Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 129



Nét mặt của cô đã bán đứng bản thân mình.

"Nghe không hiểu? !" Trình Quân Hạo cười lạnh một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô ta, "Lâm Khả Nhân, tính nhẫn nại của tôi đối với cô là có hạn, lúc trước cô đã bán đứng tôi mấy lần, bất kể là cố ý hay vô tình, tôi đều nể mặt Khả Khả mà tha thứ cho cô, nhưng lần này, cô cho là tôi vẫn còn sót lại chút nhẫn nại nào nữa để chơi với cô sao? !"

"Cái... cái gì. . . . . ." Lâm Khả Nhân bối rối, đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh nói thẳng ra mọi chuyện như vậy, cô ta luôn luôn cho rằng tình cảm giữa bọn họ rất sâu sắc, nhưng cuối cùng anh lại nói rằng tất cả chuyện này đều là bởi vì Khả Khả, cô liền không thể kìm nén nổi sự đau lòng.

"Lâm Khả Nhân, tôi đã hỏi rõ lão già rồi, lần trước căn bản không phải lão ta làm, lão ta có chết cũng không chịu nói ai đứng phía sau một màn này, cô đã từng hợp tác với lão ta, tôi thật sự rất hoài nghi có khi nào phía sau cô vẫn còn có núi dựa, Lâm Khả Nhân, những thứ này tôi đều có thể không truy cứu, chỉ cần cô nói An Tâm Á đang ở đâu, tôi liền coi như chuyện gì cũng không xảy ra. . . . . ."

Trình Quân Hạo cắn răng nghiến lợi thẩm vấn cô ta, "Tất cả những chuyện thiết kế, tính toán của cô trong quá khứ, tất cả những điều cô muốn có được, tất cả không phải đều đã ở chỗ này rồi ư, thả An Tâm Á ra, những thứ này, sẽ vẫn nguyên vẹn như vậy, đối với cô, đối với Khả Khả đều rất tốt, nói đi, An Tâm Á ở đâu? !"

Lâm Khả Nhân trấn định sự kinh hãi nghe anh nói từng câu một, cuối cùng thảm đạm cười một tiếng, biết không thể gạt được anh nữa, "Đúng vậy, thì ra là anh đã sớm biết, tất cả tất cả mọi chuyện trước kia, anh chỉ là dung túng cho em đi trộm tài liệu, anh vốn cũng không có tổn thất gì lớn, thì ra là, anh vẫn là người trong cuộc người nắm quyền trên bàn cờ, em chỉ là người ngoài cuộc, bị đùa bỡn xoay vòng, Quân Hạo, anh là như vậy ư, thực sự anh đối với em chính là như vậy sao? !"

Lệ, dọc theo khóe mắt Lâm Khả Nhân rơi xuống, nhỏ xuống cổ rồi biến mất.

"Thì ra là, em mới là kẻ đáng buồn cười nhất, Quân Hạo, em yêu anh như vậy. . . . . . Anh lại. . . . . . Thì ra là, cô gái An Tâm Á đó lại quan trọng như thế, vậy em. . . . . . Càng không thể để cho cô ta đoạt đi thứ mà em coi trọng nhất đâu."

Vẻ mặt Trình Quân Hạo trở nên sợ hãi, nhìn sự nghiêm nghị trong đôi mắt của cô ta cả người ngẩn ra.

Cô ta thừa nhận, hơn nữa lại không hề muốn thỏa hiệp thối lui. Người đàn bà này, không khỏi làm anh giận dữ. . . . . .

Trình Quân Hạo siết chặt cằm của cô ta, khẩn trương hỏi cô, "Cô đã làm gì cô ấy hả? !"

"Quân Hạo, em vẫn yêu anh như cũ, rất thích anh, anh lại dám nói chỉ cần giao ra cô ta, tất cả tất cả mọi thứ của em đều vẫn tồn tại, thật vẫn còn sao? !" Lâm Khả Nhân thảm đạm cười một tiếng, "Nếu như vẫn còn, tại sao anh lại đối đãi với em như thế này lại còn nói ra loại yêu cầu như vậy, nếu vẫn còn em cần gì phải đi bắt cóc cô ta, người phụ nữ đó, em quyết không buông tha, có em thì không có cô ta, Quân Hạo, không nên ép em. . . . . ." Ở trong mắt cô ta bắn ra sự ác độc.

"Lâm Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo cắn răng nghiến lợi, "Cô nên vì Khả Khả mà suy nghĩ một chút. . . . . ."

"Em chính là vì nó mà suy nghĩ. . . . . ." Lâm Khả Nhân cười lạnh, "Quân Hạo, lòng của anh vẫn còn ở đây ư, vẫn còn có Khả Khả ư, cô gái kia vì anh sinh hai đứa con trai, trong lòng của anh sớm đã không còn em với Khả Khả nữa rồi. . . . . ."

Trong mắt Trình Quân Hạo nhất thời lộ ra sự hốt hoảng.

Lâm Khả Nhân nhìn phản ứng của anh, tâm bất giác lạnh hơn phân nửa, đôi mắt tuyệt vọng khép hờ, co gái kia, có Lâm Khả Nhân cô ở đây, tuyệt không thể để cho cô ta còn sống. . . . . . Vốn dĩ cô chỉ tính toán đem cô ấy lặng lẽ nhốt lại, sau đó chọn thời gian thích hợp xử trí, lại không ngờ tới bị người kia phát hiện, cứ vậy cướp đi.

Lâm Khả Nhân cắn răng ác độc cười một tiếng, bất kể như thế nào, có người đó ở đây, lấy năng lực của người đó, nhất định có thể đối đầu được với Trình Quân Hạo, cô gái kia, người đó sẽ không tha cho.

Chỉ cần cô cắn răng không nói, người nào có thể biết.

Cho nên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt hốt hoảng của Trình Quân Hạo, lại có một loại khuây khoả khó tả.

Dù Trình Quân Hạo ép hỏi cô ta thế nào, Lâm Khả Nhân cũng cắn răng không nói, Trình Quân Hạo hốt hoảng không thôi, phái người đi tất cả nhưng chỗ xung quanh gần khu biệt thự toàn bộ tìm một lượt, không có nơi nào có bóng dáng của An Tâm Á.

Trình Quân Hạo không khỏi trở nên hoảng loạn, nếu như Lâm Khả Nhân thật sự không đem An Tâm Á dấu đi, mà là đem cô ấy giao cho một người khác, vậy. . . . . .

Anh vô cùng khẩn trương, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục tìm kiếm.

Anh ác ngoan ngoan hướng về phía Lâm Khả Nhân nói, "Đợi khi tìm được cô ấy, tôi sẽ lại tính toán với cô. . . . . ."

Lâm Khả Nhân lạnh nhạt cười một tiếng, "Anh. . . . . .Chắc chắn không tìm được cô ta. . . . . ."

*

Khi An Tâm Á tỉnh lại, liền nghe được giọng nói mơ hồ của người chung quanh.

"Cô gái này xử trí thế nào? !" Một người áo đen thấp giọng hỏi."Trình lão hận thấu xương Trình nhị thiếu, hay là chúng ta giao cô ta cho lão ta. . . . . ."

Một giọng nói tuy già nua nhưng uy nghiêm vang lên, "Giao cô gái này cho lão ta? ! Có ích lợi gì? ! Trình lão đầu còn hữu dụng, nếu lúc này chỉ vì lão ta mà chúng ta đi xung đột chính diện với Trình nhị thiếu, đối với chúng ta không có lợi. . . . . ."

Vây cánh của Trình Quân Hạo cứng cáp không ít rồi, lão không khỏi có chút hối hận, ban đầu nên nhất quyết một đao cắt đứt cánh của hắn ta.

"Vậy. . . . . ." Người áo đen nói thầm, "Giết cô ta sao? Vậy ý đồ của chủ nhân khi mang cô ta trở về là gì? !"

"Đoán chừng Lâm Khả Nhân đã bị bại lộ, ta nghĩ miệng cô ta cũng rất chặt, sẽ không nói ra ta, không bằng tìm một người chịu tội thay. . . . . ." Giọng nói uy nghiêm ngược lại cười lạnh một tiếng, "Ta thấy Phó Vũ Hoàng cũng không tệ, Hổ Bang đấu với Ưng Môn, cũng có thể làm giảm đi không ít thực lực của hai bang phái. . . . . ."

"Hiểu, chủ nhân, chúng em lập tức đi làm. . . . . ." Người áo đen hiểu ý tứ của hắn cười một tiếng, lưỡng hổ tranh đấu, tất có một bị thương, bên thắng thì thực lực cũng sẽ giảm nhiều, lúc đó chính là thời điểm bọn họ thu lưới.

An Tâm Á vội vàng tiếp tục giả vờ hôn mê, răng cũng không dám vang một tiếng. Trong đầu lại chuyển động. . . . . . Cô là bị bắt cóc rồi, người kia là ai, quả thật cô hoàn toàn không thấy rõ ràng liền bị hôn mê.

Chỉ chỗ này là chỗ nào, cô không biết, trong nội tâm lo lắng tâm tình bất định.

Đang suy nghĩ thì có mấy người đi tới đây nâng cô lên, An Tâm Á tiếp tục giả vờ ngất, cả người liền bị ném vào chỗ ngồi sau xe, rồi bị một tấm thảm lớn phủ lên người cô che hết cả người cô lại, xe bị khởi động.

An Tâm Á bị ném lưng có chút đau, cũng không dám nói chuyện, trong lòng có chút hoảng loạn, cô sẽ bị mang tới chỗ nào đây, không phải là đi chôn sống cô đi, nội tâm đại loạn, đau xót, Trữ Trữ, Lẳng Lặng, mẹ các con sắp không xong rồi ngay cả mạng sống cũng không còn nữa, ô ô. . . . . .

Người trong xe cũng không nói gì thêm, chỉ có cô một mặt bị đau đớn dày vò, một mặt bị xe lắc như điên, động cũng không dám động, lúc cô sắp cứng đơ rồi thì cả người của cô bị ném xuống đất, sau đó ngược lại chiếc xe lại lái đi, trong nội tâm An Tâm Á kinh hãi, cẩn thận lay mở tấm thảm, lại thấy một nơi hoàn toàn xa lạ, mắt chuyển động nhanh như chớp, sau đó, cứng ngắc quay đầu lại, cùng với chủ nhân của tiếng bước chân vội vàng chạy tới mắt đấu mắt.

Phó Vũ Hoàng rất khiếp sợ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước cửa lớn, mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng bọn đán em bị điên, vừa nhìn thấy mặt cô thì liền kinh hãi một chút, hắn cau mày hỏi, "An Tâm Á? !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.