An Bình khóe miệng giật giật, im lặng nhìn chằm chằm hắn, "Anh tốt nhất đừng làm chuyện này trở nên rối loạn, nếu như tôi với Lẳng Lặng mà mất mạng, thì dù có xuống địa ngục cũng sẽ nhất định đi lên tìm anh. . . . . ."
Trữ Trữ khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn, Đêm 13 bi phẫn rời đi, đầu hiện ra đây hắc tuyền吖. . . . . .
An Tĩnh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Anh hai, em muốn nhanh lớn lên một chút, trưởng thành rồi cũng không bị quản chế như vậy, còn có năng lực tự bảo vệ mình với mẹ nửa, cũng sẽ không phải cứ hở cái là bị bắt cóc. . . . . ."
An Bình không lên tiếng, vuốt vuốt lưng An Tĩnh, hồi lâu, mới nói, "Chúng ta nghiêm túc học quyền đạo, về sau nhất định sẽ rất xuất sắc , nhất định có thể bảo vệ mẹ thật tốt, anh hai cũng sẽ bảo vệ em nửa. . . . . ."
An Tĩnh gật đầu một cái, vẻ mặt có chút như đưa đám, "Anh hai, anh nói thử chúng ta sẽ bình an thoát ra ngoài sao? ! Em muốn mẹ. . . . . ."
"Sẽ, nhất định sẽ. . . . . ." An Bình cam kết, "Anh hai bảo đảm. . . . . ."
Mắt cậu thoáng qua sự kiên quyết, lão già, để cho Lẳng Lặng của cậu có hồi ức không vui, cậu nhất định, nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ. . . . . . Thù này không báo, không phải là An Bình. ( thằng nhóc này dữ quá =.=)
*
Đêm 13 lợi dụng thuật ẩn thân của mình, lặng lẽ vào trong khu nhà, nghe được cuộc đối thoại của Trình lão cùng Phó Vũ Hoàng, hắn sợ cao thủ dọ thám nghe được tiếng thở của hắn, cố ý đứng cách xa hơn một chút, có vẻ an toàn.
Thấy Trình lão hộc máu, trong lòng rất vui vẻ, lão già, sớm xuống mồ đi, khỏi sống dai nhách mà gây chuyện này chuyện kia như vậy.
Nhìn tình thế của hắn, đang rầu nghĩ phải chuẩn bị như thế nào để xuống tay thì phía cửa trước một mảnh xôn xao, khẩn trương vô cùng, hai tên đàn em chạy như bay vào bẩm báo Phó Vũ Hoàng, " Môn chủ Ưng Môn Trình Quân Hạo dẫn người tới. . . . . ."
Phó Vũ Hoàng nhíu mày, chuẩn bỉ đi ra, "Đi, đi ra ngoài nghênh đón. . . . . ."
Đêm 13 bị một màn này làm cho có chút kinh hãi, bộ dáng Phó Vũ Hoàng như vậy, giống như là nghênh đón Hoàng đế tới vậy, Trình Quân Hạo cùng hắn quan hệ tốt như vậy sao? ! Mẹ nó.
Hắn ngược lại vui mừng, cơ hội đã tới, thật tốt, thừa dịp Trình Quân Hạo tới đây rối loạn, làm cho hắn (Phó Vũ Hoàng ) vướn bận tay chân, hắn ( Đêm 13) sang bằng chổ này. . . . . .
Bang chủ Hổ Bang Phó Vũ Hoàng mang theo nụ cười lưu manh, mang người tới trước cửa "Nghênh đón" Trình Quân Hạo, đây là người đứng đầu hai bang phái lần đầu tiên chính thức gặp mặt trức tiếp, Phó Vũ Hoàng híp mắt, nhìn Trình Quân Hạo đứng ở đó Vân Phong bất động, nở nụ cười, "Nhìn tư thế hiện tại của Nhị thiếu thật giống như đang muôn cùng Hổ Bang quyết đấu, Nhị thiếu, không cần thật tình như thế chứ? !"
Hai bên thế trận đối đầu, các anh em phía sau ai cũng rút súng giằng co với nhau, không khí giương cung bạt kiếm, so với sự trêu đùa cùng châm chọc của Phó Vũ Hoàng thật có chút không hợp nhau. . . . . .
Nhìn Trình Quân Hạo, người đàn ông này anh tuấn tiêu sái, đúng là Nhân Trung Chi Long ( ý chỉ là một người xuất sắc vô cùng), người thực so với khi xuất hiện trên ti vi đẹp trai hơn rất nhiều.
Trình Quân Hạo vẻ mặt âm trầm, ánh mắt âm lạnh, anh khẽ mở môi mỏng, tỉnh táo lạnh lẽo nói: "Hai đứa bé đâu? ! Có phải là mày bắt cóc hay không? !"
Phó Vũ Hoàng nhún vai cười khẽ, "Khoan, cũng đừng xử oan cho tao chứ, là lão già nhà mày nhờ vả tao làm, tao chỉ là thuận tay giúp một chút mà thôi. . . . . ."
Thuận tay? ! Trình Quân Hạo cười lạnh, phải là muốn thừa dịp cháy nhà hôi của mới đúng chứ? !
"Mày muốn cái gì? !" Trình Quân Hạo tỉnh táo phân tích tình thế một cái, thản nhiên nói: "Nói điều kiện, đem hai bảo bối trả lại cho tao. . . . . ."
Phó Vũ Hoàng nhún vai một cái, "Con của mày trả lại mày có thể, chỉ là, Trình đại thiếu có thể giao cho tao hay không. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười lạnh, "Một người sắp chết mày lấy làm cái gì? ! Nói đi, muốn cái gì? Không phải là chuyện buôn bán súng ông đạn dược sao, cho mày có thể, chỉ là, Trình đại thiếu cũng không thể cho mày rồi, nếu không, cái lợi ích này không phải quá lớn rồi, dĩ nhiên, còn có đem Trình lão giao cho tao, đây là chuyện nhà của tao, tin tưởng Bang chủ Hổ Bang sẽ không nhúng tay việc nhà của người khác chứ. . . . . ."
"Nhị thiếu quả nhiên rất thẳng thắn. . . . . ." Phó Vũ Hoàng vỗ tay cười một tiếng, "Đây chính là việc rất nhỏ, tao đường đường là một Bang chủ Hổ Bang làm sao lại nhúng tay vào việc nhà của người khác chứ. . . . . ."
Khi dính đến chuyện phân phối lợi ích, Phó Vũ Hoàng cũng lười mà quản cuộc tranh đấu khỉ gió gì đó của cha con bọn họ lúc này, dù sao Trình lão đối với hắn mà nói, cũng giống như đồ vứt đi, chẳng còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào, ngược lại nếu đối đầu với Trình Quân Hạo, hiện tại không có lời.
Đôi mắt sắc bén của Trình Quân Hạo nhíu lại, người này, quả nhiên lòng người dạ thú, thật sự muốn chiếm đi lĩnh vực mua bán này của anh, dã tâm của hắn khá lớn đó, hừ, ngay cả lĩnh vực buôn bán hiện tại của Trình Quân Hạo anh cũng dám đoạt, lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu này.
Thực sự không ngờ tới. Từ trước đến giờ chuyện buôn bán hắc ám ở thị phố A, ma túy Trình Quân Hạo tuyệt không làm, anh chỉ mua bán vũ khí đạn dược, ma túy lời kinh người, đã đủ cho Hổ Bang ăn mập mình rồi, không nghĩ tới hiện tại dã tâm của hắn lại lớn như vậy, còn muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán vũ khí nửa, xem ra, thế thăng bằng này trước sau gì cũng bị phá vỡ? ! Tên Phó Vũ Hoàng này thật không phải là người có thể xem thường, hiện tại vay cánh cũng khá lớn rồi, quả đấm đủ cứng rồi, xem ra. . . . . . Trình Quân Hạo trong lòng dâng lên một cỗ cảnh giác mãnh liệt, nhưng vì để hai bảo bối bọn chúng an toàn, hiện tại chỉ có thể dùng cái hạ sách này.
"Giao người cho tao, tao nhất định không bội ước. . . . . ." Trình Quân Hạo có chút lo lắng cho tình cảnh hai bảo bối, lo lắng nói.
Phó Vũ Hoàng cười híp mắt nói: "Tốt, tao hiển nhiên tin Trình nhị thiếu. . . . . ."
An Tâm Á vẫn ngồi ở trong xe, có người bảo vệ ở phía sau, cô vẻ mặt khẩn trương, tay vịn tay nắm cửa, nhìn thế cuộc khẩn trương phía ngoài, hai người đứng đối đầu có dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Cô nhất thời có chút mê hoặc .
Vậy mà, nghĩ lại thì sự thích thú vẫn chiếm thượng phong, cô bối rối cuối đầu suy nghĩ, lấy hết dũng khí xuống xe, đi tới bên cạnh Trình Quân Hạo, trong đôi mắt viết đầy lo lắng cùng khẩn trương.
Trình Quân Hạo nhướng mày chặt vặn, nhìn chằm chằm cô, không phải đã dặn cô không nên ra khỏi xe sao, thế nào. . . . . . Thật là một cô gái cứng đầu cứng cổ, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào? !
Nhưng là cô lo lắng đám bảo bối bọn chúng, hai người không nói lời nào, nhưng cũng có thể đoán được tâm tư của đối phương, cuối cùng hóa thành hiểu. Trình Quân Hạo kéo cánh tay của cô, làm cho cô đứng sau lưng mình, "Ngoan, nghe lời. . . . . ."
Phó Vũ Hoàng con ngươi nhẹ nhàng chuyển một cái, vững vàng khóa lại cái cô gái vừa xuống xe này, mắt hắn nheo lại, trên xe còn có một cô gái? ! Cô gái này có chút nhìn rất quen mắt. . . . . . Quan hệ của Trình Quân Hạo với cô gái này không giống bình thường nha, thế nhưng lại mang cô gái này tới nơi này? !
Hắn khẽ cười lên, nhíu mày, "Hả? ! Đây không phải là An Tâm Á nữ chính của xì căng đan hiện tại trên ti vi? !"
Giọng nói cợt nhã của hắn làm Trình Quân Hạo cực kỳ không vui, anh cau mày, "Không phải chuyện mày cần phải biết. . . . . ."
Phó Vũ Hoàng nhíu mày cười xấu xa, không lên tiếng.
Chỉ là ánh mắt của hắn giống như rắn cứ quấn chặt An Tâm Á, không chỗ nào che giấu, làm cho An Tâm Á cả người không thoải mái.
"Phó tiên sinh, con trai của tao, sao còn chưa thấy ra? !" Trình Quân Hạo chờ có chút mất kiên nhẫn.
"Yên tâm, bọn đàn em đã đi dẫn người, một hồi sẽ tới. . . . . ." Phó Vũ Hoàng cười quái dị, "Yên tâm tao sẽ trả lại mày hai đứa con trai hoàn toàn nguyên vẹn, mày nhớ phải hết lòng tuân thủ lời hứa. . . . . ."