Tiểu Ngải sau khi nghe được tiếng Thượng Quan Kiệt Thiếu ở đại sảnh đã có chút luống cuống, vừa định thừa dịp anh ta còn chưa lên tầng, theo đường cũ quay lại, việc tìm chị thì để sau, có muốn tìm cũng phải có mạng mới tìm được chứ. Nhưng cô vừa định quay lại, phía sau liền vang lên tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân khe khẽ, Tiểu Ngải quýnh lên, lui lại, vọt ngay vào một căn phòng gần đấy!
Cũng không kịp quan sát thiết trí trong căn phòng, chỉ nghe được hai tiếng bước chân ngày càng gần, nhịp tim của Tiểu Ngải tăng vọt, trốn phía sau cửa, chống mạnh vào vách tường, không để mình ngã quỵ xuống đất!
Hai thủ hạ Ngục Thiên Minh "đi tuần" chốc sau liền tới cửa phòng mà Tiểu Ngải mới trốn vào, cả hai dừng lại, thoáng nhìn cuối hành lang, chợt nghe một người nói.
- Nghe nói hôm nay cấp trên đều quay về thì phải, có đúng thế không?
- Hình như vậy đó, vừa rồi còn nghe thấy anh Kiệt Hồng Minh đang liên lạc với đại ca, bây giờ đã ra ngoài tiếp đón rồi!
- Ha ha, giờ cuối cùng tôi cũng có nhãn phúc rồi, con mẹ nó, vào Ngục Thiên Minh đã ba năm mà dáng dấp đại ca ra sao cũng không biết, quá biệt khuất!
- Chậc chậc, chú cho chú là ai, đại ca dễ dàng gặp như vậy sao? Người anh em à, chú nén bi thương đi, anh còn vào Ngục Thiên Minh sớm hơn chú mày mà còn chưa được gặp đại ca đâu đấy!
- Ô, không phải hàng năm đại ca đều tới biệt thự XX ư, sao anh lại chưa gặp?
- Chú ngốc quá, đại ca cũng chỉ ở một lúc ở biệt thự XX, đều là gặp gỡ những nhân vật quan trọng, đâu đến phiên đám tiểu nhân vật như chúng ta đây!
- Cũng phải!…
Bước chân di động, tới cầu thang bên trái, tiếng động càng lúc càng nhỏ, chờ sau khi Tiểu Ngải xác định an toàn rồi mới phát hiện mình đã ngừng thở từ lâu, thiếu chút nữa thì ngạt...
Phù phù...
Phổi thiếu dưỡng khí khiến Tiểu Ngải phải há to miệng mà thở, cố bình thường lại tâm tình phập phồng kia của mình. Mãi sau mới bình tĩnh được, lời đối thoại của hai người kia khiến cô thầm hô hỏng bét!
Sao mình lại ngốc vậy chứ, chọn đúng thời điểm mà mấy người kia tới, lập tức vội chạy ra cửa sổ, đầu còn chưa kịp nhô ra thì đã phải lui vào trong, cả người dán vào một bên rèm cửa. Bên dưới, tụm năm tụm ba người Ngục Thiên Minh, nhìn sang bên cửa trái thì có một hàng lớn xe Bentley!
Tiểu Ngải khóc ròng, hận nghiến răng nghiến lợi, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác cứ nhằm lúc cô vào biệt thự thì về. Chết tiệt, Thượng Quan Kiệt Thiếu, anh không thể về muộn hơn chút được sao!
Cô hoàn toàn quên mất, đây là địa bàn của Ngục Thiên Minh bọn họ nha, muốn về lúc nào đương nhiên do bọn họ quyết định rồi!
- Tên tự đại cuồng khốn kiếp, một mình anh về thì được rồi, sao còn phải gọi bọn họ về theo làm gì nữa hả, hu hu... - Lén liếc ba hàng người bảo vệ ở hồ bơi, ngửa mặt lên trời khóc.
- Thật sự là trời muốn ta vong!
Đương nhiên, người đang trong khốn cảnh thì lúc nào cũng sẽ phát huy ra tiềm năng vô tận, sau khi con đường nhảy cửa sổ bị phá hỏng, Tiểu Ngải quả quyết chạy sang cửa sau. Im lặng nghe động tĩnh ở hành lang, xác định mọi thứ đều an toàn xong mới thận trọng mở cửa, lộ con mắt qua khe hở nhỏ quan sát bên ngoài!
Tốt lắm, không có ai!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tim nhảy thình thịch, cứ như kẻ trộm, lông tóc dựng ngược, tiếp đó trợn mắt nhìn bộ ngực phập phồng của mình. Mày nhảy cái gì mà nhảy, cũng đâu phải trộm đâu, chết tiệt, an tĩnh lại đi!
Quan sát cẩn thận hành lang, Tiểu Ngải mừng rỡ, cơ hội tới! Lao cả người ra ngoài, cẩn thận đóng kỹ cửa, chạy sang cầu thang bên trái...
Đồng thời, cơn nhói trên cổ tay cũng đang nhắc nhở cô, thời gian còn lại không tới ba mươi giây. Tiểu Ngải nuốt nước bọt, không phải chứ, hôm nay Tiểu Ngải cô lại bị bắt nữa sao?
Cô vất vả lắm mới thoát khỏi cái tên tự đại cuồng kia mà!
Hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, âm thầm cầu nguyện, Thần à, phù hộ cô thuận lợi chạy khỏi địa phương quỷ quái này đi, con xin người con xin người...
Thượng Quan Kiệt Thiếu với khuôn mặt đen hung hăng lên lầu, vừa tới cầu thang thì bỗng cảm giác có bất thường. Trong không khí có mùi thương nhàn nhạt, từ bé anh đã khá mẫn cảm với mùi thơm, nhất là nước hoa của phụ nữ. Mặc kệ đậm hay nhạt, chỉ cần ngửi thấy là anh nhận ra ngay được. Trong biệt thự trước giờ chưa có phụ nữ xuất hiện, sao lại có mùi nước hoa này được. Lập tức trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm, cả người bắt đầu cảnh giới!
Tiểu Ngải khi nghe được tiếng bước chân lên lầu thì kêu rên một tiếng. Xong rồi, Thượng Đế hôm nay còn đang ngủ a, hoàn toàn bỏ mặc cô rồi, hu hu!
Từng bước chân kia như đang dẫm mạnh vào tim cô, hung hăng, siết chặt, vang lên thịch thịch!
- Tích! - Tiếng kêu khẽ trên cổ tay khiến cô hoàn hồn lại trong nháy mắt, chạy nhanh ra phía sau!
Ngay khi cô vừa vào căn phòng vừa mới ra kia thì quản chế trong biệt thự bất động thanh sắc lại khôi phục như bình thường. Mà Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng được mùi hương kia phát ra từ phòng mình!
Tiểu Ngải lúc này thực sự muốn khóc, cô mới bước một chân vào căn phòng này thì tiếng bước chân ngay sau đó cũng dừng trước cửa phòng. Ngay cả thời gian cho cô ẩn náu cũng không có luôn!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đứng trước cửa, một cước đá văng cả cánh cửa ra, quét mắt khắp cả căn phòng, âm trầm nói.
- Đi ra!
Tiểu Ngải trốn sau cánh cửa run cầm cập!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đi vào trong hai bước, mắt híp lại, liếc ra sau. Tiểu Ngải thật sự cảm thấy là dù có bị cánh cửa ngăn cản nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, trong đó lộ ra sát khí không kém chút nào chiếu thẳng vào người cô, khiến cả người cô cứng đờ, không dám động đậy!
Chẳng biết lúc nào, trong tay Thượng Quan Kiệt Thiếu xuất hiện một khẩu súng, bước nửa bước về cánh cửa, chỉ với một động tác đã đóng cửa lại, chĩa thẳng họng súng vào đầu Tiểu Ngải...
Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt, sao lại là cô ấy?
Tiếng đóng cửa cái "rầm" đúng lúc Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch chạy lên tầng, nghe được tiếng quát to của Thượng Quan Kiệt Thiếu liền phát giác đã xảy ra chuyện!
- Kiệt, có chuyện gì sao?
- Kiệt? Mở cửa!…
Khuôn mặt đen như mực kia của Thượng Quan Kiệt Thiếu không chút dự đoán dí sát vào mặt Tiểu Ngải, đồng tử Tiểu Ngải mở to, há miệng kêu la...
- A... Ưm... - Chẳng qua tiếng còn chưa phát ra ngoài thì đã bị một bàn tay đen như mực chặn lại!
- Không có gì đâu, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi! - Thượng Quan Kiệt Thiếu hung hăng trừng mắt với Tiểu Ngải, cảnh cáo cô yên phận lại cho anh!
Hướng Diệp Lân có chút không yên lòng, vừa rồi hình như bọn họ còn nghe được thanh âm khác mà.
- Thật sự không có việc gì chứ?
- Chỉ cần các chú đừng có cười tôi có cái đầu đen như than thì mọi việc đều đại cát!
- Hì hì, nghỉ sớm đi, tối còn có việc phải làm đấy! - Huống Ngân Dịch cười trộm đáp lại.
- Biết rồi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu lý sự, cô lại dám cắn anh, cô gái đáng chết!
Hai người ngoài cửa sau khi xác định Thượng Quan Kiệt Thiếu không có việc gì thì Huống Ngân Dịch mới đẩy Hướng Diệp Lân đi lên lầu!
- Ưm ưm ưm! - Hai người kia đi rồi, Tiểu Ngải liền đẩy bàn tay Thượng Quan Kiệt Thiếu ra!
Thượng Quan Kiệt Thiếu âm trầm trừng mắt Tiểu Ngải, cộng với khuôn mặt đen như mực kia càng dọa người, thế mà Tiểu Ngải lại phì một tiếng, bật cười.
- Ha ha, anh sao mà biến thành bộ dạng thế này vậy trời?
- Câm miệng, còn cười nữa tôi ném cô ra ngoài! - Thượng Quan Kiệt Thiếu cất súng đi, cầm lấy tay Tiểu Ngải kéo hẳn vào phòng.
- Sao cô lại ở đây? - Không phải đi rồi sao, thế nào lại tự dâng mình tới cửa!
Cô gái này là sư muội của chị dâu tương lai anh đấy, cho nên anh bây giờ cũng coi như là khách khí với cô. Mặc dù anh hình như chưa thấy không khách khí với cô chỗ nào!
Có lẽ, người được Ngục Thiên Minh mời tới làm "khách" có ai là hưởng thụ như cô ấy hả? Căn bản cũng không có, có duy nhất một mình cô thì anh đã gặp được! CHƯƠNG 79.2:
Tiểu Ngải khi biết người kia là Thượng Quan Kiệt Thiếu thì cũng không kinh hoảng nữa, dứt khoát đẩy anh ra, ngồi xuống giường của anh. Không biết vì sao, cô lại không sợ Thượng Quan Kiệt Thiếu, bất kể là trước kia bị bắt hay bây giờ. Rõ ràng cô là trộm, cô lại không thèm sợ hãi gọi anh là tự đại cuồng, mà ban đầu sau khi nghiến răng nghiến lợi xong thì cũng rất hậm hực chấp nhận cái biệt hiệu như thế!
Cô có ảo giác rằng anh ta sẽ không làm hại đến cô!
- Chị tôi đâu rồi?
Tiểu Ngải kỳ thực rất thẳng đuột, không có gì che dấu, cô vì Đường Kiến Tâm mới tới đây. Tất nhiên người ta hỏi cô tới đây làm gì thì cô liền hào phóng nói rõ ý đồ của mình đến thôi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cau mày, không đáp mà hỏi lại.
- Cô vào bằng cách nào?…
Anh nhớ là biệt thự này đâu phải người bình thường có thể vào đâu, mỗi góc chết đều bị quản chế. Theo lý thuyết, nếu có người xông vào thì bọn họ phải sớm phát hiện ra rồi, sao cô ấy có thể nghênh ngang ngồi trên giường của anh thế này được?
Thượng Quan Kiệt Thiếu nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua đảo lại người Tiểu Ngải tìm tòi!
Trong lòng kêu lộp bộp, có một dự cảm rất xấu, nghìn vạn lần đừng có như những gì anh nghĩ đấy!
Tiểu Ngải cực kỳ khinh bỉ nói.
- Thiết, chút kỹ thuật ấy của các anh mà cũng làm khó được tôi sao... Tôi đây chính là... - Tiểu Ngải che miệng, mắt đảo quanh phòng, chính là không có can đảm nhìn sắc mặt của Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Hu hu, thiếu chút nữa nói ra rồi, may quá, may quá!
Thượng Quan Kiệt Thiếu ôm ngực, đứng một bên, cười như không cười nhìn Tiểu Ngải.
- Nói đi, sao không nói tiếp đi?
Tiểu Ngải mếu máo.
- Nói cái gì? - Có gì hay mà nói?
- Cô chính là người lần trước ở khách sạn nước nóng C, là người dùng máy tính liên lạc với Đường Kiến Tâm có đúng không? Hàng của bọn tôi cũng là do mấy người cướp đi?
Tiểu Ngải không lên tiếng, rất sáng suốt bảo trì trầm mặc. Làm đà điểu thôi, cô cái gì cũng không biết, thật sự không biết!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhanh chóng nhưng mãnh liệt, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Chết tiệt, nói cách khác người đánh anh một đấm ở thành phố C cũng là cô gái này?
Shit, Thượng Quan Kiệt Thiếu anh vậy mà cũng có lúc ngu ngốc thế, bị cô gái này tát cho một cái còn tưởng cô là thần tiên nữa chứ?
- Được, cô rất được, con mẹ nó cô giỏi lắm!
Tiểu Ngải liếc sang khuôn mặt tức giận của Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhất thời phát hỏa.
- Được cái rắm ấy, là mấy người bắt tôi đi, hơn nữa... Mấy người bắt tôi, chẳng lẽ còn không cho tôi chạy? - Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, cố phần không có hơi sức, bởi vì cô nghĩ lại một đấm khi cô nện lên mặt anh!
- MK, Ngục Thiên Minh là nơi mà cô nghĩ chọc là có thể chọc được sao? Nếu nhóm hàng kia không phải chị dâu tham dự, cô tưởng mấy người các cô còn sống trên đời này được sao? Cô có thể còn sống mà đứng trước mặt tôi thế này sao?
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới việc Tiểu Ngải làm sẽ khiến đại ca nổi bão, sau đó Tiểu Ngải phải chịu hình phạt tương ứng thì trong lòng anh bùng lên cơn giận dữ, tức giận vì cái sự không biết trời cao đất rộng của cô!
Tiểu Ngải mím môi, cô rất muốn phản bác lại Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhưng cuối cùng cũng chỉ hừ nặng một cái rồi quay đầu đi, phớt lờ anh. Thượng Quan Kiệt Thiếu hung tợn trừng mắt với cô, cứ như không trừng ra được một lỗ trên người cô thì sẽ không bỏ qua!
Ánh mắt nóng rực phía sau, dù Tiểu Ngải là cá chết cũng bị anh trừng cho sống lại, quay ra quắc mắt lại.
- Anh im miệng, anh dựa vào cái gì mắng tôi? Anh tưởng anh là ai? Tôi chọc vào Ngục Thiên Minh đấy thì sao, có gì mà hơn người hả? Bây giờ tôi nói cho anh, tôi cứ chọc đấy, hừ! - Nói đến chỗ kích động, cô thậm chí còn đến thẳng trước mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu, giơ nắm tay ra với Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Bây giờ bảo cô không nên chọc Ngục Thiên Minh thì có ích gì chứ hả, cô chọc cũng đã chọc rồi, bây giờ còn có thể quay lại được sao?
Thượng Quan Kiệt Thiếu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cô gái này rõ là không biết thân phận, bây giờ còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt anh, không biết là ai cho cô ấy lá gan đó nữa!
Đương nhiên, lúc này Thượng Quan Kiệt Thiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhận lá gan đó là do chính anh cho, ai bảo anh lần đầu tiên khi áp giải cô ấy đi Italia đã quá mức phóng túng với cô ấy làm gì!
Để rồi cuối cùng cô ấy không sợ hãi lo ngại gì nữa!
- Cô gái à, cô tốt nhất đừng có chọc tức tôi! - Thượng Quan Kiệt Thiếu tốn hơi thừa lời, trừng mắt với cô!
- Tự đại cuồng, anh cũng đừng có chọc tức tôi! - Tiểu Ngải không hề cam lòng yếu thế trừng lại!
Ánh mắt hai người đụng vào nhau trong không trung lập tức phát ra hoa lửa kêu đùng đùng, ai cũng không lên tiếng, không ai tỏ ra yếu kém trước ai! Trong lúc nhất thời, cả căn phòng im lặng đến quái dị!
Hai người cũng không có phát hiện ra rằng, lúc này bọn họ thật giống như một cặp tình nhân xảy ra mâu thuẫn mà không ai chịu nhận sai, rất là ấu trĩ! Bỏ qua hàng loạt vấn đề mấu chốt, lại vẫn không vào trọng tâm câu chuyện!
Nói thí dụ như, Thượng Quan Kiệt Thiếu vì sao gọi chị cô là chị dâu tương lai, hay, ý tứ phía sau lời nói của Thượng Quan Kiệt Thiếu. Thí dụ như Tiểu Ngải vì sao rõ ràng là "trộm" mà lại lẽ thẳng khí hùng gọi anh là... Còn thí dụ như...
- Cô đừng tưởng rằng cô là sư muội của Đường Kiến Tâm thì tôi không thể bắt cô! - Chết tiệt, trừng anh hả, còn trừng nữa anh đánh ngất cô luôn!
- Hừ, cho tiền anh cũng không dám! - Tiểu Ngải quay đầu đi, không thèm đấu mắt với anh ta nữa. Rõ là ấu trĩ, "trò" này n năm trước bọn họ đã không còn chơi với sư phụ rồi, không ngờ hôm nay lại đi so đấu với Thượng Quan Kiệt Thiếu!
- Cô thử xem! - Anh không dám, hừ, bây giờ chị cô ấy còn nằm trên giường đại ca, sống chết không rõ, anh có gì mà không dám?…
- Ấu trĩ! - Tiểu Ngải lại quay về giường.
- Anh mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò hù dọa người như thế! - Coi cô là trẻ nít bị hù sao?
Khóe môi Thượng Quan Kiệt Thiếu méo xệch, ai ngây thơ?
- Này, tự đại cuồng, làm sao rời khỏi đây? - Tiểu Ngải lo lắng nhìn cửa sổ, hỏi như chuyện đương nhiên. Khi nghĩ cách rời khỏi đây thì cô rốt cuộc cũng nhớ ra Hạ Tâm Dung, cũng không biết cô ta đã ra ngoài chưa nữa!
Hai mắt sáng lên, tức giận nơi đáy mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu biến mất sạch sẽ, hai tay ôm ngực, nhướng mi đầy khinh bạc.
- Đây là tự cô đưa tới cửa!
Tiểu Ngải khó hiểu, quay lại đối diện với cặp mắt của Thượng Quan Kiệt Thiếu, tim nhảy lộp bộp, vẫn nghi ngờ hỏi.
- Có ý gì?
- Ý là...
- Rầm!
- Bốp!
- Anh họ, đừng, đừng mà!
Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa định lên tiếng khinh bạc thì lại bị cắt ngang, bên dưới vang lên những tiếng vang như vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng hét chói tai của Thẩm Dương Kỳ. Lời vừa tới miệng thì Thượng Quan Kiệt Thiếu dừng lại. Tiểu Ngải cũng rất sửng sốt. Căn phòng này không có cách âm, bọn họ ở lại phân bộ không lâu nên cũng chỉ thiết kế tùy tiện thôi!
- Đại ca? - Thượng Quan Kiệt Thiếu bỏ Tiểu Ngải lại, như một cơn gió lốc đi thẳng ra cửa. Để lại Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn tấm lưng kia, mãi mà không bình thường lại! CHƯƠNG 79.3:
Phòng khách lầu một.
Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân vừa xuống thì thấy Phó Hạnh Lương nửa quỳ cách Lôi Khiếu Thiên hai mét, Thẩm Dương Kỳ đỡ Phó Hạnh Lương, mà Lôi Khiếu Thiên đang tức giận lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, không nói một câu. Cái ghế sô-pha thì bị lệch sang một bên, không biết là lật hay là bị đá!
Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân liếc nhau, vội chạy xuống.
- Đại ca, thế này?
- Bỏ tay ra!
Lôi Khiếu Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dương Kỳ, dường như nếu cậu ta không thả tay thì anh sẽ đá bay cậu ta ra ngoài cửa!
- Không!
Thẩm Dương Kỳ nhìn lại Lôi Khiếu Thiên, sự quật cường hiện rõ trong mắt.
- Anh họ, đây đều là lỗi của em, anh đừng trách anh Lương, đều là em không tốt, anh muốn đánh thì đánh em đi!
- Thẩm Dương Kỳ, cậu đừng tưởng rằng cậu là con trai dì nhỏ thì tôi không dám động thủ với cậu.
- Vậy anh đánh em đi, em bằng lòng chấp nhận! - Thẩm Dương Kỳ không nhượng bộ chút nào, mặc dù Phó Hạnh Lương dùng hết sức đẩy anh ra, nhưng anh lại cứ bất động!…
Ai cũng đừng mong kéo anh ra, cùng đừng mong đánh anh Lương, kể cả có là người anh họ anh yêu quý nhất!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu: "Được lắm." Nói rồi tiến tới, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chân phải đã tới trước mặt Thẩm Dương Kỳ. May là lúc đó Huống Ngân Dịch giật mình tỉnh lại kéo cổ áo Thẩm Dương Kỳ ra sau, Thẩm Dương Kỳ mới miễn cưỡng thoát được một cước ấy!
Thấy Thẩm Dương Kỳ được cứu, mọi người chưa kịp tỉnh hồn.
- Đại ca, anh làm thật sao? - Hướng Diệp Lân, Thượng Quan Kiệt Thiếu khó mò tin nổi!
Đại ca chưa bao giờ ra tay với bọn họ, huống chi là Kỳ. Vừa nãy xảy ra chuyện gì mà đại ca lại ra tay với cả Lương và Kỳ vậy?
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt lại, khi ra quyền tiếp theo với Thẩm Dương Kỳ thì bốn người đồng thời lên tiếng, Huống Ngân Dịch kéo ngay Thẩm Dương ẩy sau lưng. Nắm đấm của Lôi Khiếu Thiên nguy hiểm quét qua Huống Ngân Dịch, đối phương bất động, Lôi Khiếu Thiên cũng chỉ có thể cứng rắn thu nắm đấm lại. Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân đỡ Phó Hạnh Lương trên đất dậy, nhích lại gần Huống Ngân Dịch, cả năm người đứng cùng một chiến tuyến!
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên đảo qua cả năm người, hừ lạnh, thu lại quyền cước, đứng đối diện với bọn họ!
Tiểu Ngải đi theo Thượng Quan Kiệt Thiếu ló đầu ra ngoài cầu thang xem náo nhiệt, âm thầm vỗ tay, một đấu năm nha, quá là đặc sắc!
- Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, bọn họ đã phạm phải lỗi gì vậy chứ? - Đến mức để bản thân anh ra tay, lại còn hạ thủ độc ác đến vậy? Hướng Diệp Lân hỏi!
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt Thẩm Dương Kỳ, anh ta rất không có chí khí né tránh sau lưng Huống Ngân Dịch. Đùa, anh họ đang tức giận thế kia, anh có thể ngăn nổi sao, vừa rồi có thể lớn tiếng với anh họ là do đầu óc mê muội nhất thời, bây giờ đã tỉnh táo lại, anh ta có thể không sợ?
- Ra đây!
Lôi Khiếu Thiên hét lên đầy giận giữ khiến tim gan cả năm người đều run rẩy, Thẩm Dương Kỳ càng khóc thảm, sợ hãi rụt rè vòng qua Huống Ngân Dịch đi ra.
- Kỳ?
Huống Ngân Dịch kéo áo anh ta, đại ca bây giờ đang tức giận đó...
- Anh... anh họ! - Thẩm Dương Kỳ đứng trước Huống Ngân Dịch, run rẩy gọi.
Lôi Khiếu Thiên xuất kỳ bất ý, một cái tát nặng nề rơi trên mặt Thẩm Dương Kỳ, trực tiếp làm mặt Thẩm Dương Kỳ lệch sang một bên, mặt đỏ lên hiện rõ dấu năm ngón tay. Có thể thấy là Lôi Khiếu Thiên ra tay không chút lưu lại đường sống!
- Lời của tôi có phải là nước đổ lá khoai không hả? Lôi gia liệu sẽ bỏ qua cho cậu sao? Chính cậu mê muội thì thôi, lại còn kéo theo cả anh em của cậu, con mẹ nó não cậu hỏng rồi hả, bây giờ là lúc nào, cậu chết mà cũng phải kéo theo những người khác mới cam tâm, mới thỏa mãn có phải không?
Hai chân Thẩm Dương Kỳ lảo đảo lui về phía sau, với những lời trách mắng của anh họ, anh chỉ có thể cúi đầu!
- Cậu nói cậu thương cậu ta, cái này mà là tình yêu của cậu sao? Thẩm Dương Kỳ, cậu không phải trẻ con nữa đâu! - Không phải trẻ con thì không có quyền càn rỡ!
Lời Lôi Khiếu Thiên hét khiến những người ở đây ngây ngốc, ngoại trừ sắc mặt Thẩm Dương Kỳ nháy mắt trắng bệch ra, những người khác đều nghi hoặc, Phó Hạnh Lương cũng nghi ngờ nhìn Lôi Khiếu Thiên và Thẩm Dương Kỳ!
- Em xin lỗi, em xin lỗi! - Nước mắt Thẩm Dương Kỳ trào ra, thấy Lôi Khiếu Thiên lại tức giận.
- Quay lại đây cho tôi!
- Em xin lỗi... em không phải cố ý!
Đột nhiên, Thẩm Dương Kỳ nức nở chạy ra ngoài cửa, Phó Hạnh Lương theo bản năng muốn đuổi theo.
- Kỳ!
Ba người kia cũng chạy theo đó, Lôi Khiếu Thiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Đứng lại!"…
Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cả bốn người dừng lại, còn chưa quay người lại thì Lôi Khiếu Thiên tiếp tục nói:
- Ai dám bước ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau cút ra khỏi Ngục Thiên Minh!
Sống lưng bốn người cứng đờ, lăng lăng xoay người nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên đi lên lầu, không ai biết nói gì.
Phó Hạnh Lương hít sâu một hơi, quay đi, đuổi theo ra ngoài, giọng nói lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên vang lên lần nữa.
- Phó Hạnh Lương, bắt đầu!
Bước chân Phó Hạnh Lương dừng lại, do dự chốc lát rồi đi theo Lôi Khiếu Thiên, để lại Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch tôi nhìn chú, chú nhìn tôi!
Rốt cuộc là chuyện gì thế này!
Song, ba người biết chân tướng sự tình thì một người chạy ra ngoài, hai người thì lên thư phòng. Bọn họ dù có ngàn vạn nghi vấn cũng không thể nào hỏi nha!
- Cái gì đây? Diễn kịch hả? - Thượng Quan Kiệt Thiếu giật mình nhìn cái ghế sô-pha bị lật!
Hướng Diệp Lân vỗ ót Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Đi thôi!
Miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu méo mó, đuổi theo, Huống Ngân Dịch nhìn sô-pha ngã trái ngã phải, bưng đầu!
Xem ra sắp tới Lương rồi, đại ca quả thực là nói được làm được, mười năm sau, quả nhiên ném từng người bọn họ vào Hắc Lao!
Nhưng, lần này Huống Ngân Dịch đoán sai rồi, việc Lôi Khiếu Thiên tức sùi bọt mép cùng với chuyện đi Hắc Lao không có tí xíu quan hệ nào với nhau cả. Nếu chỉ là tìm khuyết điểm nhỏ nhặt trên người bọn họ để đưa họ vào Hắc Lao cải tạo, anh cũng không cần phát hỏa, huống chi là động thủ!
Chuyện này giống như là đá chìm đáy biển, hòn đá chỉ tạo nên một điểm sóng rồi lặng yên biến mất. Ngày thứ hai, khi Lôi Khiếu Thiên đi xuống thì đám người Thượng Quan Kiệt Thiếu đã đứng chờ rồi. Ngoại trừ sắc mặt Phó Hạnh Lương không tốt ra thì mọi người đều bình thường. Mà Thượng Quan Kiệt Thiếu có vẻ tức giận hoàn toàn là nhằm vào cô gái tên Tiểu Ngải kia, hôm qua sau khi anh về phòng thì không ngờ cô gái kia đã thừa dịp chuồn mất rồi!
Anh còn muốn sau khi trở về "thẩm vấn" cô một phen, không ngờ cô lại chạy, thật sự không thể tha thứ!
- A Diệp, công việc bên này của A Lương cậu tiếp nhận!
Hướng Diệp Lân kinh ngạc nhìn Phó Hạnh Lương.
- Vâng, đại ca!
Phó Hạnh Lương đưa xấp tài liệu trong tay cho Hướng Diệp Lân.
- Việc gì chú không biết có thể hỏi Huống! - Huống Ngân Dịch đã sớm giao nhận cùng Thẩm Dương Kỳ rồi!
Hướng Diệp Lân gật đầu. Hoá ra Lương đã sớm biết quyết định của đại ca, có lẽ đây cũng là quyết định vội vàng, bằng không, Lương cũng không đơn giản giao nhận cho anh như thế không!
Chờ sau khi bọn họ bàn giao với nhau xong, Lôi Khiếu Thiên đi ra ngoài, Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu đuổi theo. Máy bay tư nhân đã sớm trờ ở trên bầu trời!
Hướng Diệp Lân vuốt cằm, vỗ xấp tài liệu trong tay.
- Đại ca sao đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?
Huống Ngân Dịch cũng xoa đầu không nghĩ ra, kinh ngạc nhìn bóng lưng ba người.
- Đại ca không phải bảo Lương đi Hắc Lao à?
- Hắc Lao gì?…
- Ách... không có gì, không có gì! - Huống Ngân Dịch lắc đầu, Hướng Diệp Lân hiển nhiên không tin chuyện hoang đường của anh ta, thật sự không có gì thì đã chẳng có cái bộ dạng này, lừa ai hả!
- Đại ca, chúng ta quay về tổng bộ à?
- Ừ! - Lôi Khiếu Thiên tựa hồ có phần mệt mỏi, giọng khàn khàn, trả lời câu hỏi của Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng có cảm giác lực bất tòng tâm!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn sang Phó Hạnh Lương ngồi ở bên cạnh, anh ta liền quăng ra cái biểu cảm đã ngủ say với anh. Thượng Quan Kiệt Thiếu chớp mắt, được rồi, mọi người đều chợp mắt, anh cũng chợp mắt đi cho rồi, không tự đòi mất mặt nữa!
Nick biết tin Lôi Khiếu Thiên trở về là lúc đang kiểm tra cho Đường Kiến Tâm. Lôi Khiếu Thiên vừa xuống máy bay liền hỏi ngay Nick tình hình của Đường Kiến Tâm rồi mới đi vào phòng!
Nick trả lời cặn kẽ, lúc thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu thì giật mình.
- Anh Kiệt, anh... anh... sao lại thành cục than thế kia?
Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn Nick.
- Đại ca nói, đây mới là màu da khỏe mạnh!
Nick buồn cười, nhún vai, được rồi đại ca nói cái gì chính là cái đó!
Phó Hạnh Lương mặt không thay đổi đi qua hai người vào phòng khách. Nick theo sau, khó hiểu lấy cùi chỏ thọt Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhỏ giọng hỏi.
- Anh Kiệt, anh Lương sao thế? Ai nợ tiền anh ấy à? - Bộ dạng buồn bực không vui như thể ngã một cái hết gượng dậy nổi?
Bị cái gì kích thích sao?
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhún vai, cũng nhỏ giọng trả lời.
- Không biết!
Khóe môi Nick kéo ra, vừa muốn đuổi theo Lôi Khiếu Thiên đã bị cửa phòng "rầm" một cái ném ra ngoài!
CHƯƠNG 79.4:
Lôi Khiếu Thiên từ từ tới mép giường, hôn lên trán cô một cái, cảm thụ da thịt Đường Kiến Tâm, tự lẩm bẩm.
- Tâm Nhi, em định ngủ tới khi nào đây?
- Nick nói nhịp tim em bây giờ đã bình thường lại rồi, nếu đã bình thường thì không lý nào em lại còn chưa tỉnh lại a!…
- Tâm Nhi, có phải em còn tức giận anh Khiếu Thiên không? Nếu năm đó anh không bỏ đi, em cũng không phải chịu nhiều thống khổ đến vậy, cuộc sống của em sẽ rất hạnh phúc, có thân nhận, có người yêu, còn cả... con cái...
- Thế nhưng, Tâm Nhi, làm sao bây giờ, anh thật ích kỷ, ích kỷ chỉ muốn có mọi thứ của em, ích kỷ kéo em vào thế giới của anh...
- Tâm Nhi, em đừng trách anh Khiếu Thiên có được không, Tâm Nhi là cô gái láu lỉnh, ngoan ngoãn, không giống Kỳ, không trưởng thành được, chọc anh tức giận, cậu ta hôm nay lại khiến anh tức điên, anh thật muốn bắt cậu ta rồi đánh cho một trận thật mạnh. Kỳ quay về Lôi gia cũng bị những người đó đánh chết, không bằng tự tay anh bắn chết cậu ta cho xong. Thế nhưng, anh không hạ thủ được, cậu ta là em họ của anh, cho dù phạm phải sai lầm tày trời, anh cũng không có lựa chọn khác. Tâm Nhi nhất định muốn nói, thân tình có phải luôn không có lựa chọn nào khác hay không? Tâm Nhi của anh luôn thông minh!
- Nhưng Kỳ lại không thông minh được như em, cậu ta không hiểu được rằng trước khi hưởng thụ thì phải dẹp bỏ tất cả cản trở trên đường, cậu ta chỉ biết lưỡng tình tương duyệt thì mọi việc sẽ đại cát, hừ, thằng nhóc thối tha kia, anh nếu không để lại chút thương tích trên người cậu ta, sau khi quay về Lôi gia, xem cậu ta thu thập thế nào lừa gạt đám người kia!
Lôi Khiếu Thiên dịu dàng xoa má Đường Kiến Tâm, nói ra những bí mật sâu nhất trong lòng. Anh cần trút ra, đánh những người anh em của mình, anh cũng không chịu nổi. Nhìn Kỳ bỏ đi, anh cũng khó chịu, thế nhưng, mọi chuyện cũng xảy ra rồi, anh cũng chỉ có thể làm như vậy, anh không muốn cả hai người bọn họ đều bị thương tổn!
Nhưng mà.
- Tâm Nhi, anh cho bọn họ cơ hội, Kỳ nói đúng, hạnh phúc là phải do bản thân tranh thủ, cái gì cũng không làm rồi bỏ qua, tới khi già rồi nhất định sẽ hối hận. Thực ra, anh biết, Lương có tình cảm với cậu ta, đã như vậy, anh sẽ cho bọn họ một cơ hội! Nói cho cùng, anh là một người ích kỷ có phải không!
- Anh chỉ hi vọng, bọn họ khi đi lên con đường này, mặc kệ phía trước có khó khăn thế nào, số phận gập gềnh bao nhiêu, hai người họ cũng có thể cùng đi qua, không bao giờ rời xa nhau. Lúc đó mới không cô phụ tâm ý này của anh...
Lôi Khiếu Thiên tê liệt ngồi dưới đất, đầu dựa vào giường, cả phòng chỉ còn lại giọng nói của anh, cao thấp nối tiếp nhau, mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, Lôi Khiếu Thiên nhìn dãy số hiển thị, ấn nút trả lời.
- Anh, chuyện của Kỳ là thế nào? - Lôi Trảm Thiên, em ruột của anh, bây giờ đang giúp anh gánh vác những việc vốn phải là của anh ở Lôi gia!
- Không có gì cả! Để ý cậu ta đấy!
- Biết rồi, dì nhỏ bảo em hỏi anh, có phải là cậu ta đã làm chuyện gì không.
Lôi Khiếu Thiên có cảm giác uể oải không rõ từ đâu, hữu khí vô lực trả lời.
- Mai anh về Lôi gia!
- A, thật sao?
Lôi Khiếu Thiên cười khổ, cắt tín hiệu, đúng vậy, thật, thật sự phải đi con đường giết chóc ấy!
Vì sao các người lại ép tôi?
Vì sao không thể an phận sống qua ngày được chứ? Ầm ĩ đánh nhau lặt vặt anh đều có thể nhịn... chỉ cần không chạm vào nghịch lân của anh. Nhưng hiển nhiên, những người đó điển hình là loại người lành sẹo thì quên đau. Lôi Khiếu Thiên thất thần nhìn trần nhà, đã tới lúc vào thanh trừ u ác tính rồi!
Điện thoại trong tay Lôi Khiếu Thiên tuột ra, chán chường đứng dậy.
Khi Nick quay lại phòng khách là lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu đang hỏi chuyện của Phó Hạnh Lương, mặc kệ anh hỏi thế nào anh ta cũng không thèm hừ một tiếng với anh!
Thượng Quan Kiệt Thiếu 囧 đầy hoa lệ.
- Lương, chú có thể chỉ hừ một tiếng cho tôi có được không hả, cứ để tôi một mình hát hí kịch thế này mà chú không thấy xấu hổ sao?
Phó Hạnh Lương liếc anh ta một cái, không lên tiếng! Ngược lại Nick hừ hai tiếng, đi tới.
- Anh Kiệt, em không phải hừ một tiếng, lần này anh không phải hát đơn hoàng nữa đi ha!
Thượng Quan Kiệt Thiếu khinh bỉ nhìn cậu ta.
- Thằng nhóc xấu xa, đừng có lăn vào đây, nên làm gì thì đi làm đi!
Nick ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Đại ca không gặp em! - Anh còn muốn theo vào phòng, không ngờ đã bị ném ngoài cửa!
Thượng Quan Kiệt Thiếu phì một tiếng cười rất là vui.
- Thật sự là trời sắp đổ mưa máu rồi, đại ca ngay cả mày cũng không gặp hả? Oa oa, anh sao có cảm giác mấy ngày tiếp sẽ không yên ổn nhỉ!
Phó Hạnh Lương vẫn dựa vào ghế sô-pha, không nói chuyện, mâu quang rời rạc, tựa hồ không tập trung, không biết đang suy nghĩ gì!
- Anh Lương sao vậy? - Anh cũng mới không gặp anh Lương mấy ngày mà sao trở về đã thành như vậy?…
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhún vai.
- Tự mày hỏi đi! - Dù sao anh hỏi cũng không được gì!
Nick bĩu môi với Thượng Quan Kiệt Thiếu, chớp mắt cái đã ra ngồi cạnh Phó Hạnh Lương.
- Anh Lương, anh có phải không muốn gặp Nick?
Phó Hạnh Lương lăng lăng ngoảnh lại, nhìn Nick rồi cười, mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng đúng là cười. Thượng Quan Kiệt Thiếu nắm tay, cảm thấy mất cân bằng. Cái gì thế hả, anh vừa rồi nói với anh ta nửa ngày, anh ta cũng không để ý đến anh, thế mà thấy Nick liền cười là sao hả?
Nick le lưỡi với anh, đó là vấn đề về nhân phẩm. Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn họng, vấn đề nhân phẩm, MK!
Phó Hạnh Lương sờ sờ đầu Nick.
- Sao có thể chứ, anh Lương muốn gặp Nick mà!
Nick cười hì hì sát lại gần.
- Vậy sao mặt anh Lương trông chả vui gì cả?
Phó Hạnh Lương khẽ run, không vui sao? Đúng vậy, không vui, bởi vì cậu ta sao? Cái người vừa chấp nhất vừa đáng yêu ấy, cậu ta cũng chỉ vì yêu!
Phó Hạnh Lương mỉm cười, xoa tóc Nick.
- Không có đâu, Nick sao lại cho rằng anh Lương không vui chứ?
Nick chu mỏ.
- Nét mặt anh bây giờ chính là rất không vui. Mọi người không phải bình thường đều nói với Nick, khi không vui thì không nên cười sao? Anh Lương cũng đừng vậy, không vui thì đừng có cười, nhìn như vậy khiến người ta đau lòng lắm!
- Nick thật ngoan, những cái này đều nhớ! Anh cũng nhớ mà! - Phó Hạnh Lương miễn cưỡng cười cười, tựa hồ cũng cảm thấy cười quá mức gượng ép liền không cười nữa!
Nick quay đầu lại liếc mắt với Thượng Quan Kiệt Thiếu, hai người đều cảm thấy Phó Hạnh Lương thật sự là không hợp lý chút nào, lại không biết được nguyên nhân trong đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu làm một khẩu hình với Nick, đi tìm đại ca!
Nick: sao anh không đi?
Thượng Quan Kiệt Thiếu: anh không biết làm nũng!
Khóe môi Nick giật giật: em cũng đâu biết!
Lôi Khiếu Thiên vào phòng khách thì thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu và Nick đang liếc mắt với nhau, còn Phó Hạnh Lương ngơ ngác ngồi một bên! Dời tầm mắt đi tới chỗ bọn họ.
- Đại ca, chị dâu sao rồi?
Ghế sô-pha của Thượng Quan Kiệt Thiếu đúng lúc đối diện hướng của Lôi Khiếu Thiên, cho nên khi thấy Lôi Khiếu Thiên thì đứng dậy hỏi thăm!
Lôi Khiếu Thiên tới ngồi trước mặt Phó Hạnh Lương.
- Kỳ đã về Lôi gia, mai chúng ta xuất phát!
Phó Hạnh Lương chợt nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, anh ấy vừa rồi nói...
- Nick, Tâm Nhi có thể đi cùng được không?
Nick hơi ngạc nhiên.
- Đại ca muốn đưa cả chị dâu về Lôi gia?
Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng có chút khó hiểu. Tình huống Đường Kiến Tâm bây giờ bọn họ không phải là không biết. Nếu đưa cô ấy về Lôi gia, đại ca có xác định rằng người Lôi gia sẽ không dùng cô ấy làm con cờ thí?
- Có vấn đề gì? - Lôi Khiếu Thiên biết băn khoăn của bọn họ, thế nhưng anh có tính toán của anh!
Nick lắc đầu.
- Vấn đề cũng không lớn, bây giờ mọi số liệu về tim chị dâu đều đã khôi phục bình thường! - Điều anh lo lắng là, Lôi gia đang rơi vào tình trạng rung chuyển bất an. Nếu chị dâu cùng đi, đại ca còn phải phân tâm chăm sóc chị dâu, không biết có thể...
- Ừ, vậy cứ thế, những việc khác cậu sắp xếp đi!
- Vâng, đại ca! - Nick đứng dậy, đi chuẩn bị!
- Đại ca, anh thật sự muốn làm vậy sao? - Thượng Quan Kiệt Thiếu vẫn còn có chút chần chờ. Nếu đại ca không để người trông coi, Đường Kiến Tâm bị người ta bắt đi lợi dụng, hậu quả ấy thật nghiêm trọng đó!
- Không có điều gì an toàn hơn là ở bên cạnh mình!
Được rồi, Thượng Quan Kiệt Thiếu không nói nữa, nếu đại ca cho rằng ở bên cạnh anh ấy an toàn hơn thì chính là đó!
Anh không nhịn nổi có ý nghĩ u ám, đại ca, đây thật là nguyên nhân anh đưa Đường Kiến Tâm theo cùng sao? Tổng bộ Ngục Thiên Minh cũng đâu phải địa phương nguy hiểm gì đâu?
Phó Hạnh Lương có chút cấp thiết nhìn Lôi Khiếu Thiên, chợt lên tiếng.
- Đại ca, Kỳ...
- Đại ca, mau tới đây!…
Cùng lúc Phó Hạnh Lương lên tiếng thì một giọng nói vội vàng khác chen vào. Thượng Quan Kiệt Thiếu nghĩ thằng tiểu tử Nick này lại hoảng sợ cái gì không biết, một cơn lốc vụt qua, tiếp đó thì thấy đại ca biến mất ở cầu thang!
Thượng Quan Kiệt Thiếu sửng sốt hai giây, trong đầu mới khôi phục lại bình thường. MK, giọng Nick từ bên trên tầng, gấp gáp như vậy, không lẽ... Đường Kiến Tâm xảy ra chuyện gì sao?