hết sức đẩy nắp quan tài nặng nghìn vàng này ra.
Lôi Khiếu Thiên đang bị lôi đi nghe được tiếng hét kia của Chris thì
cứng đờ người, Đường Kiến Tâm dừng lại, hai người nhìn lại phía sau, nơi coi như có thể đứng vừa rồi đã sập, toàn bộ đỉnh thạch bích hở ra một
lỗ lớn, ngoài những tảng đá rơi xuống còn có cả đá vàng, tượng đá...
Bọn họ đều biết trên tầng đó có gì...
Đường Kiến Tâm chán nản, tiếng đinh tai nhức óc do những vật nặng rơi đập, vỡ nát vang bên tai...
Cũng chính những thanh âm ấy khiến hai người bọn họ hoàn hồn, Lôi Khiếu
Thiên muốn quay lại nhưng bị Đường Kiến Tâm níu lấy, vẫn cứ kéo anh chạy tới cánh cửa hông...
"Đi mau, không còn kịp rồi."
"Anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết được, anh là đại ca của bọn họ, Tâm Nhi, anh không làm được."
Đường Kiến Tâm thật muốn đánh ngất người đàn ông này rồi mang đi, "Bọn họ sẽ không chết."
"Không thể nào, ở đây chỉ có cửa ra này, còn một lối nữa ở sinh môn, Tâm Nhi, Lôi Triển Lâm nói dối."
"Nói cái rắm, em nói cho anh biết bây giờ anh phải đi theo em."
"Tâm Nhi..."
"Sao anh ngốc vậy, anh không thoát ra thì ai nhặt xác cho bọn họ? Nếu
anh muốn chết thì chờ sau khi sắp xếp thật tốt cho mấy người bọn họ rồi
chết cũng không muộn, đi mau."
Lôi Khiếu Thiên bị Đường Kiến Tâm kích thích, đầu óc vốn đang sáng suốt liền trở nên bế tắc, mặc cho cô kéo chạy.
Tới cánh cửa hông, mở cánh cửa đá mà Lôi Triển Lâm nói lộ ra một lối đi
không quá dài, Đường Kiến Tâm kéo Lôi Khiếu Thiên băng qua, sau khi cánh cửa đá đóng lại phía sau thì cảm giác sụp đổ cũng yếu đi nhiều.
Hai người chạy tới phía cuối con đường thì thấy một cánh cửa đá hình chữ nhật. Nếu không phải bởi vì đây là cửa đá, cô còn hoài nghi nó là nắp
quan tài. Bốn góc vếch lên như không có gì khác so với nắp quan tài
trong thạch thất thì phải?
Đường Kiến Tâm sửng sốt, "Đây là cửa gì? Ngang như vậy thì sao mà ra được?"
Lôi Khiếu Thiên nhìn trời, xem ra hôm nay thật sự đã đến tử kỳ của anh rồi.
"Anh còn lo lắng gì nữa? Chốt mở ở đâu, mau nói đi."
Lôi Khiếu Thiên nhếch miệng mang theo vẻ bất đắc dĩ, "Không có, Tâm Nhi, không có chốt mở."
"Có ý gì?" Đường Kiến Tâm nhíu mày, "Anh thực sự muốn chết chung tại đây với bọn họ mới an tâm? Đó mới là tình anh em sao? Anh có xứng với tình
cảm của bọn họ không? Bọn họ liều mạng muốn anh thoát ra, anh lại cứ
muốn quay lại chịu chết?"
"Không phải, Tâm Nhi, em có nhớ anh đã nói, lối ra của Hoàng Lăng có chút đặc biệt không?"
"Biết, anh đừng nói nhảm nữa, mau nói hết ra đi, đàn ông đàn ang gì mà
lằng nhằng quá vậy?" Đường Kiến Tâm nghe tiếng sụp đổ càng tới gần thì
vô cùng khó chịu
Cô không muốn chết uất ức như thế, cô còn muốn về nhà ôm đứa con trai yêu quý của cô nữa.
Lôi Khiếu Thiên nghẹn họng nhìn Đường Kiến Tâm, Tâm Nhi, cũng chỉ có em mới dám nói anh lằng nhằng thôi!
"Lối đi của Hoàng Lăng chỉ có một, đã vào đây thì không thể dựa theo
đường cũ quay lại, mà bất kể là trên đường hay lối ra thì đều cần chìa
khóa, không có chốt mở trong Hoàng Lăng. Chìa khóa lối vào là hai viên
bảo thạch, còn lối ra là một chiếc nhẫn."
"Nhẫn? Chính là cánh cửa này?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, có phần bi thương, "Bây giờ dù anh muốn đi cũng không đi được."
Đường Kiến Tâm không nghe anh nói, một mực nghĩ xem nó là nhẫn gì, ngồi
xuống nhìn thấy góc bên trái lồi ra hỏi, "Có phải ở đây?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Đó là lỗ khóa, lỗ răng có hình hoa sen ngọc,
trên đời chỉ có một cái như thế, năm ấy tổ tiên Lôi gia chính là dùng
chìa khóa đó mà thoát ra ngoài."
Hình hoa sen? Thật đúng là đặc biệt, nhẫn hiện nay không có quê mùa như thế... Chờ đã, hình hoa sen? Giống ngọc?
Hình như cô có một cái như vậy thì phải?
Đường Kiến Tâm mắt sáng ngời, tâm tình kích động nhộn nhạo, ở chỗ nào
nhỉ? Lúc đó cô nhớ là chính tay cô đã tiện tay lấy... Đường Kiến Tâm
quýnh lên, ngồi xuống rút kim đao ở bắp chân ra, đổ ra từ trong vỏ bao
một chiếc nhẫn nho nhỏ, cô đứng dậy giơ lên trước mặt Lôi Khiếu Thiên,
"Có phải cái này không?"
Lôi Khiếu Thiên trước đó còn nghi hoặc Tâm Nhi rút đao ra làm gì, sau đó liền mở to mắt nhìn, "Sao - sao em lại có?"
Đường Kiến Tâm cắt ngang lời anh, vội hỏi, "Có đúng nó không?"
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay cô, một chiếc
nhẫn rất đặc biệt, ánh mắt không dám tin, bản năng gật đầu, "Chính nó."
Đến anh cũng là lần đầu tiên trông thấy nó thật sự, trước kia chỉ biết
nó qua một bức tranh mà thôi, tại sao nó lại ở trên người Tâm Nhi? Không phải ở Tề gia ư?
Đường Kiến Tâm vui mừng, là nó thì tốt rồi, từ từ cô đưa chiếc nhẫn vào
lỗ khóa, Lôi Khiếu Thiên nhìn theo động tác của cô, đần độn hỏi, "Tâm
Nhi, sao em lại có chiếc nhẫn này?"
"Nhặt được ở Tề gia, anh có nhớ đã phái Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân tới Tề gia không? Em cũng đi, lần đó còn khiến hai người họ bị thương."
Đường Kiến Tâm phong khinh vân đạm kể lại, lối đi ngầm cũng chính thức khởi động, mà con đường này đang bắt đầu sụp đổ.
Lôi Khiếu Thiên quả thật không thể dùng từ chấn động để hình dung, anh
đã phái người tìm rất lâu mà hóa ra nó vẫn luôn trên người Tâm Nhi? Anh
đã nói chiếc nhẫn này không thể tự dưng biến mất được mà.
"Vậy sao anh lại chưa từng nghe em nói thế? Anh nhớ trước đó cũng là em nói đã giết Tề Phong mà?"
"Tại em cũng quên mình có thứ như thế, trước đây chỉ nghe Phó Hạnh Lương nói tới tìm gì đó ở Tề gia, không ngờ là chiếc nhẫn này, ♥lE+quYd0n bọn họ không tìm được, ngược lại trời xui đất khiến thế nào để em nhặt được nó, cho nên liền nhét vào bao dao, bình thường em không dùng tiểu đao
giết người, cho nên nếu không phải anh hôm nay nhắc đến chiếc nhẫn này,
căn bản em cũng không nhớ là mình có nó."
Đường Kiến Tâm nói xong thì tất cả chốt mở cũng khở động, tiếng "cách"
vang lên rồi cửa đá mở ra, Đường Kiến Tâm bước ngang vào lăn một vòng,
Lôi Khiếu Thiên cũng nằm lăn vào, không phải anh muốn vào, thật sự là
nếu không vào cũng chỉ có thể bị đập thành thịt vụn.
Khi Lôi Khiếu Thiên lăn vào trong thì cửa đá cũng đóng lại, không gian
bên trong thuộc cỡ nhỏ, Lôi Khiếu Thiên bị hút lăn vào, cả hai nằm ngang trên ván cửa chen chúc với nhau, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm chưa
kịp thích ứng với bóng tối lại rơi vào một khoảng không khác... Cánh cửa đội đầu lại bị phong kín...
"Bịch "
"Au."
"Đau quá."
Hai người rơi xuống, không biết cái gì đè lên sau lưng làm Đường Kiến
Tâm đau kêu thành tiếng, Lôi Khiếu Thiên cũng đau đớn định lật Đường
Kiến Tâm lại, đáng tiếc không gian phong kín này quá hẹp, hai người nằm
căn bản khó di động, Lôi Khiếu Thiên sờ tay xung quanh, chạm vào điểm
lồi bên dưới người...
"Tâm Nhi, có bị thương không?"
"... Không sao." Đường Kiến Tâm mở to mắt, đáng tiếc cái gì cũng không
thấy, hai tay vung vẩy xung quanh. "Chúng ta đang ở đâu? Vì sao em cứ
cảm giác cái gì đó đè sau lưng?"
"Anh không biết, em cố nhịn nhé, anh xem có thể mở nó ra không."
"Được, anh mau lên, lưng em đau muốn chết..." Đường Kiến Tâm đá hai chân vang lên tiếng bịch, *lE*quY*d0n* như đụng phải bức tường gỗ làm vang
lên tiếng kêu thanh thúy, Đường Kiến Tâm sửng sốt, tay sờ phía bên trái
mặt mình. . .
"Không được, nó giống tấm ván gỗ, hơn nữa còn như một cái hộp..."
"Chờ chút, Lôi Khiếu Thiên, sao em có ảo giác mình mất trọng lượng vậy?"
"... Anh cũng có!"
"... Chúng ta đang rơi xuống?"
"Có thể là vậy..."
Đường Kiến Tâm, "..." Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc thì cô đang ở đâu?
***
Bên sườn dãy núi Âm Sơn, một chiếc máy bay hành khách bay từ phía đông sang tây tới gần, những tiếng vù vù vang vọng khắp núi.
Hạ Tâm Dung cầm bản đồ ngồi bên cạnh Amazon đang cầm lái nói, "Âm Sơn, phía trước, hướng sáu giờ."
"Đã biết."
Diệp Trúc Phàm cầm ba khẩu súng từ đằng sau đi lên ném cho Hạ Tâm Dung,
cô nhận súng rồi lên đạn, kiểm tra lại dây buộc lưng. Sở Tử Ngang buộc
dây thừng vác trên vai, "Còn bao lâu nữa?"
Amazon rút tai nghe ra trả lời. "Năm phút."
Sở Tử Ngang gật đầu, "Mau lên, chúng ta phải nhanh chóng tìm được lão đại..."
Diệp Trúc Phàm tán thành, "Âm Sơn này địa thế hiểm yếu, chúng ta chưa
từng tới, lão đại đi cùng người của Ngục Thiên Minh cũng không biết có
gặp nguy hiểm gì không."
"Yên tâm đi, thân thủ lão đại còn tốt hơn mấy người chúng ta cộng lại,
sẽ không có chuyện gì đâu." Hạ Tâm Dung nghiên cứu bản đồ, địa đồ này
chỉ có những vùng phụ cận Âm Sơn mà lại không có của Âm Sơn.
Lúc đầu bọn họ tra được tin tức lão đại ở biệt thự thành phố W, không
ngờ mới chạy tới liền nghe được chỉ thị của Thượng Quan Kiệt Thiếu nên
liền trực tiếp tới Âm Sơn.
"Không có nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lão đại mạnh mẽ cơ não cũng hai tay
không địch được bốn tay, chúng ta mới hiểu được bên ngoài, nếu có người
hại ngầm sau lưng lão đại thì sao đây?"…
"Tử Ngang nói rất đúng, sớm tìm được lão đại thì chúng ta càng sớm an
tâm hơn." Diệp Trúc Phàm nheo mắt, đương nhiên, bọn họ cũng không bỏ
được hai viên bảo thạch, đó là tâm nguyện của đạo sư!
"Chờ chút, mọi người xem đó là cái gì?" Hạ Tâm Dung khiếp sợ chỉ vào vật thể rơi tự do từ sườn núi Âm Sơn, cả kinh hô.
Vừa rồi cô định tìm kiếm nơi nào đó có thể hạ cánh, không ngờ lại thấy được cảnh tượng ngạc nhiên như thế.
Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm im tiếng, cơ hồ là phản xạ nhìn theo tay Hạ
Tâm Dung chỉ, vốn tưởng rằng không có gì ngạc nhiên, nhưng khi thấy thứ
đang lao nhanh xuống kia thì đều kinh hãi, giật mình.
Diệp Trúc Phàm, "Đó là?"
Sở Tử Ngang, "Đĩa bay?"
Hạ Tâm Dung, "Quan tài?"
"Amazon, bay qua đó xem" Trong giọng nói Sở Tử Ngang rõ ràng có chút
kích động, quan tài treo bọn họ đã sớm tìm kiếm nhưng không thấy địa
điểm nào có, không nghĩ tới hôm nay trời đất xui khiến lại để bọn họ
thấy được...
Amazon hiển nhiên cũng rất kích động, đổi hướng bay tới vách núi đấy...
Chờ đến gần, Hạ Tâm Dung giật mình nhảy dựng, kích động kéo cánh tay Diệp Trúc Phàm, hưng phấn nói, "Thật sự là quan tài treo!"
"Mau nhanh lên, Amazon, đuổi theo nó. Đừng để nó rơi xuống đất, sẽ bị
hủy mất." Sở Tử Ngang vứt dây thừng trên vai xuống, kích động kêu to.
Amazon mở hết tốc độ, đáng tiếc quan tài treo chỉ có trọng lực và sức
nâng, còn máy bay thì phải điều khiển tốc độ, so về tốc độ hạ xuống của
quan tài treo thì căn bản không cùng cấp bậc, nhìn theo mà mắt ai cũng
đỏ bừng...
"Amazon, mau nữa lên, đuổi theo nó."
"F*ck, có bản lĩnh anh điều khiển đi? Đây là vách núi, anh có thể so tốc độ với nó được không?" Amazon bất nhã mắng ra tiếng, nhưng trong lòng
quả thực rất vội vã.
Sở Tử Ngang giậm chân, "Nếu nó mà bị hủy, tôi chắc chắn sẽ ném anh từ trên máy bay xuống dưới đó."
Amazon bị anh ta làm cho nghẹn họng muốn giậm chân, Diệp Trúc Phàm lại
cảm thấy không thích hợp, đang yên lành thì làm sao quan tài treo lại
rơi được? Thật không có lý chút nào.
"Tâm Dung, Tử Ngang, xem Âm Sơn có động tĩnh gì không."
Hạ Tâm Dung, Sở Tử Ngang sửng sốt, bọn họ đều là thần trộm thì tự nhiên
hiểu được ý của Diệp Trúc Phàm, tạm thời bỏ qua quan tài treo, quan sát
toàn bộ dãy núi...
Ầm ầm
"Mọi người nghe đi, hình như có tiếng nổ đâu đó?" Một lúc sau, Hạ Tâm Dung nhìn dãy Âm Sơn nói.
Sở Tử Ngang gật đầu, "Tôi cũng nghe thấy."
"Không tốt, có người cho nổ Âm Sơn." Diệp Trúc Phàm trầm giọng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Amazon, bay lên, lên phía trên Âm Sơn."
"Không được, đây là vách núi, máy bay mất trọng lượng, chúng ta chỉ có thể bay xuống thôi." Amazon hét trả lời Diệp Trúc Phàm.
Sở Tử Ngang suy nghĩ một chút, "Nếu Âm Sơn có người, vậy chúng ta sẽ đi
từ dưới lên. Đi vòng ra sau bọn họ cũng vậy thôi. Chính diện đối mặt thì chỉ có chờ chết."
Hạ Tâm Dung gật đầu, Diệp Trúc Phàm cảm thấy có thể làm được, vách núi
Âm Sơn này nói cao không cao, thấp không thấp, mười phút sau máy bay
đuổi theo quan tài treo.
"Ồ, là một cái hồ." Hạ Tâm Dung tập trung nhìn, chợt nghe thấy hai tiếng nổ vang...
Bang
Bùm!
Cả chiếc quan tài treo ngập sâu trong nước, im lặng một lúc rồi cuốn lên một loạt bọt nước...
Amazon lái máy bay thấp xuống làm bọt nước bắn lên, nước hồ rất sâu nên
máy bay không đỗ lại được, Hạ Tâm Dung, Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang
trông thấy quan tài treo ngay trước mắt, không lý nào lại không xuống
xem bí mất của quan tài treo. Trước đây đạo sư có nói trong quan tài
treo có báu vật, bây giờ bày ra trước mắt thì sao có thể bỏ qua? Cả ba
cùng bảo Amazon mở cửa khoang, thả thang dây cho bọn họ xuống.
Amazon gật đầu, nhắc bọn họ cẩn thận, "Không được thì phải lên ngay."
Ba người gật đầu, trước sau cùng trượt xuống, may mắn kỹ năng bơi lội
của cả bốn không tệ, tùm tùm ba tiếng vang lên do ba người nhảy xuống
nước... Cả ba lặn một lúc mới tìm được chỗ quan tài treo chìm xuống...
Nước hồ rất sâu, càng đi xuống áp lực càng lớn, Hạ Tâm Dung lực bất tòng tâm, không cưỡng cầu mà đi lên trước, Sở Tử Ngang, Diệp Trúc Phàm nói
gì cũng phải kéo quan tài treo đi lên.
Hạ Tâm Dung sau khi đưa dây thừng cho hai người họ liền nổi lên, Sở Tử
Ngang và Diệp Trúc Phàm ra dấu tay, cả hai buộc dây lại, cùng bơi lại
chỗ quan tài treo...
Cả chân lẫn tay hai người cố gắng đạp, mấy phút sau liền tới được chỗ
quan tài treo, vốn là buộc dây vào quan tài treo rồi, đáng tiếc nút thắt quả nhỏ nên hai người đành phải buộc lại lần nữa...